Dao Lâm Ngọc Thụ


Bốn người họ sau đó cùng nhau đi đến Xưởng gốm Tĩnh An , nơi đây bị bỏ hoang tận những bảy năm , cỏ cây mọc xum xuê cao ngang thân người , lá cây rơi rụng lâu năm không có người dọn dẹp , gốm sứ thì bị ném tung tóe , vỡ vụn trên đất .
Nghe người ta kể lại , bảy năm trước tất cả người làm thuê trong xưởng gốm Tĩnh An sau một thời gian làm việc đều đột nhiên phát điên , người cường tráng thì không sao nhưng người thân của họ lại trở nên điên điên khùng khùng.

Nhiều lang trung đến khám bệnh , đều lắc đầu , không chẩn đoán được là bệnh gì.

Án này được giao cho Án Sát Ty phụ trách , cuối cùng vẫn không có chút manh mối nào nên đã dần chìm vào lãng quên.

Nhiều người vì quá thống khổ đã chọn cách tự kết thúc cuộc đời .
Đối mặt với một nơi hoang tàn thế này khiến cho Tô Cảnh Dao cảm thấy rùng mình hẳn.Thời gian cả ngày họ lòng vòng như vậy chắc chắn những tên khác đã phát giác được và bỏ chạy từ lâu .
Đám Tô Cảnh Dao đi lại xung quanh lục soát mọi nơi xem có thứ gì khả nghi hay không .
Bỗng nhiên , như thể phát hiện ra gì đó , Kiệt Văn liền gọi ba người họ lại gần .
" Điện hạ , Công tử mọi người lại đây !"
Hắn chạm vào một bình gốm ở trước dàn đồ gốm được phơi gần đó và rồi một mật thất được mở ra.

Ở trong đấy tối đen như mực , nó vừa được mở ra , một dàn dơi liền bay ra ngoài.

Rồi họ từ từ tiến vào mật thất , trên tay chỉ có một chút ánh lửa lập lòe từ chiết hỏa tử [*].
Bên trong mật thất bao gồm rất nhiều , rất nhiều dụng cụ dùng để tra tấn , mùi máu tanh bay phảng phất ở mọi nơi , những xiềng xích đứt đoạn vương vãi trên mặt đất.

Lấp ló trong ánh lửa , Anh Đào nhìn thấy có vài bộ xương người trên mặt đất , cô sợ hãi trốn sau lưng Kiệt Văn , tay nắm chắc lấy áo choàng của y .
Dương Lâm Phong tiến lại gần cái chậu than lửa trên sàn nhà , lửa từ vừa tắt cách đây không lâu , vẫn còn chút tàn hơi ấm còn sót lại , một bên đó có một mẩu giấy cháy xém , còn sót lại một vài chữ.

Y cầm chiết hỏa từ lại gần mẩu giấy trên giấy ghi :
" giải Hãn Nh....!" Vài chữ ở sau đã bị lửa thiêu rụi nên không đọc được .

Thấy vậy Tô Cảnh Dao tiến lại gần cầm tờ giấy lên xem xét và nhìn sang Dương Lâm Phong nói :
" Cái này có phải là Hãn Nhược Tán không ? "
Y trả lời :
" Ta cũng nghĩ vậy , nhưng bây giờ vẫn là vô căn cứ ..."
Anh Đào nghe thấy vậy liền nhớ lại lúc tham gia hội săn mùa thu rồi nói với Cảnh Dao :
" Tiểu thư , có khi nào là Thẩm Thanh Y là chủ mưu của những chuyện này không ạ ?"
" Ta thấy không phải đâu , Thẩm Thanh Y đúng là có ghét ta , nhưng cô ta không có bản lĩnh để mà phái người hành thích ta đâu.

Chuyện này đúng thật là không hề nhỏ đâu ! " Nàng lắc đầu .
Lâm Phong đứng dậy , đưa tay ra đỡ Cảnh Dao rồi nói :
" Được rồi , chỗ này không nên ở lại quá lâu , ta đưa cô trở về ! "
Rồi Dương Lâm Phong đưa hai người trở về Tô Phủ , thời tiết mùa đông càng về đêm lại càng lạnh , tuyết rơi không dứt cứ thế mà trở dày đặc hơn .
 Vừa về đến Tô Phủ thì tuyết mới có dấu hiệu giảm bớt nhưng những cơn gió lạnh thì vẫn cứ thổi phù phù trên đường .
Cảnh Dao bước vào trong phủ thì Tô Quân Thụy đã đứng trước cửa chờ sẵn , thấy nàng hắn hỏi :
" Dao Dao , sao muội bây giờ mới trở về , mà còn là với Lục hoàng tử vậy ? "
" Không có gì , chỉ là đi làm một số việc thôi ! Phụ Thân tức giận rồi sao ? " Vừa nói nàng vừa ngó vào trong Thư Phòng của Tô Tướng Quân .
" Đương nhiên là có rồi ! Nhưng Đại ca xử lí thay muội rồi.

Lần sau đừng ra ngoài lâu như thế biết chưa !" Quân Thụy trả lời rồi đưa tay lên nhéo cặp má tròn tròn của Tô Cảnh Dao .
" Đại ca là giỏi nhất , muội về phòng trước đây ! "
...***...
 [ Án Sát Ty ]
 " Lão Nhị , ta thật sự không có sức nữa rồi , huynh tha cho ta đi được không , cầu xin huynh đấy !!" Mạnh Tử chắp tay lại , lên tiếng van xin Mặc Lang Chỉ .
" Ta cho ngươi ba giây để đứng dậy !" - Mặc kệ lời cầu xin của Mạnh Tử , hắn bẻ từng đốt tay , từng tiếng 'rắc,rắc..' phát lên khiến mặt của Mạnh Tử trắng bệch , toát hết mồ hôi hột.


Những người đứng xung quanh thấy cảnh này cũng chỉ biết ai oán trút hơi thở dài thay cho số phận bi thảm của cậu thiếu niên trẻ .
Ngày nào cũng vậy , mỗi khi các vụ án trong ngày được xử lí hết thì các binh sĩ trong Án Sát Ty đều đặc biệt bốc thăm để " rèn luyện thân thể " cùng Mặc Lang Chỉ.

Đúng vậy , chính xác là rèn luyện thân thể chứ không phải là những suy nghĩ đen tối mà có thể bạn đang nghĩ đến đâu.

Tất cả các binh sĩ đều tự nguyện ( theo kiểu bắt buộc ) nên không ai lên tiếng bãi bỏ buổi tập này .
Hôm nay là một ngày rất may mắn của Mạnh Tử khi hắn đã được bốc trúng.

Nhưng sau một lúc đánh đấm quyết liệt với Mặc Lang Chỉ thì may mắn ấy chỉ còn hai chữ " mệt mỏi ".

Biết Mặc Lang Chỉ sẽ không bỏ qua cho mình , Mạnh Tử hai mắt nhắm lại , phó mặc số phận vào tay của hắn .
Chính lúc đó , Dương Lâm Phong xuất hiện như một vị thân bước lên sàn đấu , dùng một tay đỡ đòn đấm thay cho Mạnh Tử .
" Mặc Lang Chỉ , giữa trời đông giá rét như này mà ngươi còn muốn hành xác của bọn họ nữa hả !"
Thấy Lâm Phong trước mắt , Mặc Lang Chỉ liền mỉm cười nhìn hắn bằng khuôn mặt niềm nở đầy sự vô tội , hắn trả lời :
" He he , Lục Ca , chính là vì thời tiết lạnh nên càng phải luyện tập không đúng sao ? Hay là huynh đấu với ta đi ."
" Không phải ngươi đang đấu với Mạnh Tử sao ? Tiếp tục đi , ta đến lấy ...." Vừa nói Lâm Phong vừa quay người lại nhìn Mạnh Tử , nhưng chưa dứt lời thì đã không thấy hắn trên sàn đấu nữa , không biết từ khi nào Mạnh Tử đã chuồn xuống đài và đứng trong đám đông cổ vũ hai người .
" Lão Đại cố lên ! Chúng huynh đệ tin tưởng huynh !!"
" Lão Đại cố lên !!!"
" Lão Đạiiiiiii !! CỐ LÊNNNNN!!!"
Dương Lâm Phong quay sang nhìn Kiệt Văn , nhưng hắn đảo mắt sang chỗ khác , vờ như không nhìn thấy Dương Lâm Phong đang nhìn mình.

Cuối cùng hắn đành lực bất tòng tâm chấp nhận lời thách đấu của Mặc Lang Chỉ.
" Được , nhưng nếu ta thắng , huynh bỏ tiền ra bao huynh đệ Án Sát Ty một bữa ra trò được chứ ?"

" Được , được.

Ta đồng ý !"
Hắn bước lên sàn đấu , hai người mắt đối mắt nhìn nhau.

Chỉ chờ vậy , Mặc Lang Chỉ liền tiến về phía trước đấm vào hắn , Dương Lâm Phong nhẹ nhàng né đòn đấm rồi cầm lấy tay hắn dùng sức quật mạnh Lang Chỉ xuống đất .
 Sau đó Mặc Lang Chỉ ưỡn người đứng thẳng dậy , quay người lại đánh vào cổ của Lâm Phong , nhưng chưa chạm trúng thì đã bị y dành tặng một chuỗi liên hoàn đấm vào bụng.

Lực đấm mạnh , khiến Lang Chỉ mất đà , lùi về phía sau vài bước.

Ngay lập tức , hắn cúi người xuống dự định gạt chân Lâm Phong , chỉ thấy Lục Hoàng tử lộn người một cái đã thoát được dự định đấy.

Dương Lâm Phong xoay người , đá tống sau vào chấn thủy của Mặc Lang Chỉ , sau đó cầm tay hắn , khóa tay về phía sau .
Thắng bại phân minh , Dương Lâm Phong thả tay của Mặc Lang Chỉ ra , khóe miệng nhếch lên , cười khinh bỉ :
" Chỉ có vậy thôi sao ? Mặc áo vào , ta có chuyện muốn hỏi ngươi ! Còn nữa , nhớ kĩ giao hẹn với các huynh đệ nhé ."
Sau một trận đấu nhẹ nhàng , Mặc Lang Chỉ kiệt sức nắm trên sàn đấu , ngơ ngác nhìn lên phía trần nhà.

Các huynh đệ hai bên hùng hổ vỗ tay tán dương Dương Lâm Phong .
Mạnh Tử nhảy lên sàn đấu đỡ Mặc Lang Chỉ dậy , sau đó vỗ vào vai hắn , lắc đầu nói :
" Lão Nhị , lần sau nên tự lượng sức nhé ! "
Một lát sau , Mặc Lang Chỉ đi đến Án Sứ Đường , Dương Lâm Phong lúc này đã ngồi sẵn ở đó chờ hắn , một tay cầm văn án và đọc , tay kia cầm chén trà thưởng thức.

Hắn đến gần , ngồi xuống đối diện và hỏi :
" Lục ca , có chuyện gì muốn hỏi sao ? "
" Vụ án Xưởng gốm Tĩnh An năm đó có những chi tiết gì thì ngươi kể hết lại cho ta một lượt !"
Mặc dù không hiểu lắm nhưng Mặc Lang Chỉ vẫn làm theo lời Lâm Phong , hắn kể hết toàn bộ chi tiết liên quan về vụ án bảy năm trước.

Kể xong hắn mới thắc mắc :

" Lục ca , có chuyện gì rồi sao ? Vụ án này đã bị đứt đoạn từ lâu rồi ."
" Cái xác chết lần trước chúng ta đưa về là người từng làm ở xưởng gốm Tĩnh An , tên Phú Từ.

Không phải năm đó , Án Sát Ty có ghi lại thông tin những người làm thuê sao , ngươi cho người tìm lại rồi nói cho Kiệt Văn.

Vụ án này có thể sẽ cần điều tra lại !"
Mặc Lang Chỉ nghe vậy liền gật gù đồng ý .
" Còn nữa , ngươi có biết về Hãn Nhược Tán không ? Nó có cách giải không ? "
" Biết , là loại thuốc uống vào sẽ phát điên.

Đúng thật là có thuốc giải , nhưng dược liệu rất hiếm và đã bị thất truyền từ lâu , nên đa số người trúng đều chỉ có đường chết để giải thoát.

Chẳng lẽ ...."
" Ta cũng nghĩ vậy.

Ngươi bảo Mạnh Tử điều tra xem có thể tìm ra phương thuốc giải nào không !"
Rồi hai người tiếp tục ngồi uống trà và xem lại các văn án.

Mặc Lang Chỉ như đột nhiên nhớ ra điều gì đó , hắn trách móc :
" Mà này , Lục ca huynh thân là Án Sát Sứ mà một tuần may ra cũng chỉ gặp được huynh mỗi bốn ngày vậy ! Là đang bận tán tỉnh tiểu cô nương nhà nào sao ? He he he..."
Dương Lâm Phong dùng tay đánh mạnh vào đầu Mặc Lang Chỉ nói :
" Xem ra lúc nãy vẫn chưa dạy dỗ ngươi đủ nhỉ ? Ta không có mặt tại Án Sát Ty là vì công vụ dày đặc , bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi ! Tập trung vào văn án đi !"
" Biết rồi , biết rồi ! Ta chỉ đùa chút thôi mà ..." Hắn ôm đầu đáp lại bằng giọng điệu tủi thân .
...----------------...
[*] Chiết hỏa tử là dụng cụ thắp lửa người xưa mang bên mình.

Chỉ cần mở nắp ra, thổi nhẹ là có lửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận