Ngô Tà ở sau bãi đá ngầm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cậu quẫy đuôi bơi đến bờ biển chất đầy quần áo của con người.
Mặc xong quần áo, Ngô Tà trông giống như một nam sinh bình thường.
Mặc dù bộ đồ hơi chật, vả lại cậu cảm thấy tự tiện lấy cắp quần áo của người khác hình như không tốt lắm, nhưng đây là tình huống bất đắc dĩ, cậu cũng không còn biện pháp nào khác.
Bên phía Trương Khởi Linh, sau khi hắn trở lại biệt thự của mình thì lâm vào trầm tư, chuyện xảy ra ngày hôm nay cùng với chàng trai có nụ cười xán lạn kia, hắn còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì người ấy đã biến mất.
Tắm rửa xong, Bàn Tử dọn bữa tối lên thì bắt gặp hắn đang ngẩn người trước bàn ăn.
"Này, cậu không sao chứ? Suốt ngày ngẩn người thế kia." Bàn Tử vừa dọn đồ ăn vừa lải nhải, "Cho dù bình thường cậu cũng không khác gì, nhưng hình như hôm nay hơi sai sai nha! Hay là rơi xuống biển nên có bóng ma tâm lý?"
Đôi mắt đen láy của Trương Khởi Linh liếc nhìn Bàn Tử rồi im lặng ăn cơm.
"Thôi được, Bàn gia tôi không nói nữa, ăn cơm thôi.
Hôm nay tôi có nấu món cá sốt chua ngọt mà cậu thích ăn đấy, tôi làm quản gia quá tận tâm rồi, lại còn kiêm cả đầu bếp và nhân viên quét dọn."
Bàn Tử đã quen với tính cách lạnh lùng của Trương Khởi Linh, làm bạn với hắn nhiều năm qua, ngoại trừ những lúc tàn nhẫn oai phong trên thương trường, bình thường hắn cũng không bộc lộ nhiều cảm xúc khác.
Trương Khởi Linh tự động làm lơ Bàn Tử đang ríu rít bên cạnh, hắn gắp một miếng cá đưa lên miệng, nhưng sau khi nghe mùi cá lại cảm thấy vô cùng buồn nôn, hắn vội vàng chạy vào phòng vệ sinh.
"Bàn gia tôi nấu ăn mắc ói như vậy sao? Hôm nay cũng đâu có tệ hơn mọi ngày." Bàn Tử vẫn không rõ vì sao, hắn nhìn một bàn ăn toàn món cá rồi nghĩ: lẽ nào thật sự để lại bóng ma tâm lý?
Sau bữa cơm tối, Trương Khởi Linh một mình ở trong thư phòng suy nghĩ, liệu đúng như lời Bàn Tử nói, chỉ vì một lần suýt chết đuối mà hắn vẫn còn ám ảnh chăng? Hắn tra mạng một hồi lâu cũng không tìm thấy tình huống nào giống như vậy.
Chắc là bởi vì quá hoảng sợ nên mới có phản ứng phụ thôi.
Ngô Tà dựa theo cảm ứng với hạt châu của mình, cậu đi rất lâu rồi, bầu trời đã bắt đầu điểm xuyết những vì sao lấp lánh nhưng cậu vẫn chưa đến được nơi cần tìm.
"May là gần đến rồi, mình đói bụng quá, không còn sức nữa, bây giờ phải tìm nơi nào có nước mới được!" Ngô Tà mệt mỏi tự cổ vũ chính mình.
Ngô Tà rất nhạy cảm với nước, cậu tìm thấy một công viên có hồ nước rất lớn.
"Hôm nay tạm ở lại đây đã, ngày mai nhất định phải lấy lại được hạt châu để còn nhanh chóng trở về nữa."
Mặt trời đã ló dạng, Ngô Tà chui ra từ trong hồ nước, một ngày một đêm cậu chưa ăn gì cả, cậu cảm thấy gần như mất hết sức lực.
Nhưng lúc cậu đến được nơi đó thì lại bị người khác ngăn lại, "Cậu là ai? Vào đây làm gì?" Một người bảo vệ ở trước cửa khu biệt thự đang chắn trước mặt Ngô Tà.
"À....Tôi tới để tìm người, tôi phải vào đây." Mặc dù Ngô Tà bị chặn lại một cách bất ngờ nhưng cậu vẫn nén tức giận, khách sáo trả lời một đống câu hỏi của bảo vệ.
"Cậu có chứng minh thư không? Người cậu tìm tên là gì?" Hắn ta vẫn không định buông tha.
"Tên gì nhỉ?" Ngô Tà cố gắng nhớ lại, "Trương Khởi Linh, đúng vậy, tên là Trương Khởi Linh!" May mà cậu biết tên của hắn.
"Gì? Làm sao ông chủ Trương lại quen biết....." Bảo vệ chưa kịp nói xong, một chiếc ô tô đi ra từ bên trong dừng lại bên cạnh hai người.
Một người từ trên xe bước xuống, tây trang phẳng phiu, mái tóc đen tuyền khẽ che khuất đi ánh mắt sâu như đáy vực, đôi môi vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp.
Người này không phải Trương Khởi Linh thì là ai nữa?
"Ngô Tà?" Giọng nói vô cảm xúc vang lên.
Trương Khởi Linh từ xa đã nhận ra khuôn mặt cậu, hắn xuống xe để chắc chắn đấy chính là người thanh niên đã cứu mình hôm qua.
Ngô Tà thấy Trương Khởi Linh, cậu lập tức nở một nụ cười tươi tắn, sau đó kêu một tiếng "Tiểu Ca" rồi ngất xỉu tại chỗ.
Trương Khởi Linh nhanh tay lẹ mắt đỡ cậu, bảo vệ ở bên cạnh nói đùa mấy câu, Trương Khởi Linh không thèm để ý, hắn bế Ngô Tà vào ô tô của mình rồi đi vào biệt thự..