Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân | Bình Tà Chúng Ta Cùng Nhau Tốt Nghiệp


Thịch thịch thịch.
Ngô Tà dựa trên lưng Trương Khởi Linh, cậu sợ hãi nghe tiếng tim đập của mình to đến mức có cảm giác như cả trường học đều nghe thấy.

Cậu nuốt nước miếng, hỏi Trương Khởi Linh:
"Tiểu...!Tiểu Ca? Cậu có nghe thấy tiếng gì không?"
"Không."
"Ừm."
Ngô Tà vừa định thở phào nhẹ nhõm, Trương Khởi Linh lại nói tiếp:
"Cảm nhận được."
"Hả? Cảm nhận được cái gì?"
Ngô Tà tò mò nhìn gáy Trương Khởi Linh, không hiểu Trương Khởi Linh cảm nhận được điều gì.
"Tim cậu đập quá nhanh."
"......"
Ngô Tà vừa mới thả lỏng cả người, ngay lập tức lại cứng đờ ra, lần này cả đôi mắt của cậu cũng không dám liếc ngang liếc dọc, nhưng Ngô Tà nhìn vẫn chả khác gì đang bám vào người Trương Khởi Linh, bỗng hắn đột ngột cất tiếng hỏi:
"Cậu căng thẳng như vậy làm gì?"
"Không....không có, chỉ là....tớ chưa bao giờ được nam sinh khác cõng....!Cảm giác rất kỳ quái."
"Giải Vũ Thần chưa từng cõng cậu sao?"
"Đều là tớ cõng cậu ta! Y chính là một nữ quỷ đầu thai thành nam sinh! Bắt cậu ta cõng tớ á, không bằng tớ đập đầu vào gối chết luôn cho rồi."
"Ha."
"Tiểu Ca, cậu vừa cười đấy à?"
Dường như Ngô Tà vừa nghe thấy Trương Khởi Linh mỉm cười, cậu ôm cổ Trương Khởi Linh, cố gắng rướn đầu ra phía trước để nhìn xem bộ dáng lúc hắn nở nụ cười sẽ như thế nào.
"Không."
Nhưng Trương Khởi Linh lập tức phủ nhận.
"Rõ ràng tớ nghe thấy mà, Tiểu Ca, cậu cười với tớ một cái đi, tớ còn chưa bao giờ thấy cậu cười đâu?"
"Không."
Sau đó không ai nói nữa, ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua tầng mây phủ màu vàng ấm áp lên người Ngô Tà và Trương Khởi Linh.
Trước mắt Ngô Tà tối sầm lại, cậu hoa mắt chóng mặt chuẩn bị ngã khỏi lưng Trương Khởi Linh, Trương Khởi Linh cũng ngừng bước.
Mới vừa nãy Ngô Tà rướn người ra trước để xem Trương Khởi Linh mỉm cười, còn hắn thì quay đầu lại phủ nhận, ai ngờ mới vừa quay lại, môi hắn liền chạm phải môi của Ngô Tà, ngay lúc đó cả hai người đều ngây dại, không hiểu cớ gì lại xảy ra tình huống này.
"Á!"
Ngô Tà vẫn ngã xuống từ trên lưng Trương Khởi Linh, Trương Khởi Linh bị tiếng kêu thảm thiết của cậu kéo về thực tại, hắn vội vã quay người lại cõng cậu lên.

Cả một đường đi hai người không nói với nhau câu nào nữa.
Lý Phi ngồi trên bục giảng, nhìn thấy Trương Khởi Linh cõng Ngô Tà vào liền hỏi:
"Trương Khởi Linh, Ngô Tà bị sao vậy?"
Trương Khởi Linh không nói, mặt liệt cõng cậu đến chỗ ngồi, vẻ mặt Ngô Tà méo mó nói với Lý Phi:
"Thầy Lý, tối qua ký túc xá đột nhiên mất điện, em...em không thấy đường nên bị ngã, đầu gối bị thương."
Không biết vì sao mà Ngô Tà đột nhiên không muốn nói cho người khác biết là lúc đó cậu đang ở trong phòng tắm, nếu không lát nữa Lý Phi lại hỏi cậu vấn đề khác, cậu sợ sẽ phải nói rằng Trương Khởi Linh đã cứu cậu ra khỏi phòng tắm trong tình trạng khỏa thân.
Xì! Cậu đang suy nghĩ thứ quái quỷ gì vậy! Đều là nam sinh cả, lại còn chung phòng ngủ, không mặc quần áo thì sao chứ, thậm chí không mặc quần....!Stop stop! Cậu lại đang nghĩ gì đây, sao càng nghĩ càng đi xa quá!
"Nghiêm trọng không? Có nên xuống phòng y tế không, sao mặt em đỏ vậy? Chẳng lẽ lại bị sốt?"
"Không sao đâu ạ."
Vẻ mặt Ngô Tà méo xệch, sau khi Trương Khởi Linh nghe Lý Phi nói còn nghi hoặc nhìn Ngô Tà, cậu hận không thể đào cái lỗ chui xuống đất luôn, rốt cuộc vừa nãy cậu đã nghĩ cái gì vậy trời?! Đã thế sáng nay Trương Khởi Linh còn rất bất thường, hắn nhìn thấy khuôn mặt Ngô Tà đỏ bừng nên mới hỏi:
"Cậu sao vậy? Lại bị cảm à? Có phải tối qua ngồi lâu như vậy mà không mặc đồ nên mới trúng gió không?"
Nghe Trương Khởi Linh nói "không mặc đồ", Ngô Tà lại nhớ tới hình ảnh cậu cởi trần ngồi trước mặt Trương Khởi Linh cả buổi trời, đầu óc cậu lập tức rơi vào trạng thái chết lâm sàng.
"Ngô Tà?"
Ngô Tà không phản ứng, Trương Khởi Linh lại mở miệng gọi cậu.
Bép.
Ngô Tà thầm tát mình một cái bạt tai, sau đó cậu tỉnh táo lại.

Ngô Tà thấy Trương Khởi Linh khẽ cau mày nhìn mình, vội vàng giải thích cho hắn:
"Không...không bị sốt!"
"Mặt cậu rất đỏ."
"Mới....mới nãy hơi căng thẳng, nên đỏ mặt!"
Ngô Tà muốn rớt nước mắt, cậu đang nói bậy bạ gì vậy, hồi hộp? Liệu có chuyện gì căng thẳng đến mức đỏ mặt chứ.
Hôn môi.
Xì xì xì! Ngô Tà thầm phỉ nhổ bản thân, mẹ nó hôn môi! Chỉ là không cẩn thận nên lỡ chạm môi chút thôi.

Ngô Tà không dám nói nữa, cậu cầm sách lên vùi đầu vào đọc, chỉ là cả khuôn mặt cậu đều vùi vào trong sách nên không thấy được khóe miệng của Trương Khởi Linh khẽ nhếch lên một chút.
Cả buổi sáng Ngô Tà đều ở trong trạng thái đi vào cõi thần tiên, hoàn toàn quên mất mình đang trong tiết học, ngẩn người nhìn bảng đen đến xuất thần.

Tâm tình Trương Khởi Linh khá tốt, hắn lấy vở của Ngô Tà qua giúp cậu ghi chép bài học cẩn thận tỉ mỉ.
Cậu cũng không phải con gái, bị người khác nhìn thấy nửa người trên cũng chả sao cả, nếu mất điện sớm hơn, có khi Trương Khởi Linh xông vào sẽ thấy cậu khỏa thân cả người luôn.

Khỏa thân....!Ngô Tà dùng sức đập nát hình ảnh đáng sợ trong đầu mình.
Sau đó, sáng nay Trương Khởi Linh cõng cậu dưới ánh mặt trời, hai đôi môi vô tình chạm nhau, khung cảnh tươi đẹp rực rỡ ấy đột nhiên hiện lên trong đầu cậu, Ngô Tà nghe thấy tiếng gào thét của chính mình.
"Tôi không hề cố ý! Là Trương Khởi Linh đột nhiên quay đầu lại! Tôi không cố ý mà!"
"Tôi không cố ý mà!"
"Ngô Tà! Đang học mà em la hét cái gì vậy!"
Giọng nói tức giận của giáo viên toán làm Ngô Tà tỉnh táo lại, sau đó cậu mới hoảng sợ mà ý thức được mình vừa mới hét lên những lời trong lòng! Cậu nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của giáo viên dạy toán cùng với những ánh mắt tò mò của bạn học, Ngô Tà ấp úng nói:
"Thầy Chu, em xin lỗi."
Ngô Tà chán nản, cả sáng nay trong đầu cậu chỉ toàn là Trương Khởi Linh, hắn còn ở bên cạnh hỏi:
"Cậu không cố ý cái gì?"
"Tớ không cố ý....!Không! Tớ vừa ngủ gật nên nằm mơ, không có gì đâu."
Ngô Tà suýt chút nữa đã nói ra, cậu cười xấu hổ với Trương Khởi Linh rồi lại nhìn lên bảng.
Chuông tan học vang lên, Trương Khởi Linh dọn dẹp sách vở rồi nói với Ngô Tà:
"Đi ăn thôi."
Ngô Tà nghi hoặc nhìn Trương Khởi Linh, hỏi:
"Đi ăn? Cậu đói quá nên muốn ăn thêm hả?"
"Đi ăn trưa."
"Ăn trưa?!"
Ngô Tà ngẩng đầu nhìn xung quanh, các học sinh khác đều lục tục rời khỏi phòng học, cậu lại quay đầu nhìn Trương Khởi Linh:
"Đã giữa trưa rồi à?"
"Ừ."
Ngô Tà than thở, dọn dẹp một chút rồi cùng đi với Trương Khởi Linh, nhưng Trương Khởi Linh lại duỗi tay qua như muốn cõng cậu lên, Ngô Tà tránh ra, cậu xấu hổ nói:
"Tiểu Ca, tớ có thể tự đi, không cần phiền cậu đâu."
Trương Khởi Linh không nói, chỉ bắt lấy bả vai của Ngô Tà, xoay người cõng cậu lên.

Ngô Tà tiếp tục giãy dụa trên lưng Trương Khởi Linh.
"Tiểu Ca, Tiểu Ca, không sao thật mà, cậu thả tớ xuống đi! Tiểu Ca."
"Cậu muốn hai chúng ta bị ngã cầu thang tiếp sao?"
Trương Khởi Linh bình tĩnh nói với Ngô Tà, Ngô Tà thấy hai người đang đi xuống cầu thang nên cũng không dám manh động nữa, đành cam chịu ôm lấy Trương Khởi Linh.
Trong căn tin, Giải Vũ Thần và Bàn Tử ngơ ngác nhìn Trương Khởi Linh cõng Ngô Tà đi tới, Bàn Tử suýt nữa là phun hết đồ ăn trong miệng ra.

Ngô Tà cũng ngạc nhiên nhìn Giải Vũ Thần, không hiểu tại sao y lại ở đây, không phải y đã nói sẽ ở nhà một tuần luôn sao?
Chờ Ngô Tà ngồi xuống, Giải Vũ Thần mới hỏi:
"Hai người làm trò gì vậy? Sao hắn lại cõng cậu?"
"Đầu gối của tớ bị thương, đi không được nên Tiểu Ca cõng tớ."
"Sao đầu gối lại bị thương?"
"Giống cậu, bị ngã."
"Nghiêm trọng không?"
"Không, có hơi sưng."
"Có hơi sưng?! Vậy mà cũng phải để người khác cõng?"
"Ai cần cậu quan tâm!"
Ngô Tà mắng Giải Vũ Thần một câu, Giải Vũ Thần cũng cãi lại, Trương Khởi Linh đã đứng dậy nói:
"Tôi đi lấy cơm cho cậu."
"Cảm ơn."
Trương Khởi Linh đi rồi, Ngô Tà lại hỏi Giải Vũ Thần:
"Sao cậu lại ở trường, không phải nói về nhà một tuần à?"
"Ở nhà chán lắm, cha tớ còn lải nhải dông dài, sáng nay tớ liền đến trường.

Tớ nghe nói Trương Khởi Linh không thèm phản ứng với ai, sao lại tốt với cậu như vậy? Tớ thấy hắn cũng không phải là loại người sẽ quan tâm bạn cùng phòng đâu."
"......"
Ngô Tà không nói, Bàn Tử lập tức chen vào:
"Hoa nhi gia, nếu cậu thích, lát nữa Bàn gia tôi cũng sẽ cõng cậu về.

Cậu không cần phải so đo chút chuyện trẻ con với Trương Tiểu Ca đâu!
Giải Vũ Thần ghét bỏ nhìn Bàn Tử, nói:
"Cậu béo lắm, để cậu cõng tôi, tôi còn sợ bị dính mỡ."
"Hoa nhi gia! Bàn gia tôi có thần mỡ phù hộ! Để tôi cõng cậu, đảm bảo không khó chịu, lại còn mềm như nằm đệm!"
"Lại còn mềm như nằm đệm! Chỉ toàn mỡ!"
Lúc này, Trương Khởi Linh bưng theo hai phần ăn trở lại, để đồ ăn của Ngô Tà trước mặt cậu, sau đó Trương Khởi Linh cúi đầu im lặng ăn cơm.

Giải Vũ Thần lại nói với Ngô Tà:
"Ngô Tà, tiết thể dục buổi chiều của lớp tớ hình như trùng với lớp của cậu phải không?"
"Trùng thì sao? Đừng nói tớ, nhìn lại cậu đi, tay còn đang bó bột, chân thì bong gân, cậu còn muốn làm gì nữa? Chơi bóng rổ à?"
"Tớ cũng không như cậu, một chút vết thương nhỏ còn phải nhờ người cõng! Vết thương ấy còn chẳng thể coi là vết thương!"
Dứt lời, Giải Vũ Thần giơ cánh tay bó bột lên, đắc ý lắc lắc cánh tay trước mặt Ngô Tà.

Ngô Tà trưng ra vẻ mặt coi thường, cúi đầu ăn cơm không thèm để ý tới y nữa.

Giải Vũ Thần hừ lạnh một tiếng, nhíu mày đánh giá Trương Khởi Linh đang im lặng giải quyết bữa trưa.
Đúng là chiều nay Ngô Tà có tiết thể dục chung với lớp của Giải Vũ Thần.

Trương Khởi Linh cõng Ngô Tà đến chỗ bồn hoa ngồi, Giải Vũ Thần nhảy lò cò đến chỗ Ngô Tà, hai người nhàn nhã nhìn các bạn học phải chạy hai vòng làm nóng người dưới yêu cầu của giáo viên.

Đặc biệt là Bàn Tử, Ngô Tà buồn cười nhìn cái bụng đầy mỡ của Bàn Tử rung rinh như gợn sóng lúc hắn chạy, đột nhiên cậu cảm thấy trưa nay Giải Vũ Thần nói rất đúng, Bàn Tử đúng là người đầy mỡ.
Ngô Tà lại quay đầu nhìn Trương Khởi Linh, Trương Khởi Linh chạy xong hai vòng mà cứ như vừa đi bộ xong, thậm chí còn không thở dốc, mặt vô cảm xúc tiếp tục vận động làm nóng người dưới yêu cầu của giáo viên.
Sau khi được tự do hoạt động, Trương Khởi Linh lại đây nói với Ngô Tà hắn đi mua nước rồi rời đi.
"Tớ tìm Bàn Tử chơi bóng."
"Cậu bị điên hả? Tay chân như thế này còn đòi chơi bóng?"
"Đánh bóng bàn, tớ dùng một tay, Bàn Tử cũng không đánh lại tớ."
Giải Vũ Thần khinh bỉ liếc nhìn Ngô Tà rồi đi mất, Ngô Tà ở sau lưng y thầm giơ ngón giữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui