Đào Lý Bất Ngôn



Nàng cầm lấy cái khăn mặt mà người kia đã trùm cho nàng lau lau tóc, sau khi tắm xong tóc của nàng, thân thể của nàng đều là thơm thơm. Xà bông gội đầu cùng sữa tắm đều là cùng một mùi thơm, chính là mùi thơm nàng nghe thấy được ở trên người của người kia.
Không biết là mùi thơm gì.
Nàng vừa lau tóc vừa nhìn chung quanh, giường rất lớn, drap giường màu trắng, cái chăn màu xám nhạt, gối đầu màu xám thẫm. Cạnh đầu giường có một cái đèn bàn khung rất cao.
Trên ngăn tủ đầu giường có khung ảnh. Nàng nhận ra một người trong đó là Ngôn Hề, còn có ba người nam. Vóc dáng cao ráo giống như đúc. Ngôn Hề cột tóc đuôi ngựa cao, ánh mắt nhìn vào phía trước, dáng tươi cười sáng lạn, đôi mắt sáng long lanh.
Được ánh mắt của nàng nhìn vào, cảm giác như hoa trên toàn trái đất đều sẽ nở rộ.
Khi Ngôn Hề đi ra ngoài, phát hiện bàn tay nhỏ bé của An Chi cầm lấy khung ảnh, nhìn đến dị thường chăm chú cẩn thận.
"Đó là ta cùng các ca ca của ta."
An Chi quay đầu, "Ba người?"
Ngôn Hề đi tới ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy khung ảnh, lắc đầu nói: "Ta có bốn người ca ca, tam ca tứ ca là cặp song sinh..."
Nàng ngừng một chút: "Lúc ta năm tuổi, tứ ca cùng ba mẹ đã qua đời."
Nàng vừa tắm rửa xong, mặc một chiếc váy ngủ, mái tóc còn ẩm ướt khoác trên bờ vai, có cùng hương thơm với người bên cạnh nàng. Lông mi dài khẽ khép lại, không tiếp tục nói nữa.
Trái tim nhỏ bé của An Chi thắt lại một chút. Bỗng nhiên có chút luống cuống.
"Cái kia...Mùi thơm." An Chi đỏ mặt lên thốt ra mấy chữ này.
Ngôn Hề bị nàng hấp dẫn lấy lực chú ý: "Cái gì?"
"Dầu gội đầu, còn có...sữa tắm, là mùi thơm của hoa gì?"
"Ồ...Là cái này..." Nàng lấy ra một cái chai màu trắng. Phía trên chữ kiểu "Kai" màu xanh nhạt, quệt một chút dịch xà bông, xoa xoa, "Dầu gội đầu và sữa tắm của chúng ta đều là nhãn hiệu này, hoa sơn chi."
An Chi cũng không nhận ra loại này hoa, Ngôn Hề vừa cười cười nói: "Là một loại hoa màu trắng, đây là nhãn hiệu mà mẹ ta rất thích, còn ta thích hoa sơn chi."
Nàng ngừng lại một chút, tựa hồ là nghĩ đến chuyện cũ gì đó. Ánh mắt có chút mờ ảo, nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt, nàng cười nói với cô bé: "Dưới lầu cũng có một loại hoa sơn chi, bất quá bây giờ đã qua mùa hoa nở rồi, sau này sẽ cho ngươi xem."
Kỳ thật còn chưa tới giờ Ngôn Hề đi ngủ, lúc nàng thổi tóc cho An Chi cô bé đã buồn ngủ đến mức con mắt cũng không mở ra được rồi, cái đầu nhỏ từng chút từng chút từ từ chậm rãi nghiêng về phía nàng, Ngôn Hề đón lấy cô bé, sờ sờ tóc của cô bé một chút, nhẹ nhàng đặt cô bé xuống.
Kỳ thật nàng cũng không có thói quen ngủ cùng người khác, càng đừng nói là cùng dưới một cái chăn. Mặt khác cầm lấy một cái chăm lớn, bọc lấy cô bé cực kỳ chặt chẽ ở bên trong, dấu các góc chăn thật cẩn thận.
Vốn muốn xem video tư liệu trong đài một chút, nghĩ lại vẫn là thôi. Đèn sáng sợ nàng ngủ không ngon.
Nằm xuống ở bên cạnh nàng, một tay Ngôn Hề gối lên sau đầu, tứ chi thả lỏng, nhưng tinh thần lại không thể.
"Ta đang nghĩ cái gì đây...Đem đứa bé của nhà người ta mang về nhà ..."
Ngươi có hiểu rõ sau này phải làm gì hay không? Cha mẹ của nàng không đáng tin, nhưng mà...Là do ngươi làm chủ sao? Lẽ nào ngươi muốn mang nàng theo bên người sao?
Chuyện này sao có thể đây...
Những ngày này Ngôn Hề đang thực tập trong bộ phận đạo diễn biên tập, chạy theo sau nhóm người đạo diễn. Tuần trước đã xác định rõ chủ đề, cuối tuần liền phải quay hình rồi, cương vị biên đạo này không chỉ phải có phong cách hành văn tốt, càng cần năng lực giao tiếp, cùng với kiên nhẫn, cẩn thận, quan trọng nhất là cần có thể lực, bởi vì công tác có cường rất độ cao, mỗi ngày ít nhất là 12 giờ đồng hồ, chuyện làm suốt đêm là thường xuyên. Mấy người cùng tuổi thực tập chung với nàng, mỗi buổi tối đều phải dựa vào cafe và RedBull để chống cự, liền dứt khoát ở trong ký túc xá mà đài bố trí.
Nàng cũng không thể cam đoan mỗi tháng sẽ có thời gian nghỉ ngơi. Làm sao vậy mang theo một đứa bé đây...
Chuyện này sao có thể đây...
Ngôn Hề xoa xoa đầu, nghiêng người nhìn An Chi. Cô bé ngủ rồi, rất yên tĩnh, tiếng hít thở mỏng manh.
Ngôn Hề không có chút hiểu biết nào về thế giới của trẻ con, hai đứa cháu của nàng ồn ào nghịch ngợm, lại thích dính người. Nhị ca cùng tam ca của nàng không thắng nổi sự quấy nhiễu kia, đã chuyển ra ngoài. Nàng thì không chán ghét, chẳng qua là cảm thấy "Trẻ em là loại sinh vật quá phiền toái, nhất là nam hài."
Nếu như đại tẩu của nàng sinh ra một đôi song sinh là bé gái thì tốt rồi. Nhất định vừa nghe lời vừa đáng yêu, bướng bỉnh một chút cũng không sao. Lúc trước Ngôn Hề cũng từng nghĩ như vậy.
Không nghĩ tới sẽ gặp được An Chi.
"Ta không còn nơi khác để đi."
Ngôn Hề lại nghĩ tới những lời này, một đứa bé còn nhỏ như vậy, âm thanh hơi thở tràn đầy ngây thơ non nớt lại nói ra những lời tang thương. Nàng cần càng nhiều sự che chở còn có bảo vệ hơn những đứa trẻ khác.
Nàng có thể làm không được...
Nói thật, Ngôn Hề có chút hối hận khi xúc động dẫn cô bé về nhà, nàng căn bản cũng không hiểu rõ sau này phải làm sao bây giờ, chẳng qua là lúc ấy cảm thấy không thể để tùy một mình cô bé trở về như vậy.
Nội tâm mỗi đứa trẻ đều có một công viên thuộc về các nàng. Có lẽ với đa số trẻ em, giống như đối với hai đứa cháu của nàng là những con gấu bông, công viên này của bọn họ có thể là ánh mặt trời, xích đi, vòng xoay ngựa gỗ, vòng đu quay. Có cha mẹ cùng nhau bên cạnh cười đùa.
Mà An Chi, công viên trong nội tâm của nàng có lẽ cũng có những vật này, nhưng nàng lại đứng ở bên ngoài, chẳng qua là lẳng lặng nhìn gia đình người ta chơi đùa.
Ngôn Hề không biết sao nàng lại có loại cảm giác này, vừa nghĩ đến đã làm cho trái tim nàng trầm xuống.
Nàng hy vọng hành động nàng mang cô bé về nhà này sẽ làm cho cô bé vui vẻ, lại mơ hồ lo lắng cô bé sẽ đối với nàng có quá nhiều hy vọng.
Bởi vì nàng không muốn làm cho cô bé thất vọng.
Trong lúc nhất thời Ngôn Hề cũng không có biện pháp tốt hơn.
Lại nói...Trước tiên cứ ở trong nhà a...Chí ít còn có Tâm di chiếu cố, nàng yên tâm hơn nhiều.
Trước cứ tạm thời như vậy đi.
Lúc An Chi tỉnh lại trong nháy mắt không biết mình ở đâu...
Là ở trên giường nhỏ nơi quê nhà, hay là ở chỗ Đào Trân Trân, hay vẫn đang ở trong căn phòng to lớn lạnh như băng không ai để ý đến nàng kia?
Nàng ngồi dậy, dụi mắt, quét nhìn một vòng chung quanh, mới hoảng hốt nhớ tới đây là phòng của Yan Xi.
Nàng sờ sờ chăn lông đang đắp trên người, lại nhìn cái chăn màu xám nhạt đã được gấp gọn ở bên cạnh một chút, ngẩn người. Nàng ngồi ở trên giường ngẩn người trong giây lát, mới sờ tới quần áo dành cho nàng đã gấp gọn để ở cuối giường.
Xuống giường, đến phòng vệ sinh, cẩn thận quan sát, phát hiện có đánh răng cùng khăn mặt dành cho nàng, trái tim nàng ổn định lại. Nhón chân lên đánh răng, rửa mặt bằng nước lạnh, chải tóc.
Nàng ở trong phòng đợi một lát, cũng không thấy có người đến. Không biết nên làm cái gì, đành phải đứng lên mở cửa đi ra ngoài.
Lầu ba im ắng, nàng đứng ở cửa ra vào, nhớ lại đường xuống lầu.
Ngôn Hề mới vừa đi tới lầu ba liền thấy cô bé đứng sững sờ ở đó, mặc một trang phục màu vàng cùng quần, nhìn thấy chính mình, nàng nhẹ thở ra một hơi, mỉm cười với mình, có chút nhút nhát ngại ngùng.
"Đến," Thanh âm Ngôn Hề không khỏi dịu dàng xuống, "Đói bụng chưa?"
Bữa sáng rất thơm, cháo gạo, sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao thịt, bánh trứng, còn có món ăn phụ.
Trong phòng bếp lầu một có một bàn ăn bằng gỗ rất dài rất rộng, cửa sổ sát đất rất rất lớn, ngoài cửa cũng có thể nhìn thấy một thảm cỏ xanh rộng lớn.
Đây là hoàn cảnh lạ lẫm, An Chi có chút thấp thỏm không yên, ngồi ở bên cạnh bàn cũng không nhúc nhích. Đồ ăn trên bàn có mùi hương ấm áp, ánh mắt nàng thoảng đảo qua, cũng không chủ động nói muốn ăn cái gì.
Lông mày Ngôn Hề lơ đãng nhíu lại, giãn ra, chủ động múc thêm cho nàng một chén cháo nữa, cầm bánh quẩy cùng bánh trứng đẩy tới trước mặt nàng.
"Biết cầm đũa không?"
An Chi chần chừ một chút, gật đầu.
Ngôn Hề cho nàng cầm một đôi đũa đồng, muỗng. Bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lấy, nói cảm ơn, dường như nhớ tới cái gì liền hỏi: "Tâm di, ông nội cùng bà nội...Bọn họ ăn chưa?"
Ngôn Hề nhìn nhìn nàng, "Ân, bọn họ đều đã ăn rồi. Ta cũng vậy."
An Chi yên lặng, nhỏ giọng nói: "Ta dậy trễ..."
Ngôn Hề xoa xoa tóc nàng, "Không có, ông nội bà nội vốn cũng không có ăn ở phòng ăn, bọn họ thức dậy sớm. Tâm di cũng thế..."
"Mau ăn đi, bằng không ếch xanh trong bụng sẽ lên đó."
Lúc này An Chi mới yên tâm, từng ngụm từng ngụm mà ăn. Tướng ăn của nàng thật tốt, múc một muỗng cháo, thổi một cái, đưa vào trong cái miệng nhỏ, nuốt xuống. Cắn một miếng bánh trứng. Lại ăn cháo.
Giống như con thỏ nhỏ, ngay cả âm thanh nhai nuốt cũng rất nhỏ.
Hơn nữa chỉ ăn đồ ăn để ở trước mắt nàng.
Như vậy cô bé dường như cũng rất vui vẻ, ngẫu nhiên ngẩng đầu, lúm đồng tiền nhỏ lún nuống, cười với nàng.
Trong lòng Ngôn Hề nháy mắt lại dậy sóng, không biết làm sao để nói với cô bé hôm nay nàng phải trở về thành phố đi làm. Nhưng vẫn sẽ thẳng thắn với cô bé.
Đợi cô bé ăn xong, các nàng ngồi ở trong phòng khách.
"An Chi..." Nàng vừa thử mở miệng, cô bé nghe được giọng nói của nàng thì ngồi thẳng lên, đôi mắt ba ba mà nhìn nàng, tựa như con thỏ hoảng sợ đang vểnh tai lên.
Ngôn Hề vuốt vuốt bên cạnh lỗ tai của nàng: "Ngươi an tâm ở đây, không sao, Tâm di cùng ông nội bà nội của ta đều rất chào đón ngươi, còn có mấy ngày nữa hai đứa cháu của ta sẽ trở về, bọn họ với ngươi không chênh lệch nhiều, các ngươi có thể cùng nhau chơi đùa..."
An Chi mấp máy miệng, lúm đồng tiền bên má phải ảm đạm lún xuống. Nàng hỏi: "Ngươi không ở đây sao?"
Ngôn Hề: "Ta đi làm trong thành phố, sẽ khá bận rộn, không thể mỗi tối đều trở về..."
An Chi nhìn nàng.
Ngôn Hề: "Tháng sau ta...Ân...Cuối tuần tới sẽ trở về."
An Chi vẫn là nhìn nàng, cách rất gần, thấy được làn da của Ngôn Hề rất trắng, mắt hai mí rất sâu, hình dạng đôi mắt dài và hẹp, phần đuôi mắt tự nhiên hơi cong lên, một đôi mắt cười trời sinh.
Bờ vai nhỏ của An Chi ngắn ngắn, tóc mềm tựa vào gò má của nàng. Nàng thu lại ánh mắt, ở nhà Ngôn Hề mặc một cái áo thun rộng màu xám, quần jean ống rộng, An Chi nhìn chằm chằm vào ống tay áo của nàng, có một cái viền màu trắng.
Bỗng nhiên, lỗ tai được một bàn tay ấm áp bao lấy. An Chi bị động ngẩng đầu, ánh mắt Ngôn Hề dịu dàng sáng long lanh, cong khóe môi lên, tiếng nói thanh hòa: "An Chi, cuối tuần ta sẽ trở về. Hứa với ngươi."
Trên đường về thành phố, trời bỗng nhiên tối xuống. Mây đen rậm rạp, tựa hồ muốn mưa, tâm tình Ngôn Hề không hiểu sao có chút sa sút.
Lúc nàng rời đi, cùng Tâm di trò chuyện một chút, nhờ nàng chăm sóc quan tâm An Chi nhiều một chút.
Kỳ thật không có gì phải lo lắng, Tâm di là người chiếu cố huynh muội bọn họ lớn lên, có kinh nghiệm nuôi dưỡng trẻ em phong phú.
Nhưng mà An Chi...
Cô bé kia nghe nàng nói xong, bỗng nhiên hỏi nàng, "Ta muốn biết tên của ngươi viết như thế nào..."
Ngôn Hề hơi sững sờ, tuy rằng không rõ vì sao nàng lại hỏi như vậy, nhưng mà có thể chuyển đi lực chú ý của nàng là tốt rồi, "Ngôn, ngôn trong ngôn ngữ, Hề, cái chữ này tương đối khó..."
Nàng mang giấy bút tới, tận lực viết thật chậm cho cô bé nhìn, "Chính là có nghĩa là đường nhỏ."
Nét chữ của nàng thanh tú vừa trầm tĩnh, mang theo đoan chính cùng quy tắc khi người lớn viết cho trẻ em nhìn. An Chi cẩn thận mà quan sát, cầm giấy nắm chặc trong lòng bàn tay.
Nàng lại hỏi, "Tại sao lại gọi ngươi là Tiểu Ngũ?"
Ngôn Hề: "Bởi vì trong nhà ta xếp thứ năm, Tiểu Ngũ là nhũ danh của ta."
Cái miệng nhỏ nhắn của An Chi khẽ nhếch "Ồ" một tiếng, con ngươi đen sáng nổi lên vui vẻ. Ngôn Hề mượn cơ hội đùa nàng, "Vậy ngươi có nhũ danh hay không?"
An Chi nói: "Có, ông ngoại gọi ta là Đào Đào." Tiếng nói của nàng nhu mềm, "...Chỉ có một mình ông ngoại gọi ta như vậy."
Vài giọt mưa lớn nện lên kính thủytinh, Ngôn Hề kéo suy nghĩ trở về. Bầu trời đã nổi lên mưabụi dày đặc, trận mưa đầu thu, tí tách rả rích mà đến rồi. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui