"Trương tiên sinh, ý anh là thế nào?" Hoắc Kiến xem tư liệu mà Trương Khởi Linh đưa cho hắn, trong đó chỉ ra việc hợp tác bất hợp pháp giữa xí nghiệp Hoắc thị và Cầu Đức Khảo, hắn không rõ tên mặt than này sao lại vô duyên vô cớ đến tìm mình.
"Tôi chỉ muốn giúp anh." Trương Khởi Linh thản nhiên đáp lại một câu.
"Giúp tôi? Hiện giờ đương gia của xí nghiệp Hoắc thị cũng không phải là tôi." Đương gia của xí nghiệp Hoắc thị bây giờ là Hoắc Tiên Cô, hơn nữa theo truyền thống Hoắc thị vẫn luôn nằm trong tay phụ nữ, người thừa kế chắc chắn chính là con gái của Hoắc Tiên Cô, Hoắc Linh.
Hoắc Kiến chỉ là con riêng, mặc dù Hoắc Linh đã tuyên bố không cần quyền thừa kế, từ lâu đến công ty của Trương Khởi Linh để làm thư ký riêng cho hắn, nhưng Hoắc Kiến cũng chỉ có thể làm chủ một vài công việc của xí nghiệp.
"Tôi đã cho anh những thứ đó rồi, việc giành lấy quyền lực cho mình là chuyện của anh." Trương Khởi Linh phủi nhẹ bộ âu phục không dính một hạt bụi của mình, "Ngoài ra tôi đã đuổi việc Hoắc Linh, cô ta sẽ không ở lại công ty của tôi nữa." Dứt lời Trương Khởi Linh đứng dậy rời khỏi quán cà phê.
Mấy ngày sau, tại biệt thự của Trương Khởi Linh.
"Tiểu Ca, sang bên trái một chút, đúng rồi đúng rồi, a...!A~ Thoải mái quá!"
"Thiên Chân, Tiểu Ca chỉ xoa bóp eo cho cậu thôi mà, cậu đừng có kêu như vậy được không? Bàn gia tôi tưởng đâu mình đến nhầm lúc." Bàn Tử vừa mới về nhà đã nghe được tiếng của Ngô Tà vang lên, hắn do dự một hồi không biết có nên đi vào hay không.
Lần trước hắn bất cẩn về nhà không đúng lúc, phá hủy chuyện tốt của Trương Khởi Linh, làm hắn phải chịu đựng ánh mắt rét lạnh kia tận một tuần.
Lần này Bàn Tử ở bên ngoài cẩn thận nghe ngóng, sau khi chắc chắn Trương Khởi Linh chỉ đang xoa bóp eo cho Ngô Tà, hắn còn cố ý gõ cửa thật lớn, chờ mấy phút sau mới đi vào.
"Bàn Tử, anh về kịp lúc lắm, tôi đang muốn ăn món tôm say rượu (*) của anh làm đây...!Á!" Ngô Tà thấy Bàn Tử trở về thì vui vẻ đứng bật dậy, quên mất thắt lưng của mình tối qua bị dày vò một trận, vừa nhổm dậy đã ngã lại xuống sô pha.
(*) Tôm say rượu (醉虾): hay còn gọi là tôm túy quyền là một trong những cách ăn sống tôm phổ biến nhất của ẩm thực Trung Quốc.
Tôm túy quyền xuất phát từ Trung Quốc chứ không phải Nhật Bản và người thưởng thức luôn phải ăn sống.
"Nằm đàng hoàng, đừng lộn xộn." Trương Khởi Linh ôm cậu nằm sấp trên đùi hắn, tiếp tục vươn tay xoa eo cho cậu.
"Còn không phải tại anh sao, hôm qua..." Ngô Tà nói được một nửa thì ngậm miệng, nhận ra Bàn Tử vẫn còn đứng đây.
Thấy Trương Khởi Linh và Ngô Tà bắt đầu ân ân ái ái, Bàn Tử chỉ cảm thấy cơ mặt mình đang co giật dữ dội.
"Anh ở đó làm gì?" Trương Khởi Linh vô cảm xúc hỏi Bàn Tử.
"Không có chuyện gì thì đi đi.", những lời này Trương Khởi Linh đương nhiên chưa nói ra, nhưng Bàn Tử đã hiểu ý hắn.
"À, là thế này, sáng nay tôi coi tin tức thấy xí nghiệp Hoắc thị đã trì hoãn lại việc bổ nhiệm người thừa kế, hai người thử đoán xem?" Bàn Tử mong chờ nhìn sang hai con người kia, vốn nghĩ bọn họ sẽ có hứng thú lắm, ai dè chả có ai thèm đáp lại hắn.
Trương Khởi Linh biết trước cả rồi, còn Ngô Tà thì chẳng biết xí nghiệp Hoắc thị liên quan gì đến cậu.
Bàn Tử lúng túng ho khan hai tiếng rồi nói tiếp: "Khụ khụ, là người phụ nữ tên Hoắc Linh kia, vốn đã sớm được chọn là người thừa kế, nhưng hôm qua lại phát bệnh tâm thần nên bị đưa đến viện điều dưỡng, Hoắc lão bà đành phải định ra người thừa kế tạm thời của xí nghiệp Hoắc thị.
Hơn nữa còn tuyên bố hoàn toàn tách khỏi kế hoạch khai phá biển sâu của Cầu Đức Khảo."
"Tiểu thư Hoắc Linh sao lại đột nhiên phát bệnh tâm thần? Tiểu Ca, không phải cô ấy đang ở công ty anh à?" Ngô Tà quay đầu hỏi Trương Khởi Linh.
"Chắc là làm ra chuyện không nên làm." Trương Khởi Linh vuốt ve mái tóc Ngô Tà đáp.
"Tiểu Ca, vậy bây giờ anh không có thư ký sao?" Ngô Tà muốn lật người lại nhưng không có sức, Trương Khởi Linh đỡ cậu tựa vào ngực mình.
"Vậy em đến làm thư ký của tôi." Trương Khởi Linh giữ chặt lấy Ngô Tà đang muốn thoát khỏi hắn.
"Tiểu Ca, Bàn...!Bàn Tử vẫn còn ở đây đó!" Ngô Tà cảm thấy gần gũi trước mặt người khác rất không ổn.
"Á...! Tôi về đây, dù sao cũng không có chuyện gì, hahaha." Bàn Tử vừa cười vừa bước ra ngoài, nhìn vào ánh mắt của Trương Khởi Linh thì rõ, nếu còn ở lì tại đó thì sẽ bị băm vằm ra mất.
"Bàn Tử, cơm tối của chúng tôi thì sao đây? Tôi muốn ăn tôm say rượu cơ!" Ngô Tà thấy Bàn Tử đi mất, cậu hét to với hắn.
"Để lần sau đi Thiên Chân, lần sau nha!" Nói xong, Bàn Tử đi ra khỏi biệt thự, "Bàn gia là đầu bếp của hai người à? Bàn gia cũng muốn đi tìm chân ái cuộc đời mình chứ, đỡ phải ngày ngày bị hai người chọc mù mắt chó." Bàn Tử lầm bầm trong lòng.
"Tiểu Ca, Bàn Tử đi rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?...!A...!Tiểu Ca, anh làm...!A" Ngô Tà đang muốn hỏi Trương Khởi Linh về bữa tối nay, không ngờ Trương Khởi Linh lại chặn miệng cậu bằng một nụ hôn.
Hôn xong, Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà đang giận dữ trừng hắn, "Tôi làm cho em!"
"Thật sao Tiểu Ca? Anh biết làm món tôm say rượu à?" Ngô Tà hưng phấn reo lên.
Trương Khởi Linh gật đầu.
"Em muốn ăn..." Trương Khởi Linh theo thói quen xoa đầu Ngô Tà rồi khẽ cười, sau đó hắn đứng dậy đi đến phòng bếp.
Chỉ cần là thứ em muốn thì tôi đều sẽ cho em, chỉ cần em yên tâm hạnh phúc ở cạnh tôi là đủ rồi..