Đạo Mộ Bút Ký | Bình Tà Huyết Kỳ Lân


Edit by Cam
Rất nhiều năm về sau Hạt Tử vẫn không quen nhìn ráng chiều ánh đỏ lúc hoàng hôn, mỗi lần nhìn đến thì từ sâu thẳm trong cổ họng ấy liền dân lêng cảm giác ghê tởm không thể xua tan.

Kể cho có dùng rượu bia hay rất nhiều thuốc lá đi nữa, không thể quên cũng chẳng thể thoát khỏi.
Rất nhiều năm sao?
Là mấy chục năm, lại thêm mấy chục năm nữa.
Hoàng hôn khi đó, đôi tay khi đó, trắng như hòn noãn ngọc đẹp đẽ nhất, trắng như không nhiễm chút bụi mờ.

Khi đó...
Tốt thôi...
Đầu ngón tay như củ hành chen qua từ khe cửa gỗ, giọng nói cũng theo ngón tay chen vào: "Thả tôi ra, Lộc Mai trở về sẽ không tha cho các người."
"Ấy Minh ca nhi, lại nói hai câu nghe đi nào, âm thanh này sao lại còn thanh thúy như suối chảy thế này."
Đầu ngón tay kia hung hăng bám vào cửa gỗ, màu sắc trắng bệch của ngón tay bị áng chiều rọi thành một màu vàng rực rỡ.

Chiệu dựng không nổi đâu, bất quá cũng chỉ là hài tử mười bốn mười lăm thôi mà, chống chịu thêm được vài giây thì đầu ngón tay ấy cuối cùng cũng biến mất sau cửa gỗ.
"Minh ca nhi ơi Minh ca nhi, hôm nay để ca nếm thử đi, kêu hai tiếng cho ca nghe xem nào."
Thiếu niên thân mình trắng nõn bị ném mạnh trên nền đất đầy bụi bẩn, phát ra tiếng vang trầm đục.
"Lộc Minh, kêu một tiếng nghe nào!"
Lộc Minh ngẩn đầu, đôi mắt xám nhàn nhạt xuyên thấu qua mấy đôi chân nhìn lên không trung.

Bọn họ nói Lộc Mai ở lại đấu? Không phải hắn đã nói với ta không hạ đấu nữa? Là đi cùng Trương ách tử (Trương câm) sao? Tại sao cả Trương ách tử cũng không thể ra được, gạt người.

Sàn nhà rất lạnh, bây giờ mới là đầu thu, quần áo mùa đông Lộc Mai còn chưa có chuẩn bị tốt nữa.
Đầu tóc xám bạc trực tiếp bị kéo nhấc lên, cái cằm nâng lên đối diện với một giọng nói trước mặt: "Minh ca nhi, lúc này không có Lộc Mai, về sau cũng không còn ai cùng ngươi chơi đùa nữa, ngươi phải làm sau bây giờ, a? Thiếu gia?"
"Nếu trở lại là thi thể Lộc Mai thì cứ đem tôi bồi táng cùng hắn." Giọng nói sâu thẳm như bạc châu rơi xuống nền đất, va vào một mảng sương, lạnh lẽo thê lương."
"Vậy hôm nay ngươi phải chơi với gia một lần nhé?"
Những mãnh quần áo mỏng manh vươn vun vải dưới nền đất.

Sao lại xé nó? Ta còn còn có thể may cho Lộc Mai một cái khăn quàng cổ.

Trong núi gió lớn mà yết hầu hắn vẫn luôn đau, rõ ràng là người Lộc gia nhưng âm thanh lại vô cùng ám ách, ở rất xa cũng có thể nhận ra hắn.
Đang miên man suy nghĩ bỗng ai đó liếm lên làn da trắng tuyết.
"Đừng động vào ta, ngươi cho rằng mình là ai? Cũng chỉ là một tên mở cửa xe cho cha ta, một tên nô bộc thấp hèn đứng trước đầu xe ngựa, tay cầm tô đón đồng bạc của tên ăn mày không nói nổi lời vang xin, kiếp sau cũng chỉ là một cái mạng thấp hèn!"
Chát! Cùng với bàn tay quét ngang là một âm thanh sắc bén vang lên, khóe miệng cũng tuông ra một tia máu nhợt nhạt.

Đôi mắt xám trừng to: "Ngươi cứ chờ mà xem!"
Sau đó một bạt tay lại vung đến: "Mày còn giả bộ cái gì? Cũng chỉ là một đứa thiếu gia nghèo túng bị đuổi ra khỏi nhà, được Lộc Mai che chở.

Bây giờ chỉ còn lại một mình, sẽ còn có ai e sợ mày nữa?" Lại một cái tát, giọt máu lăng dài từ khóe miệng xuống nền đất.
Lộc Minh choáng váng lắc đầu hai cái, gõ xuống sàn gỗ, giống như có gì đó muốn từ thân thể chui ra.

Thật nhớ đôi tay của Lộc Mai, ấm áp giống như lửa than, mỗi lần chạm vào ta đều vô cùng cẩn thận như sợ làm ta bị thương, ta nào có yếu ớt như vậy? Thân thể ta vẫn còn rất khỏe mạnh, ngươi có thấy ta bị bệnh bao giờ? Lúc đó ta đã lao vào căn phòng sơ sài của ngươi, ngươi còn do dự cái gì? Có cái gì phải do dự, ta đều xem thường cả, nhưng vì sao ta không thể trải qua những ngày tháng bình thường cùng ngươi.

Ngay cả ngươi cũng không tin ta.
"Nói cho ngươi biết, nâng eo lên rồi tách chân ra."
Ai đang nói chuyện với ta? Thật ghê tởm, Lộc Mai khi nào mới trở lại, đáng lí trước đó một tuần hắn đã phải trở lại rồi, lai gạt ta, trở về phải mắng hắn một trận ra trò.

Không đúng, vừa rồi bọn hắn nói Lộc Mai sẽ không trở về, giống như cha cũng nói, không đúng a.
Đừng có mà quấy rầy ta suy nghĩ! Há mồm cắn xé một mảng thịt nóng hổi, ai thèm quan tâm đó là của tên nào.
"Phùng ca, hắn cắn ta! Đồ đê tiện mày không muốn sống nữa!"
Sớm đã nói đem ta và thi thể Lộc Mai chôn cùng một chỗ, Lộc Mai không còn nửa thì ta còn sống tiếp làm gì, ta đều đã sống hai mươi tám năm, bấy nhiêu là đủ rồi.

Các ngươi lại muốn làm gì? Trói ta cần ba người sao? Giết ta cũng cần ba người sao?
Sợi dây thừng siết chặt lên làn da trắng bệch, khung xương mãnh khảnh như muốn xuyên thủng làn da và mạch máu.

Mái tóc màu xám hỗn độn huyết châu đỏ hồng, lòng ngực non mịn dán lên sàn nhà lạnh căm mà thô ráp, những ngón tay như búp măng non bị túm chặt vòng ra sau lưng, cái eo thon bị bẻ gặp xuống một cách khó coi.

Thân hình không mấy lớn lao của Lộc Minh, đặt nằm trên sàn nhà cũ kĩ và lạnh lẽo của Lộc Mai.
"Minh ca nhi, tỉnh lại đi.

Lộc Mai không còn.

Ngươi còn xem mình là Lộc đại thiếu gia kia sao? Lúc ngươi về đây cùng Lộc Mai làm loại sự tình này thì toàn bộ kinh thành không ai là không biết, chú cùng cháu trai, trên dưới Lộc gia đều bị các ngươi làm cho ghê tởm tới điên rồi.

Mấy người hôm nay đến đây toàn bộ đều do Lộc tiên sinh phái đến, Lộc tiên sinh nói, nếu có thể đưa về thì tốt, còn nếu không thì bỏ đi.

Chắc ngươi cũng hiểu nhũng lời này là có ý nghĩa gì."
Lộc Minh dán mặt mình lên sàn nhà lạnh lẽo.

Đưa đôi mắt xám nhàn nhìn ra ngoài cửa sổ, màu cam kia càng lúc càng đậm.
"Cho ta thống khoái đi."
"Ha, nếu cho ngươi sảng khoái thì mấy người chúng ta làm sao mà thống khoái được.

Minh ca nhi, ngươi thật sự là không biết sao? Bộ dạng này của ngươi đi đi lại lại ở Lộc gia bấy lâu nay đã câu lấy không ít linh hồn nhỏ bé, hôm nay lột sạch ngươi ta mới biết ngươi thật sự chả phải tiểu nương tử nào.

Mềm mại a, ta thật muốn xoa bóp ngượi lâu rồi..."
Lại một cái cắn đổi lấy tiếng hét thảm thiết và tiếng bạt tai chát chúa.
"Phùng ca, tiểu tử này tính tình thật nóng, có muốn bẻ gãy hàm răng này hay không."
Họ Phùng kia đè lại vết cắn đầm đìa máu, nhe răng đá mạnh lên người đang nằm trên mặt đất, không kìm được tiếng hít khẽ.
Nơi xa, một nơi rất xa, dưới ánh chiều tà một bóng người áo đen đang chạy vội.

Sẽ tới kịp sao?
Trong phòng đã là chạng vạng tối, ba tên đàn ông hoặc dựa hoặc ngồi, còn người thiếu niên như một tấm khăn bị vò nhăn ném dưới nền đất, huyết dịch cùng uế dịch vung vải khắp người.

Trên kia lại vẫn còn kẻ chưa đã thèm.
"Không đủ không đủ." Một gã vừa nhả khói thuốc vừa cười ha hả nói.

Thiếu niên trên mặt đất đã như một xác chết, huyết dịch ô uế và làn da trắng tuyết ẩn đầy dấu vết đỏ thẳm.
"Mệnh tiện..."
"A ha, Minh ca nhi vẫn còn cứng miệng sao."
Gã đàn ông đang hút thuốc cười gằn đắc ý nhìn ngoài cửa sổ, "Vịnh gia, ngài chơi đủ rồi sao?"
Theo ánh nhìn, một gã đàn ông với mái tóc màu xám đang ngồi trên ghế tựa hút thuốc, lười nhác nhìn Lộc Minh, trên làn da tái nhợt chỉ còn lại đôi mắt đầy lãnh đạm.

Phun ra một ngụm khói, gã nói: "Không đủ, tình cảm huynh đệ này như thế làm sao đủ a."
Lại hút một ngụm thuốc, phảng phất nghĩ nghĩ: "A Phùng, có chuyện này ta còn chưa được gặp qua đâu."
"Ngài đây là nói?"
"Trên xe dưới lầu, không phải ngươi mang theo hai vật sống sao?"
Sắc mặt họ Phùng đột nhiên thây đổi: "Này, không được tốt lắm đâu."
"Đi!"
Hai người kia do dự mà đi xuống để lại trong phòng hai người mang họ Lộc.

Một người cao cao tại thượng, một người lại là nằm trên mặt đất.
"Lộc Minh, vở diễn kết thúc rồi.

Ngươi hiện tại đã biết rồi đấy." Kông biết Lộc Minh có nghe thấy hay không, vẫn luôn nằm dưới đất không nhúc nhích.

"Không có ngươi trong nhà thỉnh thoảng quả thật có chút nhớ.

Năm đó là tiểu thiếu gia ở trên đài cao Lộc gia, ngươi có từng nghĩ đến hôm nay không? Ngươi cùng cái tên Lộc Mai ti tiện kia, quả thật xứng đôi."
Không chờ Lộc Minh phản ứng lại cửa phòng đã một lần nửa mở ra, tiếp sau đó một thứ mùi hôi tanh xộc đến, ngoài huyền quan không ngừng truyền đến tiếng thở dốc của dã thú.

Lộc Minh ngẩn phắt đầu dậy trong đôi mắt lần đầu tiên lộ ra kinh hoảng.

Hai gã đàn ông, trên tay mỗi gã nắm một sợi dây thừng khóa chặt hai con chó trưởng thành.
"Lộc Vịnh, ngươi là tên súc sinh!!!" Lộc Minh rơi lệ hét lớn, nước mắt tràn dài trên gương mặt.
"Lộc Minh, ta chỉ là muốn nhìn một chút ngươi cũng có ngày hôm nay.

Chỉ là một thiếu gia con của vợ cả, lại luôn bày ra bộ dạng kiêu ngạo trước mặt ta.

A Phùng, đưa chúng qua đây."
Hai tên kia buông tay ra, ngay lặp tức hai con chó trưởng thành xông thẳng đến che phủ lên người đang nằm trên mặt đất.
"Lộc Vịnh ngươi---!"
"Lộc Minh, chịu đựng đi.

Trước kia có Lộc Mai bảo hộ ngươi, hiện tại Lộc Mai không ở đây, nợ cũ nợ mới đều tính cho ngươi một thể đi.

Đừng mang hận mà theo xuống âm phủ, dù sao cũng là một hồi huynh đệ mọi chuyện đều đừng làm cho tuyệt tình như vậy.

Chỉ cần ngươi gọi ta một tiếng ca ca, cầu xin ta một lần ta liền để ngươi thống khoái."
Một tiếng thét dài như phá tan yết hầu xông ra, trên mặt Lộc Vịnh hiện lên nụ cười quái dị nhìn ngắm cảnh tượng trước mắt.

Thân thể trắng nõn hoàn toàn chìm vào nanh vuốt của dã thú.
Không biết trải qua bao lâu, sắc mặt hai gã đàn ông đứng cạnh Lộc Vịnh đều đã trở nên xanh mét, thân thể Lộc Minh không còn chuyển động nữa, giống như đã chết dưới nanh vuốt của nhũng con dã thú ấy.

Dần dần động tác của hai con dã thú chậm lại, tiếng thở phì phò biến thành tiếng kêu ô ô, hai cái tai đè thấp cụp lại phía sau đầu không ngừng lui bước.

Đôi mắt Lộc Vịnh lộ ra tia cảnh giác, ngón tay cái mày mò đốt ngón tay.
"Vịnh gia, làm sao vậy?"
Lời kia vừa hỏi xong đã thấy hai tay Lộc Vịnh không ngừng run lên.
"Vịnh gia?"
"Chạy mau!" Lộc Vịnh vừa hét xong thì một con chó lớn đột nhiên bay lên, rơi thẳng xuống mặt đất.

Lộc Minh không biết từ khi nào đã ngồi dậy, đôi mắt màu trắng trừng trừng lại đây.
...
Trong phòng yên tĩnh trở lại, trời đầy sao và màu máu đỏ tươi dưới đất.

Lộc Minh không một chút dao động, yên tĩnh đứng ở giữa...
Rất xa, đầu đường truyền đến tiếng nói thô ách: "Lộc Minh---" vừa nghe liền biết là của hắn, bỏ đi.

Nhặt lên những mảnh quần áo tán loạn trên nền đất, từ trong rương tìm ra đoản đao của Lộc gia.

Lộc Mai, kiếp này liền quên đi, náo loạnj mấy năm nay như thế là đủ rồi, cho ngươi bình yên, cũng là cho chúng ta bình yên.

Bước lên cầu thang trên lầu, trong căn phòng ngủ sạch sẽ mà ta chỉ mong không có kiếp sau và không bao giờ gặp lại.
Hạt Tử đột nhiên từ trên giường bừng tỉnh, vẫn là giấc mộng kia.

Thân thể hắn ướt đẫm mồ hôi, giống như vừa mới được tắm rửa trong nước.

Hắn gục đầu một lúc, cuối cùng bình ổn lại nhịp tim rối loạn của mình.

Đã qua rất nhiều năm, làm sao lại đột nhiên nhớ đến việc này.
Hắn sờ vào thành giường cầm lên một điếu thuốc lá, vừa đưa lên miệng liền sửng sờ, nghĩ nghĩ rồi lại đặt điếu thuốc xuống.

Quên mất bên cạnh còn Hoa nhi gia đang nằm.

Trong bóng đêm, Giải Ngữ Hoa nằm bên cạnh, khuôn mặt trắng tinh và khóe miệng khẽ cong, bờ vai trắng noãn từ trong chăn trượt ra.
Giống sao? Hạt Tử bình tĩnh nhìn, không giống.

Trước là một công tử kiêu ngạo được chiều đến hư hỏng.

Còn bây giờ lại là một người từ trong xương cốt tỏa ra từng đợt sát khí, một chút cũng không giống.

Bây giờ Hạt Tử vẫn còn rất mê man, hắn lắc đầu tháo mắt kính ra, đôi mắt Lộc gia mở to, mí mỏng và con ngươi màu vàng thẳng tắp nhìn vào Hoa nhi.

Một lúc lâu sau đôi mắt khôi phục lại bình thường.

Hắn thở dài, vẫn là nhìn không ra.

Mắt của Lộc gia, mở có thể thấu thiên địa nhân ba cách.

Có thể thay đổi mệnh cách con người nhưng đối với sự việc liên quan chính mình lại hoàn toàn nhìn không ra.

Chẳng lẽ nửa phần đời còn lại này của Giải Ngữ Hoa đều không thoát khỏi can hệ với mình? Vẫn giống như cùng với Lộc Minh, không hề có tương lai.

Hạt Tử nghĩ, nhẹ nhàng vén chăn lên, lấy chiếc chìa khóa cởi thoát tay chân cho Giải Ngữ Hoa.

Làm xong mọi thứ hắn lẳng lặng ngồi cạnh mép giường canh trong chốc lát.

Hắn đứng lên không tiếng động rời đi, rong đầu là bóng dáng của Lộc Minh cùng Giải Ngữ Hoa hỗ loạn đan xen vào nhau.
09/02/2023.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui