Cửa ám đạo vừa mở ra Tiểu Hoa lại xông thẳng vào mà không thèm nhìn lại, Tiểu Ca gắt gao đuổi theo phía sau, tôi và Phan Tử vội vã đổ những thứ trong nồi vào ấm giữ nhiệt, đậy nắp kĩ càng rồi quăng vào ba lô tôi.
Cõng theo những thứ này, dán ở sau lưng nong nóng khó chịu muốn chết.
Tôi mấp máy môi, trong lòng cũng khó chịu theo.
Hạt Tử không nói nhưng tính tình Hoa nhi tôi nhiều ít vẫn biết một chút.
Thiếu gia con nhà giàu được mọi người cưng chiều, mười mấy tuổi không còn người thân bị đẩy vào chảo nhuộm hắc đạo đen tối.
Trưởng thành dưới hoàn cảnh như vậy, có đôi khi là một Hoa nhi điềm đạm dịu dàng, có đôi khi lại là một Tu La đáng sợ hung bạo.
Trái tim Hoa nhi bị Hạt Tử xáo một lần, trở thành kết quả như hiện tại, khắp thiên hạ này chỉ sợ rằng ngoài hai người họ ra thì không còn ai có thể hiểu rõ nguyên do.
Thời điểm nghĩ linh tinh tôi khó tránh khỏi có chút phân tâm, mũi chân liền không cẩn thận vấp phải vết nức ở gạch nền, cả người lặp tức ngã thẳng về phía trước.
Chỉ khổ cho Hạt Tử theo phía sau, vốn đã đi đứng không vững mà bây giờ còn vướn phải tôi, thế là hắn ngã bẹp lên người tôi, ép tôi đến mức kêu á ối.
"Ngô Tà!" Tiểu Ca nghe được âm thanh bị dọa không nhẹ, xoay người chạy trở về suýt nữa đã đụng phải Tiểu Hoa đang theo phía sau.
Y chạy đến trực tiếp lôi tôi ra từ dưới người Hạt Tử, làm tôi đau đến mức nhe răng.
Vương Bình và Phan Tử từ phía sau đuổi đến nhìn thấy một đám người ngã sõng soài thì nhíu mày.
Tôi thật ra không có việc gì nhưng Hạt Tử có vẻ không ổn lắm, hắn ngã khụy trên mặt đất nữa ngày cũng chưa chịu đứng lên, chỉ xua xua tay ý bảo không đáng lo.
Mấy người chúng tôi đứng đó hai mặt nhìn nhau không biết phải làm sao, đột nhiên Phan Tử đi đến trước mặt Tiểu Hoa, nói: "Hoa gia, có thể nghe tôi nói một câu không?" Phan Tử không nhiều lời, ánh mắt của mọi người không khỏi nhìn sang.
Phan Tử tiếp tục thấp giọng nói: "Tôi là một người thô kệch, không biết nên nói làm sao.
Nhưng tôi đi theo Tam gia mười mấy năm, Tam gia và Giải Cửu gia có giao tình, tôi cũng xem như nửa trưởng bối của cậu." Hoa nhi nghe,
quay mặt đi nhìn nơi khác.
"Chỉ có hai việc.
Thứ nhất, Tiểu Ca nói, cái đấu này dù thiếu một người cũng đều không thể ra ngoài được." Phan Tử nói những lời này, sau đó khẽ nói tiếp: "Thứ hai, Tiểu Tam gia là hậu nhân duy nhất của nhà họ Ngô, tôi cần thiết phải bảo đảm cậu ấy hoàn hoàn hảo hảo trở về, xem như Phan Tử cầu xin cậu một lần được không?"
Hoa nhi cúi thấp đầu, cắn răng không nói lời nào.
Phan Tử đợi chờ, sau đó xoay người cùng Vương Bình nâng Hạt Tử dậy.
Vương Bình từ trong ba lô lấy ra kim tiêm, xoắn tay áo Hạt Tử lên tìm tĩnh mạch ghim vào rồi ngẩng đầu nhìn tôi, tôi hiểu ý, lấy chút thức ăn có trong ba lô đưa qua, Hạt Tử tiếp nhận cúi đầu lặng lẽ ăn.
Đồ ăn đưa qua kỳ thật là đường glucose nấu với bánh nén khô, ngọt đến mức muốn phun ra nhưng Hạt Tử lại không nói một lời ăn hết.
Sau đó Tiểu Ca nói với tôi, Hạt Tử khi đó đã hai ba ngày ăn uống không đàng hoàng, người này với Tiểu Hoa đều cứng đầu muốn chết, hai người ở bên nhau có lẽ là trời cao an bày, kỳ thật thật đúng là vô cùng xứng.
Sau khi dàn xếp xong hai kẻ oan gia kia, Tiểu Ca bỏ lại chúng tôi tiến về phía trước dò đường.
Phan Tử đi đến chỗ tôi dựa ngồi xuống, tôi có chút bất an, rốt cuộc thì một tát kia của anh khi ở bệnh viện tôi còn nhớ rõ lắm.
"Tiểu Tam gia, có thuốc không?" Tôi lục túi, tìm thấy nửa bao thuốc dư liền đưa cho anh.
Phan Tử cầm thuốc lên xem, có chút kinh ngạc, thuốc lá bên trong đều khô hết cả rồi.
"Bao lâu rồi cậu chưa hút?"
Tôi sờ sờ mặt, nói: "Đã sớm bỏ rồi."
"Là Tiểu Ca không cho hả?" Phan Tử lấy ra một điếu cho lên miệng.
"Không, anh ấy mặc kệ tôi..." Tôi sửng người ngậm miệng lại, tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng Phan Tử nói chuyện Tiểu Ca.
Phan Tử vươn tay sờ sờ đầu tôi, nói: "Đừng để y khi dễ cậu."
Lòng tôi chấn động ngẩng đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt đầy yêu thương của Phan Tử.
Lông mày Phan Tử lớn lên thật nhẹ, thoạt nhìn có vẻ rất dữ dằn nhưng trên thực tế anh lại là một người dịu dàng đến mức khó tin.
Cái mũi tôi đau xót, nước mắt thiếu chút đã chảy ra.
"Phan Tử, tôi."
"Ừ." Phan Tử không đợi tôi nói xong liền vỗ vỗ bả vai tôi đứng lên, trong từ điển của Phan Tử khả năng không có mấy chữ ôn nhu hay cảm động, nhưng tôi ngồi ở đây nửa ngày cũng chưa có khôi phục được.
Lúc này Tiểu Ca đã trở lại, Hạt Tử cũng tốt lên, hắn đứng dậy lên tinh thần một chút, hỏi: "Phía trước là cái gì?"
Tiểu Ca xoay người nói: "Không xa, lại đây xem sẽ rõ." Vài người theo lời y tiến lên, kết thúc thông đạo cách đó không xa có một cái phòng vuông không lớn nằm ở bên cạnh, vừa nhìn đến cách bày trí bên trong phòng vuông, Hạt Tử liền nhướng nhướng chân mày.
"Tiểu Ca, lần này nhà các cậu là bố trí cái gì?" Bàn Tử hỏi, Vương Bình vẫn luôn chiếu cố Hạt Tử, Vương Cát liền mơ mơ màng màng tựa trên vai Bàn Tử.
Tiểu Ca không đáp lời, nhìn gian phòng kia rộng cỡ một mét, cao cũng tới hai, ba mét, ở vị trí cao bằng một người trưởng thành có một vật giống với cái đỉnh ba chân¹ bằng gang được treo bởi sợi dây thép, chỗ bức tường có hai điểm tựa nhỏ nhô ra.
Vị trí cao đến eo có nạm một vòng không biết là thứ gì, tôi híp mắt nhìn kỹ, trong lòng có hơi ớn lạnh.
Một vòng quanh vị trí ở eo, trên tường đại khái cất giấy mấy chục lỗ nhỏ cỡ miệng chén trà, ở mỗi cái lỗ như vậy đều có một con dao tam giác² bên trong, hàn quan lấp lánh.
Loại dao này kêu là lang thứ nhi, chỉ cần chui vào da thịt chính là thủng một lỗ.
Nếu muốn rút dao ra, cảm giác cũng không khác nào lăng trì.
Lại xem những lời nhắc trên bức tường, càng đọc thì da đầu tôi càng tê dại.
(²) Dao tam giác là loại dao mà lưỡi dao có hình cạnh hoặc là có ba cạnh.
"Thiên Chân, trên bản hướng dẫn của Trương Khởi Linh viết cái gì thế?" Bàn Tử hỏi.
"Ừm...!Cái đỉnh ba chân đó cần có người gỡ xuống sau đó nâng lấy, như vậy ải tiếp theo liền mở."
"Đơn giản như vậy?"
"Không.
Anh có nhìn thấy một đường mờ nhỏ trên tường không?" Bàn Tử ừ một tiếng, vị trí gần vai trên tường có một đường mờ.
"Trên đỉnh quấn dây thép, vừa đủ với độ cao của đỉnh.
Một khi đỉnh hạ xuống dưới đường mờ này, một vòng dao tam giác sẽ nhô ra.
Đỉnh càng thấp dao nhô ra càng dài, đến khi rơi xuống một độ cao nhất định, người sẽ xong đời."
"Đệt, Tiểu Ca, nhà các cậu cũng đủ tàn nhẫn.
Mấy cái này đều là tham khảo Mãn Thanh thập đại khổ hình* phải không."
*Mười loại khổ hình của Nhà Thanh (thập đại khốc hình Mãn Thanh) tên gọi chỉ là tiêu đề không giới hạn hình thức tra tấn, lần lượt là: Lột da, Trảm eo, Ngũ mã phân thây, Câu ngũ hình (đem đầu, chân, tay, mắt, tai cắt ra ghép lại), Lăng trì, Treo cổ đầu, Nấu, Cung hình (nam nữ có hình phạt riêng.
Nam: thiến, Nữ phức tạp hơn), Ngoạt hình (chém chân trái, phải hoặc cả hai), Cắm châm, Chôn sống, Rượu độc, Côn hình (dùng cộc gỗ xuyên qua miệng đến dạ dày), Cứ cát (dùng lưỡi cưa sắt bén để thi hình), Đoạn chuy (đánh xương sống đến khi gãy, khi chết), Rót chì, Đạn tỳ bà (vừa đau vừa ngứa, cuối cùng da thịt chậm rãi nức ra), Trừu tràng (đem phạm nhân cho Ưng hoặc Đại bàng ăn thịt), cưỡi lừa gỗ (Hình phạt cho nữ phạm nhân cấu kết gian phu mưu hại trượng phu).
"Cút cút, nhà các anh mới tham khảo."
"Thiên Chân à, cậu hình như còn chưa có qua cửa đâu?"
"Anh cứ dài dòng tiếp đi, cẩn thận Cát gia đánh anh chết."
Bàn Tử nghe xong những lời này quả thật không dám ba hoa nhiều lời nữa, nghiêm trang nghiên cứu cái đỉnh kia: "Thiên Chân, không bàn tán lung tung nữa.
Cậu xem cái đỉnh này đi, nặng ít nhất cũng một trăm cân.
Thể trạng của Hoa gia kham không nổi."
"Ài, không đơn giản vậy đâu.
Nhìn thấy cái ống bên trên kia không?" Tôi chỉ cho Bàn Tử nhìn, vách tường trên đỉnh dò ra một cái ống nhỏ.
"Một khi cái đỉnh được nâng lấy, trong cái ống sẽ từ từ chảy ra thủy ngân rơi xuống đỉnh, đại khái nửa ngày thời gian đỉnh sẽ đầy."
"Đệt!" Bàn Tử vừa mắng vừa ngẩn đầu ước lượng sức chứa của cái đỉnh, cũng lên đến bốn, năm trăm cân.
"Vậy mẹ nó đổ ra thì sao?"
"Không được, nhìn mặt đất đi." Trên mặt đất chỗ vách tường có một vòng lỗ nhỏ.
"Một khi có thủy ngân chảy vào, đao sẽ lui nhưng đấu này cũng phế."
Lại là như vậy, Bàn Tử tặc lưỡi.
Với thiết kế như vậy, người đứng chỗ này một khi chịu không nổi mà làm đảo thủy ngân, chính mình có thể ra ngoài nhưng tám người khác thì không.
Như vậy vẫn là tất cả phế đi.
Hơn nữa, vạn nhất chị trụ được nữa thời gian đã làm dao lộ ra, như vậy đâm vào rồi lại rút ra, tôi nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh.
"Tiểu Ca, nhà các cậu đúng là thâm độc." Thật lâu sau đó Bàn Tử mới phun ra câu này.
"Ai tới?" Bàn Tử đi phía trước xem xét, vai Vương Cát liền lung lay một chút.
Bàn Tử dừng lại nói: "Nói một câu không đạo nghĩ, tôi thật đúng là không được, eo có chút thô, chịu quá nữa liền đã bay màu rồi."
Tôi nhìn liền biết hắn không an tâm Vương Cát, "Eo thịt anh còn dày lắm, chọc nửa thước mới chạm vào xương nổi." Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn rất khó chịu.
Bỗng nhiên bên cạnh âm thanh đồ vật rơi xuống vang lên, chúng tôi quay đầu nhìn lại, là Phan Tử, là anh đem trang bị trên người đặt xuống đất.
"Phan Tử?"
"Tôi tới." Phan Tử nói rồi đem quần áo trên người cởi, lộ ra một thân cơ bắp tinh tráng cùng vết sẹo trùng điệp giống như xăm mình.
"Miễng cho vết lưỡi dao đem vải đâm vào vết thương, như vậy xử lý rất phiền toái."
"Phan Tử, chuyện này..." Lòng tôi nổi lên một trận không đành lòng.
"Được rồi Tiểu Tam gia, phía dưới đầu càng ngày càng hung hiểm.
Hiện tại không thể thiếu Vương Bình hay Tiểu Ca.
Bàn Tử." Phan Tử chuyển hương sang Bàn Tử: "Vương Cát cô nương còn cần anh chiếu cố."
Bàn Tử cuối thấp đầu, Vương Cát vẫn còn mơ mơ màng màng dựa trên người Bàn Tử không hé nổi mắt.
Phan Tử thế mà đã chuẩn bị hết thảy.
Hít sâu một hơi bước vào phòng vuông, anh xoay mặt hướng ra ngoài.
"Tiểu Ca, lại đây tôi cùng cậu nói một câu." Tiểu Ca nghe lời đi qua, Phan Tử nhìn hắn nói: "Muốn cùng tranh với nhà họ Ngô, hai người các người không thể cứ không rõ ràng như vậy, nhớ kỹ."
"Ừ." Tiểu Ca nghiêm túc gật đầu.
Phan Tử dặn dò xong liền ngẩng đầu, đôi tay dùng sức đem đỉnh trên đầu nâng lên.
Ngay khi đỉnh được nới lỏng, giá chống đỡ rung động một chút rồi rụt trở về.
Cái đỉnh đột nhiên đè nặng lên vai làm trọng tâm Phan Tử trầm xuống dưới, dây thép bị kéo phát ra tiếng động thật lớn, lặp tức tất cả dao đều nhô ra một tấc đem eo Phan Tử vây quanh.
Phan Tử ổn định nâng đỉnh lên, một vòng lưỡi dao lách cách lùi về nửa tấc.
Trên đỉnh đầu, một tia thủy ngân không tiếng động chảy vào đỉnh.
Đồng thời tại đây, thông đạo phía trước một phiến đá chậm rãi dời đi.
Phan Tử nhìn chúng tôi thấp giọng nói: "Được rồi, đều đi thôi." Nói xong rồi cười, tôi và Bàn Tử đều không biết phải làm sao.
Vương Bình ở hành lang để lại một trản trường minh đăng, đỡ Hạt Tử tiến vào thông đạo.
Bàn Tử đứng ở đó, nói với Phan Tử một câu: "Phan ca, đi ra ngoài thì cùng nhau uống rượu." Phan Tử lên tiếng, Bàn Tử liền đỡ Vương Cát xoay người rời đi.
Hoa nhi hướng Phan Tử hành lễ, "Phan ca, bảo trọng." Nói xong rồi mới xoay người rời đi.
Tôi nhìn Phan Tử không biết nên nói cái gì, dứt khoát xkay người tiến vào thông đạo.
Đi không được vài bước, Tiểu Ca đuổi kịp đột nhiên ôm lấy bả vai tôi, nhỏ giọng nói: "Ngô Tà, đừng khóc."
Tôi kinh ngạc sờ mặt, lúc này mới phát hiện nước mắt đã chảy dài, ngơ ngác đứng lại.
Tiểu Ca xoa bóp bả vai tôi, nhỏ giọng nói: "Đi thôi."
Tôi dùng tay áo lau mặt, hạ giọng nói: "Hiện tại tôi rốt cuộc biết được lúc trước Hoa nhi nghĩ thế nào."
Tiểu Ca gật đầu kéo tay tôi tiến về phía trước, thẳng đến khi mọi người kịp nhìn thấy mới chịu buông ra..