Đào Mềm

Thời gian nghỉ trưa, Nguyễn Đào phải dỗ kim chủ đi ngủ.1

Cửa phòng ngủ đóng chặt, bức màn kéo lên một nửa che khuất ánh nắng tươi đẹp đầu hè, gió từ điều hòa từ từ thổi, trên giá sách có một chuỗi chuông gió mới treo, lục lạc lắc lư rũ xuống, chỉ có lông chim nhẹ nhàng đu đưa.

"An tĩnh, thoải mái." Hàn Mạc làm như có thật: "Hoàn cảnh bây giờ rất tốt, em có thể yên tâm đẻ trứng rồi."

Nguyễn Đào che cái bụng lại chịu đựng cảm giác xấu hổ, cậu có mang thai đâu mà đẻ trứng!

"Tiên sinh, thật ra chúng nó hòa tan mất rồi."

"Hòa tan?"

Hàn Mạc có chút ngoài ý muốn, tiếp theo lại hoài nghi nói: "Bị em ném xuống bồn cầu rồi đúng không?"

"Không phải! Lòng trắng trứng bị hòa tan nhưng mà lòng đỏ trứng vẫn còn, thu nhỏ lại rồi, mặt ngoài giống như là có lông í, cứ luôn cọ vào em."

Giọng điệu rất tủi thân, xem ra một buổi sáng nay đã chịu không ít khổ rồi, Hàn Mạc vỗ vỗ giường, ý bảo cậu nằm lên, lại hỏi: "Ngứa hay là đau?"

Nguyễn Đào cởi sạch quần áo nói: "Ngứa."

Cái loại cảm giác ngứa ngáy như có như không tim gan cồn cào này, nếu co mông lại thì sẽ bị cọ càng thêm rõ ràng, giống như ngón tay đang nhẹ quét qua, trêu chọc cậu không thể chuyên tâm làm việc được.

Hàn Mạc hơi hơi ngây dại.

Bây giờ hắn chỉ cần nhắm mắt cũng có thể buộc ngực cho cậu, cái nơ con bướm kia cho dù nhìn qua bao nhiêu lần cũng đều có thể dụ dỗ dục vọng lăng ngược của hắn như cũ, mà bây giờ cái quần nhỏ lần đầu xuất hiện trước mắt hắn này, trắng giống như bông, có thêm nơ bướm màu hồng nhạt, chỉ có thể nhìn thấy ở trên mấy hình quảng cáo tã giấy, phối hợp với buộc ngực lụa trắng cùng nhau xuất hiện trên người của bảo bối hắn.

Quả thực là thiếu thao.

Nguyễn Đào xấu hổ, ngay cả cần cổ cũng đỏ lên, cậu giải thích: "Đây là cái quần mà mấy cô gái hay mặc vào kì sinh lý... Em... ướt đẫm... bị em vứt đi rồi..."

Cuối cùng Hàn Mạc cũng hoàn hồn, ánh tựa hồ không được thân thiện: "Ném ở đâu rồi?"

"Giấu trong bịch rác ném đi rồi."1

Đầu ngón tay Hàn Mạc phát ngứa: "Lại đây."

Nguyễn Đào bò lên trên giường, mới vừa dính vào gối đầu đã bị nam nhân đè dưới thân thừa nhận cưỡng hôn, lúc này ngực không bị chà đạp nữa, biến thành cánh mông bị mạnh mẽ xoa bóp, cái lực độ kia sắp xé nát cái quần ngủ vô tội.

"Không còn sao?"

"Huhu... Không còn..."

Nguyễn Đào không biết kim chủ đại nhân của cậu tại sao lại đột nhiên phát điên, hôn cậu đến thở không nổi, cũng có thể không phải nổi điên mà là động dục, cậu co chặt mông, lòng trắng trứng sau khi hòa tan vẫn còn để lại một ít chất nhầy, hại cậu phải đổi hai cái quần ngủ mới có thể đổi lấy cái mông sạch sẽ, trong lúc đó cậu cũng liên tục cảm thán, làm con gái thật vất vả.

Hàn Mạc không chịu được bộ dáng thiếu ngược này của cậu, ngồi dậy quỳ gối giữa hai cẳng chân của cậu, tay vừa động đã trực tiếp xé cái quần nhỏ thành hai nửa, Nguyễn Đào bị dọa ngây người, có cảm giác trưa hôm nay sẽ không được ngủ yên ổn.

"Tiên sinh..."

Rốt cuộc là cậu đã trêu chọc gì ngài ấy chứ?

Hàn Mạc bóp chặt hai cánh mông vểnh nhiều thịt của cậu, làm cho cậu nâng eo lên, một bộ dạng dâm loạn ưỡn mông chờ người xem xét, Hàn Mạc mệnh lệnh: "Bốn cái, đẻ đi."1

Làm gì có bà đỡ đẻ nào lạnh nhạt như ngài chứ!

Nguyễn Đào không chịu nghe lời, lắc mông muốn chạy trốn: "Em muốn vào phòng tắm, tự em, tự em - - "

"Chát" một cái, tiếng vọng thanh thúy vang lên trong căn phòng nhỏ vô cùng yên lặng, lòng bàn tay rơi xuống biến thành xoa bóp: "Ngoan nào." Hắn cúi xuống dùng hôn môi dụ dỗ cậu: "Tự mình đẻ đi." Sau đó lại dùng dương v*t thọc qua thọc lại giữa cặp đùi, uy hiếp: "Nếu không thì tôi sẽ cứ như vậy mà cắm vào chịch chết em."

Nguyễn Đào không có chút nghi ngờ nào đối với câu nói này, cái bụng nhỏ của cậu có thể ăn hết cây dương v*t bự chảng của hắn đã là ghê gớm lắm rồi, nếu bây giờ ngậm thêm trứng chịu thao nữa, vậy nhất định sẽ bị đâm vào rất sâu, nhất định sẽ bị thao vào bệnh viện, sau đó dùng dao phẫu thuật mổ bụng mới có thể lấy ra!

Nguyễn Đào sợ hãi liên tục nức nở: "Em đẻ, em đẻ."

Quả trứng cách không xa cửa huyệt, Nguyễn Đào khống chế hơi thở, theo quy luật mà lặp lại thu phóng cơ vòng, dịch bôi trơn, chất nhầy hòa tan cùng với nước dâm mà cậu chảy ra quấn chặt bên nhau, đường đi trơn trượt đến nỗi chỉ cần dùng sức một chút đã tạo ra thủy triều, cậu cảm giác được có một quả trứng đang căng cửa huyệt ra, đám lông hơi cứng cọ xát thịt non mẫn cảm, thoạt nhìn tựa như miệng nhỏ tham ăn lúc đóng lúc mở.

Nguyễn Đào ủy khuất, khó khăn, xấu hổ, cậu lặng lẽ mở mắt ra một khe hẹp, thấy kim chủ đang không chớp mắt mà nhìn chằm chằm huyệt nhỏ đang đẻ trứng của mình, tức khắc xấu hổ đến mức bốc cháy, cậu lấy cái gối mềm bên cạnh che mặt lại, che đến kín mít, cậu vừa động liền vang lên tiếng vang rất nhỏ, quả trứng đầu tiên chỉ nhỏ hơn hai vòng so với trứng gà thuận lợi đẻ ra.

Ngón chân Nguyễn Đào moi khăn trải giường, muốn ngất xỉu tại chỗ.

Hàn Mạc nhấc mi mắt lên liếc nhìn cậu một cái, trong mắt chứa dục vọng dày đặc trộn lẫn với ý cười, hắn giật cái gối đầu ra nhưng lại không được, sửa tay đi ấn lên cái bụng nhỏ kia: "Còn ba quả nữa, bảo bối cố lên."

côn th*t vốn đang ngoan ngoãn cuộn thành một đoàn lại chậm rãi đứng lên trong cơn xấu hổ, lúc quả trứng thứ hai căng cửa huyệt rơi ra ngoài, côn th*t cậu hung hăng lắc lư, giống như lính gác, thành thật phản ánh khoái cảm trong thân thể, lúc quả trứng thứ ba bị đè ép đẻ ra, côn th*t đang trướng đến đỏ bừng cũng phun ra một cổ nước sốt trong suốt, ướt đẫm, toàn bộ hạ thân dính nhớp không chịu nổi, giống như bị mất quả trứng thao phun.

Nguyễn Đào chậm rãi lấy hơi, ngón tay nắm chặt gối đầu dốc hết sức lực, quả trứng tai họa cuối cùng cũng chậm rãi lăn ra khỏi lối đi, lỗ nhỏ đã bị nước dâm thấm đẫm chín rục mềm mại, nó vừa mới thuận theo mở miệng phun ra đỉnh quả trứng, đã có một căn ngón tay chống ở mặt trên, ngăn cản quả trứng này lọt ra ngoài.

Không cần nghĩ cũng biết là ai, Nguyễn Đào khó thở giãy giụa lung tung, cẳng chân liên tục đá đạp, giọng nói rầu rĩ truyền đến từ gối đầu: "Buông ra! Huhu... Để cho em sinh! Em muốn sinh!" 2

Hàn Mạc không chỉ không buông, còn chậm rãi đẩy trứng trở lại đường đi, cho đến khi huyệt nhỏ ngậm lấy nguyên cây ngón tay của hắn mới thôi. Hàn Mạc khàn giọng bắt nạt: "Bé ngoan, lại sinh thêm một lần nữa."

Ngón tay đang chôn trong thịt non sờ loạn khắp nơi, sờ đến điểm dâm đã hơi sưng lên liền dùng bụng ngón tay nghiền nát, nhất thời khiến cho toàn bộ thịt mềm gắt gao co lại, trứng bị xô đẩy ra ngoài, Hàn Mạc do dự có nên ngừng lại hay không, đã bị một cái gối đập lên mặt.1

Còn dám ném gối đầu, đúng là lá gan to ra rồi.1

Hàn Mạc giơ tay nhưng lại không bắt được gối, ngay sau đó lại bị quăng tới một cái gối nữa, Nguyễn Đào không còn tâm trạng quăng cái thứ ba, ngón tay rời khỏi lối đi, làm cho trứng không còn trở ngại nữa, mượn dùng nước dâm ướt đẫm sinh ra, Nguyễn Đào ôm gối đầu thở dốc dùng đôi mắt mờ mịt hơi nước công khai lên án Hàn Mạc: Đồ ác độc!

Hàn Mạc bị ánh mắt này chọc cười, thật sự là quá mức yêu thích rồi, hắn cúi xuống ôm chặt cái người đang nắm gối vào trong ngực, hôn không chút ôn nhu: "Muốn giết tôi sao?"

Nguyễn Đào chôn cái mũi xuống gối, làm cho tiếng "đúng" lỗ mãng kia có vẻ không rõ ràng.

Tâm trạng Hàn Mạc rất tốt, không so đo với cậu, hôn lên cái trán mướt mồ hôi của cậu, hỏi: "Còn ngứa hay không? Tôi giúp em ngăn ngứa nhé?"

Bây giờ muốn ngủ trưa đã không được nữa, Nguyễn Đào dùng cẳng chân quấn chặt trên eo nam nhân, cậu đã ngứa suốt buổi sáng rồi, đã sớm muốn bị thao, trong đầu đều là hình ảnh bị dùng các loại tư thế thao làm, cậu lẩm bẩm: "Trứng còn ở trên giường, ngài, ngài đem nó đi trước đi."

"Sợ tôi lại nhét vào sao?"

Thật đúng là rất sợ, Nguyễn Đào xô đẩy Hàn Mạc cách gối đầu, thúc giục: "Sợ, ngài đã nói là sẽ không bao giờ làm em sợ nữa, ngài đừng dọa em sợ."

"Vậy sao." Hàn Mạc nghe lời xuống giường đi lấy sọt rác, nhớ lại lúc đi tới hội sở lấy thuốc, hình như là đã từng đáp ứng, nhưng mà, Hàn Mạc nhìn cái người đang ôm gối lăn lộn trên giường, cười thở dài: "Thật ngốc, nói gì cũng tin."

Nghỉ trưa an tĩnh, mọi người đều đắm chìm trong cơn buồn ngủ.

Nguyễn Đào vốn là muốn nhờ kim chủ lấy cà vạt bịt chặt miệng cậu, để tránh cho lát nữa lại phát ra âm thanh đáng xấu hổ, nhưng không biết cậu lấy tự tin từ đâu mà cảm thấy chính mình chỉ cần cắn môi là có thể nhịn tiếng rên rỉ xuống, đang rối rắm thì Hàn Mạc xử lí xong mấy cái trứng đã quay lại, hiển nhiên cũng đang nghĩ đến cùng một vấn đề, dặn dò: "Lát nữa em đừng kêu to quá, mắc công cái tòa nhà của tôi lại bị sụp mất."

Nguyễn Đào thẹn quá thành giận, muốn đáp lại một câu mỉa mai chế nhạo hắn, nhưng lại không nói được, cuối cùng lật người nằm xuống: "Em đi ngủ!"

Hàn Mạc cười không ngừng, vớt một cẳng chân của cậu lên ôm vào trong ngực, chuẩn bị tấn công: "Hử, xem thường tôi sao?"

Dứt lời liền dùng cây dương v*t cứng ngắc đâm vào cửa huyệt ướt đẫm, thảnh thơi nói: "Bảo bối, chơi một trò chơi nhé? Không khóc, không gọi, không xin tha, không cao trào, không bắn ra, chỉ cần em có thể làm được một trong những chuyện đó thì đổi được mười vạn."

Mười vạn!

Nguyễn Đào ôm chặt gối đầu, đây là thứ duy nhất mà cậu có thể dựa vào, cậu trợn to mắt xác nhận lại: "Có thật không ạ?"

Hàn Mạc chậm rãi hạ eo, hắn thèm muốn chết rồi, cái đuôi thỏ kia làm sao có thể so với cái quần ngủ này chứ, là quần chữ T, con bướm trên đó càng có vẻ sắc tình gấp trăm lần, khiến cho cánh mông bị bao vây càng thêm kín mít chọc người lăng ngược, khóe môi hắn cong lên tạo thành nụ cười xấu xa đặc trưng: "Thật."

Nhưng Nguyễn Đào đã không nói ra lời, ánh mắt cậu hoảng sợ, cái miệng nhỏ cắn chặt gối đầu, nếu không thì lúc này trong căn phòng sẽ tràn ngập tiếng kêu thảm run rẩy kinh sợ của cậu, đây là, đây là... Theo tốc độ tiến quân thần tốc của dương v*t, thịt non mềm mại bị lần lượt cọ xát chà quét, còn ngứa ngáy hơn nhiều so với lúc ngậm trứng, nhưng Nguyễn Đào biết rằng đây không phải là lúc lợi hại nhất, dương vành mắt, lúc dương v*t rút ra thì nó mới là thứ phát ra uy lực đáng sợ nhất.

"Ưm..." Gối đầu không thể bịt được tiếng rên rỉ trong lỗ mũi, Nguyễn Đào cơ hồ lập tức phải đầu hàng, cậu bị đâm vào chỗ sâu nhất, cái vòng đầy lông kia được mang vào phía dưới quy đầu, ma xát theo biên độ nhỏ kéo kéo thả thả, chỉ mới trình độ này đã làm cho cái eo nhỏ của Nguyễn Đào run rẩy không ngừng, cậu thừa dịp Hàn Mạc còn chưa chính thức bắt đầu thao làm, buông cái gối đã bị cắn ướt ra lấy lòng nói: "Tiên sinh, tiên sinh, gỡ xuống đi mà... Em chịu không nổi..."

Hàn Mạc đã có ý định sẵn rồi, sao có thể gỡ xuống được: "Xin tha."

Nói xong liền không màng tới khuôn mặt nhỏ đang đau khổ cầu xin của Nguyễn Đào, đong đưa eo mông bắt đầu tùy ý nhấm nháp, lúc rút dương v*t ra bên ngoài thì vừa cọ vừa quét, mỗi một tấc thịt mềm mẫn cảm đều bị kích thích co rút, co rúm lại tiết ra tảng lớn nước sốt tưới trên cây hung khí nóng rực, ngay cả khi lỗ nhỏ bị căng ra tới mức không hiện ra chút nếp uốn nào cũng kịch liệt khép mở, không ngừng phun ra nước dâm trong suốt, giống như cái miệng nhỏ ăn được đồ ăn ngon mà chảy đầy nước miếng.

"A!! - - a..." Chỉ trong nháy mắt, toàn thân Nguyễn Đào tê dại như bị điện giật, khoái cảm như dòng điện tán loạn chảy khắp cơ thể, còn không đợi cậu thích ứng, nguyên căn dương v*t đã rút ra ngoài, sau đó lại lần nữa đi vào nguyên cây, dường như chỉ trong thời gian cậu thở dốc một hơi đã xỏ xuyên qua trên dưới một trăm lần, cậu bị khoái cảm bén nhọn đánh tới làm cho chảy nước mắt không ngừng, trong miệng tràn đầy tiếng rên rỉ, chỉ sợ cho dù có cắn chặt môi đến mức bật máu cũng không thể nhịn được.

"Vừa khóc vừa kêu." Hàn Mạc tạm nghỉ, cẳng chân thon dài trong ngực dường như không có xương cốt, buông lỏng tay sẽ lập tức rớt xuống trên giường, thao rất sướng, nhưng mà quá mẫn cảm, hắn đeo cái thứ đồ chơi này khiến cho lỗ dâm dường như từng phút từng giây đều đang lên cao trào, cắn chặt không buông, phun nước nhiều đến nổi giống như đi tiểu.

Hàn Mạc đè cái người đang thất thần khóc kêu kia vào trong chăn, từ phía sau tiến vào cậu, ở chính giữa hai cục bột trắng có một cây dương v*t dữ tợn ra ra vào vào, trong phòng đều là tiếng vang dâm mĩ khi da thịt đánh vào nhau, Hàn Mạc chỉ liếc mắt một cái đã hứng lên, cậu thật sự là quá dễ bị bắt nạt, hắn áp lên lưng Nguyễn Đào, ngậm lấy vành tai nhỏ nóng rực nói: "Liên tục cao trào. Làm sao bây giờ, chỉ còn một thử thách là không bắn ra thôi, có muốn tôi giúp đỡ hay không?"

"Ưm... A a! Tiên sinh... Chịu không nổi..." Nguyễn Đào bắt lấy khăn trải giường, đầu ngón tay không có chút sức lực nào, chỉ còn tê dại, cậu sướng đến mức đầu óc mơ màng, giống như cả người đều bị xuân dược tẩm ướt từ đầu tới chân, phân không được là đau hay sướng, rên rỉ chưa xong thì cậu đã giống như phát điên mà dẩu mông lắc loạn, cắn chặt dương v*t của Hàn Mạc liên tục co rút.

Hàn Mạc có chút sợ cái vòng này sẽ làm bảo bối của hắn bị thương, lỡ như lúc kẹp chặt quá bị cứa vào thịt non thì phải làm sao?

"Có đau hay không, bé ngoan của tôi?"

"Ưm a a... Thật sướng... Chịu không nổi... A! A ưm... Muốn, muốn chết mất..."

Hàn Mạc cười nhẹ, thật dâm.

Hắn giống như đang lật bán rán, thao mặt sau đủ rồi lại lật sang mặt trước thao làm, Hàn Mạc duỗi tay cởi bỏ buộc ngực, tùy ý kéo xuống, lụa trắng lập tức trượt xuống dưới eo nhỏ, hai điểm đỏ tươi xinh đẹp trên thịt vú mềm mại theo đó lay động liên tục làm người hoa mắt, Hàn Mạc duỗi tay niết chặt, rước lấy một trận khóc kêu thảm thiết, uyển chuyển mang theo khóc nức nở, sắp làm cho cái tòa nhà này sụp luôn rồi.

"Chừng nào lại ăn thêm một viên thúc sữa nữa, có được không?" Hàn Mạc bóp lấy vòng eo đang vặn vẹo kia, vô cùng sảng khoái, lại muốn uống sữa.

Nguyễn Đào nghe hắn nói cái gì thì là cái đó, sớm đã vứt mười vạn ra sau đầu, trong miệng đầy từ ngữ dâm đãng: "Sinh, sinh đứa nhỏ cho tiên sinh... A! A ưm... Sinh đứa nhỏ... cho ngài... sinh bé ngoan cho ngài..."

Hàn Mạc nghe xong muốn cười: "Tôi không thích trẻ con, đổi cái khác đi."

Nguyễn Đào không nghe thấy, a a ê ê dùng một tay bắt lấy cái vú của mình gọi "sinh... sinh...", một bên kẹp chặt mông bị thao tới cao trào, tiết tràn lan, tinh dịch phun đầy môi đỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui