Dao Lâm Ngọc Thụ


Hôm nay là ngày hội săn bắn mùa thu diễn ra , từ sáng sớm Tô Cảnh Dao đã bị gọi dậy để chuẩn bị , sau đó đã xuất phát lúc mặt trời mới lấp ló mọc lên .
Cảnh Dao từ lúc xuất phát đã ngủ gật trên xe ngựa , lúc tỉnh dậy đã đến nơi.

Khi xuống xe ngựa , Cảnh Dao ngáp dài ngáp ngắn :
" Haizz ...!Tại sao phải xuất phát sớm như vậy chứ , không phải nói đến chiều mới bắt đầu đi săn sao , ta còn ngủ đủ nữa.

"
" Xuất phát sớm là vì buổi sáng còn phải cùng hoàng thượng cùng mọi người làm lễ cầu cho thiên hạ thái bình , mùa màng bội thu.

Đợi lễ xong muội có thể tiếp nghỉ ngơi rồi ." - Tô Quân Thụy bước tới và đáp .
" Được thôi.

Mà phụ thân đâu rồi Đại Ca ? " - Tô Cảnh Dao thắc mắc .
" Phụ thân đi chuẩn bị cho buổi lễ rồi.

Chúng ta có thể đi vào trong trước.

"
" Vậy Đại ca đi vào trước đi.

Muội thấy chỗ này không khí trong lành nên đi tản bộ đã rồi sẽ vào trong sau ."
" Vậy được.

Muội đừng đi xa quá không lại lạc mất.

"
" Muội biết rồi.

Huynh vào trước đi , muội đi đây." - Tô Cảnh Dao vừa nói vừa quay lưng rời đi .
Bao quanh doanh trại tổ chức hội săn bắn là một khu rừng , từ trước đến giờ chỉ có những loài động vật nhỏ và hiền lành , sau doanh trại lại có một cái hồ lớn , nước trong veo.

Khung cảnh lại hữu tình , cho nên từ lúc Hạ Quốc thành lập , năm nào cũng sẽ đến đây vào mùa thu và mùa xuân để săn bắn .
Dương Lâm Phong cũng đã đến đây từ sáng sớm , sau khi vấn an Hoàng Thượng thì đến khu rừng bên cạnh doanh trại .
" Lục Hoàng tử , người của Tam Hoàng tử đã lén lút đưa một con Hổ vào sâu trong rừng , e rằng con Hổ này nằm trong kế hoạch hãm hại Tứ Hoàng tử.


" - Kiệt Văn ( một ám vệ của Dương Lâm Phong ) .
" Không ngờ Tam hoàng huynh lại có dã tâm lớn như vậy.

Nếu như vậy , Tứ hoàng huynh không chết thì cũng bị tật vĩnh viễn.

Ngươi cứ theo kế hoạch đã an bài , nhớ rằng không được để Tam hoàng tử đạt được mục đích.

" - Dương Lâm Phong đáp .
" À Đúng rồi.

Lục Hoàng tử còn một chuyện nữa ta bẩm báo ...!"
* Xoạt *
" Có người đến , ngươi lui trước đi ." - Dương Lâm Phong ngắt lời .
" Vâng.

"
Ngay lúc đó , Tô Cảnh Dao đang đi dạo qua chỗ này .
" Không khí ở đây lại trong lành như vậy.

Thật là thoải mái quá đii !! "
Dương Lâm Phong liền cất tiếng :
" Vị cô nương này là ai , sao lại đi qua chỗ này ? "
Tô Cảnh Dao giật mình , quay lưng nhận ra có người , sau khi hồi hồn lại thì chợt nhận ra đây là người lần trước giúp đỡ ở trong con hẽm nọ liền cất tiếng :
" Là ngươi.

Ngươi sao lại xuất hiện ở đây ? "
" Thì ra là cô à.

Tại sao ta không thể xuất hiện ở đây.

Ngược lại ta phải hỏi cô mới đúng ! " -
Dương Lâm Phong đáp.
" Ngươi đừng hỏi ngược lại ta được không.

Ta là Tô Cảnh Dao , con gái của Tô Tướng Quân Tô Vĩ Thành ta tất nhiên có thể đến đây rồi.

Ngươi thì sao ? "
" Hóa ra là Tô đại tiểu thư.

Cô đến được thì ta tất nhiên cũng đến được.

Đợi hồi nữa cho sẽ biết ta là ai thôi , ta đi trước đây.

" - Dương Lâm Phong đáp.
Dương Lâm Phong nói xong liền quay ngươi rời đi để lại Tô Cảnh Dao vẫn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra :
" Ấy đợi đã....!"
"..."
" Người này cũng thật là ..

còn chưa nói rõ mà đã đi rồi.

Mà ta cũng đã đi cũng khá lâu rồi nên quay lại thôi ."
Sau đó , Tô Cảnh Dao quay người trở về doanh trại .
***
Quay trở về doanh trại hiện đang rất náo nhiệt , Tô Cảnh Dao vừa quay về liền gặp Tô Quân Thụy.

Hắn liền hỏi Tô Cảnh Dao :
" Dao Dao , muội đi đâu vậy.

Sao bây giờ mới trở về ? "
" Hehe , Muội chỉ đi dạo xung quanh đây thôi.

Sao vậy, muội về bỏ lỡ cái gì rồi sao ? " Tô Cảnh Dao đáp lại.

" Không có , muội đi khá lâu nên ta chỉ là đang đi tìm muội thôi.

Nghe nói một lúc nữa sau khi làm lễ xong sẽ có yến tiệc đấy , nhiều món ngon lắm , muội đừng lỡ đấy nhé ! "
Nghe đến đồ ăn hai mắt Tô Cảnh Dao mở to đáp :
" Thật sao , vậy Đại ca tiếp tục bận việc của huynh đi , không cần quản muội đâu.

Muội sẽ không bỏ lỡ đâu ."
" Muội đấy , nhắc đến đồ ăn là như thế liền.

Vậy thì muội muốn làm gì thì làm , ta đi đây ."
" Được.

"
Sau khi Tô Quân Thụy rời đi , Tô Cảnh Dao vừa đi vừa tưởng tượng đến những món ăn đó bất cẩn đụng phải Thẩm Thanh Y .
" Ai ya "
" Ai ya "
" Xin lỗi , Xin lỗi ta thật sự không phải cố ý đâu!! " - Tô Cảnh Dao hốt hoảng .
Thấy vậy , Lưu Vân Trang đứng cạnh Thẩm Thanh Y liền lớn tiếng đáp :
" Đâu ra con nhóc quê mùa vậy , mắt ngươi mù hay sao mà lại đi đứng bất cẩn như vậy , ngươi biết cô ấy là ai không hả !! "
Tô Cảnh Dao vừa mới về kinh thành không muốn đắc tội ai nên liền đáp :
" Vị tỷ tỷ này , thật sự xin lỗi , lúc nãy là ta bất cẩn rồi , mong tỷ tỷ thứ lỗi.

" - nói xong Tô Cảnh Dao liền muốn rời đi ngay nhưng lại bị Thẩm Thanh Y chặn lại :
" Như vậy đã muốn đi rồi sao.

Ngươi thật là không biết lý lẽ mà ."
" Tỷ tỷ , xin lỗi ta cũng xin lỗi rồi.

Chúng ta không quen biết gì hà cớ gì phải làm khó nhau như thế !" - Tô Cảnh Dao đáp.
" Ta cũng không muốn làm khó ngươi.

Ngươi đụng phải ta rồi thì phải làm nô tì cho ta một tháng chứ ! " - Thẩm Thanh Y nói .
Tô Cảnh Dao cười khinh bỉ đáp lại :
" Này tỷ tỷ , tại sao ta phải đồng ý chứ , tỷ nghĩ tỷ là ai vậy , ta cũng xin lỗi rồi , hai chúng ta đường ai nấy đi nhé ."
Lưu Vân Trang ngăn cản không cho Tô Cảnh Dao rời đi :
" Này , bảo cô quê mùa thì quả thật không sai , đến Thẩm Thanh Y Thẩm Đại Tiểu Thư mà ngươi cũng không biết Hahaha "
" Ta là Thẩm Thanh Y , cháu gái của Thẩm Cao Thẩm Thái Sư , cô cô là Đương triều Hoàng Hậu , cho nên , ngươi bắt buộc phải đồng ý.

" - Thẩm Thanh Y huênh háo đáp .
" Ồ , thì ra là Thẩm Đại Tiểu Thư , ta trước đây thật sự cũng không biết hai vị tỷ tỷ là ai , nhưng mà bây giờ ta cũng sẽ không đồng ý đâu.

Ta không có thân phận lớn như tỷ nhưng ta vẫn có lòng tự trọng.

Mong tỷ không ép ta nữa.


"
" Cô..

" - Lưu Vân Trang vừa nói vừa đưa tay lên định tát Tô Cảnh Dao .
Bỗng có một người ngăn lại .
" Đại ..

Đại Công Chúa .." - Lưu Vân Trang nói lắp bắp .
" Bái kiến Đại Công Chúa.

" - Tô Cảnh Dao và Thẩm Thanh Y đồng thanh .
" Ay ya , mấy người có thời gian rảnh rỗi bắt nạt người khác như vậy không bằng về nhà tu tâm dưỡng tĩnh đi , suốt ngày làm càn , thật ồn ào.

Cả cô nữa Thẩm Thanh Y lai lịch của cô lớn chừng nào mà suốt ngày cứ đi khoe khắp nơi vậy , thật không ra thể thống gì ! " - Dương Ngọc Ninh đáp .
" Ngọc Ninh Công Chúa , dù sao hai chúng ta vẫn là biểu tỷ muội , sao muội có thể bênh người ngoài chứ ! " - Thanh Thanh Y hậm hực.
" Cái gì mà tỷ muội , ta chẳng thèm làm tỷ muội với người như cô đâu hứ ! "
Bỗng từ xa , Tiếng của Mama tổng quản cất lên :
" Gì mà ồn ào thế , giờ lành đến rồi mau đi chuẩn bị để làm lễ đi "
Thẩm Thanh Y lườm Tô Cảnh Dao nói :
" Ta nể tình Công chúa điện hạ bỏ qua cho cô lần này , lần sau ta sẽ không tha cho cô đâu.

"
Nói xong Thẩm Thanh Y liền quay người rời đi .
Sau khi Thẩm Thanh Y rời đi Ngọc Ninh Công chúa quay sang nói với Tô Cảnh Dao :
" Cô không cần sợ , Tính cách Thẩm Thanh Y là như thế.

Cô tên là gì ? "
Tô Cảnh Dao đáp :
" Bẩm Công Chúa , ta tên là Tô Cảnh Dao , người gọi ta Dao Dao là được rồi ! Công chúa giúp đỡ ta thì hai chúng ta từ nay sẽ là bạn rồi "
" Được , Dao Dao , ta tên Dương Ngọc Ninh , từ nay cô là bạn của ta , ta sẽ bảo vệ cô ! "
" Thật ra , Công chúa không cần bảo vệ ta đâu , ta cũng biết chút võ thuật , bọn họ không làm gì được ta đâu , Hehe.

"
" Được " - Dương Ngọc Ninh đáp .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận