Đào Lý

Từ trước đến nay Lý Tiềm đều rõ thúc thúc mình khó chơi thế nào, Đào Hoa ngây thơ chất phác, đối mặt với y chắc chắn sẽ không nhận được quả ngọt. Thế nên mới giành nói trước: “Chất nhi kính chào thúc thúc. Tiên sinh tới đây chẳng qua là vì bị con lừa mà thôi….Những mong thúc thúc chớ làm khó tiên sinh.”

Lý Ẩn thấy y sốt ruột bênh vực Đào Hoa, cười lạnh một tiếng: “Ngươi ngỗ nghịch với thân mẫu, dối gạt ân sư. Ta nghĩ có lẽ đống sách thánh hiền ngươi được dạy dỗ từ khi lọt lòng đến nay đã bị quẳng đi cả rồi ấy nhỉ. Nếu phụ thân ngươi đã không có ở đây thì ta đành thay huynh ấy giáo dục lại tên ngu dốt như ngươi rồi.” Chàng dứt lời, bàn tay trái đã lấy roi ra. Tức thì, hai người còn lại chỉ nghe được một tiếng xé gió dữ tợn vang lên, bóng đen xẹt qua một cái, bùn trên mặt đất văng tung tóe cả lên, còn Lý Tiềm bên cạnh thì đã bị roi ngựa quất cho một vết thương sâu.

Đào Hoa là dòng dõi thư hương, từ trước tới giờ đều chỉ tiếp xúc với sách vở, lễ nghi, đã gặp cảnh giáo huấn bạo lực thế này bao giờ. Nàng rất đỗi hốt hoảng, nhảy xuống lưng chú la, vội vàng nói với Lý Ẩn: “Lỗi của đệ tử, tiên sinh cũng phải gánh một phần trách nhiệm. Tuy ta chỉ là một vị tiên sinh dạy vẽ tranh nhưng cũng không thể làm ngơ, cầu mong tướng quân thương tình.”

Lý Ẩn thấy hai người che chở cho nhau, trong lòng càng khinh thường hơn, chàng nói với Đào Hoa: “Lý Tiềm chấp mê bất ngộ, tiên sinh có lẽ cũng phải hiểu rằng việc thương tình y chỉ cốt hại y mà thôi nhỉ? Nếu tiên sinh đã nói sẽ chịu trách nhiệm thì xin hãy tuân thủ lời hứa rời kinh.”

Lý Tiềm vừa nghe xong, còn chưa đợi Đào Hoa phản ứng lại đã bác bỏ ngay: “Không thể được! Thúc thúc, người chấp mê bất ngộ là con, tiên sinh nàng vô tội, dù có sai quấy đến đâu cũng nên để mình con gánh vác mà thôi.”

“Gánh vác à?” Lý Ẩn hừ một tiếng, “Lẽ nào ngươi nghĩ rằng bản thân có thể gánh mọi hậu quả trên đời này hả? Nếu người cùng vị tiên sinh đây bỏ trốn vì tình, danh dự cả Đào gia đều sẽ bị hủy hoại trong tay ngươi đấy, ngươi chắc mình gánh vác nổi? Ngươi vừa bỏ đi, chi lớn của Vệ Quốc Công sẽ chịu cảnh không người kế tục, việc này, ngươi cũng gánh nổi đấy à?”

Lý Tiềm im lặng thật lâu rồi mới chậm rãi nói: “Con không gánh nổi, nhưng con cũng không thể chịu nổi cái viễn cảnh lìa xa người mình yêu. Thúc thúc, người chết như đèn tắt, chẳng lẽ ta tồn tại chỉ vì để sống thay phần người khác hay sao?”

Lý Tiềm vừa nói xong, sắc mặt Lý Ẩn đã âm trầm như nước. Đào Hoa nghe lời y nói xong cũng giật mình, việc nàng vừa lòng Lý Tiềm là thật, nhưng hai người cuối cùng chỉ ở cùng nhau mấy tháng mà thôi, chẳng hiểu thứ tình cảm sâu đậm này từ đâu mà có nữa.

Lý Tiềm vừa nhìn sắc mặt nàng đã hiểu ý nghĩ trong lòng nàng, y cười cười nói: “Tiên sinh, ta đã phải lòng nàng ngay từ lần gặp đầu tiên rồi. Tình chẳng biết tới từ lúc nao, mà lại nặng sâu đến thế. (1)”

Hai người Lý Ẩn và Đào Hoa đều lớn tuổi hơn y không ít, cả hai đều chưa là trai chưa vợ gái chưa chồng, giờ lại nghe một chàng thiếu niên bày tỏ mãnh liệt như thế, một bên xấu hổ, còn một bên thì bực dọc vô cùng. Nhưng lẫn trong cảm giác xấu hổ và bực dọc, cả hai người đều cùng có chút khâm phục khí phách của y. Trong lòng Lý Ẩn cứ quanh quẩn mãi cái câu “Tình chẳng biết tới từ lúc nao, mà lại nặng sâu đến thế”, cũng nghe được sự xao động sâu trong tâm khảm.

Ba người, ba tâm tư, nhưng chẳng có lấy một lời nói nào. Một lát sau, Đào Hoa xoay người lại trèo lên lưng chú la, nói với Lý Tiềm: “Ngươi nói không sai, cả đời ngươi không nên chỉ sống vì kẻ khác. Nhưng Lý Tiềm à, ta không thích ngươi và ta cũng sẽ không bao đồng ý gặp lại ngươi nữa.” 

Lý Tiềm nghe lời nàng nói, sắc mặt trắng bệch, toan đưa tay níu tay áo nàng nhưng cuối cùng lại chẳng dám, chỉ đưa tay được nửa đoạn rồi lại rụt về, siết chặt nắm tay mình.

Đào Hoa không đành lòng nhìn y, lúc kéo dây cương bèn nói với Lý Ẩn: “Tướng quân đây đã vừa lòng hay chưa?” Nàng nói chậm rãi, giọng điệu hoàn toàn khác với chất giọng dịu dàng khi nói với Lý Tiềm, Lý Ẩn nghe ra thì càng khó chịu trong lòng nhưng cũng chả cãi lại, chỉ làm tư thế ôm quyền thi lễ xem như câu trả lời.

Đào Hoa gật đầu, kéo dây cương rời đi, để lại Lý Ẩn và Lý Tiềm đứng chôn chân im lặng ở đấy lâu thật lâu, đến khi tiếng lục lạc mất hút hẳn, Lý Ẩn mới dẫn Lý Tiềm trở lại phủ Vệ Quốc Công.

Ngày đó, sau khi mọi chuyện đã xong xuôi, dù không nói gì nhưng Đào Hoa thật sự rất khó chịu, nàng nằm trằn trọc trên giường suốt đêm. Đầu óc đều là vẻ mặt tổn thương của Lý Tiềm và bộ dáng lạnh lùng của Lý Ẩn.

Đào Hoa từ nhỏ đã kiên cường, trí nhớ cũng tốt, phàm là việc đã từng chứng kiến thì sẽ không cách nào quên được. Hai lần nàng gặp Lý Ẩn thì y đều để bao kiếm ở bên phải, chắc chắn y thuận tay phải, lúc ấy y rút roi ra đánh Lý Tiềm cũng bằng tay phải nốt, thế thì chẳng biết lần quất roi ấy có bao nhiêu lực nữa, có khi nào khiến Lý Tiềm da tróc thịt bong luôn hay không? Nghĩ đến nghĩ lui, nghĩ đến tận hừng đông mới thật sự chìm vào giấc ngủ.

Cũng vì tối ấy Đào Hoa ngủ không ngon nên hôm sau dậy cũng khá trễ. Lúc rửa mặt chảy đầu xong xuôi, thị nữ Đan Sa vội vã đi vào, báo với nàng Tả Kim Ngô tướng quân có gửi bái thiếp đến. Thị nữ khác đứng một bên là Anh Thảo, không cùng Đào Hoa đến vườn đào, cô không biết gút mắc giữa Đào Hoa và Lý Ẩn, thấy thần sắc Đan Sa hốt hoảng thì lấy làm lạ. Đợi đến khi Đan Sa giải thích đầu đuôi mọi chuyện cho rồi cũng bắt đầu hồi hộp thay Đào Hoa. Tuy ngoài mặt Đào gia vẫn thuộc quan gia, nhưng nếu so sánh với phủ Vệ Quốc Công danh tiếng lẫy lừng như mặt trời ban trưa thì chẳng khác nào ánh sáng lập lòe của chú đom đóm nhỏ đối mặt với ánh mặt trời.

Đào Hoa cứ ngỡ hôm qua mình đã nói rõ ràng minh bạch lắm rồi, nên cũng chẳng ngờ Lý Ẩn lại tìm tới tận đây. Nàng lấy lại bình tĩnh, đi cùng Đan Sa Anh Thảo đến gặp Lý Ẩn. Vừa đến sảnh đường, Đào Hoa đã thấy ngay Lý Ẩn đang được lão bộc trong phủ hầu hạ, hôm nay Lý Ẩn mặc áo choàng và loại giáp nhẹ màu đỏ sẫm, thắt lưng ngang eo thêu chỉ vàng, có cột theo cả chiếc roi ngựa quen thuộc. Cả Lý Ẩn và Lý Tiềm đều thuộc kiểu ngũ quan lập thể, da dẻ hồng hào nhưng Lý Tiềm thuộc kiểu bạch như ngọc, tuấn tú nho nhã, thần sắc dịu dàng như gió mùa xuân còn Lý Ẩn thì ngược lại, nước da chàng trắng, là kiểu trắng sắc lạnh như lưỡi kiếm sắc bén, thần sắc dữ đến mức chẳng có mấy kẻ dám nhìn thẳng. Tuy lúc này chàng trông có vẻ tùy ý thoải mái nhưng ngồi trong sảnh đường tinh xảo tao nhã của Đào Hoa thì cũng chẳng trông cân xứng chút nào.

Lý Ẩn nghe ra tiếng bước chân, biết Đào Hoa đến thì đứng dậy đón. Hai người khách sáo chào hỏi một phen thì Lý Ẩn mới nói ra ý đồ của mình: “Lần này mạo muội đến là vì muốn thỉnh mong tiên sinh rời khỏi nhà một đoạn thời gian.”

Đào Hoa thấy chàng khí thế như vậy, cứ nhất quyết muốn mình rời kinh thì bừng bừng lửa giận, nói ngay: “Hôm qua ta đã nói rất rõ ràng, việc gặp Lý Tiềm không phải là ý muốn của ta. Nếu ta cứ nhất định không chịu rời kinh thì tướng quân đây định làm gì ta?”

Lý Ẩn cười cười, không còn bộ dáng lãnh lùng kinh khủng như dạo trước. Anh Thảo nhìn chàng, chỉ cảm thán vị Tả Kim Ngô tướng quân này sao mà đẹp thế, uy vũ bất phàm. Đôi mắt hoa đào ấy cười lên sao mà như thứ rượu hảo hạng, khiến người ta nhộn nhạo trong lòng, có chỗ nào hung tợn như Đan Sa miêu tả đâu cơ chứ?

“Bản tướng đương nhiên sẽ không ép buộc tiên sinh, chỉ là căn nhà tiên sinh đang ở đây đã nhiều năm không tu sửa rồi. Bản tướng chỉ có ý tốt muốn tiên sinh sẽ tạm thời dời đến nơi khác một thời gian thôi.”

“Nhà ta thì có gì —” Đào Hoa còn chưa nói dứt câu, đã nghe thấy tiếng tường vỡ, bóng đen vụt qua một cái, kèm theo đó là tiếng vang lớn, cả một vách tường đang yên đang lành như thế mà bị roi của Lý Ẩn quất một phát vỡ toang. Anh Thảo kinh hãi tột độ, hét lớn một tiếng rồi ôm chầm lấy Đan Sa bên cạnh.

Đào Hoa trông thấy, lửa giận bốc lên đến đầu, nàng đập mạnh tay lên mặt bàn, đứng phắt dậy mắng: “Tên mãng phu này! Trong mắt ngươi có còn vương pháp hay không hả?”

Lý Ẩn bị nàng mắng cũng không nổi giận, chỉ khoan thai vắt roi lại vào bên thắt lưng, phủ phủ tay áo nói: “Bản tướng từ trước nay chỉ mặc áo giáp màu đỏ sẫm, tiên sinh có biết duyên cớ chăng?”

Đào Hoa đang lúc nộ khí xung thiên, làm gì có chút tâm tư nào trả lời câu hỏi của chàng. Lý Ẩn bèn tự trả lời: “Là vì dù áo giáp có dính máu thì cũng chả ai hay biết chi.”

Anh Thảo nghe xong, bàn tay đang níu người Đan Sa run rẩy một trận. Đào Hoa bây giờ còn hoài nghi thêm gì nữa đây? 

Lý Ẩn nhìn Đào Hoa đang rất sợ hãi nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, cảm thấy oán khí tích tụ mấy ngày nay của chàng với Lý Tiềm cuối cùng đã tan đi không ít rồi, toàn thân thoải mái đến không ngờ.(1): Câu gốc “Tình chi sở chí, nhất vãng nhi thâm”

Hết 05.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui