"Đừng mất đừng quên, sinh tử đồng hành."
Đẩy cửa bước vào, nghênh diện chính là một cụm đá Thái Hồ¹ vững vàng nằm trên mặt đất.
Trên đá ẩn ẩn khắc tám chữ Triện², không có hồng sa, chỉ tồn bản sắc*, nương theo ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài miễn cưỡng có thể đọc được.
(¹) Đá Thái Hồ là một loại đá sân vườn (tiếng Nhật: Court Stone) thường được sử dụng trong các khu vườn cổ điển Trung Quốc, có nguồn gốc từ Thái Hồ trên núi Đông Đình ở Tô Châu, có thể trưng bày một mình hoặc xếp chồng lên nhau làm non bộ.
Theo Wikipedia.
*Không có màu son đỏ, mà chỉ có màu sắc chân thực nhất.
(沒施朱紅,隻裸著本色) mình dịch thoáng một chút, "màu son" (朱紅) là màu đỏ thuần túy nhất, là màu đỏ của chu sa.
Câu sau "chỉ trần trụi với bản sắc" (隻裸著本色) chỉ còn màu sắc nguyên bản, chân thực nhất.
mình không tìm được từ nào có vẻ hợp với "trần trụi" nên mình để là "tồn" theo nghĩ giữ lại.
Mọi người thấy từ nào hợp hơn gần với nghĩ hơn thì cmt cho mình nhé.
"Thiên Chân, bên trên viết cái gì vậy?" Bàn Tử mở đèn pin hỏi.
Qua ánh sáng mạnh mẽ của đèn pin, mớ chữ kia ngược lại nhìn không quá rõ.
"Không biết, lời cổ quái quá." Tôi lười nói với hắn, nghĩ thầm người Trương gia thật xứng với đừng mất đừng quên*, loại tác dụng hài hước này cũng đủ để Bàn Tử cười đến nửa đến rồi.
Tôi thật sự rất muốn lỗ tai mình được thanh tịnh trong chốc lát.
*Mình chỉ tìm được một bài nhạc phim của Tiên kiếm kỳ hiệp 1, còn về phần ý của câu này hẳn liên quan đến chứng mất trí nhớ của người Trương gia.
Mọi người có thể nghe ở bên trên
"Có phải là quan tâm đến môi trường, phát triển khoa học không?" Bàn Tử nâng cằm nghiên cứu.
"Cút cút, còn bọn họ sinh nam sinh nữ đều như nhau thôi." Tôi nghe Bàn Tử nói mà ruột gan đều đau.
Trong lúc nói chuyện, tôi quan sát bốn phía, phát hiện nơi đây là một hang động không lớn với viên đá Thái Hồ được đặt ở trung tâm.
Trên bốn bức tường xung quanh, dọc theo kết cấu tự nhiên của đá là các hình chạm khắc các loại cây cối, hoa lá và chim chóc, có bảy phần giống thật.
Âm trạch xưa nay đều là ấn theo sinh hoạt lúc sống của chủ mộ làm ra, mớ mô phỏng này đại khái chính là hoa viên trước khi vào nhà.
Tất cả các hình điêu khắc đều tuân theo kết cấu ban đầu của tảng đá, từ điều này có thể nhìn ra người xây mộ đã dồn không ít tâm tư.
"Hử? Trương Khởi Linh, bên trên có cái gì đó?" Tiểu Hoa ôm lấy Tú Tú, giơ đèn pin lên.
Mọi người ngẩn đầu nhìn theo luồng sáng, phía trên đầu là một đám đồ vật được treo lủng lẳng.
Thoạt nhìn những thứ treo lủng lẳng kia khiến da đầu tê dại, nhưng khi nhìn kỹ hơn, không cao trên đỉnh đầu, những sợi dây thừng bằng sợi bông đan xen trái phải bên trên đá Thái Hồ.
Sợi dây này tự nhiên đã có tuổi, màu sắc cũng hơi phai, trên đó còn treo rất nhiều đồ vật của nữ nhân.
Ngọc bội, túi thơm, cũng có là vòng tay, chuỗi ngọc.
Trong hang không có gió, những đồ vật đó lẳng lặng nằm bên trên, một số món tưởng chừng đã hàng nghìn năm tuổi.
"Minh khí!" Bàn Tử hét một tiếng sung sướng nhảy cẫng lên, bị Tiểu Ca một phen kéo lại.
"Đừng nhúc nhích." Tiểu Ca vẻ mặt bất đắc dĩ, "Không muốn sống nữa?"
Bàn Tử không cam lòng quay lại hỏi: "Có cơ quan gì? Phá đi."
Hắc Hạt Tử ở phía sau cười ha hả: "Nếu còn lộn xộn câm điếc sẽ cầm đao đâm chết anh đấy, đây đều là đồ của nữ nhân Trương gia."
Bàn Tử cảm thán một tiếng, Tiểu Ca chuyển hướng nói với tôi: "Ngô Tà, đưa tôi đồ vật tùy thân của cậu."
"A?"
"Thê khác họ, để lại một ít đồ vậy ở đây, xem như...!lễ nghĩa đi."
Tôi trợn tròn mắt, làm trò trước mặt nhiều người như vậy tôi kỳ thật có chút phiền muộn.
Vả lại, những cái túi hương đó, ngọc đó tôi nào có, trên người Hoa nhi có khi còn nhiều hơn tôi, nhưng tóm lại cũng không thể lấy cái đèn pin treo lên được.
Tôi ở trên người lục lọi, cuối cùng tìm ra một chuỗi chìa khóa nhà, bĩu môi ném cho y.
Tiểu Ca tiếp nhận nhìn nhìn, biểu tình có chút khác thường nhưng vẫn là xoay người đem chìa khóa treo trên mấy sợi dây.
Tiếng cười trộm của Bàn Tử và Hắc Hạt Tử vang lên ở ngay sau lưng.
"Đều vào được chứ?" Tiểu Ca một bên treo đồ vật một bên hỏi.
"Ừ." Hạt Tử lên tiếng.
Tiểu Ca thả chiếc chìa khóa trong tay ra, chiếc chìa khóa rũ xuống leng keng kêu lên, dây thừng bị kéo một cái hơi hơi run lên, những đồ vẫn trên dây cũng bắt đầu leng keng leng keng kêu không ngừng.
Bỗng nhiên từ bốn phía nghe được âm thanh cơ quan khởi động, không chờ chúng tôi hồi phục tinh thần, cánh cửa vừa mở ra ở phía sau đã từ từ khép lại.
Ánh sáng trong động nháy mắt mờ đi, chỉ còn lại ánh sáng của vài chiếc đèn pin.
"Này, Tiểu Ca, đây là quy củ gì của nhà mấy cậu a?" Lời Bàn Tử còn chưa dứt thì chỗ đá Thái Hồ phía sau đã phát ra một âm thanh trầm đục, trong không khí nổi lên nhàn nhạt bụi đất.
Đèn pin hướng chỗ phát ra âm thanh rọi qua, trên mặt đất một khối gạch màu xanh đã bị dời đi, lộ ra thông đạo vừa một người đi qua.
"Chào mừng đến với cổ trạch Trương gia." Giọng nói Hắc Hạt Tử vang lên.
"Đều xuống sao?" Phan Tử ngồi xổm trước cửa động rọi đèn pin xuống bên dưới, "Tôi cùng Bàn Tử xuống trước thăm dò, các cậu ở bên trên chờ."
Tiểu Ca nhẹ nhàng giữ chặt Phan Tử, nói: "Đều phải đi xuống, một người cũng không thể thiếu.
Tôi trước, Ngô Tà đi theo phía sau tôi, Tú Tú đi theo Vương Bình cùng Vương Cát, Giải Vũ Thần đi theo Hạt Tử, Phan Tử và Bàn Tử cuối cùng."
"Trương Khởi Linh! Anh có ý gì?" Tiểu Hoa đột nhiên nói một câu.
Tiểu Ca nâng đôi mắt tinh tế nhìn Tiểu Hoa, ánh mắt Tiểu Hoa như đao.
Tiểu Ca không nói, xoay người trực tiếp nhảy xuống từ cửa động: "Ngô Tà, theo kịp." Tôi không có biện pháp, vội nhảy xuống theo, tâm nói cái tên Muộn Du Bình này, đợi sau này có cơ hội nhất định phải bù cho anh một khóa nhìn mặt đoán ý.
Thông đạo rất hẹp, chỉ đủ một người di chuyển, không quá hai bước, Tiểu Hoa đi theo phía sau tôi nhảy xuống, đuổi theo duỗi tay qua tôi bắt lấy vai Muộn Du Bình.
Lặp tức ba người rối thành một đoạn, tiến không được lùi không xong.
"Trương Khởi Linh, lời nói thì nói cho rõ ràng."
Tiểu Ca cố sức quay đầu, mày y nhăn chặt.
"Hoa nhi, hiểu lầm, có việc gì ra ngoại lại nói nha." Tôi vội vàng hòa giải.
"Không hiểu lầm, Trương Khởi Linh, đừng cho rằng tôi cùng Ngô Tà đều người xương cốt mềm, để các người tùy ý trêu chọc.
Đừng tưởng rằng Hắc Hạt Tử cho tôi hai ngụm máu thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này."
Tiểu Ca nghe lời này mày càng nhíu chặt, cắt khớp hàm trong thông đạo xoay người bắt lấy bàn tay đang chộp vai mình của Tiểu Hoa.
Tôi thấy tình huống không tốt lặp tức hướng về phía cửa động kêu to: "Đợi một chút hẳn xuống, trước đừng xuống dưới, tiểu gia tôi..." Hoảng quá thật sự là không tìm được cớ gì.
Bên này Muộn Du Bình bắt lấy tay Tiểu Hoa vặn xuống: "Giải Vũ Thần, Ngô Tà xương cốt cũng không phải mềm, tôi cùng cậu ấy là ngươi tình ta nguyện, tôi không có gì không dám làm rõ.
Cậu bị Hạt Tử gây họa, người bên trên đều không sai biệt biết rõ."
Tiểu Hoa nghe thế một tay khác nắm lại vung qua, cũng bị Tiểu Ca chặt chẽ bắt lấy.
Tôi bị kẹp ở giữa dứt khoát dựa vào tường trượt xuống, tay Muộn Du Bình chế trụ Tiểu Hoa cũng không có buông lỏng, tiếp tục nói.
"Tin tưởng tôi, Hạt Tử sẽ không làm hại cậu nữa.
Thân thể cậu hiện tại tùy lúc đều có thể nổi điên, chỉ có máu Hạt Tử mới có thể giúp cậu.
Cửu tin cung hẳn cậu có biết, thiếu một người cũng không thể ra được.
Chỉ có Hạt Tử mới có thể giúp cậu sống sót, cũng là để tất cả mọi người có thể sống sót ra ngoài.
Muôn vàn sự, trước bỏ qua.
Đi ra ngoài nếu cậu còn hận hắn tôi có thể giúp cậu giết.
Hắn đã sống rất nhiều năm, nếu cậu bỏ qua hắn, hắn sẽ không sống tiếp."
"Hoang đường!" Tiểu Hoa giãy giụa rút tay ra, đứng giữa thông đạo hẹp dài không nói lời nào.
Muộn Du Bình kéo tôi lên từ trên mặt đất, nói với những người bên trên: "Hạt Tử, xuống dưới!" Phía sau vang lên tiếng hai chân chạm đất, Tiểu Ca xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Đường đi rất dài, tuy rằng chật hẹp nhưng bốn phía đều bóng loáng.
Tiểu Ca đi thẳng một đường, ngẫu nhiên dừng lại kiểm tra xem có hư hỏng gì không.
Nơi này cũng chỉ là khúc nhạc dạo.
Lại đi, đột nhiên thân hình Tiểu Ca nhoáng cái hạ xuống, tựa hồ phía trước có sự chênh lệch chiều cao cỡ nửa người.
Tiểu Ca nhảy xuống dùng đèn pin rọi quanh bốn phía, mím môi, xoay người kéo tôi xuống dưới.
Phía sau Tiểu Hoa và Hắc Hạt Tử cũng lục tục nhảy xuống.
Sau khi Hạt Tử nhảy xuống hắn nhìn khắp nơi một vòng, tôi phát hiện hắn thậm chí còn không cầm đèn pin.
Hắc Hạt Tử nhìn một vòng, phản ứng không khác Tiểu Ca là mấy: "Cách đầu tiên chính là cái này, chậc, ai lên đây?"
Nghe những lời này của hắn, tôi cũng mở đèn pin khắp nơi quan sát.
Đây đại khái là một cái phòng cỡ sân bóng rổ, có trần cao khoảng ba tầng lầu.
Đồng dạng là một cái động bán nhân tạo, mặt đất bằng phảnqg, trên vách cao nửa người có treo một vòng trường minh đăng không thắp.
Gần mái nhà có một cái bệ giống như ban công, tựa hồ có thể đi lên từ đó, nhưng bốn phía không có chỗ để leo, một cái bệ cao ba mét, chẳng lẽ bay lên?
Đang nghĩ ngợi, những người còn lại cũng đã lên đến.
Tú Tú phía sau Hạt Tử, kế đó là Vương Cát.
Bàn Tử đi qua hình như đã mắc kẹt, Phan Tử và Vương Bình phải trước kéo sau đá mới miễng cưỡng đem hắn lôi qua đây.
Tôi quay đầu lại nhìn Tiểu Ca và Hạt Tử đang ở trong phòng đi tới đi lui, chiếc đèn pin trong tay Tiểu Ca vẫn luôn chiếu ở trên mặt đất, tôi nhìn theo thì hình như có gì đó được vẽ bên trên, diện tích quá lớn, ngược lại nhìn không rõ được là vẽ cái gì.
Tôi theo bọn họ nện bước, xem qua một chút, hình vẽ này tụa hồ có hơi quen mắt, hình như, là hình vẽ bát quái³.
Lúc này, giọng Bàn Tử từ phía sau vang lên: "Tối như vậy, có sẳn đèn không không dùng? Chẳng lẽ như vậy tiết kiệm được điện cho quốc gia sao?" Sau đó tiếng bật lửa sàn sạt vang lên, quay đầu nhìn lại, Bàn Tử chính là đang bám vào vách đá, muốn châm sáng mộ trản trường minh đăng.
"Này!" Tiểu Ca hét lớn, nhưng chùm lửa trên tay Bàn Tử đã rơi xuống, dầu hỏa trong trường minh đăng nháy mắt bắt được tia lửa, một chiếc được đốt, mấy chục trản đèn khác như được mở nguồn thi nhau phực cháy lên.
"Hạt Tử, ai?" Tiểu Ca kinh hoảng một tiếng gọi.
Hắc Hạt Tử dùng âm thanh khàn khàn trả lời: "Tú Tú."
"Vương Bình!" Tiểu Ca gọi một tiếng, Vương Bình phản ứng cực nhanh, ba nam nhân cùng nhau vọt đến bên người Tú Tú: "Nắm chặt!"
Lời còn chưa dứt, Tiểu Ca, Hạt Tử và Vương Bình cùng nắm lấy Tú Tú dùng sức vung về phía trước, không chờ mọi người phản ứng lại đây, thân thể nhỏ nhắn của Tú Tú đã bay về phía đài cao.
Tú Tú phản ứng cũng không chậm, thuận thế dùng tay nắm chặt cái bệ, xoay người đứng lên trên.
Trong một thoáng này, toàn bộ trường minh đăng xung quanh đã sáng lên, cả căn phòng sáng hệt như ban ngày.
Cùng lúc đó, một cổ mùi hương cay độc xộc thẳng vào xoang mũi của tôi.
Chỉ trong ngắn ngủi vài giây, trước mắt tôi tối sầm, cái gì cũng nhìn không thấy.
Không chờ tôi kinh hoảng, trên đài truyền tới tiếng hét chói tai của Tú Tú: "Hoa nhi!" Sau đó là tiếng kim loại va chạm, nháy mắt tôi cảm thấy mặt đất như nghiêng đi, và giọng nói rõ ràng của Tú Tú không biết vì sao cuồn cuộn không ngừng truyền đến từ đỉnh đầu tôi.
"Bình, lùi về sau hai bước! Bàn, bên trái một bước! Phan, trước một bước! Hoa, bên trái hai bước!" Không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy mặt đất không ngừng rung lắc, giống như đang đứng ở trên boong tàu.
Mệnh lệnh được Tú Tú đưa ra chảy đều như một chuỗi hạt.
"Ngô Tà, ngồi xổm xuống!" Mệnh lệnh của Tú Tú rõ ràng, tôi theo phản xạ lặp tức tuân theo, nháy mắt cảm thấy có vật gì đó sượt tóc tôi bay qua.
"Trương!" Trước khi giọng nói của Tú Tú hạ xuống, một tiếng "đing" của kim loại va chạm vang lên.
Phi đao, tôi theo bản năng nghĩ đến nó.
Giọng nói của Tú Tú vẫn không hề gián đoạn, tôi tựa hồ có cảm giác, tất cả mọi người đều theo lệnh của nàng nhanh chóng di chuyển.
Thỉnh thoảng sẽ vang lên vài âm thanh kim loại rơi xuống đất, và nền đất dưới chân trước sau như một vẫn không ngừng đung đưa.
Đại khái qua mười mấy giây, mấy mươi mệnh lệnh của Tú Tú không hề hỗn loạn truyền tới.
Rốt cuộc thì bên dưới cũng ngừng đong đưa, âm thanh của Tú Tú theo đó dừng lại.
Tôi phát hiện trước mắt mình bắt đầu xuất hiện ánh sáng, thị lực dần dần khôi phục.
Khi thị lực hồi phục lại, tôi nhìn cảnh tưởng trước mắt mà không khỏi hít hà một hơi.
Ngoại trừ Tú Tú, tám người chúng tôi đều đang dứng trên những phiến đá treo lơ lửng.
Chống đỡ bốn phía trong phòng đã toàn bộ biến mất, lưu lại dưới chân chúng tôi là tám phiến đá của bát quái đồ.
Tám phiến đá lơ lửng trên không, chỉ có duy nhất một điểm tựa ở chính giữa, cả bàn bát quái tựa như một cái thiết bị giữ thăng bằng khổng lồ.
Tám người chúng tôi đang đứng ở tám góc của bát quái, lại lùi về phía sau một bước, đó chính là vực sâu vạn trượng, phiến đá này dựa vào trọng lượng của tám người chúng tôi mà vi diệu cân bằng.
Càng làm người ta phát lạnh hơn là, có hàng trăm con dao ghim trên các phiến đá và vách tường bốn phía.
Vừa rồi những âm thanh kim loại mà tôi nghe được hẳn là đến từ thứ này.
Ngẩng đầu lên xem, Tú Tú đứng ở trên đài cao, cúi đầu nhìn đám người chúng tôi.
Nhìn đến đây tôi cơ bản hiểu rõ vừa rồi chúng tôi đã phải trải qua chuyện gì.
Trong khoảng hơn chục giây mấy người chúng tôi mất đi thị giác, Tú Tú đã đưa ra chỉ thị cho chúng tôi bằng cách quan sát từ trên cao, đồng thời đảm bảo cả đám người chúng tôi né được phi đao từ mọi hướng.
Hơn nữa còn dựa vào trọng lượng của mấy người chúng tôi mà sắp xếp vị trí đứng trên bát quái, giữ nó cân bằng không đổ.
Tú Tú ở phía trên có thể trong thời gian gấp rút như vậy đảm bảo chúng tôi tất cả an toàn, nếu có một chút sai lầm thì tám người chúng tôi chỉ đành táng thân nơi đáy cốc.
Có thể trong mười mấy giây thấy nguy không loạn còn giữ được một đám người an toàn sống sót, Tú Tú quả thật là một cô gái phi thường, tôi không nhịn được ngẩng đầu, phóng cho nàng một ánh mắt kính nể.
Bất quá, nói đi phải nói lại, có thể ở trong thời gian ngắn như vậy phán đoán ra Tú Tú có thể đảm nhận nhiệm vụ này, người đó quả thật có ánh mắt không tồi.
Việc vừa rồi cả đám mù tập thể hơn phân nữa là có liên quan đến việc Bàn Tử thắp đèn.
Khí độc đại khái nặng hơn không khí một chút, bay không cao cho nên việc ném Tú Tú lên cao có thể bảo toàn thị lực cho nàng.
Thiết kế của ngôi mộ này, quả thật...
Đang nghĩ ngợi, dưới chân chấn động, phiến đá dưới tác dụng của cơ quan chậm rãi nâng lên.
Giống như thang máy đưa chúng tôi lên đến chỗ của Tú Tú, bên cạnh vách đá cũng mở ra một cái ám đạo.
Chờ phiến đá dừng lại, chúng tôi từng người trèo vào.
Bên trong là một cái sảnh nhỏ hình vuông, tất cả chúng tôi tê liệt ngã nằm trên nền đất, Vương Bình đi qua kiểm tra bả vai của Tú Tú, Tú Tú cười cười đáp lại.
Hắc Hạt Tử ngồi bệt trên mặt đất, xin ít băng bông từ chỗ Vương Cát.
Băng gạt trên cổ tay hắn đã có chút nát, tự mình băng lại lần nữa, hắn vừa băng vừa nói chuyện với Tú Tú: "Tú ca, đối với tôi cũng tàn nhẫn quá nha.
Cả chục lần cũng chưa nghe thấy tên tôi, không sợ tôi bị ám khí chọc thủng mấy lỗ hả?"
Nghe đến đây tôi tựa hồ cũng nhớ một chút, xác thực là như vậy, một chuỗi âm thanh của Tú Tú, đích xác không có kêu tới Hạt Tử.
Tú Tú cũng không quay đầu, chỉ nhàn nhạt đáp: "Anh đã khai lộc (nai) nhãn, số phận của người ta cũng nhìn ra, không phải nói xẻo xuống dưới cái gì cũng có thể nhìn thấy sao? Nhìn anh tiến lên chắn thanh đao đầu tiên, liền biết mắt anh không có việc gì rồi."
Hạt Tử nghe xong thì cười ha hả: "Tú ca quá khen, nhưng mà xẻo hai mắt thì thật không nhìn thấy đâu."
"A! Hai mắt Hạt Tử anh thật có thể đoán mệnh à, đến, mau mau xem giúp Bàn gia, gia có thể sống đến bao nhiêu tuổi?" Bàn Tử ở phía sau kêu lên.
Hạt Tử lại cười bảo: "Số mệnh anh cũng không phải do tôi định đoạt, đúng không?" Nói xong chuyển gương mặt tươi cười qua nhìn Vương Cát, Vương Cát đỡ trán lắc đầu, tính tình lúc thường cũng lười phát tác.
Vương Cát ngẩng đầu liếc nhìn Hạt Tử một cái, bỗng nhiên sửng sốt, đi tới đem hắn kéo qua một bên.
Nhìn chung quanh một vòng rồi gọi tôi: "Ngô Tà, mang đèn pin lại đây."
Tôi nghe lời đi qua, những người khác đã đi quanh sảnh vuông quan sát.
Tôi bước đến nhìn Vương Cát trong góc, cô đang cởi áo của Hạt Tử.
Tôi nâng đèn pin lên rọi một cái, hốt hoảng, trên vai Hạt Tử có một lỗ máu to bằng một bàn tay, Vương Cát từ ba lô lấy ra băng gạt và cồn giúp hắn xử lý.
"Làm sao không nói? Không biết đau à?" Vương Cát cẩn thận xoa vết máu, Hạt Tử cười không đáp.
"Cũng may không quá nghiêm trọng, tôi khâu hai mũi là ổn rồi, đừng nhúc nhích.
Ngô Tà, giúp tôi chiếu." Nói xong lấy kim chỉ ra tới.
"Thuốc tê không?" Hạt Tử lắc đầu.
Vương Cát vặn mặt Hạt Tử qua xem khí sắc: "Tối hôm qua anh đã cho Giải Ngữ Hoa bao nhiêu máu?" Hạt Tử cười quay mặt đi.
"Lại buông thả thân thể này của anh liền coi như phế.
Lát nữa di chuyển thì đi gần tôi và Vương Bình một chút." Nói xong Vương Cát bắt đầu cẩn thận khâu vết thương cho Hạt Tử.
Hạt Tử cúi đầu nhìn Vương Cát khâu vết thương, nở nụ cười thành khẩn: "A Cát, đừng đối xử tốt với tôi như vậy.
Để Bàn Tử ghen thì biết làm sao giờ?"
Vương Cát một kim đâm vào, Hạt Tử liền la oai oái: "Muội tử, nhẹ chút."
Vương Cát không thèm lên tiếng, cẩn thận băng bó lại giúp hắn mặc tốt quần áo.
Sau khi xong việc Hạt Tử liền xua xua tay với hai chúng tôi, nói để hắn nghỉ ngơi một lát.
Tôi và Vương Cát liền cùng trở về.
Hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, câu đầu tiên Tú Tú kêu là Hoa nhi, sau đó là thanh âm kim loại rơi xuống đất đầu tiên.
Tôi thấy, Hạt Tử chính là vì Tiểu Hoa chắn một đao.
Nhìn lại Hạt Tử súc trong bóng tối, thật sự không nghĩ ra hắn cùng Tiểu Hoa đã sảy ra chuyện gì.
Bên kia Tiểu Hoa ngồi cạnh Tú Tú, mắt lạnh nhìn sang chỗ khác, lòng tôi buồn không tả nổi..