Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân | Bình Tà Chúng Ta Cùng Nhau Tốt Nghiệp


Buổi chiều lúc đến lớp, chỗ ngồi bên cạnh Trương Khởi Linh trống không, hắn khẽ cau mày.

"Trương Khởi Linh! Đang học mà em làm gì đấy!"
Lại là tiết của thầy giáo chính trị, Trương Khởi Linh đứng dậy, trên lưng vác theo cặp của hắn và của Ngô Tà, hắn bình tĩnh đi ra khỏi lớp.

Giáo viên ở phía sau đang tức xì khói, nhưng Trương Khởi Linh vẫn vô cùng quyết đoán không thèm để ý.

Ngô Tà ngủ tới khi trời tối, quản gia Lý Duyệt đến gõ cửa phòng cậu.

Cốc cốc cốc.

"Ai vậy?"
Ngô Tà từ trong chăn chui ra mơ màng hỏi.

"Thiếu gia, là tôi, Lý Duyệt, dưới nhà có một thiếu gia họ Trương đến tìm cậu."
"Họ Trương? Ai vậy?"
"Cậu ấy không nói, chỉ bảo là tới tìm cậu.

Tôi có hỏi nữa nhưng cậu ấy không trả lời."
Ngô Tà ngây ngốc vò mái đầu bù xù của mình, sau đó cậu đột ngột nhảy dựng lên.

"Cháu xuống liền, chú đưa cậu ấy đến thư phòng của cháu trước đi."
"Vâng."
Ngô Tà nghĩ, rất có thể là Trương Khởi Linh thấy cậu không đi học nên chạy tới thăm mình, mặc dù có vẻ hơi vô lý, nhưng tâm tình của Ngô Tà tự nhiên vui vẻ hơn rất nhiều, cậu tùy tiện mặc thêm quần áo rồi đến thư phòng.

Trong phòng, Trương Khởi Linh ngồi trên sô pha cau mày nhìn ly trà trước mặt, cặp sách của hắn và của Ngô Tà được đặt bên cạnh.


"Tiểu Ca, sao cậu lại tới đây?"
Ngô Tà mở cửa nhìn thấy Trương Khởi Linh, cậu càng vui hơn, sau đó cậu ngồi xuống bên cạnh Trương Khởi Linh.

Hắn ngẩng đầu nhìn cậu, nói:
"Cậu không về học."
"Chú ba của tớ bắt tớ phải đi bệnh viện, cuối cùng bác sĩ bảo chỉ cần bôi thuốc là được, dù sao buổi chiều cũng tan học nên tớ không về trường.

Đúng rồi, sao cậu biết được địa chỉ nhà tớ vậy?"
"Hỏi người khác."
Ngô Tà im lặng, cậu không thể tưởng tượng được vẻ mặt của Trương Khởi Linh khi tìm người để hỏi đường, nhưng mà chắc chắn hắn vẫn trưng ra bộ mặt than ngàn năm không đổi.

"Lần sau không cần rắc rối như vậy đâu, chỉ cần cậu gọi điện thoại hỏi tớ là được.

Đúng rồi! Tớ vẫn chưa có số điện thoại của cậu!"
Ngô Tà đột nhiên nhận ra, cậu và Trương Khởi Linh đã ở chung phòng với nhau được vài ngày, vậy mà cậu còn chưa có số điện thoại của hắn.

Ngô Tà vội vàng lấy ra điện thoại của mình rồi hỏi Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca, số điện thoại của cậu là gì? Tớ sẽ lưu vào máy."
Ngô Tà đợi một lúc mà Trương Khởi Linh vẫn không nói, cậu ngẩng đầu nhìn hắn, Trương Khởi Linh cũng nhíu mày nhìn lại, cả buổi mới mở miệng nói:
"Tôi không có điện thoại."
"Hả?"
Ngô Tà ngạc nhiên nhìn Trương Khởi Linh, trông hắn không giống người sẽ không có nổi tiền để mua điện thoại, thậm chí hắn còn mua được cây bút và ly nước loại tốt nhất, chẳng lẽ tiền mua di động lại không có.

Trương Khởi Linh nhìn chằm chằm điện thoại của Ngô Tà rồi nói:
"Ngày mai đi mua."
Ngô Tà chưa gặp ai dứt khoát như vậy, cậu cất điện thoại đi rồi lại hỏi hắn:
"Tiểu Ca, cậu không về phòng ngủ mà đến đây luôn sao?"
"Ừ."
"Là vậy à."
Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà, hắn cảm thấy Ngô Tà định nói gì đó với mình, nhưng Ngô Tà chỉ mỉm cười thần bí mà không nói gì cả, cậu chỉ ly trà trước mặt Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca, cậu uống trà đi, lát nữa nó nguội mất."
"Ừ."
Nâng chén trà lên nhấp một ngụm, Trương Khởi Linh lại đặt xuống, đúng lúc này Lý Duyệt gõ cửa đi vào hỏi:
"Thiếu gia, tam lão gia vừa gọi điện bảo tối nay sẽ cùng lão gia về ăn cơm, buổi tối cậu muốn ăn gì? Vị thiếu gia này có ở lại dùng bữa không?"
"Tiểu Ca, cậu ở lại đây ăn tối đi, cậu có muốn ăn món gì không?"
Trương Khởi Linh cau mày suy nghĩ, sau đó hắn lắc đầu, nói:
"Không, tôi sẽ về."
Nói xong, Trương Khởi Linh đứng dậy cầm lấy cặp của mình chuẩn bị rời đi, Ngô Tà cũng đứng lên nói:
"Về sớm vậy, Tiểu Ca, cậu ở lại ăn cơm đi."
"Không cần."
Trương Khởi Linh từ chối, sau đó hắn đi ra cửa, Ngô Tà cũng nhanh chóng theo ra, Lý Duyệt ở phía sau nhìn thiếu gia nhà mình vội vàng đi tiễn người ta như tiễn người yêu, không nén nổi tò mò, liệu vị thiếu gia kiệm lời kia là ai, chưa từng nghe nói trong lớp của thiếu gia nhà mình có bạn học nào như vậy.

Đến cửa, Ngô Tà xem ra Trương Khởi Linh cũng không định ở lại thật nên nói:
"Tiểu Ca, cậu đi đường cẩn thận nha, giờ tự học ngày mai gặp lại."
"Ừ."

Một mình trèo lên xe đạp, Trương Khởi Linh chậm rãi đi ra khỏi sân nhà Ngô Tà.

Lúc này Lý Duyệt cũng đi ra hỏi Ngô Tà:
"Thiếu gia, tối nay cậu muốn ăn gì?"
"Sao cũng được, cháu ngủ đây, đến giờ cơm nhớ gọi cháu."
Nói xong, Ngô Tà lại uể oải quay về phòng.

"Mới vừa rồi vẫn còn vui vẻ lắm mà, tại sao bây giờ lại mất hứng như vậy?"
Lý Duyệt nghi hoặc nhìn theo bóng dáng Ngô Tà, sau đó lại nhìn theo hướng Trương Khởi Linh vừa rời đi, lắc đầu rồi đóng cửa lại.

Buổi tối, Ngô Nhất Cùng và Ngô Tam Tỉnh về nhà, Lý Duyệt lên phòng gọi Ngô Tà đang xem máy tính xuống, Ngô Tà cùng cha mình và chú ba ăn cơm.

Ngô Nhất Cùng nhìn thoáng qua cậu, hỏi:
"Tiểu Tà, chú ba nói lưng của con bị thương, bây giờ có đỡ chưa?"
"Đỡ rồi ạ, cũng không sao cả, chú ba cứ bắt con đi bệnh viện."
"Đó là do chú ba lo cho con.

Con ở trường có quen không? Ở chung với bạn cùng phòng thế nào?"
"Quen ạ, bạn cùng phòng tốt lắm, tụi con ở chung khá hợp."
Lúc này, Ngô Tam Tỉnh đột nhiên nói:
"Chú Giải của cháu có hỏi chú, chiều nay Vũ Thần không vui lắm, không đi luyện diễn với Nhị gia nên bảo chú hỏi cháu, có phải ở trường học có chuyện gì không?".

ngôn tình ngược
Ngô Tà đang nhai thức ăn, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ nên trả lời như thế nào, Ngô Nhất Cùng thấy Ngô Tà không nói, giọng ông trầm xuống hỏi:
"Chú ba đang hỏi con đấy, ở đó ngây ngẩn làm gì?"
"Không....không có chuyện gì cả, nói chung là nhiều nữ sinh quấy rầy hắn làm hắn thấy rất phiền."
"Hừ, chú ba, gần đây trường học khá lơ là, ngày mai chú mở cuộc họp với mấy giáo viên khác, tìm cách quản lý lại đám học sinh năm ba đi.

Năm cuối rồi, không lo học lại còn có tâm tư đi yêu đương, Tiểu Tà, con cũng vậy, có nữ sinh nào làm phiền con không?"
Ngô Tà tự nhiên bị nhắc tên, cậu ngẩng đầu nói với cha mình:
"Cha suy nghĩ nhiều rồi, hoa đào của con đều bị Tiểu Hoa chặn lại, ai dám làm phiền chứ.

Nếu không con cũng đi giúp Tiểu Hoa ngăn lại đám nữ sinh kia?"

"Vớ vẩn, mấy đứa đều năm ba rồi, phải chú tâm vào chuyện học tập.

Còn chuyện của Vũ Thần, ngày mai chú ba của con sẽ nói chuyện với các giáo viên khác, sau đó thông báo nhắc nhở là được, ăn cơm đi."
"Dạ."
Cơm nước xong, Ngô Tà nói ngủ ngon với cha và chú ba rồi phóng lên lầu, Ngô Nhất Cùng và Ngô Tam Tỉnh thì đến thư phòng bàn chuyện công sự.

Trở về phòng ngủ, Ngô Tà gọi điện thoại cho Giải Vũ Thần.

"Alo, ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, có chuyện gì không?"
"Lúc nãy chú ba của tớ có nói, cậu không đi luyện diễn với Nhị gia?"
"Ừ."
"Cậu đi đâu?"
"Không đi đâu hết, ở nhà."
Ngô Tà im lặng một chút, sau đó mới nói tiếp:
"Tiểu Hoa...."
Ngô Tà lại gọi một tiếng Giải Vũ Thần, nhưng cậu cũng không biết nên nói cái gì.

Ở đầu dây bên kia Giải Vũ Thần cũng không nói chuyện, hai người rơi vào trầm mặc.

Cuối cùng Giải Vũ Thần chúc ngủ ngon, Ngô Tà mới cúp máy.

Nắm điện thoại trong tay, Giải Vũ Thần nhìn bộ hí phục treo trên tường.

Ánh mắt luôn mang theo sự quyến rũ mềm mại, chẳng biết tự bao giờ lại nhuốm thêm một phần bi thương..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận