Dao Lâm Ngọc Thụ


" Phụ thân , người nói cái gì cơ nhập cung rèn luyện cầm kì thi họa hả !? " - Tô Cảnh Dao bất ngờ .
Sáng hôm nay sau khi bãi triều , Tô Đại Tướng Quân đã nghe Hoàng Thượng ban lệnh cho các Tiểu thư khuê các trong đó có Tô Cảnh Dao và về nói lại với nàng.

Thấy Tô Cảnh Dao có phản ứng như vậy , Tô Vĩ Thành không lấy gì làm lạ .
" Đúng vậy , đây là Hoàng thượng ban lệnh , bắt buộc tuân theo , nếu không đồng ý là tội khi quân đấy.

Ngày mai bắt đầu nhập học rồi.

"
" Phụ thân , nếu người nói con học bắn cung đấu kiếm hay học y thuật hay sao cũng được nhưng về cầm kì thi họa gì đó thì con thật sự không được đâu ! " - nàng giải thích .
"Nhưng đây là ý chỉ của Hoàng Thượng , chúng ta không thể không tuân theo" - Tô Đại tướng quân đáp .
Tô Cảnh Dao nhìn sang Tô Quân Thụy bằng ánh mắt cầu cứu :
" Đại ca , huynh nghĩ biện pháp giúp muội đi mà ! "
" Dao Dao à.

Thật ra nhập cung cũng không phải là chuyện gì xấu.

Dao Dao của chúng ta tư chất thông minh nói không chừng mới học đã biết rồi.

Hơn nữa , đây cũng là một cơ hội tốt để muội tìm hiểu thêm về y thuật của thái y trong cung chứ sao.

" - Tô Quân Thụy khuyên nhủ .
Sở dĩ Tô Cảnh Dao không muốn nhập cung không phải là vì không tinh thông cầm kỳ thi họa mà là vì nếu thật sự nhập cung rèn luyện rồi thì những ngày được xuất phủ dạo chơi của Tô Cảnh Dao cũng sẽ từ đó mà kết thúc.

Thế nên Tô Cảnh Dao nhất quyết cự tuyệt .
Trớ trêu thay lại không có biện pháp nào thoát ra khỏi cung nên Cảnh Dao đành đồng ý.

Tối hôm đó , Tô Cảnh Dao đã trằn trọc suy nghĩ rồi với tâm sự Anh Đào :
" Anh Đào , ngươi thấy nếu ta ngày mai ta giả vờ bị nhiễm phong hàn thì có phải không cần nhập cung nữa đúng không ? "
Anh Đào đáp lại :
" Tiểu thư , người sử dụng cách này với Lão Gia quá nhiều lần rồi , Lão gia sẽ không bị lừa nữa đâu ."
" Vậy Em nói ta phải làm sao đây ? ...!Hay là chúng ta bây giờ chạy trốn ."
" Tiểu thư , như vậy chỉ càng gây thêm rắc rối cho Lão gia thôi ! "

Tô Cảnh Dao liền bất lực thở dài :
" Cũng đúng.

Haizz...!, Anh Đào vậy em nói chúng ta phải làm thế nào đây ! "
" Tiểu thư , trốn tránh không bằng đối mặt , hay là tiểu thư cứ nhập cung đã rồi chúng ta từ từ nghĩ cách sau cũng được.

Em nghe nói đồ ăn trong cung rất ngon , Ngự Hoa Viên cũng rất đẹp nhân dịp này chúng ta có thể mở mang tầm mắt mà ! "
" Anh Đào , ta thấy em nói cũng có đạo lí , trốn tránh không bằng đối mặt.

Ngày tháng còn dài từ từ nghĩ cách cũng chưa muộn.

Vậy bây giờ chúng ta đi ngủ thôi ! "
" Vâng thưa tiểu thư.

" - Anh Đào lanh lợi đáp .
***
Sáng sớm hôm sau , sau khi tạm biệt Tô Vĩ Thành và Tô Quân Thụy , Tô Cảnh Dao lên xe ngựa và bắt đầu nhập cung .
Qua một khoảng thời gian ngồi xe ngựa , Tô Cảnh Dao đã đến trước cổng cung.

Lúc xuống xe đã có vài người đến nơi , đều là tiểu thư khuê các.

Vài phút sau , có một cưỡi ngựa chạy đến trước mặt Tô Cảnh Dao :
" Ta là Châu Bảo Ngọc , cô tên là gì ? "
Tô Cảnh Dao thất thần đáp :
" T..tôi tên Tô Cảnh Dao , c...cô gọi tôi là Dao Dao là được , cô đang làm cái vậy ? "
Châu Bảo Ngọc bước xuống ngựa đáp :
" Haha , không có gì.

Ta ở bên kia quan sát khá lâu rồi.

Thấy cô đến lại không giống mấy vị tiểu thư khuê các kia lại trông dễ gần nên lại gần kết bạn với cô thôi.

"

Tô Cảnh Dao hồi thần trả lời :
" Trời ạ , cô làm ta hết hồn.

Cách kết bằng hữu của cô cũng thật là độc đáo nhỉ ! "
" Lúc nãy vội vàng quá , chưa kịp giới thiệu xong.

Ta là Châu Bảo Ngọc , Đích nữ Châu Dận Châu Đại Tướng Quân.

Cô gọi ta là A Ngọc là được.

"
Nói xong , Châu Bảo Ngọc lấy một con dao găm được đính kết tỉ mỉ ra và đưa cho Tô Cảnh Dao :
" Cái này là phụ thân ta lấy về lúc ở biên ải , bây giờ tặng cho cô đáy.

Xem như quà gặp mặt ."
Tô Cảnh Dao nhận lấy dao găm , ngắm nghía một lúc liền đưa lại cho Châu Bảo Ngọc :
" Cái này quý quá rồi , ta nhận không nổi ."
" Không sao , cái này đặc biệt như cô vậy đấy.

Cô cứ nhận lấy đi , ta ở phủ còn nhiều lắm.

"
Nghe xong , Tô Cảnh Dao ngơ ngác gật đầu và nhận lấy con dao găm .
Bỗng nhiên , một chiếc xe ngựa lộng lẫy đi đến.

Từ trên xe ngựa , Thẩm Thanh Y và Lưu Vân Trang bước xuống.

Vừa đặt chân xuống đất , các tiểu thư khuê các đã chạy đến nịnh nọt đủ thứ .
" Thẩm tỷ , Lưu tỷ bộ đồ này của tỷ thật là đẹp quá , là đặt may ở đâu vậy.

Còn cả chiếc trâm này nữa thật là đẹp quá.


"
Thẩm Thanh Y khoe khoang :
" Bộ đồ này được làm từ vải thượng hạng do Đại Lương tiến cống , còn bộ trâm này là đích thân Hoàng hậu nương nương tặng cho ta đấy.

"
Châu Bảo Ngọc đứng một bên nhìn thôi cũng thấy ngứa mắt , ghé sang Tô Cảnh Dao nói nhỏ :
" Dao Dao , cô có biết mấy người này là ai không ? Ăn mặc gì mà như tắc kè hoa vậy ? "
Tô Cảnh Dao nhịn cười đáp :
" A Ngọc , Cô đừng nói như thế , cẩn thận không Thẩm Thanh Y lại tìm cô gây sự đấy , hihi.

"
 " Thẩm Thanh Y ? Thì ra cô ta là Thẩm Thanh Y à ? Vậy người bên cạnh là Lưu Vân Trang đúng không.

Không ngờ họ là người như này , xem ra lời đồn chả đáng tin chút nào.

"
Tô Cảnh Dao nghe xong , nhìn Châu Bảo Ngọc phì cười .
Lưu Vân Trang và Thẩm Thanh Y đang khoe khoang thì nghe thấy Tô Cảnh Dao và Châu Bảo Ngọc đang cười liền tiến tới :
" Yoo , ta còn tưởng là ai cơ ? Thì ra là Tô Cảnh Dao à.

Đây là ai nữa ? Đúng là chỉ có người thô lỗ mới làm bạn được với nhau thôi , haha "
Thẩm Thanh Y nhìn Lưu Vân Trang bật cười .
Châu Bảo Ngọc đứng bên cạnh nghe vậy không nhịn được bèn đáp trả :
" Thô lỗ ? Nói chúng tôi thô lỗ , không bằng cô nhìn lại bản thân.

Yêu kiều , thúc nữ đến đâu , cuối cùng lại ăn mặc như tắc kè hoa vậy.

Đúng là chỉ có tắc kè hoa mới làm bạn được với nhau à ." - Châu Bảo Ngọc cười nhếch mép .
Thẩm Thanh Y tức đến không nói lên lời - " Cô.."
Từ cửa cung , Tống mama bước ra và đi về phía đám đông.

Thấy vậy .Thẩm Thanh Y quay lại , nhìn về phía Tống mama đắc ý :
" Tống mama , bà cũng không cần ra đón tiếp ta như này chứ.

Gọi một nô tì ra là đón là được ."
" Thẩm tiểu thư , thật xin lỗi.

Ta không tìm người , xin hỏi ai là Tô Đại Tiểu thư vậy.


"
Tô Cảnh Dao ngơ ngác :
" Tôi hả ? Mama tìm tôi hả , chắc là mama nhầm rồi , người bà cần tìm là Thẩm Thanh Y kia kìa.

"
" Tôi không tìm nhầm.

Là Ngọc Ninh công chúa biết hôm nay cô nương vào cung nên phái tôi tới đây đón tiếp.

Tô Tiểu thư , mời đi bên này ."
" Đợi đã , Tống Mama , đây là Châu Bảo Ngọc , Đích nữ Châu Đại tướng quân , cũng là bạn của tôi.

Cô ấy có thể cùng đi không ? "
Tống mama đáp :
" Đã là bạn của cô nương thì như nào đều được.

Hai vị tiểu thư đi thôi ."
Châu Bảo Ngọc và Tô Cảnh Dao cùng với Tống Mama đi đến Lạc Yên Cung gặp Dương Ngọc Ninh.

Đến nơi , Ngọc Ninh đã đứng sẵn ở ngoài cửa Yên Lạc cung để chờ.

Vừa thấy Cảnh Dao đến , Ngọc Ninh đã chạy đến và ôm chầm lấy Tô Cảnh Dao .
" Dao Dao , muội đến rồi , ta nhớ muội quá đi mất ! "
" Công Chúa , người ôm chặt quá , ta thở không được , khụ khụ "
" Là ta kích động rồi " - vừa nói Dương Ngọc Ninh vừa chầm chậm nới lỏng tay ra.

Chợt để ý đến người bên cạnh Tô Cảnh Dao , Ngọc Ninh bèn hỏi :
" Vị cô nương này là ai vậy ? Bạn của muội sao Dao Dao ? "
" Đúng vậy , cô ấy tên Châu Bảo Ngọc là con gái của Châu Dận , Châu Đại Tướng Quân ! "
" Tham kiến Công chúa ! "
Ngọc Ninh mỉm cười tươi tươi rói đáp :
" Không cần đa lễ , không cần đa lễ.

Đã là bạn của Dao Dao thì cũng là bạn của ta , ta thích nhất là những người như hai người , hoàn toàn khác biệt với những người tiểu thư khuê các ngoài kia.

Nào nào vào đây uống trà tám chuyện ! "
Thế là cả ba bước vào và cùng ngồi cười cưới nói nói rất vui vẻ đến tận lúc chập tối .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận