Mãi đến khi trở về phòng, Tần Triêu Ý mới giật mình nhận ra mình đã bị Lạc Nguyệt điều khiển như thế nào.
Nhưng dường như từ lúc gặp cô ấy đến giờ, chuyện luôn là vậy.
Lạc Nguyệt sở hữu một sức hút kỳ diệu, đặc biệt là khi nở nụ cười nhìn người khác, dịu dàng, thanh bình và đẹp đến nao lòng.
Thật khó để tìm từ ngữ miêu tả, bởi chỉ cần cô ấy đứng đó, chính cô ấy đã là một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.
Cũng may là Lạc Nguyệt không có ý đồ xấu, nếu không Tần Triêu Ý chẳng biết mình đã chết như thế nào, cô nghĩ thầm.
Bóng đêm bao trùm hòn đảo xinh đẹp, trong màn đêm tĩnh lặng, Lạc Nguyệt quỳ rạp người xuống, dùng khăn ướt lau sạch vết máu.
Nàng không hề tỏ ra khó chịu vì một người lạ đột nhập vào nhà và gây ra nhiều rắc rối, mà kiên nhẫn xử lý mọi chuyện.
Tần Triêu Ý đứng ở cửa, nhìn Lạc Nguyệt làm việc.
Cho đến khi cô ấy ra ngoài và đóng cửa lại, còn quay lại cười với cô: "Em gái đừng nhìn nữa, mau đi ngủ đi."
Tần Triêu Ý mới sực tỉnh, nhưng rồi lại nhận ra mình đã bị cô ấy chiếm tiện nghi một lần nữa.
...!Thật là.
Ai là em gái của cô chứ.
Tần Triêu Ý bị cách xưng hô đột ngột thay đổi của cô làm cho khó chịu, khẽ nhíu mày, cười nhạt: "Đã nói rồi, tôi không có chị."
Chỉ tiếc là Lạc Nguyệt không nghe thấy.
Đứng ở cửa phòng, không nhìn thấy bóng dáng bận rộn của nàng, Tần Triêu Ý liền quay về phòng, đứng trước cửa sổ ngắm nhìn.
Ánh trăng phủ lên người Lạc Nguyệt, nhuốm một lớp màu trắng bạc, khiến cả người nàng trở nên mờ ảo.
Đặc biệt là dáng vẻ không vội vã, đầy kiên nhẫn của nàng khi xử lý vũng máu trên sàn.
Đó là một vũng máu đến cả chính Tần Triêu Ý khi nhìn thấy cũng cảm thấy khó chịu, vậy mà nàng lại chẳng hề tỏ ra ghê sợ.
Trong khoảnh khắc ấy, chỉ cần nhìn vào bóng lưng của nàng, Tần Triêu Ý cảm thấy như có thứ gì đó đang lấp đầy trái tim mình.
Cô không biết nên dùng từ ngữ nào để miêu tả tình cảnh hiện tại, cũng không biết nên chia sẻ cảm xúc đang dâng trào này với ai.
Đúng lúc đó, điện thoại rung nhẹ.
Chung Linh:【Chị Ý? Cậu đi đâu rồi? Nói cho mình biết rốt cuộc cảm giác đó là thế nào đi?】
Đợi mãi không thấy Tần Triêu Ý trả lời, Chung Linh bắt đầu sốt ruột.
Tin nhắn gửi đến dồn dập.
Chung Linh:【Có phải là cảm giác toàn thân tê tê dại dại, chỉ muốn vùi cả người vào lòng cô ấy không?】
Chung Linh:【Hay là cảm giác muốn kéo cô ấy lên giường, cùng hòa quyện trong khúc ca của sinh mệnh đại hòa hợp?】
Chung Linh:【Hoặc là muốn hôn cô ấy hết lần này đến lần khác, cho đến khi kiệt sức, không muốn để cô ấy rời đi?】
...
Tin nhắn của Chung Linh chiếm hết cả màn hình điện thoại của Tần Triêu Ý.
Cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, rồi gõ vài chữ:【Sinh mệnh đại hòa hợp là cái gì thế?】
Chung Linh:【?】
Chung Linh:【??】
Chung Linh:【Xin lỗi, là bạn thân của cậu mà mình lại vô trách nhiệm quá.】
Tần Triêu Ý:【? Cậu đang nói cái gì thế?】
Chung Linh:【Mình cần phải dạy cho cậu một số kiến thức cơ bản về chuyện ấy.】
Tần Triêu Ý:【...!Cút ngay.】
Mỗi lần Chung Linh nói vậy, là biết ngay cô nàng lại chuẩn bị đùa giỡn.
Chung Linh:【Cậu thêm lại WeChat của mình đi, mình sẽ gửi cho cậu mấy thứ hay ho.】
Tần Triêu Ý:【Lại mấy cái phim cấp ba nữa à?】
Chung Linh:【Không phải loại phim đó, mà là loại phim kia.】
Tần Triêu Ý:【Cậu đang chơi chữ với mình đấy à?】
Chung Linh:【Tin mình đi, mình không hại cậu đâu.】
Tần Triêu Ý:【...】
Ánh mắt của Tần Triêu Ý lại vô tình dừng trên người Lạc Nguyệt, quá đỗi đẹp đẽ.
Trái tim cô như bỏ lỡ một nhịp đập.
Cảm giác này quá đỗi mới lạ khiến cô vô cùng tò mò.
Cứ như thể cả khu vườn đều sáng bừng lên, dù cho cả thế giới đều u ám, nhưng chỉ cần nhìn thấy cô ấy, mọi thứ đều trở nên tươi sáng.
Bị sự tò mò thôi thúc, Tần Triêu Ý do dự một lúc rồi cũng kéo Chung Linh trở lại danh sách liên lạc.
Chung Linh sau đó gửi một file trên Google Drive.
Lần này không lớn, chỉ khoảng 3GB.
Lần trước Chung Linh nói muốn truyền đạt cho cô kiến thức về tình yêu, đã gửi cho cô một kho tàng phim mà cô ấy đã tải về, gần 2TB phim tình cảm và những bộ phim thần tượng kinh điển, khiến Tần Triêu Ý suýt nữa thì nôn ra.
...!Chỉ có thể nói là gu thẩm mỹ khác nhau, không thể cảm thụ nổi.
Lần này, Tần Triêu Ý lo sợ bị Chung Linh chơi xỏ lần nữa, liền cảnh cáo trước khi mở tệp tin:【Nếu lại là mấy thứ đó, cậu sẽ ở trong danh sách đen của mình đấy!】
Chung Linh:【Sao có thể chứ?】
Chung Linh:【Chỉ là phổ cập một chút về hòa hợp thôi mà ~】
Nhìn dấu sóng lượn cuối câu, Tần Triêu Ý bỗng có dự cảm không lành.
Nhưng sau khi tải tệp về, tệp tin được chia thành hai thư mục.
Một là "Nam nữ," còn cái kia là "Mỹ nữ thân mật ~."
Chung Linh đúng là...!con chó tiêu chuẩn kép.
Tần Triêu Ý thầm rủa, nhưng tay còn nhanh hơn não, cô nhấn ngay vào thư mục thứ hai.
Không có gì đặc biệt, chỉ là hai mươi video, mỗi cái vài trăm MB, được đặt tên theo thứ tự từ 1 đến 20.
Cách sắp xếp này thật đúng kiểu của Chung Linh.
Tần Triêu Ý đang cân nhắc xem nên xem cái nào trước thì thấy Chung Linh lại tò mò hỏi:【Chị Ý, mau dùng tư duy của một nhà văn để miêu tả cảm giác đó là thế nào đi?】
Tần Triêu Ý: "..."
"Tần Triêu Ý." Lạc Nguyệt dọn dẹp xong vết bẩn trên sàn, bỗng đứng dậy gọi tên cô.
Có nhiều người gọi cả tên lẫn họ của Tần Triêu Ý, và mỗi lần như thế, cô đều đáp lại một cách máy móc.
Nhưng khi Lạc Nguyệt gọi, lại khác.
Lạc Nguyệt kéo dài âm cuối một chút, mang theo chút dịu dàng của các cô gái miền Nam, mềm mại nhưng không quá ngọt ngào, khiến Tần Triêu Ý sững lại, mất một lúc mới trả lời: "Ừ?"
Lạc Nguyệt vẫy tay về phía cô: "Em đừng xem nữa, mau đi ngủ đi."
Tần Triêu Ý mím môi, vô thức nói: "Cô vẫn chưa rót nước cho tôi."
Lạc Nguyệt cũng khựng lại, sau đó bật cười, khóe miệng khẽ nhếch: "Được, đợi tôi một chút."
Tần Triêu Ý chống tay lên bệ cửa sổ, cảm nhận luồng không khí lạnh rồi mới khẽ thở ra một hơi.
Vừa rồi, chỉ cần nghe Lạc Nguyệt gọi tên mình, Tần Triêu Ý đã cảm thấy tim như muốn ngừng đập.
Trong khi đó, Chung Linh vẫn tiếp tục thúc giục:【Tây Tây Lý?】
Tần Triêu Ý:【...】
Tần Triêu Ý gần như không nghĩ ngợi gì mà trả lời:【 Là khi cô ấy nhìn mình, mọi ánh sao đều xuyên thấu trái tim.
】.