Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân | Bình Tà Chúng Ta Cùng Nhau Tốt Nghiệp


"Ngồi đi, đứng đó làm gì?"
Ngô Nhất Cùng thấy Ngô Tà cứ đứng mãi trước bàn học, ông không hiểu sao hôm nay con trai mình lại kỳ quái như vậy.

Ngô Tà không ngồi xuống, hai tay cậu chống lên mặt bàn, đôi mắt nhìn chăm chú vào Ngô Nhất Cùng, nói:
"Cha, con có thích một người."
"Thích thì thích, chờ con thi đại học xong rồi..."
"Con thích Trương Khởi Linh."
Ngô Nhất Cùng định nói, chờ Ngô Tà thi đại học xong sẽ bàn đến chuyện tình cảm, ai dè Ngô Tà và Giải Vũ Thần giống nhau, không đợi Ngô Nhất Cùng nói xong đã đâm thêm một nhát vào cha mình.

Vẻ ung dung bình tĩnh trên mặt Ngô Nhất Cùng biến mất, ông nhìn Ngô Tà, cậu cũng nhìn lại, đột nhiên ông ngó sang ngón áp út tay trái của cậu rồi thản nhiên hỏi:
"Vậy nên, ngay cả nhẫn mà hai đứa cũng đeo cho nhau rồi?"
Ngô Tà trợn mắt nhìn cha mình.

"Cha, cha đã sớm biết rồi à?"
Ngô Nhất Cùng đột ngột đứng dậy, Ngô Tà bị dọa lùi về sau mấy bước, ông chỉ vào chiếc nhẫn trên tay cậu, nói:
"Cha không biết! Hai đứa mỗi lần ăn cơm đều ngồi bên trái cha mà! Bưng bát cơm lên làm sao mà thấy được! Nhưng hôm đó chú ba của con ngồi đối diện đã nhận ra! Lúc ấy hắn cũng định hỏi hai đứa, sau đó hắn nói lại với cha, cha còn không tin! Kết quả là bây giờ con bỏ học chạy về nhà come out! Con muốn cha lên cơn đau tim có phải không!"
"Không phải, con không muốn giấu nữa nên mới nói với cha, cha, con và Tiểu Ca là thật lòng."
"Tiểu Tà! Con đừng nhầm lẫn giữa tình cảm bạn bè thân thiết và tình yêu! Trương Khởi Linh là một người chín chắn, chuyện gì cũng chu đáo lo cho con, vậy nên con mới ỷ lại nó, rồi cảm thấy con thích nó, chờ đến khi con..."
"Không phải! Con hiểu rõ con thật sự thích cậu ấy! Cậu ấy cũng thích con! Cha, bây giờ...!bây giờ nam yêu nam rất bình thường mà! Vì sao con không thể thích một người con trai khác? Chỉ có cha là bảo thủ thôi! Tại sao con trai cứ nhất định phải thích con gái?!"
"Thằng này láo! Ai dạy con dùng cái giọng đó nói chuyện với cha! Hai đứa bây dám làm càn dưới mắt cha hả! Cha phải gọi thầy Tề đưa Trương Khởi Linh đi!"
"Thầy Tề đã biết chuyện của hai chúng con rồi, con...!con đã làm với Trương Khởi Linh rồi!"
Ngô Tà sợ hãi nhìn sắc mặt cha mình thoắt xanh thoắt trắng, cậu hoảng hồn lùi về phía sau, Ngô Nhất Cùng cố ép mình hít thở thật sâu rồi mới tiếp tục nói chuyện với cậu:
"Con...!con vừa nói gì?!"
"Con...! con nói...!hai chúng con đã làm rồi! Cái gì nên làm thì đều làm hết rồi! Con thích cậu ấy! Con nhất định phải ở bên cậu ấy!"
Ngô Nhất Cùng đi qua bàn làm việc đến gần Ngô Tà, Ngô Tà hãi hùng chạy sang bên kia bàn làm việc hỏi cha mình:
"Cha sẽ không nhốt con lại giống như chú Giải đối với Tiểu Hoa phải không?!"
"Hóa ra con đã sớm biết chuyện của Vũ Thần! Hai đứa đúng là...!Chú ba! Gọi Phan Tử tới cho tôi!"
Ngô Nhất Cùng hô to với người dưới lầu, sau đó lại nói với Ngô Tà:
"Con đừng nghĩ đến chuyện gặp lại Trương Khởi Linh! Bình thường con nghe lời lắm mà! Sao đột nhiên lại nổi loạn như vậy! Nhãi ranh! Mau lại đây coi!"
Ngô Nhất Cùng muốn bắt lấy Ngô Tà, cậu đã vọt sang bên kia bàn làm việc kêu gào với cha mình:
"Chính là bởi vì từ nhỏ con đã rất nghe lời cha, nên cái gì cũng chờ cha sắp xếp cho con! Con không biết cuộc sống như vậy thì có ý nghĩa gì nữa! Nhưng bây giờ con biết rồi! Ý nghĩa cuộc sống của con là có Trương Khởi Linh! Cha! Cha là cha con nên con mới thẳng thắn bày tỏ! Cha không thể ép con xa Tiểu Ca được!"
Dứt lời, Ngô Tà lôi điện thoại ra gọi cho Trương Khởi Linh, đầu bên kia vừa nghe máy, Ngô Tà đã hét lên:
"Tiểu Ca! Cứu tớ! Cha tớ muốn nhốt tớ lại!"
"Con gọi điện cho một học sinh như nó thì có ích gì! Còn thầy Tề nữa! Sao hắn không thèm dạy dỗ đứa nhỏ nhà mình! Thế mà lại để hai đứa bây dính vào nhau! Con mau lại đây!"
Ngô Nhất Cùng lại tiếp tục đuổi bắt Ngô Tà, cậu chạy đến bên cửa sổ chuẩn bị mở ra, đột nhiên cửa sổ mở tung ra từ bên ngoài, Trương Mặc Bạch mạnh mẽ nhảy vào che chở cho Ngô Tà ở phía sau.

Ngô Nhất Cùng khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, ông còn chưa kịp chửi, bên ngoài cửa sổ lại thêm mấy người nữa nhảy vào, bọn họ vây xung quanh Trương Mặc Bạch và Ngô Tà.

Ngô Nhất Cùng hoàn toàn nổi giận, ông chỉ vào nhóm người lạ mặt.

"Mấy người là ai?! Tại sao lại dám xông vào nhà tôi! Mấy người có biết xâm nhập nhà dân là phạm pháp hay không!!!"
Ngô Nhất Cùng tức giận hất chén trà xuống đất, tiếng chén trà vỡ tan kinh động đến Ngô Nhị Bạch và Ngô Tam Tỉnh dưới lầu, sau đó truyền đến tiếng bước chân chạy lên của hai người.

"Xin ngài bớt giận, tôi là...!là..."
Trương Mặc Bạch đột nhiên không biết nên xưng hô thế nào, hắn xấu hổ do dự một chút rồi nói:
"Tôi là người mà thiếu chủ phái tới để bảo vệ Ngô thiếu gia."
Ngô Tà khẽ chọt chọt Trương Mặc Bạch, Trương Mặc Bạch quay lại nhìn cậu, cậu thấp giọng nói:
"Cái này hình như hơi...! Sao lại thành thiếu chủ rồi!"
"Tôi chỉ có thể gọi hắn như vậy thôi!"
Trương Mặc Bạch im lặng, hắn cũng bối rối lắm có được không hả, nói chung hắn không thể kêu Trương Khởi Linh là các chủ được, như vậy sẽ bại lộ thân phận và gây nguy hiểm cho Trương Khởi Linh.

Ngô Nhất Cùng vẫn rất phẫn nộ hỏi:
"Mấy người là người của Trương Khởi Linh hả?! Trương Khởi Linh rốt cuộc là ai?! Mấy người lập tức ra khỏi nhà tôi ngay! Tiểu Tà! Con mau lại đây cho cha!"
"Không!"
Ngô Tà lại trốn tránh phía sau Trương Mặc Bạch, Ngô Nhất Cùng giận đến tím người.

Đúng lúc ấy, Ngô Nhị Bạch và Ngô Tam Tỉnh đẩy cửa phòng vào, bọn họ nhìn thấy trong phòng có thêm một đám người xa lạ thì kinh ngạc không thôi, Ngô Nhị Bạch thấy Ngô Tà đứng giữa đám người đó, vội vàng trầm giọng:
"Các người là ai? Tại sao lại dám xông vào nhà chúng tôi?! Các người muốn làm gì Tiểu Tà?!"
"Bọn họ là người của Trương Khởi Linh! Bọn họ muốn mang Tiểu Tà đi! Chú ba! Lập tức báo cảnh sát!"
Ngô Tam Tỉnh vừa nghe Ngô Nhất Cùng nói vậy, nhanh chóng lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cảnh sát, Ngô Tà vội vã kêu to:
"Chú ba! Chú có báo cảnh sát cũng vô ích! Tự cháu muốn đi theo bọn họ! Hơn nữa cho dù chú có báo cảnh sát thì cảnh sát cũng không quan tâm đâu!...! Đúng không?"
Ngô Tà dè dặt hỏi Trương Mặc Bạch một câu, thấy Trương Mặc Bạch khẽ gật đầu mới tự tin lên.

Ngô Nhất Cùng tức đến run người chỉ thẳng vào Trương Mặc Bạch quát:
"Mấy người...!mấy người rốt cuộc là ai?! Trương Khởi Linh dám sai người tới cửa công khai cướp người! Trong mắt các người có còn pháp luật hay không!"
"Anh cả, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Ngô Nhị Bạch nhìn đám người trước mặt rõ ràng là vệ sĩ đã được huấn luyện đàng hoàng, rồi sau đó lại nghi hoặc ngó sang Ngô Nhất Cùng, tại sao Ngô Tà lại quen biết bọn họ?
"Còn chuyện gì nữa! Nhãi ranh kia vừa nói cho tôi biết nó thích Trương Khởi Linh!"
"Trương Khởi Linh là ai?"
Ngô Nhị Bạch quay sang hỏi Ngô Tam Tỉnh, chỉ thấy khóe miệng chú ba khẽ giật.

"Trương Khởi Linh là bạn cùng phòng của Tiểu Tà."
"Bạn cùng phòng? Không phải là nam à?!"
Ngô Nhị Bạch hơi ngạc nhiên, Ngô Tam Tỉnh gật đầu, Ngô Nhất Cùng lại tiếp lời:
"Tôi muốn cho thằng ranh này sáng mắt ra, ai ngờ nó lại gọi điện cầu cứu Trương Khởi Linh! Sau đó đám người kia đột nhiên xông vào từ cửa sổ!"
Ngô Nhị Bạch nhìn Ngô Tà kiên quyết đứng sau Trương Mặc Bạch, sau đó ông quay sang nói với Ngô Nhất Cùng:
"Anh cả, tôi sẽ nói chuyện với Tiểu Tà, mọi người ra ngoài trước đi."
"Nhưng mà..."
"Tôi biết chừng mực."
Ngô Nhị Bạch ra hiệu yên tâm với anh mình, Ngô Nhất Cùng nhìn thoáng qua Ngô Tà trốn sau lưng Trương Mặc Bạch, hừ mạnh một tiếng rồi cùng Ngô Tam Tỉnh ra khỏi phòng.

Ngô Nhị Bạch lại quay qua nói với Trương Mặc Bạch:
"Tôi muốn nói vài câu với cháu tôi, mấy vị thế nào?"
Đám người Trương Mặc Bạch vẫn không nhúc nhích, Ngô Nhị Bạch khẽ trầm giọng xuống:
"Đây là nhà tôi, nó lại là cháu tôi, chẳng nhẽ tôi muốn nói vài lời với cháu tôi cũng không được?"
Ngô Tà vỗ vai Trương Mặc Bạch rồi khẽ gật đầu, sau đó Trương Mặc Bạch khách khí gật đầu với Ngô Nhị Bạch rồi mang theo người rời khỏi đây.

Ngô Tà bất an nhìn chú hai nhà mình, Ngô Nhị Bạch ngồi xuống sô pha, sau đó vẫy tay kêu cậu lại, cậu chậm rãi ngồi bên cạnh chú hai, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
"Chú hai."
Ngô Nhị Bạch không nói gì, chỉ kéo tay cậu qua nhìn một lát rồi mở miệng:
"Cả đời chỉ vì một người, lời thề này không phải kẻ nào cũng làm được."
Ngô Tà ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Ngô Nhị Bạch:
"Chú hai? Làm sao chú biết được ý nghĩa của chiếc nhẫn này? Chú...!chú phát hiện ra từ lúc nào?"
"Lúc nãy ở dưới lầu, từ đầu cháu đã luôn nắm lấy tay trái của mình, sau đó lúc cháu bỏ cặp xuống thì chú thấy rồi.

Tiểu Tà, bây giờ các cháu còn trẻ, cơ bản không hiểu được cả đời mang ý nghĩa ra sao? Các cháu có biết cả đời dài thế nào không? Có thể khiến cho bao nhiêu người thay đổi?"
"Chú hai, tuổi tác không nói lên điều gì, mọi người vốn không biết Tiểu Ca là ai, cậu ấy đã trải qua những gì, nếu cậu ấy đã quyết định rồi thì chính là cả đời.

Cháu cũng vậy.

Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều giúp cháu sắp xếp tất cả, cháu chỉ cần làm theo chỉ dẫn có sẵn là được.

Nhưng cháu không muốn như vậy.

Cháu không sáng suốt quyết đoán như cha, cháu cũng không có tâm tư sâu xa như chú ba, lại càng không bình tĩnh vững vàng như chú.

Cháu chỉ là một học sinh trung học bình thường, chỉ biết tuân theo những gì đã được định sẵn, sau này có một công việc ổn định, rồi thì kết hôn sinh con.

Nhưng mà...!chú cảm thấy...!cháu có thể yên ổn mà trải qua cuộc đời như vậy sao? Cháu thích Trương Khởi Linh, mọi người là người thân ruột thịt của cháu nên cháu muốn thẳng thắn tỏ bày, cháu muốn mọi người công nhận tình cảm của cháu, chứ cháu không hề mong mọi người sẽ oán trách cháu, oán trách Trương Khởi Linh.

Giống như Tiểu Hoa vậy, Tiểu Hoa có thể dũng cảm nói hết với chú Giải, thì sao cháu lại không thể nói với mọi người.

Nhưng mà cháu nhất định không để cho mọi người chia cắt hai chúng cháu như cách chú Giải làm với Tiểu Hoa! Chú hai! Chú có hiểu không?!"
"Chú hiểu."
"......"
"Chú đã từng...!có một chiếc nhẫn giống như cháu.

Chú đã từng...!từng rất yêu một người đàn ông."
"Chú hai..."
Ngô Tà sợ ngây người nhìn Ngô Nhị Bạch, không ngờ chú hai nhà mình sẽ nói như vậy, Ngô Nhị Bạch vuốt ve chiếc nhẫn trên tay cậu, nói tiếp:
"Khi đó chú lớn hơn cháu nhiều, đã sắp tốt nghiệp đại học rồi, cả hai phải xa nhau mới nhận ra tình cảm của mình, sau khi chịu quá nhiều áp lực thì tình cảm của cả hai mới bộc phát.

Hai người ở bên nhau, chú tặng hắn chiếc nhẫn này, sau đó thề hẹn bên nhau cả đời.

Cả hai đã trải qua một thời gian dài rất hạnh phúc.

Nhưng...!sau này vẫn phải chia xa."
"Tại sao? Vì ông nội không chấp nhận ạ?"
"Không phải, ông nội hay thậm chí cả cha và chú ba của cháu đều không biết chuyện này, đến bây giờ vẫn không biết.

Là hắn rời đi, lý do xuất phát từ gia đình hắn."
"Chú không giữ chú ấy lại à? Chú không níu kéo tình cảm của hai người sao?"
"Không, vì thế nên đó vẫn luôn là tiếc nuối cả đời của chú.

Lúc hắn ra đi, chú ném chiếc nhẫn của chú, sau đó một mình bay sang Mỹ."
"Chú hai? Tại sao chú không níu kéo? Nếu chú thật sự yêu chú ấy, chú phải biết trong lòng người ta rốt cuộc có vị trí cho mình không."
"Có."
Giọng nói của Ngô Nhị Bạch khẽ run rẩy.

Ngô Tà lo lắng nhìn chú hai của mình.

"Tam Gia! Có chuyện gì vậy? Sao ngài lại muốn tôi lập tức đến đây?"
Phan Tử sốt ruột chạy đến bên cạnh Ngô Tam Tỉnh, Ngô Tam Tỉnh nhìn sang Trương Mặc Bạch đang đứng đối diện rồi nói với Phan Tử:
"Lát nữa không được để cho bất cứ kẻ nào đưa Tiểu Tà đi."
Phan Tử ù ù cạc cạc không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn vẫn rất nghiêm túc gật đầu, Trương Mặc Bạch không nói chuyện, chỉ im lặng đứng nguyên tại chỗ.

Đúng lúc ấy, dưới nhà truyền đến tiếng của Lý Duyệt:
"Trương thiếu gia? Ngài...!ngài làm gì vậy? Ngài mang theo nhiều người như thế làm gì?! Ngài không thể lên lầu!"
Trương Khởi Linh đang đàm phán với Tiêu Lâm, ai mà ngờ đột nhiên Ngô Tà gọi điện đến bảo cha cậu muốn nhốt cậu lại, Trương Khởi Linh lập tức nhắn ngay cho Trương Mặc Bạch, sau đó trực tiếp mang theo thuộc hạ của mình chạy thẳng đến nhà Ngô Tà.

Ngô Tam Tỉnh và Ngô Nhất Cùng nghe thấy động tĩnh dưới lầu, Ngô Tam Tỉnh liền đánh mắt ra hiệu cho Phan Tử, Phan Tử nhanh chóng đứng chặn ngay trước cửa phòng làm việc.

Trương Khởi Linh mang theo vẻ mặt âm trầm vọt lên, hắn nhìn Trương Mặc Bạch, Trương Mặc Bạch khẽ gật đầu.

Vì đang đàm phán với bên Tiêu Lâm nên Trương Khởi Linh không mặc đồng phục học sinh hay đồ bình thường mà là một thân trang phục đen ôm sát người, kèm theo đó là sắc mặt lạnh lùng, cả người hắn như một mũi tên nhọn chỉ chực lao ra, khí thế áp đảo khiến cho tất cả mọi người đều không dám mở miệng.

Hắn một đường đi đến phòng làm việc, Phan Tử chắn ngang trước cửa không cho hắn vào, Trương Khởi Linh không hề có ý dừng lại, lúc sắp tới cửa phòng, đột nhiên hắn nhảy lên đá vào ngực Phan Tử, Phan Tử đập vào cửa làm nó mở tung ra.

Trương Mặc Bạch dẫn người đi theo Trương Khởi Linh vào phòng làm việc.

Ngô Nhất Cùng và Ngô Tam Tỉnh sợ tới nỗi chỉ biết trơ mắt nhìn hắn xông vào, sau đó cả hai người cũng đi vào theo.

Ngô Tà đang trò chuyện cùng Ngô Nhị Bạch, cửa đột ngột mở toang, đầu tiên là thấy Phan Tử ngã vào, sau đó là Trương Khởi Linh một thân đồ đen đi đến, Ngô Tà bật dậy nhào về phía hắn.

"Tiểu Ca!"
Trương Khởi Linh siết chặt Ngô Tà vào lòng, sau đó hắn muốn kéo cậu đi, Ngô Nhị Bạch đứng lên nói với Ngô Tà:
"Tiểu Tà, chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông nhất.

Hiện tại hắn có thể thật sự yêu cháu, nhưng sau này thì sao? Mười năm, hai mươi năm sau thì sao? Hắn vẫn sẽ như cũ không thay đổi à? Vả lại khoan nói đến chuyện tương lai, thân phận của hắn vừa nhìn đã thấy bất thường rồi, người nhà hắn sẽ đồng ý cho hai đứa con trai ở bên nhau mà không để tâm đến chuyện nối dõi tông đường sao?"
Trương Khởi Linh quay lại u ám nhìn Ngô Nhị Bạch, bình tĩnh đáp:
"Người nhà tôi chết hết rồi."
Ngô Tà chọt chọt Trương Khởi Linh rồi khẽ nói:
"Tiểu Ca, thầy Tề chưa chết."
"Cho dù không chết, cũng sẽ không có ai dám chống lại quyết định của tôi.

Đời này tôi chỉ cần Ngô Tà."
Trương Khởi Linh vô cảm xúc nhìn Ngô Nhị Bạch, sắc mặt Ngô Nhị Bạch trắng bệch, nhưng ngay sau đó lập tức khôi phục lại bình thường, ông nhìn Ngô Nhất Cùng đứng phía sau rồi mới nói với Trương Khởi Linh:
"Tôi còn có chuyện muốn nói với anh cả, nhưng mà...!hôm nay, cậu không được đưa Tiểu Tà đi, tôi vẫn chưa nói chuyện xong với nó."
"Chú hai?! Vừa nãy rõ ràng chú..."
Ngô Tà khó tin nhìn chú hai của mình, nhưng Ngô Nhị Bạch không nói nữa, chỉ kiên định nhìn thẳng vào Trương Khởi Linh, hắn nhìn sang Ngô Tà rồi gật đầu với Trương Mặc Bạch, Trương Mặc Bạch lập tức dẫn người rời khỏi phòng làm việc.

Sau đó Trương Khởi Linh mới nói với Ngô Nhị Bạch:
"Tôi và Ngô Tà ở ngoài chờ."
Dứt lời, Trương Khởi Linh kéo Ngô Tà ra ngoài, cậu vội vàng quay đầu lại hỏi chú hai:
"Chú hai! Người kia thì sao?! Chú ấy cuối cùng thế nào?"
Ngô Nhị Bạch mỉm cười nhìn Ngô Tà, thản nhiên mà đáp:
"Hắn kết hôn rồi.

Con của hắn cũng lớn như cháu."
Ngô Tà nhìn nụ cười tràn đầy chua xót của chú hai rồi bị Trương Khởi Linh kéo ra ngoài.

Ngô Nhất Cùng và Ngô Tam Tỉnh đi đến cạnh Ngô Nhị Bạch lo lắng nhìn ông, Ngô Nhất Cùng hỏi:
"Chú hai, chú nói với Tiểu Tà chuyện gì vậy?"
"Không có gì, nói rằng năm đó tôi cũng thích một người con trai."
"Khụ khụ!"
Ngô Nhất Cùng khiếp sợ nhìn Ngô Nhị Bạch, Ngô Nhị Bạch chỉ cười cười nhìn sang Ngô Tam Tỉnh cũng đang vô cùng kinh hãi bên cạnh, sau đó ông ung dung ngồi xuống sô pha nói với hai người:
"Anh cả, chú ba, tôi vẫn chưa từng kể cho mọi người việc này, hôm nay cả ba người chúng ta tâm sự một chút.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui