Hai người trầm mặc đi một đoạn đường, Hắc Hạt Tử thậm chí không cười, nhìn qua hình như có tâm sự, hắn ngẫu nhiên sẽ kéo Tô Vạn để cậu không giẫm phải mấy cái bình Tây Vương Mẫu dưới đáy nước, không biết bắt đầu từ lúc nào, mảnh vụn của bình càng ngày càng nhiều, Tô Vạn nghĩ cậu thà nước vào trong giày còn hơn mạo hiểm đi chân trần giẫm lên mấy thứ này.
"Mẹ kiếp, sao lại nhiều như vậy", quả thực số lượng mảnh gốm rất nhiều khiến Tô Vạn không cách nào đi lại, Hắc Hạt Tử cũng dừng lại, hắn bỗng nhiên lấy ra đèn mỏ tầm xa, nói với Tô Vạn: "Cậu có chứng sợ lỗ không?"
"Hả?", Tô Vạn không hiểu, liền thấy Hắc Hạt Tử chiếu đèn mỏ lên trên, Tô Vạn sững sờ ngay khi nhìn lên: "Đây, đây là cái gì?"
Mặc dù Tô Vạn không có chứng sợ hãi kỳ quái nào, khi nhìn thấy kết cấu hình tổ ong khổng lồ trên đỉnh đầu vẫn cảm thấy một trận ghê tởm, cậu không nghĩ tới mục đích cuối cùng lại là chỗ này, liền nghe Hắc Hạt Tử nói: "Đây là một khối thiên thạch, hơn nữa so với thiên thạch bình thường còn cao cấp hơn một chút, là di sản quý giá nhất của Tây Vương Mẫu."
"Lần trước các anh tới đây chính là vì xem thứ này?", Tô Vạn trợn mắt há mồm: "Thứ này cũng quá lớn, có làm sao các anh cũng không mang đi được."
"Chúng tôi không có ý định mang nó đi", Hắc Hạt Tử cười khổ, "Ngược lại, thứ này đã lấy đi một người của chúng tôi."
"Lấy đi?", Tô Vạn suy nghĩ, lập tức hiểu được ý của Hắc Hạt Tử, cảm thấy có chút sởn tóc gáy: "Ý anh là lần trước hai người tới có người đi vào?"
"Ừ, đi vào hai người, sau đó đi ra một người, còn thiếu chút nữa điên luôn", Hắc Hạt Tử hời hợt nói, dẫn Tô Vạn đi về phía trước, hai người rất nhanh đã đến trước bàn tế tự của Tây Vương Mẫu, Tô Vạn nhìn nữ thi đang ngồi ngay ngắn kia, nuốt nước miếng: "Kia không lẽ là ——"
"Đúng vậy, cậu có thể đi lên chụp ảnh với bà ta", Hắc Hạt Tử cười nói, lực chú ý lại không ở trên người Tây Vương Mẫu, hắn cầm đèn mỏ chiếu ở trong nước, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó.
"Anh muốn tìm cái gì?", Tô Vạn nhìn ra Hắc Hạt Tử đang tìm thứ gì đó, Hắc Hạt Tử từ trong túi lấy ra một thứ hình tròn giống như viên thuốc, có mùi lạ, Hắc Hạt Tử dùng bật lửa đốt thứ kia, sau đó đặt trên mặt đất.
"Cậu có muốn biết vì sao tôi phải đưa cậu đến nơi sâu nhất?", Hắc Hạt Tử đột nhiên nói, lúc này thứ trên mặt đất đã hoàn toàn bùng cháy, giống như một quả cầu lửa, tỏa ra mùi thơm khó tả.
"Nhìn anh nói nặng nề như vậy, không phải là chia tay với bạn gái cũ ở đây chứ, còn đốt pháo", mùi hương trở nên gay gắt khiến Tô Vạn bịt chặt miệng và mũi, lại thấy Hắc Hạt Tử lấy súng ra, sau đó anh ta nói: "Không phải bạn gái cũ của tôi nhưng ở đây thực sự có một người phụ nữ, tôi muốn tìm cô ấy, sau đó làm giúp cô ấy một chuyện."
"Làm chuyện gì——" Tô Vạn hỏi được một nửa đột nhiên nghe thấy tiếng nước, nơi đây rất yên tĩnh, tiếng nước rất rõ ràng, giống như truyền đến từ cách đó không xa.
"Tới rồi", Hắc Hạt Tử nói, sau đó giơ súng lên, Tô Vạn không hiểu được ý của hắn, liền thấy ở trong vùng nước xa xa phía trước bàn tế tự có một thứ bơi tới, Tô Vạn vốn tưởng là rắn, nhưng cậu dùng đèn mỏ chiếu lên, lông gáy liền dựng thẳng đứng —— mẹ nó là tóc, một đoàn tóc lớn, tối đen như mực ở trong nước lặng lẽ bơi tới.
"Con mẹ nó người phụ nữ anh muốn tìm là Sadako hay Kayako vậy?", Tô Vạn cúi đầu đi thẳng về phía sau Hắc Hạt Tử mà Hắc Hạt Tử cũng không trốn, chỉ thấy đám tóc đó bơi đến gần, sau đó lại trèo lên bậc thềm đá, thứ kia giống như một quả cầu len màu đen, hơn nữa còn đang không ngừng tới gần Hắc Hạt Tử.
"Chúng tôi đều hy vọng cô sẽ được giải thoát" Tô Vạn nghe được Hắc Hạt Tử nhẹ giọng nói, sau đó cậu len lén nhìn thoáng qua, thấy dưới lớp tóc kia dĩ nhiên còn có khuôn mặt trắng bệch thối rữa, lần này Tô Vạn bị dọa thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, nghĩ thầm nếu là bạn gái cũ của Hắc Hạt Tử, khẩu vị của hắn cũng nặng thật.
"Cậu yên tâm đi, cô ấy vẫn còn sống", Hắc Hạt Tử lại nói một câu, cũng là câu cuối cùng, sau đó giơ súng bắn mấy phát vào mặt thứ đó, không biết vì sao thứ kia cũng không trốn, trong chốc lát liền bị bắn đến nước đen chảy ngang rồi từ từ mềm nhũn xuống đất, ngay cả tóc cũng không có động tĩnh.
"Chết rồi?", Tô Vạn hỏi, Hắc Hạt Tử lắc đầu, hắn từ trong túi lấy dầu đổ lên đống tóc kia, sau đó châm lửa đốt, dưới sự trợ giúp của dầu hoả, thứ kia bị đốt cháy thành một vũng tro đen chỉ trong vòng vài phút.
"Vậy là xong", Hắc Hạt Tử nhìn vào vũng tro nói, "Nhiệm vụ của tôi cuối cùng cũng đã hoàn thành."
"Nhiệm vụ gì của anh?", Tô Vạn có chút tò mò, Hắc Hạt Tử nói: "Việc tôi phải làm cũng chỉ là liên kết cái trước và cái sau, sau đó đưa đám tiểu quỷ các cậu ra chiến trường."
"Vậy thì anh thật sự thành công rồi", Tô Loan liếc mắt lại hỏi: "Vừa rồi anh đốt cái hương gì vậy?"
"Một loại hương có thể dẫn thứ này đến mà thôi", Hắc Hạt Tử nói khi đang dập tắt quả cầu lửa nhỏ đang cháy, hắn ngồi xuống và nói với Tô Vạn: "Chúng ta nghỉ ngơi một chút, khu vực này khá an toàn."
Tô Vạn từ trước đến nay sẽ không ngại nghỉ ngơi nhiều, vừa nghe Hắc Hạt Tử nói như vậy lập tức đặt mông ngồi trên mặt đất, cậu không biết vì sao có chút chán ăn, hỏi Hắc Hạt Tử: "Vậy chuyến này của chúng ta coi như xong rồi sao?"
"Gần như vậy", Hắc Hạt Tử ăn bánh quy, làm xong chuyện kia cả người hắn đều thả lỏng, trước mắt đột nhiên tối sầm, hắn cũng không thèm để ý, chỉ hỏi Tô Vạn: "Cậu có thuốc không?"
"Có, sợ anh hút không đủ nên tôi mang theo cả một bao." Tô Vạn nói xong lấy từ trong túi ra một cái túi chống thấm nước, hộp thuốc lá bên trong đã bị móp nhưng ít ra thuốc vẫn chưa hỏng, cậu cầm một điếu đưa cho Hắc Hạt Tử, cũng tự châm cho mình một cái, sau đó hỏi: "Đống tóc vừa rồi là cái gì vậy?"
"Đã từng là một người", Hắc Hạt Tử thản nhiên nói: "Cô ấy người đã đến đây cùng chúng tôi, vào thiên thạch rồi không đi ra, sau đó chúng tôi nhận định cô ấy có lẽ đã biến thành thứ đó, cho nên lần này tôi đến thuận tiện làm chuyện này."
"Con người có thể biến thành như vậy?", Tô Vạn nghĩ đến khuôn mặt trắng bệch kia có chút sởn tóc gáy, Hắc Hạt Tử hít một hơi trả lời: "Không có gì là không thể, người biến thành như vậy giống như không chết cũng không sống, có thể mấy năm đầu còn sót lại chút ý thức nhưng những thay đổi trên cơ thể lại không thể đảo ngược."
"Cô ấy bị bệnh gì sao?" Tô Vạn lại hỏi, cậu nhớ đến vừa nãy bản thân bị khỉ cào, trong lòng tự nhủ đừng đi ra ngoài liền biến thành khỉ chứ, lại nghe Hắc Hạt Tử nói: "Có thể nói là bệnh, cũng có thể nói là thứ mà rất nhiều người đều muốn có được —— bọn họ trước khi biến đổi đều sẽ một giai đoạn thanh xuân vĩnh cửu, cậu hiểu ý tôi không, chính là trường sinh bất lão."
"Vậy có ích lợi gì?", Tô Vạn sững sờ nói: "Cái giá quá lớn."
"Cho nên mới nói", Hắc Hạt Tử dập nát hai cái tàn thuốc trên mặt đất: "Người ta thường chỉ có thể nhìn thấy một mặt của sự việc, trong lịch sử Trung Quốc có bao nhiêu hoàng đế như vậy, bọn họ không biết cái giá của trường sinh bất lão là gì."
"Nghe có vẻ như anh rất có kinh nghiệm", Tô Vạn nói, Hắc Hạt Tử nghe vậy liền nở nụ cười, hắn nghĩ thầm mình có thể không có được sao, căn bệnh trên người hắn hiện tại cũng là một cái giá phải trả, nhiều khi không biết là giống mấy người Trần Văn Cẩm thì thảm hơn hay là giống cái kiểu của hắn thì thảm hơn.
Hai người nói chuyện một lúc thì Tô Vạn cảm thấy hơi nhức đầu, Hắc Hạt Tử nhìn sắc mặt cậu không đúng, vừa sờ mới phát hiện tiểu tử này không biết đã phát sốt từ khi nào, hắn đoán có thể là vết thương trên tay bị nhiễm trùng, sau đó tháo băng ra liền phát hiện miệng vết thương của Tô Vạn đã có mủ, Hắc Hạt Tử thấy thế có chút bất đắc dĩ: "Bị rắn cắn thì không làm sao nhưng bị khỉ gãi một chút thì liền có chuyện, thể chất này của cậu cũng quái lạ quá đấy."
Tô Vạn đau đầu hoảng hốt, thân thể rét run, cậu uống hai viên thuốc chống viêm mình mang theo, sau đó hỏi Hắc Hạt Tử tay cậu nên xử lý thế nào, kết quả Hắc Hạt Tử nhún vai, nói đơn giản mấy chữ: "Phải cắt thịt thối."
"Không còn cách nào khác sao?" Tô Vạn kêu lên, lại nghe Hắc Hạt Tử nói: "Chúng ta đi ra ngoài có thể vẫn còn phải xuống nước, vết thương này của cậu sẽ càng nhiễm trùng lớn hơn, ra đến bên ngoài vẫn phải cắt."
Không còn cách nào, Tô Vạn móc trong túi một lát, sau đó lại lấy ra một lọ thuốc và ống tiêm nhỏ, Hắc Hạt Tử nghĩ thầm không lẽ là thuốc gây mê, lại không ngờ lúc cầm lên xem thật sự đúng là thứ hắn nghĩ, hắn không khỏi cười nói: "Cậu thật sự là hận không thể đem cả bệnh viện mang theo trên người, nói xem cậu còn mang theo cái gì, có khi đủ để tôi làm một bàn mổ cho cậu."
"Tôi còn có dao phẫu thuật, nếu anh cần" Tô Vạn nói xong thật sự móc ra một con dao phẫu thuật, gói trong túi niêm phong, túi vải rất tốt, đã qua nhiều năm Hắc Hạt Tử không cầm dao mổ, lấy được dao thì khoa tay múa chân hai cái, cười nói: "Cậu có biết lần trước tôi lấy thứ này dùng để cắt xác không?"
"Tôi quản anh cắt cái gì, cho dù anh giết heo, tôi cũng không làm được như Quan Vũ* nhìn anh bóc xương chữa thương, lần trước anh giúp tôi lấy đạn, không phải tôi vẫn ngất đi sao?" Tô Vạn nói xong, hai mắt nhắm lại, giống như liệt sĩ mà ngã trên mặt đất, còn đưa tay lên cho Hắc Hạt Tử: "Dù sao cũng giao cho anh, đối xử với cánh tay của tôi tốt một chút."
*Theo ghi chép của sử sách, trong một cuộc chiến, Quan Vũ (Quan Vân Trường) bị một mũi tên độc bắn trúng cánh tay phải.
Thầy thuốc nổi tiếng nhất thời đó là Hoa Đà đã rạch một vết mổ ở cánh tay phải của ông và nạo độc ra khỏi cơ và xương.
Trong tiếng cạo xương "ken két", Quan Vũ vẫn uống rượu và chơi cờ khiến bao người nể phục.
(từ dân trí.com)
"Ranh con", Hắc Hạt Tử nhìn Tô Vạn như con chó nằm chết trên mặt đất có chút không nói nên lời nhưng cuối cùng hắn cũng gây mê cho Tô Vạn, dù sao hắn cũng là người học y, mấy thứ đồ này đều đã dùng quen tay, dao mổ không đến mấy nhát đã đem vết thương thối rữa của Tô Vạn thanh lý sạch sẽ.
Bởi vì là gây mê cục bộ nên Tô Vạn tỉnh lại cũng nhanh hơn, vừa mở mắt liền nhìn thấy Hắc Hạt Tử đang đứng trước thi thể Tây Vương Mẫu, cũng không biết đang làm gì, liền đứng lên hỏi: "Anh không phải là có cảm tình—— với mấy kiểu này đi."
"Chúng ta vẫn đang ở trên lãnh thổ của người ta, nếu tôi là cậu, tôi sẽ khen bà ta trẻ đẹp" Hắc Hạt Tử cũng không quay đầu lại nói, hắn muốn xác nhận xem người này đến tột cùng có phải Tây Vương Mẫu hay không, nhưng niên đại của thứ này thật sự quá lâu, hắn sợ nếu hắn đụng đến tầng đồ màu xanh bên ngoài, toàn bộ thi hài sẽ sụp đổ, cho nên không có cách nào để xác nhận được.
"Anh đi ngủ một chút đi", Tô Vạn nói thêm: "Tôi còn nợ anh ba tiếng ngủ."
Hắc Hạt Tử không nghĩ tới tiểu tử này còn nhớ rõ, hắn cũng không chối từ, bởi vì nơi này an toàn, hắn trải một ít đồ trên mặt đất rồi nằm xuống, nói với Tô Vạn: "Đừng tùy tiện vào trong nước, cũng đừng đi đụng Tây Vương Mẫu bên kia."
"Biết rồi, còn đợi anh nhắc", Tô Vạn sau khi hạ sốt người cũng lên tinh thần hơn, lúc này đói lại lấy sôcôla ra ăn, miệng cũng không nói rõ ràng, Hắc Hạt Tử thấy thế thở phào nhẹ nhõm, lần này thật sự nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Nói cũng kỳ quái, Hắc Hạt Tử rất ít khi ngủ sâu khi xuống đấu, càng ít nằm mơ, nhưng lần này hắn lại liên tiếp có hai cái, cái đầu tiên là mơ về khi còn bé, trong nhà vừa mới rơi vào cảnh khó khăn, hắn đối diện với một bàn ớt xanh, xào hấp luộc, như thế nào cũng không thể nuốt xuống, cuối cùng bụng rỗng kêu lớn mới cố nén buồn nôn ăn.
Hắc Hạt Tử làm xong giấc mơ này tỉnh lại vài phút, hắn nhìn thấy Tô Vạn đang ăn cái gì, sau đó lại nhắm mắt lại, giấc mơ thứ hai là về Ngô Tà và Giải Vũ Thần, hắn mơ thấy ba người bọn họ ở trong tứ hợp viện của hắn uống rượu trắng, uống đến một nửa hai người đột nhiên biến thành cú đêm và rắn, cuối cùng Ngô Tà hỏi hắn: "Anh cảm thấy việc này có thể thành không?"
Hắn không biết, Hắc Hạt Tử muốn mở mắt ra, liền thấy Tô Vạn đang khoanh chân ngồi nhìn hắn chằm chằm, không khỏi cười nói: "Cậu đang kiểm tra tôi ngủ có chảy nước miếng hay không à?"
"Anh đi ngủ cũng đeo kính râm, như vậy không phải cả đời cũng không thể nằm sấp ngủ?" Tô Vạn hỏi, mà Hắc Hạt Tử ngồi dậy nói: "Ngủ sấp là kiêng kị, ngửa mặt ngủ dễ sống."
"Ngay cả ngủ cũng không thể thoải mái, không phải rất mệt mỏi sao", Tô Vạn nhỏ giọng thì thầm, Hắc Hạt Tử lại cảm thấy rất khó tin, hắn thật sự đã ngủ gần ba tiếng đồng hồ, việc này là không thể theo như kinh nghiệm trước đây, hắn đặc biệt tin tưởng Tô Vạn sao? Hay là nói thân thể của hắn thật sự đã sắp đến giới hạn rồi.
"Cậu cũng đi ngủ đi", Hắc Hạt Tử đứng lên hoạt động một chút, nhận thấy ngủ một giấc thật sự rất hữu dụng, mà Tô Vạn ngáp một cái, cả người đau nhức nên làm biếng trải đồ ra đất, trực tiếp ngã xuống chỗ Hắc Hạt Tử vừa ngủ, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Có thể thành không? Hắc mù nhìn Tô Vạn, tiểu tử này không có bất kỳ phòng bị gì, chân tay mỗi thứ một hướng, còn đang chảy nước miếng, quả thực coi nơi này là nhà của mình, một lúc sau hắn bật cười, thầm nghĩ những đứa nhỏ này đã cho hắn và Ngô Tà đủ loại bất ngờ, trong kế hoạch ban đầu bọn họ chỉ là những quân cờ, nhưng bây giờ bọn họ lại có giá trị vượt xa những quân cờ.
Chuyện sau đó, chúng ta cũng không khống chế được, Hắc Hạt Tử lại châm một điếu thuốc, hắn nhìn thiên thạch khổng lồ trên đỉnh đầu bọn họ, nghĩ thầm bọn họ tranh đấu gay gắt, nói cho cùng cũng không thể giải quyết hết những mê muội này, nếu như những đứa trẻ này thật sự có thể dựa theo kế hoạch của Ngô Tà trưởng thành, sau đó tiến lên bước tiếp theo, như vậy cuối cùng bọn họ thật sự có thể có một kết cục tốt sao?
Nửa ngày sau, Hắc Hạt Tử lắc đầu cười, hắn biết mình sẽ không thể nhìn thấy kết cục lúc đó..