《Bộ não số》là một chương trình thực tế về trí tuệ mới toanh của đài Lệ Chi.
Vài ngày trước, Lạc Nguyệt đã nhận được thư mời tham gia.
Người gửi là một đàn em cùng câu lạc bộ ở đại học.
Cô gái này học truyền thông, ra trường rồi vào thẳng đài truyền hình và hiện đang làm đạo diễn casting.
Để thuyết phục Lạc Nguyệt, cô ấy còn chuyển cho nàng một khoản tiền kha khá, kèm theo đó là cả tá tin nhắn, quả quyết rằng chỉ cần đăng ký là chắc chắn được lên sóng.
Việc điền đơn đăng ký chỉ là hình thức để nộp cho sếp xem thôi.
Lạc Nguyệt không nhận tiền, điều này trong mắt cô ấy đồng nghĩa với việc từ chối.
Cô ấy liền khuyên Lạc Nguyệt nên suy nghĩ lại.
Tham gia chương trình không chỉ có thêm thu nhập mà còn giúp tăng độ nổi tiếng, lại được gặp gỡ nhiều người tài năng.
Nghe qua thì có vẻ quá lời, nhưng thực tế lại rất hợp lý.
Chương trình này quả thực như được thiết kế riêng cho Lạc Nguyệt.
Nhan sắc, trình độ học vấn cao, nàng đều sở hữu.
Cô ấy từng tận mắt chứng kiến khả năng toán học siêu phàm của Lạc Nguyệt và thực sự kinh ngạc.
Vì thế, ngay khi dự án được thông qua, cô bạn đã lập tức liên hệ với Lạc Nguyệt.
Nhưng Lạc Nguyệt lại rất đắn đo.
Dự án nghiên cứu hiện tại của nàng đang ở giai đoạn cuối cùng, rất quan trọng nên không thể phân tâm.
Sau một hồi suy nghĩ, nàng đành từ chối.
Cô ấy liền giải thích rằng quá trình ghi hình còn lâu mới bắt đầu, hiện tại chỉ mới ở giai đoạn tuyển chọn thí sinh.
Sau khi chọn xong, sắp xếp lịch cho các chuyên gia, xác định địa điểm, thì mới bắt đầu ghi hình chính thức.
Ít nhất cũng phải hai tháng nữa, vừa kịp trước khi Lạc Nguyệt nhập học.
Lời giải thích của cô ấy rất hợp lý, lại thêm địa điểm ghi hình ở Gia Nghi, khiến Lạc Nguyệt có chút lung lay.
Cuối cùng, nàng đành nói rằng sẽ suy nghĩ thêm.
Cuối cùng, trong cái đêm yên tĩnh, cô đã chinh phục được phần khó nhất của nghiên cứu, chỉ còn lại việc nhập liệu và viết luận văn.
Lạc Nguyệt mới quyết định đăng ký tham gia chương trình này.
Sau khi tốt nghiệp, đã từng làm CV xin việc, nên giờ điền đơn rất đơn giản, chỉ cần sao chép và dán là xong.
Năm phút sau, Lạc Nguyệt đã gửi đơn cho đàn em.
Xong việc này, nàng mới có thời gian để xem các tin nhắn khác.
Nhìn thấy tin nhắn của Tần Triêu Ý gửi đến vài phút trước, Lạc Nguyệt gõ màn hình để trả lời:【 Chưa.
】
Vào lúc nửa đêm, Đảo Mặt Trăng vẫn tĩnh lặng như thường lệ, âm thanh gió và sóng biển hòa quyện, từ xa tới gần.
Lạc Nguyệt xoa lưng đang mỏi, tắt đèn bàn và mò lên giường trong bóng tối.
Thân thể chìm vào chiếc giường mềm mại, chưa kịp nghĩ thêm điều gì, linh hồn đã trôi vào trạng thái rỗng tuếch.
_
Sáng hôm sau, Lạc Nguyệt tỉnh dậy và thấy tin nhắn từ Tần Triêu Ý.
Một tài liệu txt 2M, cùng với vài tin nhắn thoại.
"Chị thức khuya thế? Sáng mai không phải còn phải dạy hai tiết à?"
"Khi nào thì có kỳ nghỉ hè?"
"Bài hát trong vòng bạn bè của bạn khá hay, chị có thích ban nhạc đó không? Có thời gian không, cùng đi xem Livehouse nhé?"
"Chị đã ngủ chưa? Ngủ ngon nhé, Nguyệt Lượng."
Lạc Nguyệt đã mở từng tin nhắn thoại và nghe đi nghe lại hai lần, rồi mới trả lời:【 Bài hát của ban nhạc đó rất hợp với chị, nếu có thời gian thì có thể cùng đi xem.
】
【 Thông báo về kỳ nghỉ hè chưa ra, chắc sắp có rồi.
】
【 Xong việc tối qua mới ngủ, rất mệt.
】
Nàng kiên nhẫn trả lời từng tin nhắn.
Tần Triêu Ý không trả lời tin nhắn ngay, có lẽ vẫn đang ngủ.
Đó là tình hình giao tiếp thường ngày của hai người, luôn có một khoảng cách thời gian nhất định.
Khi Lạc Nguyệt bận rộn thì Tần Triêu Ý có thể rảnh rỗi, và ngược lại.
Mỗi người đều bận rộn với cuộc sống của mình, vòng tròn sinh hoạt của cả hai đã thay đổi rất nhiều, đến nỗi những lời hỏi thăm hàng ngày cũng trở nên thừa thãi.
Lạc Nguyệt không biết chuyện gì đang xảy ra với Tần Triêu Ý, chỉ biết cô từng nói về việc ở bệnh viện.
Chắc hẳn là chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
Lạc Nguyệt cảm thấy mình không thể làm gì nhiều hơn ngoài việc kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ gió đến, chờ con thuyền cập bến.
Bà nội của Tần Triêu Ý đã trở lại Đảo Mặt Trăng, sống ở đây như thường lệ và thỉnh thoảng gặp gỡ Lạc Nguyệt, trò chuyện cùng nàng.
Sức khỏe của bà khá tốt, những khi rảnh rỗi thường ngồi cùng bà nội của Lạc Nguyệt để tán gẫu.
Nhưng không lâu sau đó, bà lại rời khỏi đảo.
Có một công ty bất động sản đến đây và lên kế hoạch biến hòn đảo thành một khu nghỉ dưỡng cao cấp, một dự án trọng điểm của chính phủ.
Công ty TNHH Hồng Hưng sẽ chịu trách nhiệm thực hiện dự án này.
Tuy nhiên, gần đây, chủ tịch của Hồng Hưng là ông Nhan Kính Sơn đã ngất xỉu tại hiện trường khảo sát và được phát hiện mắc bệnh nặng.
Cổ phiếu của công ty cũng bị bán tháo mạnh, khiến nhiều người lo lắng.
Đối với người dân trên Đảo Mặt Trăng, đây không phải là chuyện gì quá lớn lao.
Họ không quan tâm đến tin tức kinh tế và cũng không bận tâm đến việc liệu Đảo Mặt Trăng có trở thành khu nghỉ dưỡng hay không.
Mọi người vẫn tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình.
Vấn đề này chỉ gây xôn xao trên đảo một thời gian ngắn, sau đó mọi người không còn nhắc đến nữa.
Cũng giống như khi Tần Triêu Ý mới đến Đảo Mặt Trăng.
Lúc đầu, Tần Triêu Ý là tâm điểm chú ý của mọi người, nhưng khi cô rời đi, không mấy ai nhớ đến nữa.
Ngay cả quán cà phê của Nhan Từ đã mở ở đây rất lâu, giờ đây cũng treo biển "Chưa biết ngày mở lại", cunxg chẳng ai quan tâm.
Sau khi gửi đơn đăng ký, cô bạn cùng câu lạc bộ đã gửi cho Lạc Nguyệt rất nhiều tin nhắn vào buổi sáng.
Đó toàn là những lời khen ngợi và cảm ơn.
Lạc Nguyệt cũng không biết quyết định của mình là đúng hay sai.
Kết quả nghiên cứu của nanfg vẫn cần thêm thời gian để công bố.
Nàng chọn rời khỏi Đảo Mặt Trăng để đến Gia Nghi, một phần vì Tần Triêu Ý, một phần vì bản thân.
Có lẽ cả đời này nàng cũng không thể đối mặt với giáo sư Trình và con trai ông ta, không đủ can đảm để phơi bày những hành vi xấu xa của họ.
Nhưng nàng phải bước tiếp.
Nói với những kẻ khốn nạn rằng, dù rời bỏ họ, nàng vẫn có thể công bố thành quả học thuật của mình.
Những kẻ không có thực tài, chỉ có thể là kẻ ăn cắp trí thức trong giới học thuật, là bại hoại.
Trên bàn, những tờ giấy còn vương vãi chưa được dọn dẹp, ánh sáng bình minh chiếu vào, bao phủ căn phòng một lớp vàng rực rỡ.
Vào một buổi sáng bình thường như thế, Lạc Nguyệt đã mở tài liệu mà Tần Triêu Ý gửi đến: 《 Cháy hết xuân ý 》.
Nữ chính có tên là Tự Xuân.
Cô ta đã tự thiêu mình để tìm kiếm một con đường sáng sủa.
Tự Xuân là một kẻ ác, nhưng cuộc đời chưa bao giờ thực sự đối xử tốt với cô ta.
Đây là một câu chuyện về những kẻ ác.
Có rất nhiều cảnh miêu tả tàn bạo như phân xác, giấu xác, và vô số người đã giúp Tự Xuân che giấu sự thật.
Đến khi Tự Xuân kề dao vào cổ mình và nói: "Tôi không còn lựa chọn nào khác."
"Nếu quay lại quá khứ, tôi vẫn sẽ chọn con đường này."
Câu chuyện đã xây dựng nên một thế giới đen tối hoàn hảo.
Phải công nhận tài năng của Tần Triêu Ý, từng câu từng chữ đều trúng vào điểm yếu của con người.
Cô đã phơi bày sự méo mó, phức tạp của bản chất con người, những đau khổ tăm tối của cuộc đời.
Thật khó tin đây lại là tác phẩm của một cô tiểu thư giàu có.
Hơn nữa, những tiểu thuyết trinh thám thường không quá dài, đặc biệt là những câu chuyện xoay quanh một vụ án và một nhân vật chính.
Hai mươi vạn chữ đã là giới hạn.
Nhưng Tần Triêu Ý đã sử dụng gấp đôi số chữ ấy để tạo ra một câu chuyện hấp dẫn gấp nhiều lần.
Chắc chắn đây sẽ là một tác phẩm bán chạy và được giới phê bình đánh giá cao.
Lạc Nguyệt đã dành hai ngày để đọc hết cuốn tiểu thuyết bốn mươi vạn chữ này.
Sau khi đọc xong, nàng nhắn cho Tần Triêu Ý: "Em mạnh mẽ hơn rồi."
Và cũng trở nên sắc sảo hơn.
Tối hôm đó, Tần Triêu Ý mới có thời gian trả lời: "Chị làm xong chưa?"
Lạc Nguyệt gửi kết quả cho cô: "Không phụ lòng em đâu."
Tần Triêu Ý không hiểu những con số và công thức phức tạp đó, nhưng sau nhiều năm làm bạn với toán học, cô biết để chứng minh được một giả thuyết cần phải tính toán rất nhiều lần.
Tần Triêu Ý muốn tìm chủ đề để nói chuyện, nên hỏi: "Cái này chứng minh cái gì vậy?"
Lạc Nguyệt trả lời: "Giả thuyết Riemann."
Khi Lạc Nguyệt gõ bốn chữ đó, Tần Triêu Ý vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của nó.
Cấp ba là giới hạn kiến thức toán học của Tần Triêu Ý, hàm số và chứng minh không gian là những thứ khiến cô đau đầu nhất, cô không hề hiểu được ý nghĩa sâu xa của "giả thuyết Riemann".
Lạc Nguyệt giải thích: "Năm 1859, nhà toán học người Đức Riemann đã đưa ra một giả thuyết về sự phân bố của các số không, nhưng quá trình chứng minh rất sơ lược, và bản thân ông cũng thừa nhận chưa chứng minh được.
Hầu hết mọi người đều tin rằng giả thuyết này là đúng, nhưng chưa ai đưa ra được bằng chứng hoàn toàn thuyết phục."
Giọng nói của Lạc Nguyệt rất nhẹ nhàng, bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức không giống như vừa giải quyết xong một bài toán toán học cấp thế giới, mà chỉ như vừa leo xong một ngọn núi nhỏ.
"Vậy là chị đã chứng minh được rồi à?" Tần Triêu Ý hỏi.
Lạc Nguyệt trả lời: "Chưa."
Những tính toán và thử nghiệm của Lạc Nguyệt trong thời gian qua chỉ chứng minh được một phần, dựa trên những câu hỏi được đặt ra trong nghiên cứu toán học quốc tế về giả thuyết Riemann hiện nay.
Để chứng minh hoàn toàn giả thuyết Riemann cần nhiều hơn thế nữa, đó không phải là điều mà nàng có thể làm được với khả năng hiện tại.
Nàng biết giáo sư Lạc luôn dành tình yêu lớn lao cho giả thuyết Riemann, ước mơ của ông là chứng minh được giả thuyết này.
Nhưng sau bao nhiêu năm, ông chỉ đi được một đoạn đường ngắn.
Có thể cả đời này Lạc Nguyệt cũng không thể chứng minh được, nhưng nàng sẽ cố gắng.
Ít nhất, những nghiên cứu hiện tại của nàng cũng đủ để gây chấn động.
Lạc Nguyệt giải thích cho Tần Triêu Ý về nghiên cứu của mình bằng những thuật ngữ chuyên ngành, nhưng Tần Triêu Ý không hiểu gì cả.
Tuy nhiên, cô cảm nhận được niềm vui và sự tự tin trong giọng nói của Lạc Nguyệt.
"Lạc Nguyệt," Tần Triêu Ý gọi tên nàng: "Chị thật là giỏi."
Giọng nói của cô tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Sau khi nghe xong tin nhắn thoại, Lạc Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi gõ: "Muốn gọi video không?"
Vài giây sau, cuộc gọi video từ Tần Triêu Ý đổ chuông.
Đã gần năm mươi ngày kể từ khi Tần Triêu Ý rời khỏi Đảo Mặt Trăng.
Đã năm mươi ngày cô không được nhìn thấy biển đảo, không được dạo bộ dọc bờ biển, không được đứng trên những tảng đá ngắm nhìn sóng biển.
Cô nghĩ mình sẽ không quen được, nhưng cuộc sống đã buộc cô phải thích nghi.
Thậm chí nó còn không cho cô thời gian để thích nghi.
Nháy mắt một cái, đã trôi qua một thời gian dài như vậy.
Lạc Nguyệt đã gầy đi rất nhiều, tóc nàng vẫn được búi lỏng lẻo, mặc một chiếc váy ngủ màu trắng trăng, toát lên vẻ dịu dàng và thanh thoát.
Tần Triêu Ý dán mắt vào màn hình, thèm muốn đến nỗi muốn chui ngay vào màn hình để ôm lấy người kia.
"Chị gầy đi rồi." Tần Triêu Ý nói.
Lạc Nguyệt khoanh tay trước ngực, môi mím chặt, trông không hề vui vẻ.
"Sao vậy?" Tần Triêu Ý hỏi, trong lòng hơi lo lắng.
Lạc Nguyệt nói: "Em bảo chị phải chăm sóc bản thân, mà em lại như thế này sao?"
Tần Triêu Ý sững sờ: "Làm sao..."
Câu nói chưa kịp thốt ra, Lạc Nguyệt đã thở dài: "Công chúa Triêu Triêu, sao em lại gầy như vậy?"
Trước đây cô chỉ hơi gầy, còn có chút thịt ở cằm.
Giờ đây cô gầy trơ xương, mất hết sức sống, trông như bị cuộc sống tàn phá.
Những người đã từng sống trong nhung lụa giờ đây biến thành người khác, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, nhìn còn có chút đáng sợ.
Giọng nói của Lạc Nguyệt hơi run rẩy, mang theo chút thương cảm.
Tần Triêu Ý ngẩn ra một lúc, cô mở miệng nhưng không biết phải giải thích như thế nào với Lạc Nguyệt về tình cảnh hiện tại của mình.
Cô không nói với Lạc Nguyệt về việc ba mẹ cùng nhập viện, cũng không kể về nỗi lo lắng khi giáo sư Tần vào phòng phẫu thuật.
Biết Lạc Nguyệt đang bận rộn, cô không muốn làm phiền nàng, cũng không muốn Lạc Nguyệt phải lo lắng cùng mình, vì điều đó sẽ chẳng thay đổi được gì.
Nhưng giờ đây, khi Lạc Nguyệt hỏi: "Có phải em đang gặp nhiều khó khăn không?", Tần Triêu Ý không kìm nén được nữa.
Cô đặt điện thoại lên bàn, dùng hai tay che mặt, nước mắt tràn ra qua kẽ tay, giọng nói nghẹn ngào và đầy tủi thân: "Lạc Nguyệt, em nhớ chị lắm."
"Em muốn ôm chị." Tần Triêu Ý nói: "Bây giờ em rất buồn."
"Em muốn gặp chị."
Từ khi Lạc Nguyệt đăng bài hát 《 Ngà voi chu 》 trên trang cá nhân, Tần Triêu Ý đã nghe đi nghe lại bài hát này mỗi đêm trước khi ngủ.
Trong đầu cô lúc nào cũng vang lên câu nói của Lạc Nguyệt: "Em muốn đi thì cứ đi."
Nhưng cô muốn ở bên Lạc Nguyệt.
Dây đàn căng cứng bấy lâu nay cuối cùng cũng đứt, Tần Triêu Ý nói: "Em muốn gặp chị, chị có thể đến Gia Nghi gặp em được không?"
Sợ Lạc Nguyệt từ chối, Tần Triêu Ý vội vàng bổ sung: "Khi nào chị rảnh..."
Chưa nói xong, Lạc Nguyệt đã đáp: "Được."
Lạc Nguyệt nói: "Chỉ cần em muốn gặp chị, chị lúc nào cũng có thời gian.".