Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+ Beta: Cam Thíu ????
___________________________
Muộn Du Bình không phản ứng tôi, vẫn vội vàng chạy về phía trước.
Rất nhanh chúng tôi đã đến được tần thứ tư.
Nơi này đã không còn quá nhiều bụi, Muộn Du Bình thả tôi xuống, nhìn trán hắn có một tầng mồ hôi mịn, có thể tưởng tượng ra hình xâm trước ngực hắn bây giờ đã sinh động đến nhường nào.
"Cảm ơn anh Tiểu ca." Tôi mỉm cười nói với Muộn Du Bình.
"Cảm thấy tốt hơn không?" Muộn Du Bình hỏi.
Tôi vừa định nói không có gì, liền ho khan vài cái, nhìn tới lại thấy có cả máu, tôi liền cười nói: "Xem ra kỳ lân huyết bản nhái của tôi ở đây không có sức chống cự a, vẫn là chính phẩm tốt."
Muộn Du Bình nghe đến đây thì chân mày cuối cùng cũng dãn ra một chút, nhìn tôi lắc đầu xoay người về phía trước, hẳn là đối với tôi có chút vô ngữ.
Tuy rằng bên trong khoang phổi vẫn có chút đau, nhưng ho một chút liền thấy khỏe hơn rồi.
Nhìn hắn một mạch đi thẳng về phía trước, tôi cũng theo đi lên.
Cách bố trí ở tầng này tương tự như bên dưới, chính giữa có một hình vuông rỗng, hai bên là hành lang.
Phòng cũng ngay hai bên hành lang, trong phòng cũng không phải là giường, mà là quan tài hàng thật giá thật.
Từ lâu tôi đã không hứng thú với việc mở quan tài này, hơn nữa còn là ở cái chỗ nơi nơi đều lộ ra điểm quái dị này.
Ở tầng lầu này, sẽ có cảm giác như xuyên qua trong nháy mắt.
Giống như đang ở trong một nhà trọ cực lớn, mà chúng tôi là đang đi tìm phòng của mình.
Ai! Sao lại lấy ba cái ví dụ như này, làm trong lòng cứ cảm thấy bực bội.
Cũng không biết Muộn Du Bình là muốn tìm cái gì, đi rồi dừng, rồi lại đi tiếp.
Nhưng mà không hề thấy hắn đẩy cửa đi vào xem, chẳng lẽ hắn có thể nhìn thấy trong phòng có cái gì? Chỉ cần hỏi trực tiếp hắn là được.
Tôi bước nhanh đến bên cạnh Muộn Du Bình, nhìn theo hắn, không thấy gì ngoài tấm biểu ngữ trên cửa.
Trên biểu ngữ là văn tự Trương gia, tôi hoàn toàn xem không hiểu.
Tôi đang định hỏi hắn trên kia viết cái gì thì hắn xoay người đi mất rồi.
Bàn Tử hơi thở yếu ớt đuổi tới trước mặt tôi hỏi: "Tiểu ca rốt cuộc chơi trò gì?"
"Mẹ nó tôi làm sao mà biết, muốn biết thì tự mình hỏi đi." Tôi nói xong liền đi theo Muộn Du Bình.
Bàn Tử đúng đằng sau mặt đen mày cau nói: "Tiểu Thiên Chân này tính tình càng ngày càng lớn."
"Ha hả." Hắc Nhãn Kính ở bên cạnh Bàn Tử thản nhiên cười, không biết có phải hắn học từ Tiểu Hoa không, xem ra ở chung lâu, thói quen gì đều cũng lây được.
Tôi cứ như vậy theo Muộn Du Bình dừng rồi đi, lại đi rồi dừng.
Còn Bàn Tử và Hắc Nhãn Kính thì vẫn luôn thảo luận không ngừng về người Trương gia.
Bàn Tử: "Anh nói xem hai người họ đang làm cái gì?"
Hắc Nhãn Kính: "Không biết, chắc là đang tìm đồ vật rất quan trọng."
Bàn Tử: "Tại sao nghĩ như vậy?"
Hắc Nhãn Kính: "Tự mình nghĩ ra a, không quan trọng làm sao có thể phí công phí sức chạy tới nơi này, đi chơi chắc."
Bàn Tử: "Ban đầu nghe Thiên Chân nói, là tới chỗ này tìm ký ức cho Tiểu ca, hiện tại xem sao cũng thấy không hiểu."
Hắc Nhãn Kính: "Sao lại xem không hiểu?"
Bàn Tử: "Mấy gian mộ thất họ đều không đi vào, chỉ nhìn mấy cái cửa, anh nói xem bên trong có cái gì chơi vui mà bọn họ chỉ có thể nhìn? Nếu không chúng ta vào xem?"
Hắc Nhãn Kính trêu chọc: "Bàn gia thật tận tâm làm tròn chức trách nha!"
Bàn Tử: "Không muốn thì thôi, Bàn gia chỉ tò mò muốn vào xem thử mà thôi, mi xem mi nghĩ thành cái dạng gì rồi.'
"Phốc." Hắc Nhãn Kính không nhìn được cười ra: "Xem ra là Hạt Tử tôi hiểu lầm Bàn gia, ngại ghê."
"Đương nhiên, đây là mộ nhà Tiểu ca, sao có thể tùy tiện đảo được?" Bàn Tử nói.
Tôi cũng không biết nên nói Bàn Tử có cái gì tốt, về cái sở thích cá nhân này của hắn, ai ai mà không biết, còn bài đặt giả ngây, còn làm đến trắng trợn như thế.
"Tôi nói này Bàn Tử, anh có thể tạm thời bỏ xuống cái sở thích cá nhân này được không?" Tôi nói.
Miệng Bàn Tưt giật giật vài cái rồi hạ xuống, chắc là muốn nói cái gì nhưng cũng biết là mình đuối lý, sau đó quay mặt đi, chậm rãi đi ở phía sau.
"Nếu Bàn gia thật sự muốn mang vài vật đi không phải không thể, tôi nhớ chỗ này cũng có vài món đáng giá đấy." Tôi nói.
"Thiên Chân, cậu đừng khiêu khích Bàn gia nữa."
"Không tin thì thôi vậy, coi như tôi chưa nói."
"Cậu trước cứ nói xem."
"Nguyên hình tất lộ ha? Bất quá tiểu gia lần này thật sự không có lừa ngươi.
Còn nhớ rõ lần đó chúng ta vào cứu Tiểu ca không?"
"Cái đó đương nhiên nhớ rõ, cậu còn cho là Tiểu ca đã chết, khóc y hệt ****."
????: xin đừng "****" đây là cái gì, bởi vì Cam cũng không biết đâu.
"Anh còn muốn nghe không đấy?"
"Nghe nghe nghe, tiếp đi."
"Bên trong cái gác mái nhỏ phong bế kia có không ít tranh chữ.
Đồ vật có thể được nhà họ Trương cất đi, nghĩ thôi đã thấy không tồi."
"Đừng nói, nơi này quả thật tôi có ấn tượng, lúc trước chỉ lo cứu người nên không để ý, nhiều việc quá nên liền quên mất, nhưng mà..." Bàn Tử mở to hai mắt tràn đầy hưng phấn nhìn Muộn Du Bình đang tra hướng.
Muộn Du Bình thế nhưng rất bình tĩnh, như là hoàn toàn không nghe cuộc đối thoại giữa tôi và Bàn Tử.
"Tiểu ca đâu phải loại người hay so đo, có gì thì anh lấy ít đi một chút là được." Tôi cười nói với Bàn Tử.
Chúng tôi một mạch đi tới tần thứ tám.
Phía trước là con đường trên tầng cao nhất, và trước mặt tôi là một cánh cửa to lớn đồ sộ.
Trên cửa tràn ngập văn tự độc nhất của Trương gia.
Tiểu ca đứng trước nó xem một cách vô cùng nghiêm túc.
Có đôi khi tôi nghĩ không ra, Tiểu ca mất trí nhớ nhưng dường như chỉ quên đi những việc mình trải qua cùng những người mình nhận thức.
Mà những kỹ năng, học thức đều không khá hơn mấy.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Muộn Du Bình, chúng tôi không tiện quấy rầy, cũng chỉ có thể chờ xem phát hiện của hắn.
Sau khi Muộn Du Bình xem xong quay qua nói với chúng tôi: "Cụ thể trên cửa ghi, tầng cuối cùng phía trên là nơi Trương gia cất giấu cơ mật.
Dù là người Trương gia cũng chỉ có thể để một mình tộc trưởng biết.
Nếu một người ngoài nào không phải tộc trưởng đi vào, sẽ chết không có chỗ chôn."
"Vậy tại sao tộc trưởng đi vào liền không có chuyện gì?" Bàn Tử nghi hoặc.
Muộn Du Bình lắc lắc đầu: "Không biết, nhưng hẳn là vì máu."
"Các người ở chỗ này chờ tôi, tôi muốn lên nhìn xem." Muộn Du Bình nói.
"Nhưng mà....!thôi, anh nhất thiết phải hoàn chỉnh trở về." Tôi nói.
"Đây chính là địa bàn của Tiểu ca, cậu lo lắng cái gì.
Yên tâm đi thôi Tiểu ca, Thiên Chân có Bàn gia lo." Bàn Tử hùng hồn nói.
"Ai cần anh lo hả, anh còn không phải ước gì Tiểu ca mau mau đi để bản thân còn đi tìm minh khí chứ gì?"
Hắc Nhãn Kính bên cạnh cười đến ngửa tới ngửa lui.
Tôi cũng không biét chuyện này có gì buồn cười nữa.
Tôi nhìn thấy khóe miệng Muộn Du Bình giơ lên một chút rồi quay đầu đi đến mở cửa đi vào.
Chả lẽ thật sự có gì đó buồn cười? Tôi còn đang hoàn thần Muộn Du Bình đã biến mất ở lối vào.
"Tiểu ca, chú ý an toàn!" Tôi ở dưới hô lớn một tiếng.
Không biết tại sao tôi cứ thấy trong lòng nao nao, giống như có chuyện gì đó sắp phát sinh.
Đột nhiên rất muốn đi lên kéo hắn xuống.
Tôi cứ như vậy ở dưới nôn nóng trông chờ.
"Thiên Chân! Cậu đây là làm sao? Mới tách ra có lát chịu không nổi?" Bàn Tử nói.
"Xéo, bây giờ tiểu gia không có tâm trạng nói chuyện với ngươi."
"Xéo, xéo ngay đây, bây giờ chi bằng chúng ta đi dạo, còn hơn là đứng đây lo lắng."
"Anh cho là chỗ này là khu du lịch chắc? Còn đi dạo?"
Bàn Tử nói: "Để tôi nói cậu nghe, Trương gia chính là gia tộc tồn tại hơn nghìn năm, có thể bọn họ khống chế thông tin lịch sử xác thật nhất, cậu không muốn xem sao? Nói không chừng còn có tên Tiểu ca của chúng ta gì đó."
Lão già này còn không phải là muốn lôi kéo tôi cùng hắn khai quan tài sao? Thế mà còn đem Tiểu ca ra dẫn, cũng phiền hắn vắt óc nghĩ ra.
Nhưng mà bị hắn nói mấy câu, xả ra một chút cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Kỳ thật đối với đại gia tộc ngàn năm này, tôi cũng là có chút tò mò, nhưng văn tự nhà người ta chúng tôi đều không biết, chả lẽ thật sự phải cùng bàn tử đi sờ vàng mã?
"Ai nha đi đi mà, còn phải hỏi cái gì nữa?" Bàn Tử vừa kéo vừa lôi tôi đi, Hắc Hạt Tử trông cũng cực kỳ có hứng thú mà ở phía sau lẽo đẽo đi cùng..