Sáng hôm sau , không khí lạnh lẽo đã vơi bớt so với ngày hôm qua , bông tuyết rơi đã không còn dày nữa nhưng trong những ngày này , các con sông trong kinh thành đều đã đóng băng.
Cả tối hôm qua Tô Cảnh Dao căn bản không ngủ đủ giấc , cả đêm nàng trùm chăn đọc hết những cuốn sách về Hãn Nhược Tán , đến sáng hôm nay , dưới mắt đã hiện khá rõ vết quầng thâm do thức khuya .
Nàng sau khi ăn sáng liền lấy cớ đi mua một số món đồ quan trọng vào mùa đông để rời khỏi phủ đi tìm Dương Lâm Phong , nhưng vừa bước ra khỏi cổng đã thấy hắn ngồi trên xe ngựa chờ sẵn , đi theo không phải là Kiệt Văn mà là Mặc Lang Chỉ.
Thấy nàng bước ra , hắn vén tấm rèm cửa , dùng tay ra hiệu nàng lên xe ngựa.
Nàng bước lên , ngồi xuống một bên Lâm Phong rồi hỏi :
" Thật trùng hợp , ta còn đang định đi tìm ngài , ai ngờ đâu lại gặp ngài ở đây rồi !"
" Biết trước cô nhất định cũng muốn đi nên ta đến đây chờ sẵn rồi !" Vừa nói , hắn vừa nhét vào tay cô chiếc lò sưởi tay .
" Vậy chúng ta hôm nay đi đâu vậy ? " Nàng hơi nghiêng nghiêng đầu thắc mắc .
" Chúng ta đi đến nhà của Phú Từ ở ngoại ô ."
Cảnh Dao nhẹ nhàng gật đầu rồi lấy ra một cuốn sổ nhỏ đưa cho Dương Lâm Phong nói :
" Cái này là những ghi chép liên quan đến Hãn Nhược Tán , mặc dù vẫn chưa biết có thực sự là nó hay không nhưng trước hết chúng ta vẫn nên có chuẩn bị trước đã ! "
Y cầm lấy cuốn sổ , lật vài trang trước đọc qua nội dung bên trong rồi trả lời :
" Ừm , đừng nói tối qua cô thức khuya để viết cái này đấy !? "
Cảnh Dao đưa tay lên gãi cổ , miệng mỉm cười qua loa , mắt đảo đi chỗ khác rồi ngay lập tức chuyển chủ đề :
" À đúng rồi , tại sao hôm nay lại không thấy Kiệt Văn đâu ? Người vừa nãy là ai vậy ? "
" Hắn tên Mặc Lang Chỉ , là Phó Sát Sứ của Án Sát Ty ."
" Ồ , ngài không nhắc ta lại suýt nữa quên mất ngài là Án Sát Sứ nữa đó ."
Nói xong , Cảnh Dao vô thức vươn vai ngáp dài một tiếng , khuôn mặt trông khá rõ ràng sự mệt mỏi.
Thấy vậy , Lâm Phong liền ngồi xích gần lại nàng một chút bảo :
" Nếu cô mệt quá thì có thể dựa vào ta nghỉ ngơi một chút.
Lát nữa đến nơi ta lại gọi cô dậy ."
Nghe hắn nói vậy , Cảnh Dao hai mắt nhìn Dương Lâm Phong , khuôn mặt hơi đỏ lên một chút nhưng vì nàng bây giờ thật sự rất buồn ngủ nên nghe theo lời hắn dựa vào vai rồi ngủ thiếp đi.
Trong lúc nàng ngủ , Dương Lâm Phong nhìn vào khuôn mặt thanh tú của nàng , không cưỡng được mà mân mê chiếc má đáng yêu ấy .
Một lát sau , xe ngựa dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ lụp xụp , ẩm thấp.
Xung quanh cũng chỉ có vài ngôi nhà nhỏ , đích thực là một nơi hoang vắng , ít người qua lại.
" Điện hạ , đến rồ..."
Mặc Lang Chỉ vén rèm cửa ra muốn nhắc nhở hai người xuống xe thì thấy Tô Cảnh Dao đang ngủ , đầu dựa vào vai Dương Lâm Phong.
Sợ nàng tỉnh giấc , hắn đưa tay lên miệng , ra hiệu với Lang Chỉ im lặng rồi khua tay đuổi hắn ra ngoài .
Thấy có tiếng động , Cảnh Dao cũng tỉnh giấc , nàng mở mắt , ngồi thẳng lưng dậy rồi nói :
" Đến rồi à.
Chúng ta mau xuống xe thôi !"
Dương Lâm Phong gật đầu đồng ý.
Y bước xuống xe trước , sau đó đưa tay ra đỡ Cảnh Dao xuống.
Ba người họ sau đó bước vào ngôi nhà ấy.
Trong ngôi nhà một chút hơi ấm cũng không có , than sưởi đã đốt hết từ lúc nào , căn bản là không có chút sức sống .
Dương Lâm Phong đưa mắt nhìn xung quanh rồi phát hiện ra một nữ tử đang ngồi xụp xuống ở phía góc tường , tay chân trắng bệch vì lạnh.
Thấy người lạ bước vào nhà , cô ta đột nhiên xông ra , điên cuồng lao tới cắn vào tay của Dương Lâm Phong .
Sự việc xảy ra quá đột xuất , Mặc Lang Chỉ không kịp phản ứng , hắn đẩy nữ tử kia ra , rút kiếm chĩa vào định giết cô ta.
Nữ tử đó ngã xuống đất thì hoảng sợ ôm lấy đầu , co người lại.
Lâm Phong thấy vậy liền lớn tiếng ngăn cản :
" Đừng giết cô ta.
Đánh ngất là được !"
Lang Chỉ làm theo lời hắn , đánh ngất nữ tử đó đi.
Cảnh Dao thấy hắn bị thương liền lại gần nhìn vào vết thương , định lấy đồ ra để trị thương thì hắn nói :
" Ta không sao ! Xem cho cô nương này trước đi."
" Đồ ngốc , cô ấy trúng Hãn Nhược Tán , cắn huynh rồi cũng sẽ lây nhiễm đấy , không xử lí thì nguy hiểm , đưa tay đây ! " Nàng vừa nói vừa cầm lấy tay Dương Lâm Phong.
Cảnh Dao dùng kim châm thường xuyên mang theo bên mình , đâm lên huyệt đạo , ngăn chất độc lan truyền sau đó lấy ra một chút thuốc tự chế , rắc lên vết thương.
Đợi một lúc sau thì rút kim châm ra và băng bó lại .
Trong khi ấy , Mặc Lang Chỉ đã đưa nữ tử ấy lên giường nằm.
Sau khi băng bó cho Dương Lâm Phong xong xuôi , Cảnh Dao đến gần giường , bắt mạch cho nữ tử ấy rồi nói :
" Mạch đập của cô ấy rất loạn , xung quanh cổ lại nổi những vết mụn nhọt nhỏ.
Nếu dựa theo trong sách viết thì đây đúng thật là Hãn Nhược Tán."
" Vậy cô ấy bây giờ phải xử lí thế nào ?" - Mặc Lang Chỉ nhìn sang Lâm Phong hỏi .
" Phú Từ chết rồi , bọn họ nhất định sẽ giết cô ấy.
Ngươi an bài một chỗ an toàn rồi ,phái người bảo vệ cô ấy đi !"
Hắn gật đầu đồng ý.
Họ chờ đến lúc một vài Án Sứ Binh đến đưa nữ tử ấy đi thì liền rời khỏi ngôi nhà đó.
Vừa chuẩn bị lên xe ngựa thì một giọng nói nhẹ nhàng và rất ôn hòa vang lên :
" Lục ...!Lục Hoàng Tử !? "
Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc , Dương Lâm Phong liền quay lại nhìn , ngỡ ngàng nhìn người trước mắt :
" A Hồng tỷ tỷ .."
Người ấy là A Hồng , trước đây là nô tì theo cạnh Hiền Phi hầu hạ , nhiều năm trước được người đưa ra khỏi cung sau đó thì không có tin tức gì hết.
Không ngờ hôm nay lại có thẻ gặp cô ấy ở đây.
Dương Lâm Phong thấy cô ấy , liền bước tới gần , khuôn mặt không dấu được sự vui mừng :
" A Hồng tỷ tỷ , sao tỷ lại ở đây ? "
Cô đưa mắt nhìn Lâm Phong từ đầu tới cuối , đôi mắt rưng rưng ngấn lệ , tay vỗ vào vai hắn trả lời :
" Ta sống gần đây , điện hạ trưởng thành rồi.
Họ không bắt nạt người chứ ?"
" Họ không dám.
Nhiều năm nay ta phái người tìm tỷ ở khắp nơi mà vẫn không có tin tức , nguyên lai tỷ ở đây sao.
"
" Đúng rồi , nhà ta ở gần , điện hạ không phiền thì có thể ghé vào uống tách trà !"
Hắn gật đầu đồng ý , rồi quay sang đám người Mặc Lang Chỉ nói :
" Đây là A Hồng , một vị cố nhân của ta.
Hai người đứng đây chờ một chút , ta quay lại nhanh thôi ! " Nói xong , hắn cùng A Hồng đi đến một căn nhà nhỏ cách đó không xa .
Thấy hắn rời đi , Mặc Lang Chỉ tựa lưng vào xe ngựa , đứng khoanh tay rồi quay sang Cảnh Dao hỏi :
" Ngươi biết A Hồng đó là ai không ?"
" Không biết , nhưng chắc là nô tì của Hiền Phi nương nương ." Nàng cũng tựa lưng vào xe , tay khoanh lại .
" Ồ , ta hỏi chút nhé !"
" Hỏi đi ." Cảnh Dao thản nhiên đáp lại .
" Ngươi với Lục ca là quan hệ như thế nào vậy ? Đây là lần đầu tiên ta thấy có người dám tựa vào vai huynh ấy ngủ , còn dám mắng huynh ấy là đồ ngốc đấy !"- Hắn nghi ngờ nhìn nàng hỏi.
Nàng huých nhẹ vào vai hắn , mắt liếc nhẹ trả lời :
" Ngươi nghĩ gì vậy ? Ta với điện hạ chỉ là bạn bè bình thường thôi , không có gì khác đâu ! Không được , đổi câu hỏi khác đi ."
" Được được được.
Vậy cô nghĩ như thế nào về Lục ca ?"
Cảnh Dao trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi quay sang trả lời :
" Điện hạ cũng khá tốt đấy , tuấn tú , văn võ song toàn , tính khí tốt.
"
" Chỉ có như này hả ? Ta thấy hai người có chút gì đó không đúng .."
" Không đúng là không đúng thế nào !? " - Nàng xoay người sang , một tay chống vào xe ngựa , đôi mắt thể hiện rõ sự tò mò .
" Cô quan tâm đến hắn , hắn cũng vậy.
Lục ca đối xử với cô rất khác so với những người xung quanh.
Nói chung hai người không thể chỉ là bạn bè bình thường được ! "
" Đó chỉ là người nói , ta biết bản thân cũng không có ý gì khác với ngài ấy !"
" Đó chỉ là suy nghĩ của cô thôi.
Đôi lúc , cô nên dùng trái tim để suy nghĩ chứ không phải dùng não đâu !" Nói xong , hắn bước tới gần ngựa , chỉnh lại dây ngựa và vuốt ve nó .
Tô Cảnh Dao nghe vậy thì cũng không hiểu như thế nào là dùng trái tim suy nghĩ.
Nàng chỉ biết lúc gặp hắn nàng cảm thấy rằng bản thân cũng rất vui và thích cái cảm giác ấy .
Sau một lúc suy nghĩ , nàng quay trở lại thực tại , khua tay đuổi hết đi những suy nghĩ lúc nãy , miệng lẩm nhẩm :
" Cái đồ chết tiệt này , toàn khiến ta suy nghĩ linh tinh .."
Dương Lâm Phong bước vào nhà của A Hồng , căn nhà tuy nhỏ nhưng rất ấm cúng và sạch sẽ.
Hai người ngồi xuống ghế , A Hồng vùa rót trà đưa cho hắn vừa nói :
" Năm đó ta sau khi rời khỏi thành thì bị một đám thích khách truy đuổi , khó khăn lắm mới chạy được đến đây.
Vốn dĩ muốn đi tìm ngài không ngờ bây giờ lại gặp ở đây rồi ."
" Những năm này khổ cực cho tỷ quá.
Không quản bằng cách nào , ta nhất định phải khiến chúng hứng chịu cái giá phải trả !" Hắn cầm lấy tách trà , trong lòng dâng trào lên cảm giác căm giận .
" Sự việc năm đó , chắc hẳn điện hạ đã biết là ai đứng sau rồi đúng không ? Ngài có biết tại sao Uyển Quý Phi lại phải làm như thế không ? "
" Là vì tranh đoạt hoàng vị ? "
" Không phải.
Uyển Quý Phi sau lưng có cả Lương Quốc , hà cớ gì phải sợ Quách Gia chúng ta chứ ? " Cô nhẹ nhàng lắc đầu trả lời .
" Vậy tại sao ? "
" Là cô ta sợ , sợ có một ngày có người phát hiện ra bí mật của cô ấy.
Chính vì thế mà triều ta bây giờ phải chịu cảnh 'nuôi con tu hú ' !"
Như hiểu được ý của A Hồng , Dương Lâm Phong lập tức ngạc nhiên đáp lại :
" Ý tỷ là Dương Lâm Viễn không phải con của phụ hoàng !?"
Cô gật đầu , sau đó im lặng đứng dậy , bước tới gần giường , lấy từ sau gối ra một cái hộp gấm , bên trong chính là chiến bào của Quách Tướng Quân , rồi quay lại đặt lê trước mặt Lâm Phong , nói :
" Năm đó , Tiểu thư không cẩn thận biết được chuyện này.
Chính vì thế , bọn họ mới muốn giết người diệt khẩu nhưng chuyện này bây giờ chỉ có ngài biết , ta biết nhất định không thể để người thứ ba biết được !"
" Ta hiểu ." Hắn lắng nghe , rồi từ từ gật đầu sau đó nhìn vào chiếc hộp gấm trên bàn nói " Cái này là ? "
" Ngài mở ra đi , tiểu thư nhờ ta đưa cái này cho ngài.
Điện hạ nhất định phải bảo quản nó thật kĩ , chờ sau này giải oan cho Quách Gia thì cùng nó rước thi hài của tướng quân về Hoàng lăng !"
Hắn mở chiếc hộp ra , sau đó nhìn thấy bộ chiến bào , không nhịn được sự xúc động mà tuôn rơi nước mắt , đưa tay vuốt ve nó .
Một lúc sau , nhận ra đã ngồi lại khá lâu , hắn ổn định lại cảm xúc cầm lấy chiếc hộp rồi từ biệt :
" Ta sẽ phái người đón tỷ đến phủ Hoàng tử.
Bây giờ không còn sớm , ta quay trở về trước ! "
Nói xong hắn bước ra khỏi căn nhà , A Hồng đi theo tiễn hắn.
Trước khi rồi đi , hắn hỏi :
" A Hồng tỷ , năm đó có liên quan đến Tô Gia không ? "
" Ta không biết rõ , chỉ biết là người gặp được Tướng Quân cuối cùng là Tô Tướng Quân , chiến bào cũng là của ông ấy đưa đến.
"
" Được , cảm ơn tỷ.
"
Nói xong ,hắn lập tức rời đi , quay trở lại xe ngựa rồi lên xe và trở về .
Trên xe ngựa , Cảnh Dao nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay hắn , lo lắng hỏi :
" Vết thương của ngài không sao chứ ? "
Hắn lắc đầu đáp lại :
" Không sao.
Thuốc lúc nãy cô dùng là thuốc giải của Hãn Nhược Tán sao ? "
" Không phải.
Nó chỉ có tác dụng đẩy chất độc ra ngoài thôi , còn về thuốc giải thì ta cần thời gian để nghiên cứu đã ." - Nàng mỉm cười .
" Y thuật của cô cao minh như vậy ? Đều là tự học sao ? "
" Không phải đâu , là sư phụ của ta dạy ta đấy nhưng ngài ấy không cho ta tiết lộ danh tính của ngài ấy ."