Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân Tô Vạn Thiên


Ba ngày sau, Tô Vạn rốt cục cũng có thể khập khiễng lết đến trường, chuyện này cậu hoàn toàn giấu gia đình, cũng may ba mẹ cậu không quản cậu, không biết cậu thiếu chút nữa là phải nhập viện.

Tô Vạn quyết định nói là mình bị xe tông, kết quả trong tháng mười cậu đã bị xe tông những ba lần, mỗi lần đều phải xin nghỉ hai đến ba ngày, lúc đầu trong lớp còn có người hỏi thăm, sau đó cảm thấy cậu có thể chất để bị xe tông, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng không còn kinh ngạc, an bài cho cậu một người chuyên môn đỡ cậu đi vệ sinh.

Tuần cuối cùng của tháng mười Tô Vạn phải về nhà nên không thể để Hắc Hạt Tử đánh nữa, khi cha mẹ cậu nhìn thấy cậu coi như cả người vẫn khoẻ mạnh, vết bầm tím trên mặt cũng nhờ đắp mặt nạ da người nên không bị lộ.

Nhưng nhìn chung, Tô Vạn dù sao cũng là một nam sinh, cũng không phải là một mọt sách chính hiệu, mặc dù ở trước mặt Hắc Hạt Tử cơ bản chỉ có thể bị đánh nhưng rõ ràng là đang tiến bộ, Hắc Hạt Tử có thể cảm nhận được tốc độ phản ứng của cậu nhanh hơn rất nhiều so với trước kia, cái này không thể học được, chỉ có thể dựa vào luyện tập thực chiến, giống như bị bệnh lâu ngày thành bác sĩ, bị đánh nhiều liền tinh thông đánh nhau.

Loại huấn luyện thực chiến này kéo dài hơn một tháng, Hắc Hạt Tử chỉ dạy những thứ trên bề mặt cho Tô Vạn, chính là để cho để cậu hạ gục người ta rồi cứ để yên, sau đó co cẳng mà chạy, mà Tô Vạn rất hiếu thắng, đến tháng mười một, rốt cục cũng đánh Hắc Hạt Tử ra máu mũi lần đầu tiên, đây chính là giai đoạn thắng lợi, Tô Vạn vui vẻ cả buổi sáng cũng không rửa tay, nhìn vết máu trên tay giống như thi đại học đạt điểm tuyệt đối.

"Cũng gần được rồi", sau khi kết thúc huấn luyện ngày hôm nay, Hắc Hạt Tử nói: "Về cơ bản cậu bây giờ sẽ không bị lũ lâu la đánh ngã nhưng nếu đụng phải loại không dễ đối phó, cậu vẫn nên bỏ chạy thì tốt hơn."
"Vậy sau này tôi có thể luyện tập chạy đường dài rồi" Tô Vạn cả người ê ẩm, nằm sấp trên bàn hoàn toàn không muốn nhúc nhích, mỗi lần luyện xong cậu đều ở lại chỗ Hắc Hạt Tử vì cậu căn bản không có khí lực để đi về phòng trọ của mình.


Hắc Hạt Tử coi như cũng tiêu hao một chút thể lực, hắn lấy ra một điếu thuốc, muốn châm lửa trước mắt lại tối đen, hắn bây giờ đã quen với chuyện này, hơn một tháng nay tình trạng mù liên tục càng ngày càng nhiều, mỗi lần thời gian cũng càng ngày càng dài, mà hắn đợi một lát, phát hiện mình vẫn không nhìn thấy gì, liền kêu Tô Vạn: "Tiểu quỷ, đến giúp tôi bật lửa."
"Tôi cũng không phải nô tài", Tô Vạn lẩm bẩm trách móc, sau đó vừa nhìn thấy Hắc Hạt Tử chỉ đứng đó cầm bật lửa bất động, cậu rốt cục cũng ý thức được vấn đề, đi tới trước mặt hắn khoát tay áo: "Nhìn thấy không?"
Hắc Hạt Tử lắc đầu, lần này thời gian mù tạm thời rất dài, Tô Vạn đỡ hắn ngồi xuống, qua năm sáu phút mới từ từ nhìn thấy có thứ gì đó trước mặt, Hắc Hạt Tử châm điếu thuốc vừa rồi, lắc đầu cười nói: "Xem ra thật sự là sắp đến hồi kết rồi."
"Anh cảm thấy còn bao lâu nữa?" Tô Vạn lại hỏi vấn đề này, Hắc Hạt Tử trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: "Thị lực giảm xuống rất nhanh, nhưng đến khi hoàn toàn không nhìn thấy còn có một thời gian, cuối cùng sẽ duy trì ở giai đoạn chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng thật lâu."
Tô Vạn không nói gì, kỳ thật từ tháng mười trở đi, cậu đã bắt đầu lên mạng tìm manh mối về trùng bàn, ba cậu cũng quen biết một ít bằng hữu của nhà đấu giá, trong đó không thiếu những người sở hữu mấy loại đá quý hiếm, Tô Vạn đi tìm hiểu phát hiện cũng không có mấy người thật sự có trùng bàn, còn nói thứ này trên thị trường quá ít, chỉ cần có cũng rất nhanh sẽ có người thu mua mà trên cơ bản cũng chỉ còn lại phần đá đã bị lấy mật.

"Chỉ dựa vào manh mối bên tôi thì sẽ không tìm được trùng bàn", Tô Vạn nói: "Anh có nhiều cách hơn tôi, nếu không có trên thị trường, vậy thì chỉ có thể thông qua phương pháp cực đoan để lấy."
"Cậu không xuống được", Hắc Hạt Tử lắc đầu, hắn biết rõ tiểu quỷ này có mấy cân mấy lượng, thật sự muốn cùng lũ đầu trâu mặt ngựa xuống đấu còn không bị người ta ăn tươi nuốt sống luôn: "Cái loại đấu có trùng bàn này, bình thường cũng đã là quá sức với cậu rồi chứ đừng nói đi xuống cùng những kẻ trong mắt chỉ thấy tiền, chuyện gì cũng làm được, cậu đi chính là chịu chết."
"Tốt xấu gì tôi cũng là quan môn đệ tử của anh", Tô Vạn nói, "Anh không thể có chút niềm tin vào tôi sao?"
"Tôi dạy cậu là để cậu không dễ dàng bị giết chết như vậy" Hắc Hạt Tử phun ra một ngụm khói nói: "Không phải bảo cậu đi chịu chết, huống chi tình cảnh hiện tại của cậu cũng không lạc quan, những người đó thời gian này không tới tìm cậu không có nghĩa là bọn họ buông tha cậu, chỉ là đang chờ thời cơ mà thôi, tôi vừa mù, cậu chạy xuống đất sẽ là một mục tiêu sống."
"Vậy thì tôi càng không thể để cho anh mù," Tô Vạn nói, "Tôi không muốn nửa đời sau vẫn phải lo vấn đề an ninh cá nhân."
Hắc Hạt Tử nghe vậy không nói gì, hắn có thể cảm giác được trên người Tô Vạn cũng có chút bóng dáng của Ngô Tà.


Có thể mục đích ban đầu của tiểu quỷ này là muốn bảo mệnh cho bản thân, nhưng bây giờ lại gián tiếp biến thành không muốn để cho hắn mù, loại người này là muốn chết nhất, giống như Ngô Tà, việc chỉ có một tia hy vọng vẫn muốn làm, sau đó lại khiến người khác muốn thành toàn cho hắn.

"Đồ đệ gần đây tôi dạy đều là mấy cái loại giống nhau", qua thật lâu, Hắc Hạt Tử mới cười lắc đầu, sau đó đứng dậy cầm một quyển sổ nhỏ tới: "Lúc đầu nhìn cũng bình thường, về sau mới phát hiện người điên còn có người điên hơn, đều không muốn sống."
"Ai nói tôi không muốn sống, tiểu gia tôi tiếc mạng như vàng mới đúng", Tô Vạn tiếp nhận quyển sổ kia vừa nhìn, bên trong đều là thông tin liên lạc, nhưng kỳ quái là đều không có tên, chỉ có số điện thoại, còn có một số người đã bị gạch tên, Hắc Hạt Tử nói: "Những người này đều không cần tên thật, hoặc là nói bọn họ mỗi lần đều sẽ có tên khác nhau, tôi cùng một ít trong đó hợp tác qua, bị gạch nghĩa là đã chết."
"Những người này đều là đồng nghiệp của anh?", Tô Vạn lật quyển danh bạ điện thoại này, bên trong có ít nhất mấy chục dãy số, liền thấy Hắc Hạt Tử gật đầu cười nói: "Không thể xem như đồng nghiệp, tôi thích một mình xuống đất, cho nên phần lớn thời gian đều là bọn họ liên lạc với tôi."
"Các anh hình như quy củ rất nhiều", Tô Vạn cất kỹ quyển sổ, Hắc Hạt Tử nói: "Không phức tạp như vậy, đơn giản mà nói cũng giống như đi dạo kỹ viện, mang nhiều người thì lính mới sẽ tương đối thảm, có thể tìm được mấy người có năng lực thì đều do đã có tên có tuổi trong nghề, trong bọn họ có một số hoạt động đơn lẻ, có người đi theo chủ cũ cũng tương đương với bị người ta bao hết."
"Anh làm việc một mình?", Tô Vạn hỏi, Hắc Hạt Tử nói: "Tôi đã đổi rất nhiều ông chủ, đi theo một người quá lâu cũng có phiền toái, bởi vì cậu càng hiểu rõ hắn, hắn lại càng nghi ngờ cậu, giống như ở cùng cô tình nhân bé nhỏ một thời gian dài thì sẽ sợ cô ấy đến cáo trạng với vợ mình."
"Anh không thể dùng ví dụ nào bình thường một chút sao?", Tô Vạn trợn mắt: "Anh nhắc đến việc đi dạo kỹ viện là tôi muốn đánh chết anh rồi."
"Chờ cậu đến mười tám rồi nói chuyện này đi", Hắc Hạt Tử cười rộ lên: "Nếu cậu liên lạc với những người này, tuyệt đối không được nói cho họ biết tuổi thật của mình, ít nhất cũng phải báo là 25-26 tuổi gì đấy."
"Trông tôi cũng đâu già đến thế", Tô Vạn kêu lên, liền nghe Hắc Hạt Tử nói: "Vậy cậu xem tôi giống 80-90 tuổi sao?"
"Anh hơn chín mươi tuổi!?" Tô Vạn thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, Hắc Hạt Tử cười nói: "Trong giới này có rất nhiều người kỳ quái, quan trọng là cậu không thể biểu hiện quá non nớt, đại đa số mấy kẻ hoang dã này đều sợ kẻ mạnh thích bắt nạt kẻ yếu, trong một số trường hợp bọn họ sẽ không chút do dự hy sinh cậu để thu được lợi ích lớn hơn."

"Vậy trước kia anh làm thế nào?" Tô Vạn hỏi, sau đó bỗng nhiên phản ứng lại: "Không đúng, anh trâu bò như vậy, chắc chắn là loại không dễ bị bắt nạt, bọn họ đều sợ anh mới đúng."
"Tôi cũng từng phải chịu thiệt thòi", Hắc Hạt Tử cười nói, sau đó nói, "Tôi ở nước ngoài một thời gian dài, đã lâu không chạm vào loại chuyện này, không quen việc, kết quả là suýt chết luôn trong cái đấu đầu tiên sau khi trở về."
"Bị người ta hãm hại sao?", Tô Vạn không tưởng tượng được bộ dáng bị ăn hiếp của Hắc Hạt Tử, liền nghe hắn nói: "Bị bắn ba phát, những người đó không để lại cho tôi bất cứ thứ gì, thức ăn, nước uống và vũ khí, cái gì cũng không có, tôi phải dùng tay đào mọi thứ, để sống thì cái gì cũng ăn được, sau khi đi ra mười cái đầu ngón tay đều bị mòn tróc cả thịt, vết thương nhiễm trùng, thiếu chút nữa chết luôn trong bệnh viện."
"Chết tiệt", Tô Vạn chửi thầm lại nghe Hắc Hạt Tử cười rộ lên, Tô Vạn còn chưa từng thấy qua loại biểu tình này của Hắc Hạt Tử, có chút doạ người giống như loài sói, hắn tiếp tục nói: "Đương nhiên bát tự của tôi đủ cứng, cho nên chỉ cần nằm viện nửa tháng, sau khi bình phục tôi mất ba tháng tìm người, cuối cùng tìm được sáu người, có hai người đã chết trong đấu."
Hắc Hạt Tử nói tới đây thì dừng lại, hắn đặt tàn thuốc vào gạt tàn, chuyện sau đó hắn không nói, Tô Vạn cũng biết, nhưng kỳ quái là cậu thấy trên người Hắc Hạt Tử cõng nhiều mạng người như vậy cũng không sai, bởi vì khi cậu đặt mình vào hoàn cảnh của hắn, cậu có thể lý giải tâm tình của Hắc Hạt Tử.

"Cho nên tôi nên làm như thế nào?" Tô Vạn hỏi: "Anh nói xong tôi cảm thấy hạ đấu không đáng sợ, đáng sợ là người đi cùng tôi."
"Chính là đạo lý này", Hắc Hạt Tử cười nói: "Cho nên tôi mới không hy vọng cậu xuống đấu, cậu còn quá trẻ, đầu óc vô luận như thế nào cũng không bằng những người đó, loại chuyện này là không có cơ hội thứ hai, sơ sẩy một phát là chết, cũng không có cơ hội để mà rút kinh nghiệm khôn ngoan hơn."
"Anh có thể đừng mở miệng ra là nói chết được không?" Tô Vạn nói với Hắc Hạt Tử sắc mặt đều có chút thay đổi: "Tôi đã hạ quyết tâm muốn tìm trùng bàn cho anh, còn anh thì cứ dọa tôi như vậy."
"Tôi là hy vọng cậu có thể sống sót", Hắc Hạt Tử thản nhiên nói: "Cậu ở trong kế hoạch của Ngô Tà cũng không quan trọng bằng Lê Thốc, nói thật chuyện sau này cho dù không có cậu vẫn có thể tiếp tục tiến hành, cho nên cậu vẫn còn có thể kiểm soát cuộc sống của mình, không đáng lấy mạng đi đánh cuộc."
Tô Vạn không nói gì, nhưng Hắc Hạt Tử nhìn biểu tình của cậu liền biết tiểu quỷ này một chút cũng không bị lay động, cậu chỉ là đang nghĩ xem nên biểu đạt suy nghĩ trong lòng như thế nào mà thôi, một lúc sau liền nghe Tô Vạn nói: "Cuộc sống của tôi quả thật tôi vẫn còn kiểm soát được, nhưng Lê Thốc thì sao? Cậu ta mất tích, tôi muốn tìm cậu ta, cũng muốn biết cậu ta ra làm sao, nếu như tôi chết hoặc là chạy trốn, cậu ta sẽ vĩnh viễn mất tích sao? Tôi không muốn trở thành một kẻ hèn nhát, hiện tại tôi không thể đối phó với những kẻ tìm đến tôi nên tôi cần sự giúp đỡ của anh mà để có được sự giúp đỡ ấy, tôi phải làm chuyện tôi có thể.

"
"Mấy người các cậu thật là", Hắc Hạt Tử cười rộ lên: "Lúc nào cũng lo chuyện của người khác nhiều hơn, Ngô Tà cũng vậy, bị người ta kéo xuống nước, kết quả là nóng nảy mà chui vào rọ, mà Lê Thốc kéo cậu xuống nước thì người khuấy vũng nước đục cũng là cậu, đều là tự gây nghiệt không muốn sống."
"Nhưng nếu như tôi không khuấy vũng nước đục này, vậy thì tôi và những kẻ bỏ anh lại trong đấu chờ chết có gì khác nhau?" Tô Vạn nói: "Chuyện Lê Thốc đang phải đối mặt, có người hỗ trợ liền có phần thắng lớn hơn, mà cậu ta vốn còn chẳng có bao nhiêu bằng hữu."

Hắc Hạt Tử thở dài, nghe đến đây, hắn biết Tô Vạn là kiên quyết muốn xuống đất, mà hắn chỉ có thể thành toàn tiểu quỷ này, liền nói: "Vậy được rồi, lát nữa tôi sẽ giúp cậu gọi mấy cuộc điện thoại, ít nhất để cho bên ngoài biết cậu là đệ tử của tôi, coi như cũng có tên có tuổi, không đến mức khởi đầu là một tên vô danh tiểu tốt."
"Tôi nên liên lạc với những người trong danh bạ điện thoại này như thế nào?" Tô Vạn hỏi: "Không lẽ nói thẳng ra tôi là đệ tử của Hắc Hạt Tử sao?"
"Cậu phải dùng một cái tên giả," Hắc Hạt Tử trả lời, "Một cái biệt danh mà người ta không thể đoán được tên thật của cậu."
"Giống như Vịt Lê?" Tô Vạn suy nghĩ một chút, liền nghe Hắc Hạt Tử nói: "Bình thường đều dùng đặc điểm để đặt biệt danh, tôi gọi là Hắc Hạt Tử cũng là nguyên nhân này, theo như cậu nói —— gọi là Túi Bách Bảo đi vậy."
"So với của anh nghe thật ngu xuẩn", Tô Vạn vẻ mặt ghét bỏ: "Cảm giác cứ như mèo cầu tài vậy."
"Vậy thì gọi là Bao (túi)", Hắc Hạt Tử cười nói mà Tô Vạn càng nghe càng thấy không đúng: "Tôi thao! Nghe cũng ngu như nhau thôi, đây không phải là còn chưa ra mắt đã khiến người ta xem thường sao?"
"Cậu yên tâm đi, tôi gặp qua còn có tên là Tha Bả (cây lau nhà) và Bao Da (túi da), cái tên sau chúng tôi còn hay đọc ngược lại", Hắc Hạt Tử nói, không ngờ Tô Vạn lại thật sự đọc ngược Bao Da một cách ngu ngốc, sau đó lập tức vòng qua vòng vo, mắng: "Mẹ nó các anh không có đạo đức à, đã làm công việc đào mộ tổ tiên rồi, tích một chút khẩu đức có được không?"
*皮包 (bao da) đọc ngược lại thì thành 包皮 (bao quy đầu)
"Cho nên nói cậu gọi là Bao rất tốt, lại dễ nhớ", Hắc Hạt Tử cười nói: "Một khi dùng tên giả, cậu phải luôn dùng tên giả, tuyệt đối không được nói cho những người đó biết tên thật của cậu."
"Vẫn cảm thấy cái tên này thật ngu xuẩn", Tô Vạn niệm cái tên Bao mấy lần, vẫn là chịu không nổi cái biệt danh này, liền nghe Hắc Hạt Tử nói: "Cậu liên lạc được với những người đó không cần nói thêm gì, gọi hai cuộc điện thoại đầu tiên ở chỗ tôi, tôi sẽ chỉ cho cậu nói như thế nào, ngoại trừ tên thì không cần nói gì nhiều, cũng không cần nói cho bọn họ biết cậu đi tìm trùng bàn, nói là thiếu tiền là tốt nhất."
"Quả thật là thiếu thứ không thiếu nhất của tôi" Tô Vạn nói, Hắc Hạt Tử nghe vậy nói: "Cậu muốn xuống đất thì phải giả bộ nghèo, càng giống người nghèo thì càng có tính thuyết phục, đừng để cho những người đó cảm thấy cậu là đại gia nhiều tiền, xuống đất nói không chừng còn nhanh chóng cướp của cậu."
"Làm sao để giả bộ nghèo đây", Tô Vạn suy nghĩ một chút, cậu từ nhỏ đến lớn thật đúng là chưa từng sống thiếu thốn, liền nghe Hắc Hạt Tử nói: "Đơn giản thôi, bình thường chúng tôi gắp lạt ma xuống đất, trước khi đi đều sẽ ăn một bữa cơm giống như cơm chia tay, khi cậu ăn cơm chú ý một chút, muốn gọi đồ ăn thì gọi món rẻ nhất, nhiều nhất thêm một quả trứng, sau khi lên đồ ăn thấy đồ ăn có thịt phải giống như mấy năm không thấy qua, cũng không thể biểu hiện đặc biệt có văn hóa, không có việc gì nói vài thứ vô bổ nhảm nhí, toàn thân đều mặc đồ giả là được."
"Bây giờ tôi biết kiểu khẩu vị hạ lưu của anh đến từ đâu rồi" Tô Vạn trầm mặc trong chốc lát nói, liền nghe Hắc Hạt Tử cười ha hả: "Cái này tôi sẽ dẫn cậu đi luyện vài lần, dù sao so với mất mạng, mất mặt cũng không có gì to tát, loại đại thiếu gia nhà giàu như cậu, coi như là cho cậu trải nghiệm cuộc sống bình dân một chút.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận