Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân | Bình Tà Chúng Ta Cùng Nhau Tốt Nghiệp


Trương Khởi Linh tắm xong đi ra, Ngô Tà vẫn ôm sách nhìn hắn chằm chằm, hắn cũng nhìn lại cậu, sau đó uống nước rồi ngồi xuống cạnh Ngô Tà.

Ngô Tà vẫn tiếp tục bất động nhìn hắn, Trương Khởi Linh đột ngột quay lại hôn lên môi cậu, lúc này cậu mới giật mình tránh ra xa.

Ngô Tà đỏ mặt hỏi Trương Khởi Linh:
"Tiểu Ca, nhà cậu mở ngân hàng thật à?"
"Xem như là vậy."
"Xem như là vậy?"
"Cậu của tôi lo hết rồi, tôi không biết."
Ngô Tà giật giật khóe miệng, dường như nhà Trương Khởi Linh không phải giàu bình thường đâu.

Ngô Tà cắn cắn ngón tay tự hỏi, nói như vậy có tính là cậu đang được Trương Khởi Linh bao dưỡng hay không? Chuyện ăn uống của mình, hình như đều là do Trương Khởi Linh trả tiền.

Bép.

Ngô Tà âm thầm tát mình một cái, cậu đang suy nghĩ cái quỷ gì vậy nè? Chuyện bao dưỡng này mà cũng nghĩ ra được.

Đọc sách cùng Trương Khởi Linh một lát, Ngô Tà lại chui lên giường chuẩn bị đi ngủ.

"Tiểu Ca, cậu tắt đèn giùm tớ nhé."
"Ừ."
Ngô Tà kéo chăn lên đắp, trở mình rồi nhắm mắt ngủ.

Trương Khởi Linh đứng dậy tắt đèn rồi cũng bò lên giường Ngô Tà.

"Cậu chui vào đây làm gì?"
"Ngủ."
"Sao cậu lại ngủ ở đây!"
"Ngủ cùng em."
"Tớ không cần, tớ....!A....!Trương Khởi Linh, mau buông ra! Ngày mai còn phải đi học nữa! Bỏ ra đi! Ưm ưm...!Tiểu Ca...."
Hai tay Ngô Tà chống cằm cố gắng tập trung nhìn bảng đen, cậu còn cố ý mặc một chiếc áo cao cổ ở phía trong.

Ngô Tà ngồi nghe giảng một lát rồi lại oán trách nhìn sang Trương Khởi Linh.

Hắn vô cùng bình tĩnh ôm tay nhìn lên bảng, hoàn toàn không có vẻ mệt mỏi lao lực sau một đêm cày cuốc chăm chỉ.


Rầm.

Cuối cùng Ngô Tà vẫn chống đỡ không nổi mà nằm gục xuống bàn, Trương Khởi Linh nhíu mày, cởi áo khoác của mình ra rồi đắp lên người cậu.

Khi Giải Vũ Thần tìm đến Ngô Tà, cậu vẫn còn gục trên bàn ngủ, Giải Vũ Thần đột ngột vỗ lưng cậu, Ngô Tà giật mình ngồi thẳng dậy.

"Mới sáng sớm sao lại trưng ra bộ dáng thiếu ngủ như vậy?"
Giải Vũ Thần nhìn Ngô Tà, cậu đành nói với y:
"Tối qua ngủ muộn nên hơi mệt.

Cậu tìm tớ có chuyện gì không?"
"À...!tớ sẽ đi chơi thu, cậu đi mua đồ với tớ đi."
"Tớ nghe Bàn Tử nói trường học sẽ cho chúng ta thời gian để chuẩn bị đồ, đến lúc đó chúng ta cùng đi."
"Vậy được.

Đến lúc đó nhớ nhắc tớ."
"Ok."
Giải Vũ Thần đột nhiên ghé sát vào tai Ngô Tà thì thầm:
"Đừng nằm gục xuống ngủ, dấu vết trên cổ cậu lộ ra hết kìa."
Nói xong Giải Vũ Thần đi mất, Ngô Tà lập tức tỉnh táo, cậu lại kéo kéo áo trong rồi quay đầu nhìn xung quanh một chút, sau đó mới ghé lại bên tai Trương Khởi Linh tức tối nói:
"Trương Khởi Linh, tớ cảnh cáo cậu, đừng có để lại dấu hôn trên cổ tớ nữa!"
Trương Khởi Linh liếc nhìn Ngô Tà một cái rồi nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó hắn thản nhiên gật đầu.

Ngô Tà xoa eo của mình, lấy ly nước qua uống một ngụm.

"Lần chơi thu này, địa điểm là sân chơi ngoài trời giữa sườn núi Thanh Phong ở vùng ngoại ô thành phố, chúng ta sẽ triển khai hình thức cắm trại.

Ở sân chơi có phòng tắm công cộng và WC, ngoài ra còn có một căn tin tạm thời cung cấp cho các em thức ăn trong ba ngày.

Các em có thể mang theo dụng cụ nấu ăn để tự nấu xem như là nấu ăn dã ngoại, hoặc tự chuẩn bị lương khô, tóm lại thì mỗi người có thể tự sắp xếp.

Nếu muốn ăn ở căn tin thì lát nữa tan học giáo viên chủ nhiệm sẽ đến đăng ký để căn tin chuẩn bị đồ ăn.

Cách phân bố giống như mọi năm, mỗi phòng ký túc xá là đơn vị nhỏ nhất, hai người chung một lều trại, thống nhất phân chia khu vực theo lớp, không được tự ý một mình rời khỏi khu vực của lớp mà dựng trại ở bên ngoài.

Một khi bị phát hiện dựng trại ở khu vực bên ngoài sẽ lập tức bị hủy bỏ tư cách đi chơi thu lần này, ngay sau đó sẽ bị giáo viên phụ trách tổ hậu cần đuổi về trường.


Mỗi ngày trước khi đi ngủ, các giáo viên phụ trách sẽ kiểm kê lại nhân số của từng lớp.

Hôm nay và ngày mai cho các em về nhà chuẩn bị, sáng ngày mốt vào lúc bảy giờ tập trung ở sân trường, thống nhất ngồi xe của trường để đến địa điểm cắm trại.

Lều trại sẽ có nhân viên công tác chuyên môn chuyển đến địa điểm trước, đến lúc đó các học sinh chỉ cần theo giáo viên chủ nhiệm đi nhận là được."
Ngô Tam Tỉnh thông báo nội dung đi chơi thu lần này và một vài hạng mục cần chú ý, sau đó các học sinh đăng ký đi chơi thu đều giải tán để đi chuẩn bị đồ.

Ngô Tà hào hứng kéo Trương Khởi Linh về phòng ngủ, hai người vác cặp đi ra ngoài cổng trường tụ họp cùng với đám Giải Vũ Thần và Bàn Tử.

Ở cổng trường, Giải Vũ Thần cúi đầu nghịch điện thoại, Bàn Tử đứng cạnh y đang huyên thiên gì đó.

Ngô Tà và Trương Khởi Linh đi qua, Bàn Tử lập tức hưng phấn nói với Ngô Tà:
"Thiên Chân! Lần này chúng ta mang theo nồi để nấu cơm dã ngoại đi! Bàn gia tôi sẽ bắt thỏ cho mọi người, mở to mắt mà nhìn tay nghề của tôi nè!"
"Đừng có nhớ thương con thỏ của ông nữa.

Lần này chúng ta đi núi Thanh Phong, đó là địa điểm đã được khai phá chuyên môn dùng để cắm trại rồi, làm gì còn con thỏ nào cho ông săn.

Tôi và Tiểu Ca đã thống nhất sẽ mua lương khô rồi.

Tiểu Hoa, cậu thì sao?"
"Đại thôi, tớ đi theo các cậu là được."
Giải Vũ Thần vẫn dán mắt vào điện thoại, không thèm cả ngẩng đầu, Bàn Tử lại như bong bóng xì hơi:
"Vậy thì còn gì thú vị nữa! Biết vậy chẳng đi! Không bằng ở phòng ngủ đánh một giấc!"
"Coi như là đi du lịch đi.

Đi thôi, đến siêu thị mua chút đồ đã."
Ngô Tà vẫy tay gọi một chiếc taxi, bốn người lên xe đi đến siêu thị ở trung tâm thành phố.

Trương Khởi Linh phụ trách đẩy xe đẩy đi phía sau Ngô Tà, hắn thấy cậu bỏ vào giỏ xe một đống đồ ăn vặt đủ loại kiểu dáng.

"Tiểu Ca, cậu uống nước có ga hay nước suối?"
"Nước suối."
"Tiểu Ca, cậu thích khoai tây chiên vị gì?"

"Giống em."
"Tiểu Ca, cậu thích bánh quy vị gì?"
"Giống em."
"Tiểu Ca, cậu thích mì ăn liền vị gì?"
"Giống em."
Trương Khởi Linh nhìn một núi đồ ăn chất đầy trong giỏ xe, trong lòng tự dưng thấy vui vẻ.

Lúc này, Giải Vũ Thần và Bàn Tử vòng lại đây, y nhìn xe đẩy của Ngô Tà, hỏi:
"Hai người định đi chơi bao lâu vậy? Mua nhiều như thế làm gì?"
"Nhiều lắm à? Tớ chỉ tiện tay lấy đại thôi, Tiểu Ca chưa bao giờ được đi chơi thu, tớ sợ đến lúc đó cậu ấy muốn ăn cái gì lại không có."
"......"
Giải Vũ Thần không nói gì, chỉ ném cho một ánh mắt khinh thường.

"Thiên Chân, nếu cậu là nữ, chắc chắn sẽ là một cô vợ hiền dâu thảo."
Bàn Tử cũng không nhìn nổi, thuận miệng chọc Ngô Tà một câu, mặt cậu lập tức đỏ lên.

Trương Khởi Linh đẩy xe đẩy qua phía bên kia, Ngô Tà cũng vội vàng đi theo.

Mặc dù Giải Vũ Thần nói Ngô Tà mua quá nhiều, nhưng bên bọn họ còn có Bàn Tử, cuối cùng đồ bọn họ mua thật ra cũng không ít hơn nhóm Ngô Tà là bao.

Mua sắm xong, Ngô Tà lấy ví ra trả tiền, nhưng Trương Khởi Linh vẫn luôn yên lặng bên cạnh nhanh hơn một bước đưa thẻ cho nhân viên thu ngân.

Ngô Tà giơ tay cản lại, nhưng nhân viên thu ngân đã lấy thẻ quẹt rồi, Trương Khởi Linh nghi hoặc nhìn cậu, Ngô Tà đành lặng lẽ thì thầm bên tai hắn:
"Tiểu Ca, sao tớ cứ cảm thấy tớ bị cậu....!bị cậu bao dưỡng thế nhỉ? Bây giờ cái gì cũng là do cậu chi tiền."
"Em là vợ cả."
"Khụ khụ."
Trương Khởi Linh đột nhiên nói vậy làm Ngô Tà ho sặc nước miếng.

"Thiên Chân, mấy cậu thanh toán gì mà lâu vậy, nhanh lên đi!"
Bàn Tử thúc giục Ngô Tà, Ngô Tà đành lấy lại tấm thẻ nhân viên phục vụ trả lại rồi nhét vào túi Trương Khởi Linh, sau đó cậu đẩy xe đi trước.

Ngô Tà chỉ sợ nhân viên thu ngân nghe được câu vừa rồi của Trương Khởi Linh: "Em là vợ cả."
Trương Khởi Linh phụ trách xách túi đồ to, Ngô Tà chỉ cần cầm mấy thứ khoai tây chiên, mì ăn liền nhẹ nhất đi sau hắn.

Bàn Tử và Giải Vũ Thần mỗi người xách ba túi lớn, Bàn Tử ngạc nhiên khi thấy một mình Trương Khởi Linh lại xách gần như toàn bộ đống đồ kia, trong lòng lặng lẽ thu hồi lại câu "vợ hiền dâu thảo".

Bốn người ra khỏi siêu thị, Ngô Tà vừa định vẫy xe, Trương Khởi Linh lại nói không cần, sau đó hắn dẫn mọi người đi đến bãi đỗ xe ngầm của siêu thị.

Trong bãi đỗ xe, Hắc Nhãn Kính quyến rũ tựa vào chiếc Hummer màu đen bên cạnh, hắn nhìn thấy đám Trương Khởi Linh đến, nhanh chóng mở cốp xe ra.

"Bạn học Ngô Tà, câm điếc nhà tôi sợ mọi người thuê xe bất tiện nên bảo tôi lái xe tới đón.


Tôi còn đang đi làm đấy."
Vừa nói, Hắc Nhãn Kính vừa nhận lấy từng túi đồ trong tay Giải Vũ Thần để vào cốp xe.

Ngô Tà ngại ngùng liếc Trương Khởi Linh một cái, bọn họ mua nhiều đồ như vậy, nếu thuê xe thì chắc chắn sẽ rất phiền toái, sự quan tâm chu đáo của Trương Khởi Linh làm khóe mắt Ngô Tà hơi nóng lên.

Trương Khởi Linh sắp xếp xong mấy túi đồ rồi nhận lấy những túi còn lại trên tay Ngô Tà, sau đó hắn và cậu mới ngồi lên xe.

Bàn Tử vốn định ngồi ở ghế phó lái, nhưng khi Hắc Nhãn Kính vòng ra phía sau, hắn liền đẩy Bàn Tử vào ghế sau luôn, còn Giải Vũ Thần định ngồi ở hàng sau lại được hắn ưu ái cho ngồi cạnh mình.

Trương Khởi Linh ngồi sau kéo Ngô Tà vào bên cạnh, cậu thuận tay đóng cửa xe, Hắc Nhãn Kính khởi động xe rồi chạy về trường học.

Giải Vũ Thần ngồi bên cạnh Hắc Nhãn Kính, y nhìn tay lái thuần thục của hắn, phát hiện trên tay hắn có nhiều vết chai vì phải nắm tay lái rất nhiều.

Y không nén nổi tò mò, chẳng lẽ ngày nào Hắc Nhãn Kính cũng lái xe à? Tại sao y không thấy hắn lái xe đến trường bao giờ.

Xe chạy đến dưới lầu ký túc xá của đám Ngô Tà, sau khi giúp đỡ nhóm Giải Vũ Thần khiêng những túi đồ to nhỏ về phòng, Hắc Nhãn Kính hẹn ngày mốt gặp lại rồi đi mất.

Bàn Tử vừa chuẩn bị đồ cắm trại vừa nói với Giải Vũ Thần:
"Hoa nhi gia, tại sao thầy Tề cứ thích đi chung với đám học sinh tụi mình vậy nhỉ? Mặc dù Trương Tiểu Ca là cháu của hắn nhưng hắn đâu cần nhiệt tình như vậy, ngoại trừ bữa sáng không thấy, còn lại bữa trưa và bữa tối đều có mặt hắn.

Không phải hắn còn có việc làm khác à? Sao lại rảnh rỗi thế?"
"Ông thấy xe của hắn rồi đó, ông nghĩ công việc khác của hắn có cần thiết nữa không? Hơn nữa hắn làm thủ thư ở trường mình vốn cũng đâu có chuyện gì để làm."
"Nhà hắn mở ngân hàng thật à?"
"Có lẽ vậy."
Giải Vũ Thần lắc đầu, không trò chuyện với Bàn Tử nữa, trong lòng đột nhiên hơi chua xót, bản thân y thậm chí còn chả biết Hắc Nhãn Kính làm gì.

Hơn nữa nhìn tư thái của hắn, chắc chắn không kém gì mở ngân hàng.

Giải Vũ Thần chợt không muốn tiếp xúc quá gần gũi với hắn.

Ngô Tà cũng chuẩn bị đồ dã ngoại cho cả hai, vừa soạn xong hai cái túi du lịch, cậu vươn tay xoa bả vai của mình.

Trương Khởi Linh tắm xong đi ra, Ngô Tà cầm lấy khăn tắm vào phòng vệ sinh.

Xong xuôi, Trương Khởi Linh đã nằm đọc sách trên giường cậu, Ngô Tà chỉ bĩu môi rồi khóa cửa sổ lại.

Lần trước bị Giải Vũ Thần vô tình bắt quả tang tại hiện trường, sau đó mỗi lần về phòng ngủ, cậu đều khóa cửa sổ lại, tránh cho Giải Vũ Thần lại một lần nữa chứng kiến chuyện trẻ em không nên nhìn.

Tắt đèn, Ngô Tà chui lên giường, Trương Khởi Linh cũng tắt đèn bàn ở đầu giường, sau đó ôm Ngô Tà vào lòng, đắp chăn cho cậu.

Ngô Tà trở mình tìm tư thế thoải mái trong lòng Trương Khởi Linh rồi nhắm mắt ngủ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận