Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân| Bình Tà Chàng Tiên Cá


Bàn Tử không biết mình nên dẫn Ngô Tà đi chơi đâu cho vui vẻ, hắn nghĩ Ngô Tà chắc chắn chưa đi công viên trò chơi bao giờ, vì vậy liền dẫn cậu tham quan thủy cung.

Buổi sáng sau khi ăn xong, Bàn Tử cùng Trương Khởi Linh và Ngô Tà đến công viên trò chơi.

Đến nơi, cả ba người đều choáng ngợp, dù Ngô Tà vô cùng hào hứng nhưng vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời đứng bên cạnh hai người bọn họ.

Bàn Tử chưa bao giờ đến những nơi như thế này, còn Trương Khởi Linh lại là kẻ hoàn toàn không có tuổi thơ.

"Thế này đi, Thiên Chân cậu muốn đi chơi chỗ nào cứ nói, chúng tôi sẽ đi theo cậu." Ba người im lặng đứng tại chỗ một lúc, cuối cùng Bàn Tử vẫn phải lên tiếng.

"Tôi....tôi á?" Nghe vậy, Ngô Tà hưng phấn không thôi nhưng vẫn cố kiềm nén mà đáp lại: "Nhưng mà tôi không biết nên chơi gì mới vui!"

Nghe Ngô Tà nói vậy, Trương Khởi Linh thầm nghĩ hóa ra cậu cũng giống như hắn, lúc nhỏ cũng chưa từng được đến những nơi như thế này, không hề có ký ức vui vẻ bên người thân và gia đình, lòng hắn xót xa, hàng lông mày cũng nhíu chặt lại.

Còn Bàn Tử bên cạnh đột nhiên hiểu ra, lập tức đề nghị: "Vậy Bàn gia tôi sẽ quyết định! Ừm...!Để xem nào...!Trước tiên chúng ta chơi tàu lượn đi!"
Hai người kia chưa kịp phản ứng thì Bàn Tử đã chạy đến chỗ tàu lượn.

Mặc dù hôm nay không phải ngày nghỉ, nhưng vẫn phải đợi một lúc mới đến lượt bọn họ.

Ngô Tà ngồi vào chỗ trước, vốn tưởng rằng Bàn Tử sẽ ngồi chung với mình, nhưng khi cậu ngẩng đầu lên thì Trương Khởi Linh đã ngồi xuống bên cạnh cậu, còn Bàn Tử lại ngồi ngay sau hai người họ.

Bàn Tử chỉ có một suy nghĩ thầm kín là "Đồ mặt than như Trương Khởi Linh chơi tàu lượn sẽ như thế nào? Nhất định phải ngồi phía sau âm thầm quan sát mới được."
Tàu lượn từ từ chạy, một lát sau nó đã lên đến chỗ cao nhất.

Đây là lần đầu tiên Ngô Tà ở chỗ cao như vậy, cậu thật sự rất sợ hãi nhưng phần nhiều vẫn là hưng phấn.

Dù sao đối với những thứ ngoài khả năng của mình, người ta vẫn luôn mang theo sự khát khao, thân là một người cá sống dưới nước, Ngô Tà cũng từng có ước mơ được bay lượn như chim chóc trên trời, tuy rằng bây giờ không bay trên trời nhưng với độ cao chừng này cũng đủ để khiến Ngô Tà cảm thấy sung sướng vô cùng.

Khi tàu lượn trượt xuống, Ngô Tà cảm giác như trái tim cũng bay theo, người ngồi phía trước la hét vì sợ hãi và phấn khích, cậu cũng bắt chước hét theo.

Lát sau Ngô Tà thấy không ổn lắm, cậu liếc sang Trương Khởi Linh bên cạnh, người này đúng là luôn duy trì bộ dạng bình tĩnh, cho dù ở hoàn cảnh hiện tại hắn cũng chỉ khẽ nhíu mày.


Trong lòng Ngô Tà lại nghĩ hắn nhíu mày là vì xung quanh la hét quá ồn ào.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Ngô Tà, Trương Khởi Linh quay sang nhìn cậu.

Mặc dù vẫn là khuôn mặt than vạn năm không thay đổi, nhưng Ngô Tà lại nhận ra được hắn đang hỏi mình "Có chuyện gì không?" Đúng lúc ấy, tàu lượn đi vào trong hang động, mọi thứ xung quanh thoắt cái tối sầm lại, nhưng Trương Khởi Linh vẫn kịp nhìn thấy nụ cười rực rỡ của Ngô Tà, nụ cười của cậu rất vui vẻ.

Sau khi xuống khỏi tàu lượn, Bàn Tử theo đám người vây quanh nhìn ảnh chụp khi tàu lượn qua hang động, Ngô Tà và Trương Khởi Linh thì đứng ở một bên ít người.

"Tiểu Ca...!Anh có vui không?" Không hiểu sao Ngô Tà lại hỏi như vậy, cậu chỉ cảm thấy dù cho Trương Khởi Linh đang đứng ở một nơi náo nhiệt ồn ã thì hắn vĩnh viễn mang theo sự cô độc và tách biệt với mọi người, tựa như lần đầu tiên cậu bắt gặp hắn ngồi ở tảng đá ngầm ngắm nhìn bầu trời.

Loại tịch mịch này dường như là muốn gạt bỏ hết thảy mọi thứ xung quanh ra khỏi bản thân.

Vốn tưởng rằng Trương Khởi Linh sẽ không trả lời, nhưng cậu lại nghe hắn đáp:

"Ừ."
Dù cho chỉ có vỏn vẹn một từ, nhưng Ngô Tà biết rằng ít nhất bây giờ Trương Khởi Linh có sự liên hệ với thế giới này, ít nhất cậu đã khiến hắn cho mình một câu trả lời.

Nghĩ vậy, cậu cảm thấy rất vui, một người lạnh lùng như hắn có thêm chút sức sống, cho dù sau này cậu rời đi cũng không tiếc nuối.

Còn bên kia, Bàn Tử cầm theo tấm ảnh chụp chạy tới, sau khi đưa ảnh cho Trương Khởi Linh, hắn liền kéo Ngô Tà đi chơi trò khác.

Trong tấm ảnh, Ngô Tà và Trương Khởi Linh đang nhìn nhau, nụ cười của cậu nở rộ trên môi.

Bàn Tử và Ngô Tà lại không biết rằng, lúc Trương Khởi Linh nhìn bức ảnh, hắn cũng khẽ mỉm cười..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận