Sau khi leo mấy tầng lầu cùng với Giải Vũ Thần, chân Ngô Tà bắt đầu run rẩy không đứng vững, cậu phải nghỉ ngơi một lúc mới trở lại bình thường.
"Tiểu Hoa, chúng ta đi đâu vậy?"
"Về nhà."
"Mẹ nó! Bây giờ là nửa đêm đấy! Cậu về nhà làm gì?! Về nhà còn gọi cả tớ?!"
"Tâm trạng không vui."
"Tâm trạng cậu không vui trước giờ mà."
"Không thấy hắn."
"Không thấy ai cơ?"
"Mấy ngày rồi hắn vẫn không đến trường, có phải hắn lại đi đâu hay không?"
"Thầy Tề à?"
"Ừ."
"Tớ có số điện thoại của anh ta, cậu có muốn gọi thử không?"
"Không."
"Vậy cậu đang làm trò gì đây! Đã hơn nửa đêm rồi! Bảo tớ trèo bảy tầng lầu để đi về nhà với cậu!!! Rồi cha tớ hỏi vì sao lại về nhà, tớ không muốn nói là cậu bắt tớ trèo cửa sổ đi về đâu!"
Giải Vũ Thần không nói gì, Ngô Tà tức giận giậm chân.
Cuối cùng cậu vẫn phải thỏa hiệp, theo Giải Vũ Thần đi ra khỏi trường học.
Hai người đi một lúc mới gọi được xe, Ngô Tà tiễn Giải Vũ Thần về nhà rồi định quay lại trường, nhưng mà nghĩ đến bảy tầng lầu, sau đó lại nghĩ đến Trương Khởi Linh, Ngô Tà lại giận dỗi đi về nhà.
"Thiếu gia?! Sao cậu lại về rồi?!"
Lý Duyệt kinh ngạc nhìn Ngô Tà đứng ở cửa, không hiểu vì sao hơn nửa đêm mà cậu lại chạy về nhà.
"À, Tiểu Hoa không khỏe, cháu đưa cậu ta đi bệnh viện, ký túc xá đã đóng cửa rồi nên cháu phải về nhà.
Chú Lý, làm phiền chú rồi, lúc đi vội vàng nên cháu không mang chìa khóa, chú đi nghỉ ngơi đi."
"Cậu muốn tôi chuẩn bị bữa khuya không?"
"Không cần đâu ạ, cháu tắm rửa xong sẽ đi ngủ."
"Ừ."
Leo bảy tầng, vừa mệt vừa sợ, quần áo của Ngô Tà đã ướt đẫm mồ hôi, cậu định tắm rửa một chút, nhưng nhìn liếc qua điện thoại, đã hai giờ rồi mà Trương Khởi Linh cũng không thèm nhắn tin hỏi cậu một câu! Ngô Tà càng nghĩ càng giận, vọt vào phòng tắm mở nước lạnh xối lên người, sau đó lau qua loa đầu tóc, Ngô Tà liền về phòng ngủ.
"Tiểu Tà trở về khi nào? Sao lại bị cảm rồi? Còn nghiêm trọng như vậy?"
Ngô Nhất Cùng lo lắng nhìn Ngô Tà đang nằm bẹp trên giường, Lý Duyệt sốt ruột đứng bên cạnh đáp:
"Hai giờ tối qua thiếu gia về nhà, bảo là Giải thiếu gia không khỏe nên cậu ấy phải đưa đi bệnh viện, vì muộn rồi nên không về trường mà về thẳng nhà luôn.
Lúc về có hơi không vui, cũng không rõ cậu ấy không thoải mái chỗ nào."
"Thôi, chắc là trúng gió cảm lạnh, đi làm cho nó một chén nước gừng rồi lấy thuốc cảm uống, cứ để nó nghỉ ngơi chút là được."
"Vâng."
Ngô Tà ngủ thẳng đến buổi chiều mới tỉnh lại, đầu cậu choáng váng đau nhức đến buồn nôn, nhưng cậu vẫn nhìn thử điện thoại của mình, không có tin nhắn.
Cõi lòng cậu chua chát, khóe mắt đột nhiên nóng lên, cậu tắt di động rồi chui lại vào trong chăn.
Vẻ mặt Trương Khởi Linh âm trầm ngồi trong phòng học, vị trí bên cạnh hắn trống trơn, đã hai ngày rồi mà Ngô Tà vẫn không đi học, Trương Khởi Linh bắt đầu thấy hơi hối hận vì sự quá đáng của mình, nhưng hắn thật sự không biết nói với Ngô Tà như thế nào, rõ ràng Ngô Tà nói mua bánh ngọt cho hắn, nhưng cuối cùng lại là Giải Vũ Thần ăn.
Không có tâm trạng học hành, Trương Khởi Linh vác cặp đi ra ngoài.
"Trương Khởi Linh! Trương Khởi Linh! Cậu coi giờ học của tôi như cái chợ vậy hả?! Thích đi thì đi?! Kỷ luật đâu rồi! Trương Khởi Linh!"
Giáo viên chính trị thảm thiết rống lên, nhưng Trương Khởi Linh đã đi ra ngoài.
Ngô Tà bị sốt rất nghiêm trọng, Ngô Nhất Cùng muốn đưa cậu đi bệnh viện truyền nước, cậu bảo mùi thuốc đông y trong bệnh viện quá nồng làm mình càng khó chịu hơn, chỉ cần ở nhà uống thuốc là được rồi.
Ngô Tà lại liếc sang điện thoại của mình, chỉ có tin nhắn của Giải Vũ Thần hỏi cậu vì sao không đi học, tâm trạng của Ngô Tà tệ xuống khiến cho cảm mạo mãi vẫn không khỏi.
Cậu thở dài rồi lại quay về giường ngủ.
Sau khi lấy đồ ăn, Trương Khởi Linh đang tìm một chỗ để ngồi, đột nhiên hắn thấy Giải Vũ Thần và Bàn Tử ngồi ở một góc, hắn bưng khay thức ăn do dự một lát rồi vẫn đi qua, vừa lúc Bàn Tử thấy Trương Khởi Linh nên vội vàng vẫy tay với hắn.
"Tiểu Ca! Đến đây ngồi đi."
Trương Khởi Linh khẽ gật đầu với Bàn Tử rồi ngồi đối diện hai người.
"Tiểu Ca, Thiên Chân có khỏe chưa?"
Trương Khởi Linh nghi hoặc nhìn Bàn Tử, Bàn Tử nhìn hắn bối rối:
"À, Thiên Chân bị cảm, tôi nghĩ dù sao hai người cùng chung phòng ngủ, chắc cậu sẽ biết rõ tình trạng của cậu ấy."
"Không khỏe, nghe chú ba nói ngủ mấy ngày vẫn không đỡ, chắc phải vài ngày sau mới đi học lại được."
Giải Vũ Thần bên cạnh bình tĩnh đáp lại, Trương Khởi Linh đang cúi đầu ăn cơm đột nhiên mím môi, Bàn Tử tiếp lời:
"Dạo này trời chuyển lạnh rồi, thân thể của Thiên Chân tệ quá, bị cảm lâu như vậy mà chưa khỏi."
"Tôi thấy cậu ta hình như không vui, tin nhắn cũng không trả lời."
"Tôi biết rồi! Là do cảm xúc ảnh hưởng đến cơ thể, vậy nên mới không khỏe!"
"Tôi đi trước."
Trương Khởi Linh bỏ lại khay thức ăn vừa mới đụng đũa được mấy miếng, Bàn Tử và Giải Vũ Thần liếc nhau rồi đồng thời lắc đầu.
Trương Khởi Linh lấy điện thoại ra, nhíu mày một lát rồi vẫn gọi cho Ngô Tà, nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy, hắn thất vọng cúp điện thoại rồi một mình đi về phòng ngủ.
Ngô Tà vẫn hơi đau đầu, cậu mở cửa phòng ngủ, Trương Khởi Linh không có trong phòng, mũi cậu chua xót, Ngô Tà buông cặp leo lên giường nằm, vì uống thuốc cảm nên cậu nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Lúc Trương Khởi Linh đi về thì thấy Ngô Tà đang nằm ngủ, hắn nhìn khuôn mặt xanh xao của cậu, bỏ quả bóng rổ xuống rồi đi vào phòng tắm.
Ngô Tà bị tiếng nước trong phòng vệ sinh đánh thức, cậu trở người vào trong tường.
Một lát sau Trương Khởi Linh đi ra, hình như hắn uống nước rồi cũng chui lên giường.
Ngô Tà buồn bực kéo chăn đắp kín đầu.
Ngày hôm sau, Ngô Tà không gọi Trương Khởi Linh dậy, cậu tự mình soạn đồ rồi rời khỏi phòng ngủ, lúc cửa đóng lại, Trương Khởi Linh khẽ khàng ngồi dậy từ trên giường, nhíu mày, vẻ mặt u ám.
Khi Trương Khởi Linh đến phòng học, Ngô Tà không có ở chỗ ngồi, hắn ngồi xuống vị trí của mình, thấy cặp sách của cậu nằm đó, ly nước mà hắn tặng cho Ngô Tà được cậu để cẩn thận vào tận cùng góc bàn, bởi vì Ngô Tà sợ bạn học nào đó vô ý đụng phải nó.
"Thầy Lý."
"Ngô Tà? Sao lại không đi học? Tìm tôi có chuyện gì không?"
Lý Phi ngạc nhiên khi thấy Ngô Tà đến tìm mình, mặc dù cha của Ngô Tà nằm trong ban quản trị của trường, nhưng nói thật thì cậu rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ gây phiền phức cho giáo viên vì thân phận của mình.
Hơn nữa nếu có chuyện gì, cậu cũng đều trực tiếp đến tìm chú ba Ngô Tam Tỉnh, tự nhiên hôm nay lại đến văn phòng tìm mình, Lý Phi vẫn vô cùng kinh ngạc.
Ngô Tà hơi xấu hổ, cậu gãi đầu rồi nói:
"Thầy Lý, em có chuyện nên mới gặp thầy, thật ra em vốn muốn đi tìm chú ba nhưng sáng nay chú ấy đã đi thanh tra rồi, em chỉ có thể đến tìm thầy."
"Chuyện gì?"
"Cái kia...!Thầy Lý, thầy có thể cho em đổi phòng ngủ được không?"
Ngô Tà nhíu mày nói ra những lời trong lòng.
"Sao vậy? Tại sao phải đổi phòng ngủ? Ở chung với Trương Khởi Linh không được à?"
"À...!có thể coi là vậy."
"Vẫn không nên, tính cách em như thế nào thì tôi cũng biết, Trương Khởi Linh lại càng không thể có vấn đề gì! Lúc ấy chính cậu ta còn chủ động yêu cầu phải chung phòng với em mà."
"Trương Khởi Linh chủ động yêu cầu chung phòng với em à?"
Ngô Tà ngạc nhiên nhìn Lý Phi.
"Nhưng mà lúc đó em còn không quen cậu ấy, mới gặp lần đầu em đã về nhà rồi."
"Tôi cũng không rõ, lúc đó cậu ta đến tìm tôi, bảo là nhất định phải chung phòng với em, em không biết chứ tôi cũng sợ lắm.
Dù sao các em cũng ngồi cùng bàn, cậu ta lại quen em.
Sau đó không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm tôi."
"......"
Ngô Tà ngây ngẩn cả người, Lý Phi lại tiếp lời:
"Nếu như cậu ta đã chủ động muốn ở cùng phòng với em, chắc chắn sẽ không tự nhiên mà cãi nhau với em, các em xảy ra chuyện gì phải không? Em cũng không phải loại người đòi đổi phòng ngủ chỉ vì một chút mâu thuẫn nhỏ với bạn học.
Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, hai đứa đều là nam sinh, nên rộng lượng với nhau một chút, Trương Khởi Linh là người hơi hướng nội, em cứ tha thứ cho cậu ấy đi.
Xảy ra chuyện gì thì nói với tôi, tôi sẽ giúp các em giải quyết."
"Không, không có gì, nếu thầy đã nói vậy thì không sao, em có chút khó chịu, hôm nay em có thể nghỉ học một bữa không?"
"Được thôi, chủ nhiệm Ngô đã nói em có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày, lớp 12 rồi, chú ý giữ gìn sức khỏe đi, nếu không làm sao mà học tốt được."
"Dạ vâng, cảm ơn thầy Lý, em đi đây."
"Ừ."
Tâm trạng của Ngô Tà tự nhiên tốt hơn rất nhiều, tại sao Trương Khởi Linh nhất định muốn chung phòng ngủ với mình? Đã vậy còn bảo là quen mình nữa chứ? Nhưng mà chiếu theo suy nghĩ của Trương Khởi Linh, so với bạn học không nói câu nào với hắn, hình như mình là người duy nhất hắn quen biết thật.
Chỉ là tính cách của Trương Khởi Linh thật sự quá tệ, Ngô Tà vẫn không muốn quay về phòng ngủ đối diện với bộ mặt than của hắn.
Một mình đi dạo trong sân trường, Ngô Tà nhớ ra mình còn chưa bỏ bụng cái gì, vừa lúc cậu đi đến tiệm bánh, Ngô Tà chuẩn bị đi vào để mua chút bánh ngọt.
Lúc Ngô Tà định vươn tay lấy miếng bánh ngọt kia, không biết có phải là do tâm tình tốt hơn hay không, đầu óc của cậu cũng rõ ràng hơn, đột nhiên Ngô Tà nhớ ra, hôm đó cậu mua bánh cho Trương Khởi Linh nhưng cuối cùng Tiểu Hoa lại ăn mất.
Dường như sau khi Trương Khởi Linh nhìn thấy Tiểu Hoa ăn bánh ngọt rồi mới bắt đầu trở nên bất thường.
Ngô Tà nghĩ nghĩ, có lẽ nào Trương Khởi Linh tức giận là vì cậu để cho Tiểu Hoa ăn bánh mà cậu vốn mua cho hắn?!
Ngô Tà càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, Trương Khởi Linh mắc chứng tự kỷ mà! Làm sao cậu lại quên mất chứ, người mắc chứng tự kỷ nhạy cảm như vậy, rõ ràng cậu đã nhắn tin bảo mua bánh cho hắn, nhưng cuối cùng cái bánh lại vào bụng Tiểu Hoa.
Trương Khởi Linh không biết cách biểu đạt, trong lòng cảm thấy khó chịu nên mới đột nhiên trở nên khó ở như vậy?!
Ngô Tà vừa tức vừa buồn cười, sao trên đời này có người như vậy nhỉ? Đúng là đồ ngạo kiều (*), rõ ràng trong lòng khó chịu muốn chết mà vẫn giả bộ không quan tâm.
(*) Ngạo kiều: ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ.
Ngô Tà lại mua thêm một phần bánh ngọt, định bụng sẽ bồi thường cho Trương Khởi Linh, nhưng khi cậu trở lại phòng ngủ thì vẫn không thấy hắn, đột nhiên cậu hơi chút hối hận, lỡ như cậu tự mình đa tình thì sao? Nếu lát nữa cậu đưa bánh cho Trương Khởi Linh, mà hắn vẫn trưng ra bộ mặt khó ở như vậy thì cậu mới là người phải xấu hổ nhất.
Nhưng mà Ngô Tà vẫn đặt bánh ngọt lên bàn Trương Khởi Linh, sau đó cậu rời khỏi phòng ngủ, định tối đến mới trở về xem thử.
Nếu Trương Khởi Linh ăn bánh rồi, cậu sẽ tự mình giải thích, còn không, chờ chú ba về, cậu nhất định phải xin về nhà bằng bất cứ giá nào, cậu mới không thèm ở cùng một kẻ tính cách tồi tệ như thế đâu.
- ---------------------------------
Lảm nhảm của editor: spoil một chút là chương sau hai đứa sẽ có tiến triển nhé =)))) Tôi vừa edit vừa high quá nên quyết định dừng lại, để dời lại ngày mốt tôi đăng chương mới nhe~ Ngoài ra gấc bùn khi phải thông báo với mọi người rằng truyện này đóng cửa kéo rèm =)))))
Sẵn đây tôi cũng muốn tham khảo ý kiến mọi người về xưng hô của hai đứa nó sau khi yêu đương, theo mọi người nên xưng tôi-em, anh-em hay vẫn giữ nguyên tôi-cậu? Cá nhân tôi nghiêng về tôi-em hơn, nghe nó soft xỉu luôn ('◡').