Ngô Tà nằm trên giường hồi tưởng lại cả ngày hôm nay, tuy cậu rất vui vẻ nhưng nghĩ kĩ lại thì có thể thấy Trương Khởi Linh là một người rất khó nắm bắt.
Chính cậu cảm nhận được sự quan tâm của hắn dành cho mình, nhưng không giống Bàn Tử đem lại cho người ta cảm giác thân mật, hắn vừa gần gũi lại như xa cách.
Thay vì nói là xa cách, đúng hơn là tự bản thân Trương Khởi Linh đã toát ra vẻ tịch mịch đến cô độc.
Tại sao cậu lại nghĩ nhiều như vậy? Ngô Tà vỗ đầu mình, có lẽ do đây là con người đầu tiên mà cậu quen biết? Hạt châu của cậu vẫn còn nằm trong người hắn, nên chắc cậu cũng cảm nhận được một phần cảm xúc đã được hắn giấu kĩ trong lòng chăng?
Suy nghĩ một lúc vẫn không ra, Ngô Tà quyết định thây kệ, cậu chỉ muốn mau mau được đắm mình trong hồ bơi.
Lần này Ngô Tà đã tính toán thời gian cẩn thận hơn, khi trời còn chưa sáng thì cậu đã về phòng rồi.
Nhưng vì không được ngủ đủ giấc nên Ngô Tà ngủ thẳng đến khi mặt trời treo cao trên đỉnh đầu.
Rời giường, Ngô Tà xuống nhà, không thấy Trương Khởi Linh, chắc hắn đã đi làm rồi, nhưng Bàn Tử cũng không có nhà.
Trên bàn ăn đã bày sẵn cơm canh và một tờ giấy ghi chú viết: "Tiểu Thiên Chân, chờ cậu lâu rồi nhưng không thấy cậu dậy, Trương câm điếc không cho tôi đánh thức cậu.
Tôi ra ngoài đây, cậu đừng đi lung tung, ngoan ngoãn ở nhà chờ Bàn gia tôi về!"
Ngô Tà nghĩ Trương Khởi Linh không cho Bàn Tử gọi cậu dậy là vì hắn lo cậu ngủ không đủ sao? Còn Bàn Tử nữa chứ, cậu cũng đâu phải trẻ con, gì mà ngoan ngoãn ở nhà chờ hắn về, có khi tuổi của cậu còn lớn hơn của cả hai người đấy! Trong lòng Ngô Tà thầm khinh bỉ Bàn Tử, sau đó cậu ngồi xuống giải quyết bữa sáng.
Tiếp theo phải làm gì đây? Thật ra Bàn Tử nói cũng đúng, bây giờ cậu không biết gì cả, đi ra ngoài cũng không biết đường.
Không thì cậu đi quanh nhà xem thử, cậu nhớ thư phòng của Trương Khởi Linh có rất nhiều sách, có thể so với số lượng sách ở nhà của cậu, chắc là có thể giúp cậu biết được rất nhiều thứ hay ho.
Nghĩ vậy, Ngô Tà tới thư phòng, bên trong rất gọn gàng, ngoại trừ bộ bàn ghế sát cạnh cửa sổ, còn lại tất cả đều là giá sách.
Phong cách ở đây rất giống với văn phòng làm việc của Trương Khởi Linh, sạch sẽ đơn giản, cực kì phù hợp với con người hắn.
Ngô Tà lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ vừa rồi, bởi vì hôm qua hắn đối xử tốt với cậu quá nên cậu cứ toàn nhớ tới hắn sao? Đúng là kỳ quặc mà.
Ngô Tà chọn một vài quyển sách và bắt đầu đọc.
Đối với cậu, đọc sách là một việc rất thú vị và thư giãn, lúc còn ở nhà, cậu cũng hay đọc sách để tìm hiểu thêm về thế giới của con người.
Chính vì thế Ngô Tà rất muốn tận mắt thăm thú thế giới này, cậu đã năn nỉ chú ba nói giúp với mọi người trong nhà rồi lặng lẽ trốn đi chơi, bây giờ chỉ vì cứu người ta mà cậu phải ở lại đây, vậy nên cậu muốn nhân cơ hội này khám phá nhiều thứ mới lạ hơn.
Thời gian đọc sách trôi qua rất nhanh, Ngô Tà nghe thấy Bàn Tử gọi mình, cậu mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài ô cửa sổ, mặt trời đã xuống núi tự lúc nào.
Dưới nhà, Bàn Tử đã bắt đầu nấu bữa tối, Ngô Tà xuống giúp hắn, nhưng khi cậu vừa xuống thì bắt gặp Bàn Tử đang cầm dao mổ bụng cá.
Ngay lập tức, sắc mặt Ngô Tà tái nhợt đi, mùi máu cá tanh tưởi trong không khí làm cậu muốn nôn mửa.
Bàn Tử thấy không ổn, vội vàng đưa Ngô Tà đến phòng vệ sinh, vừa vỗ lưng cậu vừa nói:
"Tiểu Thiên Chân, cậu không sao chứ? Cậu bị bệnh à?"
Ngô Tà nôn thốc nôn tháo, xong rồi khoát tay đáp: "Không sao cả, chỉ là ngửi thấy mùi cá nên hơi khó chịu." Cậu không hề nói dối, quả thật là cậu không thoải mái khi ngửi thấy cái mùi tanh tưởi đó, thậm chí cậu còn thấy sợ hãi.
"Ha, kỳ lạ thật, nghe đâu cậu từng cứu Trương câm điếc, cậu biết bơi mà lại sợ mùi cá à? Nói vậy làm tôi đột nhiên nhớ tới mấy hôm trước, Trương câm điếc ăn cá cũng bị nôn mửa, quái lạ, trước đây hắn còn thích ăn cá lắm mà!"
Trong lòng Ngô Tà thầm kêu không ổn, nếu Bàn Tử suy nghĩ kĩ hơn nữa chắc chắn mọi chuyện sẽ bị lộ, vì vậy Ngô Tà tìm cách chuyển đề tài.
"Từ nhỏ tôi đã như vậy, thói quen thôi mà, còn Tiểu Ca chắc là vẫn còn bị ám ảnh.
Anh cần chuẩn bị gì không, tôi giúp anh một tay!"
"Đúng vậy Thiên Chân, tôi cũng nghĩ giống cậu đó.
Giờ cậu giúp tôi rửa rau đi." Bàn Tử thấy Ngô Tà nói y hệt như suy nghĩ của hắn, cũng không định đào sâu làm gì nữa, bắt tay vào làm bữa tối.
Trương Khởi Linh về đúng lúc Ngô Tà và Bàn Tử đã làm xong cơm tối, vì vậy ba người ngồi vào bàn ăn.
Thỉnh thoảng Trương Khởi Linh lại gắp đồ ăn vào chén của Ngô Tà, hắn không hiểu tại sao sắc mặt Ngô Tà vẫn luôn không tốt từ khi cậu đến đây, đặc biệt hôm nay mặt cậu lại tái nhợt.
Trương Khởi Linh bất giác muốn Ngô Tà ăn nhiều hơn chút, lần đầu tiên hắn quan tâm một người đến vậy, cảm giác khá là kỳ lạ.
Cả Trương Khởi Linh và Ngô Tà đều không động đến món cá, chỉ có mình Bàn Tử ăn đến no căng bụng, vừa ăn vừa oán giận nói:
"Ài, hai người đúng là có phúc mà không biết hưởng, ăn cá mà cũng nôn được, mỹ thực này lại chỉ có một mình Bàn gia đây thưởng thức, haha quá tuyệt vời."
Bàn Tử vừa nói xong, Trương Khởi Linh đã nhìn về phía Ngô Tà, Ngô Tà cũng chột dạ liếc mắt sang Trương Khởi Linh.
Hắn khẽ nhíu mày, nhưng ngay lập tức lại là khuôn mặt than ngàn năm không đổi, tựa như hắn chưa từng biểu hiện gì cả.
Ngô Tà nở nụ cười ngốc nghếch rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm, nhưng trong khoảnh khắc kia, cậu cảm nhận được cảm xúc của Trương Khởi Linh đang dao động.
Ăn xong, Bàn Tử có nói mấy câu nhưng Ngô Tà không đáp lại, không khí liền rơi vào im lặng, mỗi người đều ôm một tâm tư riêng.
Sau khi ai nấy đều trở về phòng ngủ, Ngô Tà cảm thấy hơi khó thở.
Chiều nay lúc nhìn thấy Bàn Tử mổ cá, Ngô Tà thực sự đã rất sợ hãi, thầm nghĩ có lẽ nào cậu cũng sẽ bị đối xử tàn bạo như vậy không.
Mặt khác, mây đen ngoài kia phủ kín cả bầu trời, một cơn bão đang kéo tới.
Áp suất không khí thấp làm Ngô Tà khó thở, cậu rất muốn nhanh chóng đến bể bơi nhưng sợ Trương Khởi Linh và Bàn Tử còn chưa ngủ, cuối cùng Ngô Tà phải nán lại.
Sau khi cậu không nghe thấy tiếng động nào ngoài kia nữa, Ngô Tà mới chậm rãi đi ra khỏi phòng, xuống lầu rồi chạy ra ngoài.
Đầu óc cậu đã gần như mê man nên hoàn toàn không chú ý tới một đôi mắt ở trong góc đang chằm chằm theo dõi mình, đồng thời bám theo cậu ra ngoài bể bơi..