"Bàn Tử, cách này sẽ được sao?" Dựa theo kế hoạch của Bàn Tử, tối nay trong ly cà phê của Trương Khởi Linh sẽ cho thêm một chút thuốc ngủ.
Ngô Tà đâm ra nghi ngờ thứ mà Bàn Tử bảo là uống vào sẽ "ngủ rất sâu" liệu có tác dụng như vậy không.
"Thiên Chân, cậu yên tâm, dù Tiểu Ca có khỏe mạnh đến đâu cũng không thể chống lại hiệu lực của thuốc ngủ, hơn nữa thuốc ngủ này còn là loại có tác dụng mạnh.
Tôi thấy Tiểu Ca đã uống hết ly cà phê kia rồi đấy, bây giờ chắc chắn hắn cũng buồn ngủ rồi." Bàn Tử và Ngô Tà ngồi xổm trước cửa phòng ngủ của Trương Khởi Linh mà thấp giọng trò chuyện.
"Giờ tôi sẽ đi vào sao?" Thuốc ngủ gì gì đó Ngô Tà cũng không hiểu, nếu Bàn Tử đã nói vậy thì cậu đành tin tưởng vào hắn.
"Đi đi, Bàn gia ở ngoài cửa đợi kết quả."
"Nếu lỡ như Tiểu Ca phát hiện ra thì có đập tôi một trận không?" Ngô Tà nghi hoặc vì sao Bàn Tử không đi vào cùng cậu, quả nhiên vẫn còn tồn tại nguy hiểm.
"Tiểu Ca có phát hiện cậu thì cũng không sao cả, còn nếu là tôi đi vào thì chưa chắc.
Hơn nữa đây là chuyện của cậu mà, tôi đi vào cũng có giúp được gì đâu!"
Không cho Ngô Tà nói tiếp, Bàn Tử đã đẩy cậu vào phòng.
May mà trong phòng ngủ của Trương Khởi Linh có trải thảm, Ngô Tà đi đứng nhẹ nhàng, cộng thêm thị lực vào buổi tối của cậu khá tốt, nếu không ở trong căn phòng tối mù thế này chỉ có thể lờ mờ thấy được mấy cái bóng.
Từ từ di chuyển đến cạnh Trương Khởi Linh nằm bên cửa sổ, Ngô Tà nhìn tư thế nằm ngay ngắn vô cùng tiêu chuẩn chỉ để lộ ra cái đầu của Trương Khởi Linh, cậu chợt có suy nghĩ: "Dáng vẻ lúc say ngủ cũng im lặng hệt như con người hắn." Nói chung có thể thấy rõ khuôn mặt hắn, không có cảm xúc gì, rất bình thản, nhưng so với ban ngày lại cho người ta cảm giác dễ gần hơn.
"Bây giờ chắc anh ta ngủ rất say rồi, tốc chiến tốc thắng thôi." Ngô Tà tự nhủ trong lòng.
Mặc dù lần trước cậu cũng phải miệng kề miệng để cứu mạng hắn nhưng lúc đó là tình huống khẩn cấp, vả lại trải qua quãng thời gian sống chung với nhau, giờ cậu kề sát bên Trương Khởi Linh như vậy, Ngô Tà bắt đầu cảm thấy trái tim mình càng đập càng nhanh.
Hạ quyết tâm phải bình tĩnh, Ngô Tà dựa đầu vào sát Trương Khởi Linh, sau đó chậm rãi đặt môi mình lên môi hắn.
Hồi trước cậu chẳng có cảm nhận gì cả, còn bây giờ ở một nơi yên tĩnh và đầy căng thẳng như vậy, Ngô Tà cảm nhận được đôi môi lạnh lẽo mà mềm mại của Muộn Du Bình.
Sau khi lấy được viên cố nguyên châu ra, Ngô Tà rời khỏi môi của Trương Khởi Linh nhưng không ngẩng đầu lên, cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng lại áp xuống môi hắn, chia cố nguyên châu thành hai nửa rồi để một nửa vào miệng Trương Khởi Linh, xong xuôi cậu mới đứng dậy rời đi.
Mấy ngày nữa Trương Khởi Linh sẽ ra biển, cậu để lại cho hắn một nửa hạt châu, lỡ như chẳng may lại rơi xuống biển, thời điểm mấu chốt vẫn có thể bảo mệnh cho hắn.
Đóng cửa lại, Bàn Tử hỏi Ngô Tà: "Bị phát hiện không? Thành công chứ?"
"Thành công." Ngô Tà trả lời, cố nguyên châu đã lấy về được, nhưng tại sao trong lòng lại thấy hụt hẫng, bởi vì không còn lý do gì để cậu ở lại nơi đây nữa sao?
Ngô Tà không hề biết rằng, Trương Khởi Linh có viên cố nguyên châu của cậu trong người sẽ không bị ảnh hưởng bởi thuốc ngủ.
Khi Ngô Tà đóng cửa lại rồi đi ra ngoài, Trương Khởi Linh ở trong phòng ngủ cũng từ từ mở mắt ra, hắn đưa tay lên vuốt ve đôi môi vẫn còn vương vị tươi mát.
"Nửa đêm cậu ấy chạy đến phòng của mình chỉ để hôn mình thôi sao?" Trương Khởi Linh cảm thấy vô cùng nghi ngờ, thật ra lúc Ngô Tà mới vào thì hắn đã biết, chỉ là hắn muốn xem thử nửa đêm nửa hôm Ngô Tà lẻn vào phòng mình làm chuyện gì.
Không ngờ tới...!Cậu ấy thật đúng là luôn luôn mang tới cho mình sự bất ngờ, kỳ lạ là hắn cũng không cảm thấy chán ghét.
Ngày hôm sau, lúc ăn sáng, Ngô Tà mãi không an lòng, cho đến khi cậu nhìn thấy Trương Khởi Linh vẫn như bình thường dùng xong bữa sáng rồi đi làm thì cậu mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa Ngô Tà còn cảm thấy bữa nay tâm tình của Trương Khởi Linh rất tốt, mặc dù không biết bằng một cách thần kì nào đó mà cậu nhìn ra được tâm tình hắn rất tốt từ bộ mặt than ngàn năm không đổi kia.
Tóm lại không có dấu hiệu nào cho thấy cậu bị phát hiện cả, vậy là ổn rồi.
Sau khi Trương Khởi Linh đi, Bàn Tử hỏi Ngô Tà: "Cái hạt châu gì đó của cậu đã lấy được rồi, cậu sẽ từ biệt Bàn gia để về nhà sao?"
Mặc dù bọn họ không sống chung với nhau được bao lâu, nhưng Bàn Tử đã xem Ngô Tà như tri kỉ rồi, biết rằng có một ngày cậu sẽ phải rời đi thì vẫn vô cùng lưu luyến.
"Bàn Tử, tôi chưa về được." Ngô Tà lắc đầu, "Tôi còn..." Ngô Tà chưa nói xong, Bàn Tử đã vỗ vai cậu, "Bàn gia biết cậu vẫn luyến tiếc tôi và Tiểu Ca, ở lại đây một thời gian nữa, tôi dẫn cậu đi nhiều chỗ hay lắm, dạo chơi một chút cũng tốt."
"Không phải, Bàn Tử, nghe tôi nói cho xong đã." Ngô Tà ra hiệu cho Bàn Tử ngồi xuống, "Anh có biết công ty của Tiểu Ca tiến hành cái gì khai phá biển sâu không?"
"Biết, sao vậy?"
"Trước đây tôi có nghe chú ba của tôi nói qua, con người khai phá đại dương đã hủy hoại quê hương của chúng tôi, chủng tộc của tôi đã chết rất nhiều bởi vì ô nhiễm nguồn nước, cuối cùng chúng tôi chỉ còn cách chuyển nhà." Ngô Tà dừng lại, sau khi nén đau buồn và lo lắng thì cậu mới nói tiếp, "Tôi nghe bảo người bên Tiểu Ca sẽ chuẩn bị kế hoạch khai phá biển sâu, tôi muốn đi theo hắn nhìn một chút, nếu thật sự không thể ngăn được Tiểu Ca, tôi phải nhanh chóng thông báo cho đồng tộc của mình biết."
Bàn Tử cũng không vui vẻ hào hứng như lúc nãy nữa, hắn cũng bắt đầu suy nghĩ, thật ra hắn có biết một ít về hạng mục mà Ngô Tà nói.
Hạng mục của Cầu Đức Khảo cần quyền khai phá khu vực biển sâu trong tay của Trương Khởi Linh, nhưng quả thật hạng mục này có ảnh hưởng rất lớn đến biển, bên phía Trương Khởi Linh vẫn cố ý lảng tránh việc đàm phán với công ty Cầu Đức Khảo.
Dạo gần đây Cầu Đức Khảo ngày càng thúc ép mạnh mẽ, còn mượn sức cùng hợp tác với Hoắc gia, đối với bên Cầu Đức Khảo thì hạng mục này nhất định phải tiến hành.
"Thiên Chân, sao cậu biết được chuyện này?" Bàn Tử nghĩ vẫn nên hiểu rõ về tình huống của Ngô Tà.
"Ngày hôm qua tiểu thư Hoắc Linh đến đây, sau đó bảo Tiểu Ca ra biển giám sát cái hạng mục gì đó, nên tôi cũng muốn đi theo."
"Ngô Tà, cậu nghe tôi nói này, mặc dù cậu tự đưa ra đề nghị, nhưng nếu Tiểu Ca thật sự phải ra biển, tôi cũng sẽ nhờ cậu đi theo hắn lần này." Bàn Tử đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc.
"Hả? Vì sao?" Ngô Tà mù mờ nhìn hắn, Bàn Tử đã gọi thẳng tên đầy đủ của cậu, chắc hẳn đây là một chuyện rất quan trọng.
"Ngô Tà, cha mẹ của Tiểu Ca chết trong lúc đi biển cùng với Cầu Đức Khảo.".