Đào Lý

Lý Ẩn chạm vào chiếc nhẫn ban chỉ Đào Hoa vừa đeo vào tay chàng, hạ tầm mắt, giống như đang tự lẩm bẩm với bản thân: “Ba năm….ba năm nàng không đến Linh Châu thì trời đất rộng lớn nhường này, ta phải đi đâu mới tìm được nàng đây?”

Đào Hoa nghe thấy, siết chặt tay chàng: “Lần trước ta đã bội ước một lần….Lần này nhất định sẽ giữ lời.” 

Lý Ẩn giương mắt nhìn nàng, đôi mắt hoa đào dưới ánh đèn chập chờn còn mang theo vẻ uất ức oán giận. Đào Hoa nhìn thấy, lòng bỗng nhớ lại đôi mắt này cũng đẹp như thế, đôi mắt lấp lánh đầy cưng chiều lúc cầm đèn cho nàng ở Ấp Thuý Lâu.

“Ta không yên tâm….” Giọng Lý Ẩn nghèn nghẹn, cứ như đang ấm ức lắm vậy, nói xong còn dang tay ôm ghì Đào Hoa vào người.

Tuy Đào Hoa là người hay mềm lòng nhưng lần này lòng nàng đã quyết, không muốn đến sống với chàng ở Linh Châu lúc này, đành phải ra chiều an ủi chàng, hỏi: “Vậy chàng muốn thế nào?”

Lý Ẩn im lặng, vùi mặt vào cần cổ Đào Hoa: “Nàng với ta……thành thân trước đi. Nếu….Nếu sau này ta muốn tìm nàng, người khác có hỏi quan hệ ta với nàng thế nào mà lại phải đi tìm thì ta sẽ bảo ta đi tìm nương tử của mình, chứ không phải tìm một vị nữ lang không hề có quan hệ nào đó.”

Đào Hoa thở dài một trận, nếu bọn họ thành thân thật, nàng là thê tử mà lại xa chàng ba năm, người ngoài nhất định sẽ đánh giá đô đốc là chàng, Đào Hoa còn đang suy nghĩ, Lý Ẩn đã nói tiếp: “Yêu Yêu, nay ta đã hai mươi bốn tuổi rồi, quan viên ở Linh Châu lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm mới nhét nữ nhi vào phủ ta, nàng không muốn thay ta ngăn cản ư?”

“Lúc đó…..ta không ở cạnh chàng, thích nạp thêm thì cứ nạp đi vậy.”

Lý Ẩn nóng nảy, “Nếu nàng gả cho ta, dù cuối cùng ta cũng phải có thê thiếp nhưng chẳng lẽ nàng không muốn căn ngăn một vài…..”

Đào Hoa nghe ra chàng nóng lòng, nhéo mặt chàng bảo: “Chàng sợ gì đấy?”

Lý Ẩn sợ thật, từ lúc Đào Hoa trả nhẫn nửa năm trước chàng đã nghĩ cả đời chỉ muốn cưới một mình Đào Hoa. Chàng nghĩ thế, vốn đang muốn bày tỏ chuyện này với nàng nhưng cuối cùng lại nóng lòng, nói hỏng cả chuyện bèn thôi, không bám riết chủ đề này nữa mà nhẹ nhàng liếm rồi hôn lên bàn tay đang nhéo mặt mình của Đào Hoa.

Lòng bàn tay Đào Hoa đột nhiên bị đầu lưỡi nóng bỏng của chàng “tấn công”, cảm thấy cả người bắt đầu nhũn cả ra. Lý Ẩn cũng để ý thấy, chàng bèn dùng bàn tay bị thương đặt hờ lên người nàng, thấy nàng không giãy ra thì dứt khoát ôm ngang cả người nàng lên luôn.

Đào Hoa hoảng loạn, “Chàng! Tay chàng đang bị thương đấy, mau buông ta xuống.”

Lý Ẩn đương nhiên không chịu, nhỏ giọng bảo: “Nếu nàng sợ ra bị thương nữa thì chớ có lộn xộn.”

Đào Hoa nghe thế thì ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực chàng thật. Lý Ẩn càng vui hơn, cúi đầu hôn hôn đỉnh đầu nàng, Lý Ẩn ôm Đào Hoa đi về phía giường, chàng còn định đặt nàng xuống, Đào Hoa đã tự mình lăn vào trong giường luôn rồi.

Lý Ẩn khen: “Nương tử ngoan quá.” Nói xong thì cúi người cởi giày vớ, lên giường.

Đào Hoa chợt nghe chàng gọi mình là nương tử, tay cũng đỏ bừng. Lý Ẩ thấy thế thì cười cười, rướn người sang hôn khẽ lên vành tai nong nóng của nàng. Đào Hoa rũ mi, thấy chàng đang nửa quỳ, dùng hai tay chống xuống giường thì quánh quáng nói: “Cẩn thận!”

Lý Ẩn nghe, nhìn xuống vải trắng đang băng chặt bàn tay trái của mình, chợt cười: “Hồi mới quen nàng là bị thương giả, giờ thì thật.” Lý Ẩn dứt lời, ngồi thẳng người xuống, gác đôi chân trắng như ngọc của Đào Hoa lên đùi mình, giúp nàng cởi giày thêu và vớ.

Đào Hoa thấy chàng hầu hạ mình như thế thì nói: “Chàng…không cần làm thế.”

Lý Ẩn vẫn luôn cười, trong mắt tràn ngập sức sống, nhìn bớt lạnh lùng hơn lúc thường nhiều, “Tướng công hầu hạ nương tử là chuyện nên làm. Yêu Yêu cứ tập làm quen đi thôi.” Sau đó, Lý Ẩn tách chân của nàng ra, bắt đầu hôn từ dưới lên trên.

Ngay cả lúc hai người thân mật với nhau nhất, Lý Ẩn cũng chưa từng hôn chân nàng thế này bao giờ. Đào Hoa lắp bắp kinh hãi, a ư một tiếng, mà Lý Ẩn lại làm như không nghe không thấy, chàng vén áo váy của Đào Hoa lên, hôn từ chân đến huyệt mềm của nàng, cách lớn quần trong mỏng tênh.

Đào Hoa thấy cả người Lý Ẩn đều đang chôn dưới lớp váy lụa của mình thì thẹn vô cùng, nàng đưa tay kéo cổ áo chàng. Nhưng sức nàng yếu, đương nhiên chẳng khiến Lý Ẩn xê dịch tý nào, giằng co một chút như thế còn khiến y phục chàng lỏng lẻo hơn. Lý Ẩn thì không để ý đến nàng, môi đã chăm chú dán lên vách thịt mềm mại cách lớp quần trong rồi. Tuy trước đây hai người đã làm chuyện này không ít lần nhưng dẫu sao cũng đã nửa năm không gặp. Đào Hoa chỉ cảm thấy một cảm giác ngứa ngáy mãnh liệt truyền từ phía cái huyệt kia lên bụng nhỏ của nàng.

Nàng cúi đầu thì vẫn thấy Lý Ẩn đang chống tay xuống giường, lại tiếp tục lôi lôi kéo kéo chàng: “Chàng lên đây, lên đây!”

Lý Ẩn làm như không nghe, còn vươn lưỡi liếm ướt chỗ kia nữa. Đào Hoa bất lực, bèn cúi người ôm đầu chàng: “Chàng hôn ta đi, ta muốn chàng hôn ta.”

Lần này Lý Ẩn nghe lọt, ngẩng đầu lên nhìn. Đào Hoa bỗng nhiên đối mắt trực tiếp với chàng, nàng thấy đôi môi vốn nhạt màu nay đã đo đỏ, còn ướt nữa. Nàng nhìn mà tim đập thình thịch loạn nhịp, ngước cổ sang, môi răng giao kề cùng Lý Ẩn. Hai làn môi vừa chạm nhau, Lý Ẩn đã bộc lộ bản chất cuồng dã của mình, hôn càng tàn nhẫn, càng sâu.

Đến khi Đào Hoa dường như không còn thở nổi nữa Lý Ẩn mới thả nàng ra: “Tay ta không tiện, nương tử cởi áo cho ta với.”

Đào Hoa nhìn tay chàng một chút, cuối cùng cũng thoả hiệp, nàng cởi thắt lưng rồi cởi áo ngoài cho Lý Ẩn, mà Lý Ẩn phía đối diện nàng cũng không rảnh rỗi gì, chàng dùng một tay cởi đai ngực của nàng. Một lát sau, quần áo hai người đã vơi hơn phân nửa.

Lý Ẩn dựa gần vách giường, vẫn đang ngồi khoanh chân. Chàng nhìn thân hình mà mình ngày nhớ đêm mong, thở dài rồi nhéo nhéo vòng eo nhỏ nhắn của Đào Hoa: “Gầy đi thật rồi. Nàng nói xong nàng đi ba năm, sẽ còn gầy đến mức nào nữa đây hả?”

Đào Hoa mềm cả người, dựa vào lồng ngực chàng nhỏ giọng đáp: “Chàng mới là người gầy ấy.”

“Nàng xót ta ư? Đã xót ta mà còn muốn đi?”

Đào Hoa nghe lời này đầy vẻ bi thương, không có nửa phần khí phách ngày thường, nhéo cái cằm chua ngoa của chàng mà bảo: “Mắt kia nhoè lệ nóng, chẳng hay lòng đang tủi hận vì ai?” (1)

Lý Ẩn thấy nàng còn đọc thơ chọc ghẹo mình thì hơi giận dỗi, dùng một tay ôm cả người nàng ngồi lên đùi mình sau đó luồn tay từ phía bụng nàng xuống huyệt mềm. Màn gợi hứng ban nãy đã khiến huyệt ươn ướt rồi, Lý Ẩn chậm rãi dùng tay vừa xoa vừa miết, thoáng chốc cảm thấy đám lông tơ mềm mại ướt át kia cọ đến mức khiến lòng bàn tay chàng ngứa ngáy.

Đào Hoa đã động tình, nàng ôm cổ Lý Ẩn, hừ nhẹ bên tai chàng: “Ngứa.”

Lý Ẩn cười giòn, chọc một ngón tay vào trong huyệt, đã lâu rồi Đào Hoa chưa nếm lại được cảm giác này, eo thon nhỏ đã bắt đầu nhịn không được vặn vẹo.

Lý Ẩn biết thừa còn cố hỏi: “Có muốn ta vào không?”

Đào Hoa vừa thở dốc từng cơn vừa đáp: “Muốn….”

Lý Ẩn dùng thêm hai ngón tay chọc vào, tham lam khuấy đảo bên trong cái huyệt vừa ướt vừa mềm kia, nói tiếp:

“Yêu Yêu, gọi phu quân đi.”

Đào Hoa đột nhiên cứng đờ cả người.

“Ta với nàng đâu còn bao nhiêu thời gian? Thời gian xa nhau cũng dài đăng đẵng, nàng hứa với ta trước đã.”

Hết 49.Chú thích:

(1): Hai câu cuối của bài Oán Tình – Lý Bạch


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui