Edit by Cam
Đêm hôm đó tôi nằm mơ đến lợi hại, những giấc mơ vụn vặt về Phan Tử, Bàn Tử và đương nhiên còn có Muộn Du Bình.
Tôi và Bàn Tử lần lượt để mất Muộn Du Bình, cố gắng tìm kiếm y hết lần này đến lần khác, rồi ánh mắt Phan Tử xuất hiện ở khắp nơi, mỗi lần ánh mắt ấy hoảng hốt một lần, Muộn Du Bình liền biến mất không rõ tung tích.
Khi trời tờ mờ sáng, tôi mở mắt ra và phát hiện Muộn Du Bình đã tỉnh, y nửa ngồi dựa vào tường thất thần.
Khi tỉnh lại hơi thở tôi thây đổi, có lẽ y nhận ra điều đó nên mới quay đầu nhìn tôi, không nói nửa chữ.
Lúc này cửa phòng bệnh được đẩy ra, người tiến vào không phải Bàn Tử cũng không phải Vương Cát, mà là Phan Tử.
Tôi nhìn sắc mặt anh, biết rõ lời anh sắp nói là gì.
Phan Tử cuối đầu đi vào kéo ghế ngồi xuống, anh nghĩ ngợi rồi nói với Muộn Du Bình: "Tiểu Ca, chuyện hôm qua có người đến trị thương cho cậu tôi đã nghe Tiểu Cửu gia nói đến, tôi biết sẽ có người đợi đưa cậu đến Hàng Châu.
Tôi nghĩ, để Bàn Tử đi cùng chiếu cố cậu, Tiểu Tam gia vẫn là cùng tôi lưu lại, thương thế của cậu ấy vẫn còn chưa ổn định."
Sắc mặt Muộn Du Bình ngàn năm không thay đổi, nhưng câu nói của Phan Tử hẳn đã vụt ngang đầu y.
Y không hé răng, chỉ quay đầu nhìn tôi.
Trong lòng rôi lộp bộp đôi chút, thầm nghĩ, gia hỏa này nếu rời khởi tôi khẳng định lại tìm chỗ nào đó mà lặng lẽ biến mất, khi ấy rất có thể đến sinh hay tử cũng không rõ ràng.
Tôi cũng chỉ có thể giống như hòn vọng phu, ngày ngày ở Tây Linh Ấn Xã nhìn mặt hồ Tây Hồ mà rơi lệ? Kể cả có ngày Muộn Du Bình phải rời đi, tôi cũng muốn nhìn y tung tăng nhảy nhót mà rời đi, lúc đó mỗi đêm sẽ ngẫm nghĩ xem y đang ở nơi nào tiêu dao khoái lạc.
Tốt xấu gì tôi cũng là Ngô gia Tiểu Tam gia, sao có thể vì một câu nói như vậy mà dập tắt ý niệm? Tương lai ngày đêm phải xem bói tính quẻ mới biết nam nhân này còn sống hay đã chết? Nghĩ đến đây, lửa giận không tên bùng lên trong lòng tôi.
Vì thế tôi quyết tuyệt nói với Phan Tử: "Không đời nào! Tôi muốn ở cùng Tiểu Ca!"
Phan Tử sầm mặt, ngẫm lại rồi nói lời tàn nhẫn: "Y không phải người cùng một thế giới với chúng ta, chú Ba cậu từng nói, đừng quá thân cận với người này, vạn nhất cậu bị tên Trương Khởi Linh này hại chết, tôi biết ăn nói làm sao với Tam gia?"
Tôi buông lỏng tay, ngửa đầu nhìn trời một cách khinh thường xem như câu trả lời.
Tôi nhảy khởi giường bệnh, đi đến mở cánh cửa phòng bệnh Bàn Tử hét: "Bàn Tử! Mau dậy đi, gọi cho Vương Cát nhanh lên." Rồi tôi quay đầu nói với Phan Tử: "Phan Tử, anh là người tôi kính trọng nhất sau chú Ba, nhưng chuyện hôm nay, tôi không thể nghe theo anh được.
Lần này đây Tiểu Ca là vì cái mệnh tiện này của tôi mới trở nên như vậy.
Muốn tôi bỏ rơi y, trừ phi anh một súng bắn chết tôi tại đây.
Nếu không cứ mặc chuyện sống chết của tôi với y."
Nói xong tôi quay lại nhìn Muộn Du Bình, thấy cái mặt tê liệt của y nhìn tôi chăm chú, tôi dứt khoát chỉ tay vào y nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Anh còn dám tự đi tìm chết, tôi liền đánh gãy chân anh.
Bàn Tử! Dậy chưa vậy??"
Ở phía sau, Muộn Du Bình và Phan Tử đồng loạt vô ngữ, nửa ngày sau Muộn Du Bình mới nói với Phan Tử: "Vẫn là đừng nói như vậy." Câu này nói ra ý vị sâu xa, Phan Tử cắn chặt răng, sắt mặt nháy mắt nhăn nhó.
Hành lang lúc này vang lên tiếng đáp lời nho nhỏ mơ hồ của Bàn Tử.
Dọc đường đi sân bay, trong bụng tôi phập phòng khó kìm chế lửa giận.
Liều mạng từ tay Diêm Vương vớt về một tên suốt ngày tâm như tro tàn khắp nơi tìm đường chết; một vị phụ huynh khác lớn hơn tôi nửa thế hệ coi tôi như diễn viên phim truyền hình Quỳnh Dao.
Dù tính tiểu gia tôi so trên người ít hơn hai cái sẹo cũng không thể xem tôi thành con nít lông chưa mọc đủ.
Càng nghĩ càng giận, tôi rống lên với Bàn Tử: "Dập thuốc đi! Hun đến tiểu gia tôi đau cả mắt rồi!"
Bàn Tử vội vàng mở cửa sổ ném đi đầu lọc, toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi không chút do dự.
Chỉ sợ hắn là người duy nhất trong cái đoàn xe này hiểu được cơn giận của tôi.
Cái gì thì cái đó đi, tóm lại đến Hàng Châu rồi, cứu được cái nhúm tro tàn kia rồi thì để tên đáng chém ngàn đao đó muốn đi đâu thì đi, tôi chăm cửa hàng của tôi, y hạ đấu của y, cả đời tốt nhất cũng đừng qua lại với nhau, để tôi lên Linh Ẩn tự bán cà phê cũng được luôn.
Dọc đường đi đám người bị oán khí của tôi làm cho mờ mịt không dám ra ngoài, chỉ có Hắc Nhãn Kính ngồi ở ghế phụ lái vẫn cười ha hả.
Quên không nói Vương Cát không có ở trên xe, cô ta nói rằng mình xin phép nghỉ dài hạn, ở bệnh viện không tiện lộ diện nên đã bắt xe đi đến sân bay từ trước.
Người tài xế mặt mày hớn hở mở cửa chiếc SUV¹ ra, nhanh chóng đẩy đoàn người chúng tôi lên xe, Hắc Nhãn Kính ngồi ở ghế phụ, hai người dọc đường ha hả, ha hả cười nói đủ chuyện, phiền muốn chết.
Cuối cùng tài xế suốt dọc đường ha hả cũng chở chúng tôi đến một cái sân bay hẻo lánh, một chiếc máy bay chở khách hạng trung đậu giữa đường băng, chúng tôi nối đuôi nhau mà đi đến.
Hắc Nhãn Kính vậy mà vẫn còn cùng tài xế trao đổi số điện thoại, ước hẹn lần sau cùng đến chốn phong nguyệt.
Tây Môn Khánh* với hắn so ra cũng không kém cạnh gì nhau.
*Tây Môn Khánh: (giản thể: 西门庆; phồn thể: 西門慶) là một nhân vật chính trong tiểu thuyết Kim Bình Mai của Tiếu Tiếu Sinh, nhưng trước đó đã xuất hiện trong tiểu thuyết Thủy Hử của Thi Nại Am trong tình tiết nổi tiếng "Võ Tòng sát tẩu".
Theo một số tài liệu thì Tây Môn Khánh là nhân vật có thật trong lịch sử.
Mô tả của Thủy Hử và Kim Bình Mai, Tây Môn Khánh là một nhân vật hoang dâm vô độ, tư thông với Phan Kim Liên, vợ của Võ Đại Lang, anh trai của Võ Tòng.
Hắn cùng Kim Liên đã đầu độc chết Võ Đại Lang khi Võ Tòng đi vắng.
Đến khi Võ Tòng trở về, lo tang cho anh mình xong, liền giết chết cả Tây Môn Khánh và Kim Liên lấy đầu tế anh.
Theo Wikipedia.
Vừa xuống xe cửa mái bay đã tự động mở ra.
Xuất hiện trước cửa máy bay là Vương Cát dáng người cao gầy.
Hôm nay cô ta không có mặc áo blouse trắng, thay vào đó là một cái áo cộc tay và quần tây, phối thêm bên ngoài còn áo cardigan² nhẹ nhàng màu sáng.
Không chờ chúng tôi chào hỏi, bên tai tôi liền nghe gió động.
Thân mình Bàn Tử như một chim béo mập bay đến bên thang leo.
Đứng trước mặt Vương Cát, hắn móc ra một vật rồi đưa bằng cả hai tay cho cô ta:
*Dạng áo len mỏng và khá nhẹ.
"A Cát, tối hôm qua cảm ơn em, đây là món quà nhỏ mong em đừng ghét bỏ."
Tôi đệt, là chiếc túi LV nhỏ sáng bóng, bên trên sợi dây còn treo một phiếu phiên bản giới hạn nho nhỏ.
Mẹ nó cái tên mập chết dẫm này, tôi bình thường mượn hắn mấy đồng hắn đã câng lên như tên địa chủ bất lương.
Bây giờ đối với em gái thì là hạ hết vốn gốc.
Lại nói cả ngày hôm qua đều bận rộn mà hắn vẫn lôi ra được thứ này thì quả thật quá tài tình rồi.
Về phần Vương Cát, nụ cười cô ta không đổi, vươn tay nhận lấy túi nhỏ: "Ồ, Vương ca ca khách khí." Một tiếng ca ca này của Vương Cát trực tiếp đem Bàn Tử thành heo ngâm mật, tâm tình phải nói là cộng lên 10.000 điểm.
Vương Cát đón tiếp Bàn Tử, lại vươn tay kéo Tú Tú đang tiến lên, cô ta dẫn mấy người chúng tôi di đến cabin, mỗi cái giơ tay nhẫ chân đều là phong phạm của tiểu thư hoàng hoa khuê các.
Ở cùng một chỗ với Tú Tú lại càng tăng thêm lực sát thương, vô cùng thuận mắt.
Cabin không lớn nhưng rỗng rãi, phía trước để một quầy bar³, phía sau có hai hàng ghế mềm và một loạt ghế đôi dựa vào cửa sổ thuận tiện cho mọi người nghỉ ngơi chợp mắt, được trang trí khá là đơn giản.
Vương Cát bước vào, sắp xếp cho Muộn Du Bình ở ghế mềm phía sau, những người khác đứng ngồi tự thu xếp.
Vương Cát quay lại và đưa cho Phan Tử món đồ nhỏ: "Phan ca, đã lâu không gặp, anh không nhận ra em sao?" Phan Tử vẻ mặt kinh ngạc, tôi cũng kỳ quái, Vương Cát nhận thức Phan Tử sao?
Tú Tú thu váy, ở quầy bar ngồi xuống cười nói: "Ngô Tà ca ca cũng đã quên, Tiểu Hoa ca ca nói với em hai người đã gặp nhau khi ở chỗ Ngô gia gia rồi."
"A?" Tôi vội vàng tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Hoa, phát hiện cậu ấy đang đứng phía sau Tú Tú, nghiêng người tựa vào quầy bar.
Tiểu Hoa cười như không cười nhìn tôi nói: "Cậu không nhớ sao? Khi còn bé Lục gia gia* thường mang trà lạnh đến.
Cửu Môn đệ thất môn."
*Gốc là "Thất gia gia" nhưng theo thứ tự trong Cửu Môn, người đứng thứ bảy phải là Hoắc Tiên Cô.
Hơn nữa ở văn án có nói "Hư cấu Lục môn trong Cửu Môn" nên mình xin phép sửa lại là Lục gia gia.
Còn nếu sau này có thay đổi gì mình sẽ sửa lại sau.
Ký ức phủ bụi một lần nữa đươc vén ra, một mùa hè ở nhà ông nội, tôi và Tiểu Hoa đang chơi đùa ở vườn sau nhà, giữa một buổi trưa nóng bức, ông lão đến thăm với vài gói trà và thức ăn, thân hình gầy và có hơi gù, là Lục gia gia.
Bên người ông là một cô bé cao gầy hai tay ôm bình trà thảo mộc.
Cô bé lớn hơn chúng tôi hai, ba tuổi đó, lẽ nào chính là Vương Cát? Cô bé nhút nhát nép sát bên người Lục gia gia năm đó chính là Vương Cát kinh diễm của hiện tại?
"Xem nét mặt của Ngô Tà, hẳn là đã nhớ ra." Vương Cát cười ngồi xuống, thuận tay đặt chiếc túi vào một nơi kín đáo.
Bàn Tử tâm tình cộng 10.000 điểm cứ như vậy hoàn thành xong sứ mệnh.
Rất lâu sau hắn hồi tưởng lại sự việc hôm nay, còn nói lúc đó không bằng đưa quả AK lậu bên Nga còn được muội tử chú ý hơn, mặt sau cũng liền không còn nhiều việ,c như vậy nữa.
Vương Cát mở tủ nhỏ bên cạnh quầy bar lấy dụng cụ pha trà và điểm tâm bày ra, bắt đầu đun một ít nước với ấm điện, nói: "Làm phiền các vị phải dậy từ sớm, cơm sáng khẳng định cũng chưa có ăn qua, một ít trà bánh đơn giản mong mọi người đừng ghét bỏ.
Do không trung hạn chế phải mất nữa giờ nửa mới có thể xuất phát.
Trước tiên cứ ngồi xuống, chuyện cần nói hẳn không ít đâu."
Tú Tú nghe xong muốn tiến đến nhưng đã bị Tiểu Hoa ngăn lại.
Tiểu Hoa dùng ngón tay như búp sen của mình cẩn thận pha trà cho Tú Tú.
Trong lòng tôi buồn bực, lần trước tôi và Muộn Du Bình, Bàn Tử hạ đấu còn cậu ấy cùng với Hắc Nhãn Kính ở bên trên tiếp ứng, nhưng từ sau khi trở ra, Tiểu Hoa trở nên ôn hòa hơn, ngẫu nhiên một cái vỗ vai từ phía sau cũng có thể khiến cậu ấy bị dọa nhảy dựng lên.
Hơn nữa không có việc gì liền dính lấy Tú Tú, chăm sóc Tú Tú đến kỹ càng kín kẽ.
Lại nhìn Vương Cát, Tú Tú và Tiểu Hoa ba người ngồi quanh.
Vương Cát áo nhẹ khoát thân nghiêng người tựa vào bàn trà, mặt mày diễm lệ lại không lộ liễu.
Hoắc Tú Tú một thân áo trắng váy xanh, tóc xõa ngang vai được buộc lại bởi một dãy lụa màu lam treo lơ lửng trước ngực, khuôn mặt trắng nõn như làn nước thu, đôi mắt hạnh như biết cười lại lộ ra sự thông minh lanh lợi.
Tiểu Hoa một thân sơ mi ngã màu lanh, thắt lưng mỏng manh buột quanh vòng eo nhỏ nhắn.
Cậu ấy đang cuối người chăm trà, thỉnh thoảng tràng hạt bằng ngọc trên tay va chạm nhau phát ra những tiếng lách cách rung động, khi híp đôi mắt đào hoa chính là hàn khí bức người.
Đây chính là bức tranh phác họa mỹ nhân hoặc diễm, vẽ bên trong chính là thế hệ dẫn đầu mới của Cửu Môn, khí thế ép đến không người nào dám trực tiếp đối diện.
Hẳn nên thêm Muộn Du Bình vào nữa, lãnh liệt dựa vào thanh đao ôm trong ngực, nhắm mắt mở mắt gì cũng tuyệt.
Đáng tiếc Ngô gia Tiểu Tam gia tôi chỉ có thể làm được người thưởng họa chứ không làm được người trong tranh.
Mọi người thưởng trà, Tú Tú bưng chén trà cười hỏi Vương Cát: "Cát tỷ, thế hệ dược sư Vương Lục gia* từ xưa đã hành trung y, lần này sau lại ở bệnh viện tây y tìm được chị?"
*Lục gia ở đây là gia đình thứ 6
Vương Cát cười cười, đưa cho Phan Tử một tách trà trước, sau đó nếm một ngụm trà của mình rồi mới nói: "Tôi học trường y, ở Thượng Hải học chuyên ngành ngoại khoa, mắt thấy sắp tốt nghiệp liền đến bệnh viện kia thực tập.
Khi nhìn thấy lọ Tuyết Lộc Bạch kia tôi rất hoang mang, lại bắt gặp một thân hình xăm kỳ lân trên người Tiểu Ca, lúc đó tôi liền biết đã gặp được người trong nhà.
Sau đó tôi tìm đến Giải gia Hoa gia, mọi chuyện liền sáng tỏ.
Chung quy đây cũng là duyên phận khó tránh của Cửu Môn.
Lại nói, Vương gia nhiều thế hệ đích xác hành trung y, cứu dân khi gặp nạn, giúp quân khi loạn thế, phụng quân khi thời bình.
Hiện tại không loạn thế cũng không còn quân vương.
Tôi liền trộm vào học tây y, nhàn đến không thể nhàn hơn.
Ông nội tôi cũng không có nổi giận, tôi liền làm cái nghịch tử tới bây giờ."
"Lục gia gia có khỏe không? Một thời gian trước khi ở Bắc Kinh em cũng đã hỏi tăm tình hình dược sư Lục gia, bất quá ngay cả mấy người già ở Bắc Kinh cũng không biết rõ tình hình của lão nhân gia.
Vậy vì sao ông ấy lại đến Hàng Châu?"
"Giao tình của ông nội tôi và Ngô gia gia lúc trẻ rất tốt.
Khi Ngô gia gia đi, nhà chúng tôi xảy ra chút chuyện, và rồi ông nội tôi cũng không muốn dấn thân vào cái vòng này nữa.
Lúc ấy trong nhà có một ít sản nghiệp ở Hàng Châu mà người khác không biết, cho nên ông đã dẫn tôi đến đấy.
Hiện giờ ông tôi ở Hàng Châu hành nghiệp cũ, mở một quán trung y nhỏ, thỉnh thoảng ra ngồi, tinh thần vẫn còn rất tốt."
Hắc Nhãn Kính một bên nghe một bên lắc lư đi tới, từ trên bàn gắp một viên xíu mại³ cho vào miệng, lại phủng một ngụm trà rồi mới cười mỉm nói: "Lão gia tử bảo dưỡng không tồi nha, không hổ đổ đấu nhiều năm tìm được không ít phương thuốc cổ truyền.
Trộm được biết bao nhiêu phương thuốc trường sinh rồi? Rãnh rồi cho tôi ghé qua thử một chút nhé?"
Nghe được những lời này, Hoa nhi nhướng mày, lại thấy Vương Cát rũ tay lấy ra con dao bạc ngày đó, ngón tay gõ gõ trên bàn mở ra ám hạp, bên trong là một hộp bạc không lớn không nhỏ.
Dùng con dấu linh hoạt mở cái hộp ra rồi dùng dao lấy một ít thứ bột đỏ sậm rãi vào chung trà của Hắc Nhãn Kính, nước trà nháy mắt trở thành màu đỏ nhạt: "Hắc gia nhớ lầm, Vương gia giỏi dùng độc, dược liệu chỉ là nghề tay trái.
Hắc gia mời dùng."
Tôi nháy mắt cảm thấy đầu óc theo không kịp hai người này, Hắc Nhãn Kính lại quơ tay cầm lấy chung trà ngửa đầu lên uống, lấy tay áy lau miệng cười nói: "Đồ vật trong khuê phòng nữ nhân này, nước hoa hồng tô móng tay hay thoa mặt đều là cực phẩm, đa tạ Cát gia, đáng tiếc không ngon bằng yên chi trên môi Hoa nhi gia."
Tiểu Hoa giờ khắc này dung nhạn đại nộ, chén trà trên tay tàn nhẫn ném sang mặt Hắc Nhãn Kính.
Hắc Nhãn Kính nghiêng người tránh né, chung trà va chạm với mặt tường vỡ tan tành.
Lại quay đầu nhìn Tiểu Hoa, cậu ấy thế mà đã rút lấy hắc kim cổ đao của Muộn Du Bình chém tới, làm vỡ tan tành một cái ghế.
Hắc Nhãn Kính gặp hiểm không tránh lại còn ôm lấy eo Tú Tú, để Tú Tú trước ngực: "Hoa nhi gia đừng tổn thương muội muội." Không ngờ Tú Tú một phen tóm lấy dao ăn trên bàn, quét ngang cổ Hắc Nhãn Kính.
"Ây da, chết tiệt." Hắc Nhãn Kính dùng ngón tay búng con dao đi.
Trong nháy mắt Tiểu Hoa đã vác đao phóng đến, hung hăng chém một đường trên vai Hắc Nhãn Kính, hắn mắng một tiếng đẩy Tú Tú ra, xoay một vòng né sang một bên rồi đập vào tường.
Hắc Nhãn Kinh dùng tay hất chuôi đao khỏi tay Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cựa quậy, bị hắn ôm chặt trong lòng.
"Cút!" Tiểu Hoa gào ra từ kẽ răng.
Lúc này giọng nói bằng tiếng anh của cơ trưởng vang lên, nói sắp phải cất cánh, mọi người thắt chặt dây an toàn vân vân.
Vương Cát nhíu mi tiến lên, không đợi cô mở miệng Hắc Nhãn Kính đã buông hai tay thả Tiểu Hoa ra, tôi đi lên giữ chặt cậu ấy, chỉ thấy mặt Tiểu Hoa đã trắng bệt vì tức giận.
Thấy người đó là tôi, cậu ấy giãy nhẹ tay tôi rồi trở lại hàng ghế bên trên Muộn Du Bình ngồi không hé răng.
Tôi nhìn thoáng qua tay cậu ấy, chuỗi tràng hạt bằng bạch ngọc đã không còn, lại thấy Hắc Nhãn Kính ném cái gì đó vào trong túi.
Chẳng lẽ đã bị hắn cuỗm đi? Tôi nghĩ nghĩ nhưng cũng không dám nhắc nhở Tiểu Hoa, miễn cho cậu ấy bạo nộ.
Bỗng Muộn Du Bình kéo nhẹ tay áo tôi, thấp giọng nói: "Giúp tôi nhặt đao." Thanh đao vẫn còn cắm trên mặt tường, một đám kẻ điên.
Tôi đi qua rút thanh đao, nhưng vết thương trên cổ tay khiến tôi không thể dùng lực, một tay thì lại không thể làm gì.
Tâm nói Tiểu Hoa quả thật đung hết sức, không biết cậu ấy với Hắc Hạt Tử có thâm cừu đại hận gì.
Đột nhiên Hắc Nhãn Kính từ phía sau duỗi tay nắm lấu chuôi đao, dùng sức rút ra, tra vào vỏ rồi đưa lại cho tôi.
Tôi thầm nghĩ Hắc Nhãn Kính tuyệt đối không đơn giản, cân nặng thanh đao tôi đã thử qua, thực lực người này tuyệt đối không dưới Muộn Du Bình.
Tôi ôm thanh đao trở lại bên cạnh Muộn Du Bình, đưa đao cho y, y tiếp nhận rồi ôm đao tiến vào một góc.
Hắc Nhãn Kính một mình kéo cổ áo kiểm tra vết thương trên vai, không sâu nhưng đã rách da.
Vương Cát lắc đầu ném bông băng cho hắn.
Hắn khều khóe miệng giơ tay chụp lấy, rúc đến một chiếc ghế tự mình băng bó.
Máy bay chậm rãi bay lên.
Lúc này Vương Cát lại lấy ra cái thảm nhỏ đưa cho tôi và Muộn Du Bình, nói: "Hai người các anh gần nhất đều đã bị thương, theo lý thì không tiện ngồi máy bay, nếu bất cẩn mạch máu sẽ nứt ra.
Cho nên hai người cứ ngồi, đừng nói chuyện cũng đừng nhúc nhích."
Tôi thành thành thật thật lại ngồi kế Muộn Du Bình, dùng thảm quấn quanh hai người chúng tôi lại.
Vương Cát thu dọn trà bánh, cùng Tú Tú một bên bàn việc nhà.
Bàn Tử và Phan Tử đã dựa vào ghế ngáy khò khò.
Nhìn cabin dần dần yên tĩnh, tôi cũng chậm rãi an tâm.
Theo thói quen muốn dựa vào người Muộn Du Bình, lại chợt nhớ nơi này không phải bệnh viện, không tiện làm như vậy.
Trong lúc do dự, từ trong thảm Muộn Du Bình duỗi tay tới nhẹ nhàng túm lấy góc áo tôi.
Tôi giật mình ngẩn đầu nhìn xem, lại thấy Muộn Du Bình thấp giọng nói một tiếng: "Lạnh." Lòng tôi mềm nhũn, duỗi tay đem Tiểu Ca ôm ở trong lòng, tất cả đều vì y bình an, như thế là đủ.
__________
¹_Áo Cardigan
²_Quầy bar
³_ Xíu mại
????: nói một chút về thứ tự Cửu Môn:
Cửu Môn phân làm 3 môn: lần lượt là
• Thượng Tam Môn:
Thứ nhất: Trương Khải Sơn (Trương đại Phật gia).
Thứ hai: Nhị Nguyệt Hồng
Thứ ba: Bán Tiệt Lý
• Bình Tam Môn:
Thứ tư: Trần Bì A Tứ
Thứ năm: Ngô Lão Cẩu (ông nội Ngô Tà)
Thứ sáu: Hắc Bối Lão Lục
• Hạ Tam Môn:
Thứ bảy: Hoắc Tiên Cô
Thứ tám: Tề Chiết Thủy
Thứ chín: Giải Cửu Gia.
•Về vị trí thứ 6 Hắc Bối Lão Lục lại là một câu chuyện khác.
Không ai biết tên thật ông là gì, có thể ở văn này đã hư cấu ông thành họ Vương như đã đề cập bên trên.
Và hơn hết mong mọi người nhớ kỹ, không ai rõ tên ông, và ở văn này chỉ là hư cấu thân phận của ông, chứ Hắc Bối Lão Lục không phải một thầy thuốc.
Còn muốn biết thêm gì về ông mọi người có thể tự tìm kiếm và hiểu rõ hơn.
21/4/2022.