Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân| Bình Tà Chàng Tiên Cá


Lời nói của Bàn Tử làm Ngô Tà vô cùng kinh ngạc, cậu từng nghe Trương Khởi Linh nói hắn là trẻ mồ côi, nhưng không hề nghĩ đến nguyên nhân này đã khiến hắn trở thành đứa trẻ mất cha mẹ.

"Cha mẹ của Tiểu Ca là chuyên gia hàng hải, hạng mục của Cầu Đức Khảo muốn khai phá thuộc khu vực biển mà cha mẹ Tiểu Ca đang thăm dò, chuẩn bị đề xuất phương án bảo vệ tài nguyên, hơn nữa lúc đó bọn họ còn nắm được chứng cứ gây ô nhiễm môi trường của hạng mục bên Cầu Đức Khảo.

Vì vậy trong một lần lấy mục đích là đi khảo sát, hắn ta ngụy trang thành hoạt động du lịch biển cho gia đình, Cầu Đức Khảo đã nhốt Tiểu Ca và cha mẹ trên thuyền, ép bọn họ phải giao ra những chứng cứ vi phạm, ngoài ra còn bắt bọn họ làm giả một phần tài liệu cho phép khai phá khu vực biển kia." Nói đến đây, Bàn Tử tự châm cho mình một điếu thuốc rồi rít một hơi thật sâu.

"Sau đó thì sao?" Ngô Tà hỏi.

"Sau đó, cha mẹ Tiểu Ca không chịu khuất phục, Cầu Đức Khảo đành phải xé rách mặt nạ với bọn họ, trực tiếp ra tay với cả nhà ba người.


Cha mẹ Tiểu Ca đẩy Tiểu Ca nhảy xuống biển, cuối cùng cha mẹ hắn chết vì che chở cho hắn.

Sau này Tiểu Ca bị người ta phát hiện ở bãi biển, chính là ở chỗ mà cậu đã từng cứu Tiểu Ca." Bàn Tử ngừng lại một chút, "Không ai biết tại sao hắn có thể dạt vào bãi biển từ một nơi xa như vậy, sáng hôm sau thì có người nhìn thấy hắn, vì trên người hắn có vết máu nên người ta mới chạy đi báo cảnh sát.

Người báo cảnh sát có nói nhìn thấy hắn lạnh ngắt xanh xao nằm trên bãi biển, may mà lúc ấy đang là mùa hè.".

truyện xuyên nhanh
Ngô Tà thầm nghĩ, khó trách lần đầu cậu nhìn thấy Tiểu Ca, hôm đó một mình hắn ngồi trên tảng đá ngầm, ánh mắt đượm vẻ bi thương nhìn về biển rộng.

"Vậy sau đó Tiểu Ca thế nào...."
"Tiểu Ca được người nhà ngoại đưa về nuôi dưỡng, Trương gia là gia tộc lớn, sau này hắn tự mình gây dựng nên công ty riêng.

Chỉ là khi đó Tiểu Ca mới hơn mười tuổi mà đã hỗ trợ gia tộc nắm quyền khai phá ở khu vực biển kia, chính là khu vực mà Cầu Đức Khảo vẫn luôn mong muốn, chậc chậc."
Nghe Bàn Tử tặc lưỡi cảm thán về Tiểu Ca, Ngô Tà lại càng cảm thấy đau xót trong lòng, một đứa trẻ nhỏ như vậy, tận mắt chứng kiến cha mẹ chết ngay cạnh mình, một thân một mình cô độc đến hôm nay, bao nhiêu vất vả đau đớn không thể nói được.


Khó trách hắn luôn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt, có lẽ là do đã nhìn thấu lòng người nóng lạnh.

"Vậy nên Ngô Tà, cậu nhất định phải cùng ra biển với Tiểu Ca, sau chuyện lần đó Tiểu Ca cũng không bơi nữa, nghe bác sĩ tâm lý bảo là một loại tâm lý kháng cự, tôi không rõ lắm.

Dù sao có cậu ở đó, lỡ như Cầu Đức Khảo lại giở trò, cậu cũng có thể giúp đỡ Tiểu Ca được.

Bàn gia cũng muốn đi cùng hai người nhưng với tính tình của Tiểu Ca chắc chắn sẽ không đồng ý, vả lại Cầu Đức Khảo nhất định sẽ lưu lại cho mình một đường lui, đến lúc đó một mình tôi hành động để tiếp ứng cho các cậu cũng được."
Nghe Bàn Tử phân tích, Ngô Tà chợt cảm thấy con người Bàn Tử tuy nhìn qua có vẻ thờ ơ cẩu thả nhưng thật ra lại rất tinh tế cẩn thận.

"Được rồi, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ Tiểu Ca thật tốt, anh cứ yên tâm giao cho tôi."
"Nhưng mà này Thiên Chân, đến lúc hai người nhảy xuống biển, cái đuôi của cậu...!cũng sẽ bị lộ, cậu..." Bàn Tử đưa ra nghi vấn.


Một mặt, hắn lo lắng thân phận của Ngô Tà sẽ bại lộ trước mặt Trương Khởi Linh, mặt khác lúc ấy Ngô Tà còn gặp nguy hiểm hơn cả Trương Khởi Linh nữa.

"Không cần lo lắng, cố nguyên châu đã lấy lại được rồi, tôi có thể khống chế được sự thay đổi của cơ thể." Mặc dù chỉ có một nửa hạt châu là đủ, câu tiếp theo Ngô Tà đành nuốt xuống.

"Vậy Bàn gia yên tâm rồi, Thiên Chân, tình huống khẩn cấp đành dựa vào cậu thôi!" Bàn Tử đứng dậy cười nói sang sảng rồi vỗ vai Ngô Tà.

Sau khi về phòng, Ngô Tà nằm ở trên giường, cậu thầm cảm thấy may mắn vì đã để lại cho Trương Khởi Linh một nửa viên cố nguyên châu, "Tiểu Ca, lần này tôi nhất định sẽ bảo vệ anh an toàn." Ngô Tà tự nhủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận