Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân Tô Vạn Thiên


"Đến tìm anh đúng là con mẹ nó sai lầm", ba ngày sau, Tô Vạn nằm trên giường bệnh viện, Hắc Hạt Tử đang ngồi trên ghế đầu giường ăn táo, nghe vậy nói: "Cắt cũng được, coi như giảm cân."
Tô Vạn không để ý tới hắn, cậu nhớ đến ba ngày trước, cậu cùng Hắc Hạt Tử ăn xong bữa cơm bá vương chạy ra không lâu, cậu liền đau bụng chết đi sống lại, kết quả Hắc Hạt Tử đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút, viêm ruột thừa cấp tính, hôm đó liền phải mổ, mà Hắc Hạt Tử người này bộ dạng không già đi, nhìn qua lộ ra cái khí chất lưu manh giống như Dương Hảo, cũng không biết hắn đã nói gì với cha mẹ Tô Vạn, thật sự làm cho bọn họ tin rằng hắn và Tô Vạn là bằng hữu, vì thế ngày ngày đều chạy tới bệnh viện, chắc là ăn đủ no rồi.

"Thể chất của cậu không tồi, hẳn là sẽ hồi phục khá nhanh thôi." Hắc Hạt Tử nói, đây không phải là lừa gạt Tô Vạn, dựa theo tư liệu hắn và Ngô Tà thu thập được, Tô Vạn tuy rằng thể lực không bằng Lê Thốc, nhưng bởi vì từ nhỏ hoàn cảnh gia đình tốt, cho nên thể chất rất tốt, đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi hắn trúng độc rắn có thể hồi phục rất nhanh.

"Tôi đang tự hỏi bệnh viện lấy những cái đuôi bị cắt đi để làm gì", Tô Vạn nói, "Không phải để làm xúc xích, họ nói rằng bệnh viện sẽ bán tế bào gốc cho phụ nữ mang thai."
Hắc Hạt Tử nghe vậy ngây người, nghĩ thầm tiểu tử này suy nghĩ thật sự là có đủ quái dị, bỗng nhiên lại nhảy tới nói: "Nói không chừng, chờ cậu khoẻ lại, tôi mời cậu ăn cơm xúc xích ớt xanh."
"Anh đối với ớt xanh đến tột cùng có bao nhiêu chấp niệm?" Tô Vạn hỏi, Hắc Hạt Tử nhún nhún vai, nói: "Trước kia có thời gian chỉ có thể ăn mỗi ớt xanh, lúc đầu cảm thấy không khó ăn, ăn gần nửa tháng sau bắt đầu cảm thấy ghê tởm, sau đó tiếp tục ăn liền cảm thấy đặc biệt thơm, kết quả là bây giờ thành ma."
"Lần sau cho anh nếm thử ớt xanh mẹ tôi nướng", Tô Vạn nói, hiện tại nhắm mắt lại cậu cũng có thể nhớ đến mùi buồn nôn đó: "Cam đoan kiếp sau anh cũng không muốn đụng phải loại quả này."
"Nhắc đến mẹ cậu", Hắc Hạt Tử thản nhiên nói: "Căn cứ vào tình báo trong tay tôi, rất nhanh sẽ có người tìm đến người nhà cậu."
"Anh nói cái gì?", Tô Vạn sửng sốt, thiếu chút nữa từ trên giường ngồi dậy, động đến vết mổ làm cho cậu một trận nghiến răng, mà cậu vẫn một tay kéo áo da của Hắc Hạt Tử hỏi: "Cái gì gọi là tìm đến người nhà của tôi? Ý anh là những người vây quanh chúng ta trong sa mạc sắp tìm tới cửa?"
"Không khác biệt lắm, nhưng không chỉ là bọn họ", Hắc Hạt Tử nói: "Mạng lưới tình báo của những người đó rất rộng, người đầu tiên bọn họ tra được chính là Lê Thốc, kế tiếp chính là cậu, Dương Hảo và Lương Loan, một người cũng không thoát được."
"Mẹ nó", Tô Vạn suy nghĩ nửa ngày trong miệng chỉ nhảy ra một câu này, cậu nhớ đến lúc ở trong sa mạc một mình chờ cứu viện, còn nghĩ đến người nhà của những kẻ truy đuổi họ, nhưng không nghĩ tới những người này còn hướng về phía người nhà cậu, cho dù mối quan hệ của cậu và ba mẹ không tốt đến mức nào, nhưng dù sao máu cũng dày hơn nước, dù sao cũng không thể để cho người nhà bởi vì mình mà bị thương tổn, cậu suy nghĩ một chút, nói: "Vậy làm sao bây giờ?"
Tô Vạn nói rất nghiêm túc, cho nên Hắc Hạt Tử cũng nghiêm túc trả lời cậu, hắn nói: "Lũ người kia tạm thời chưa dám làm gì người nhà cậu, bởi vì có tôi ở đây, nhưng thân thể tôi không chống đỡ được lâu như vậy, những kẻ này rất thông minh, nếu phát hiện tôi bị mù thì nhất định sẽ có hành động, lựa chọn duy nhất bây giờ của cậu chính là nhanh chóng trở thành người có thể bảo vệ người bên cạnh cậu, cậu thông minh như vậy, thừa dịp tôi còn có thể dạy cậu cái gì đó, mau trở nên mạnh mẽ hơn."
Tô Vạn nghe vậy lâm vào trầm mặc, cậu vốn tưởng rằng Hắc Hạt Tử sẽ đề nghị ba mẹ cậu đi nước ngoài tránh né, lại không nghĩ tới đáp án cuối cùng lại là cái này, mà điều này chỉ nói rõ những biện pháp bình thường không đủ để thoát khỏi những kẻ đó, giống như Ngô Tà từng trong sa mạc, nếu có một ngàn người muốn ăn cậu, trốn cũng vô dụng, biện pháp duy nhất chính là giải quyết tất cả bọn chúng.

Hắc Hạt Tử cũng phát hiện biểu tình trên mặt thiếu niên đang có sự thay đổi, những đứa trẻ này không giống như bọn hắn, lúc suy nghĩ sự tình trên mặt có thể là một vẻ khác, Tô Vạn trong lòng nghĩ cái gì thì sẽ lưu lại dấu vết trên mặt, cho nên rất dễ đoán, hắn nhìn vẻ mặt Tô Vạn từ khẩn trương biến thành một loại kiên định trong tuyệt vọng nào đó, nghĩ thầm mình quả nhiên không nhìn lầm người, liền nghe thiếu niên nói: "Anh cảm thấy tôi còn được nằm trên giường như thế này bao nhiêu ngày?"
Tô Vạn khôi phục rất nhanh, một tuần rưỡi sau cơ bản đã nhìn không ra đã trải qua phẫu thuật, ngay cả Hắc Hạt Tử cũng có chút kinh ngạc trước tốc độ khôi phục của cậu, hắn thầm nghĩ tiểu tử này đích thực có chút chỗ hơn người, lúc này hắn đại khái là thay Ngô Tà kiểm tra bảo vật.

Đối với Tô Vạn mà nói, nhịp sống không có nhiều thay đổi, cậu vẫn phải đi học, vẫn phải thực hiện kỳ ​​thi tuyển sinh đại học năm năm và mô phỏng ba năm, sự thay đổi duy nhất chính là sau khi tan học sẽ có người đến đón cậu, nếu nói về ngoại hình của người như Hắc Hạt Tử, Tô Vạn chỉ có thể nói anh ta một bộ dạng lưu manh, ở điểm này cũng nhờ bạn học của cậu đều biết cậu và Địa Đầu Xà Dương Hảo là anh em, mới có thể lập tức chấp nhận được một tên lưu manh đến đón cậu tan học.

"Anh không có thường phục nào để mặc đi đường sao?" Hôm nay Tô Vạn rốt cục cũng nhịn không được hỏi Hắc Hạt Tử, hai người bọn họ một thân đồng phục học sinh một thân áo da, đi cùng với nhau Tô Vạn luôn cảm thấy mình bị lừa bán đi, Hắc Hạt Tử cười nói: "Ngược lại có mấy cô bé muốn đến đỡ tôi băng qua đường."
"Có lẽ họ muốn phát triển một chút quan hệ thể xác thuần tuý với anh", Tô Vạn suy nghĩ một chút nói: "Anh ở cổng trường chúng tôi có bị bắt chuyện không? Tôi muốn biết đám con gái trong trường thích những thể loại như thế nào.

"
"Đám con gái cậu thích đều là nữ sinh, bọn họ không dám tìm đến tôi bắt chuyện đâu." Hắc Hạt Tử nói, Tô Vạn nhịn không được ghé vào: "Các anh thật ra bắt đầu điều tra tôi từ khi nào, không phải là có người theo dõi chúng tôi 24 giờ chứ."
"Không có khoa trương như vậy, nhưng tôi và Ngô Tà đều đã từng trực tiếp gặp các cậu, chẳng qua chỉ là cải trang mà thôi", Hắc Hạt Tử hời hợt nói, hắn nghĩ đến kế hoạch khổng lồ này của Ngô Tà, mỗi bước đều phải rất tinh tế, mười bảy lần thất bại trước đó, khiến cho việc Ngô Tà theo đuổi càng lúc càng cực đoan, hắn biết, chỉ có cân nhắc toàn bộ chi tiết đến điểm phức tạp nhất, kế hoạch này mới có thể thành công.

Tô Vạn nghe Hắc Hạt Tử nói xong thì không nói lời nào, cậu thật ra cũng có thể mơ hồ cảm giác được kế hoạch của Ngô Tà cực kỳ khổng lồ, tuy rằng đến nay cậu vẫn chưa có cảm giác đã rơi vào ván cờ này, nhưng với tính cách của cậu mà nói, phòng ngừa chu đáo cũng không phải là chuyện xấu gì, cậu hy vọng mình có thể chuẩn bị tốt hết thảy vì tương lai, không chỉ bảo vệ tốt chính mình, còn có thể bảo hộ người bên cạnh cậu.

"Cho nên chúng ta phải làm gì?", lại đến cửa hàng mắt kính của Hắc Hạt Tử, Tô Vạn muốn biết hôm nay Hắc Hạt Tử muốn dạy cậu cái gì, tuy rằng trước đó cậu đã tới vài lần, nhưng Hắc Hạt Tử cơ bản cũng không dạy cậu cái gì thực tế, chỉ nói cho hắn biết một ít kỹ năng chống theo dõi hoặc đánh lén, mấy cái này đều là kỹ năng cần phải thực hành, nhiều lúc Tô Vạn cũng cảm thấy mình không nhớ được bao nhiêu, thật sự ước gì Hắc Hạt Tử cho hắn đề bài cùng bài tập để để lại ấn tượng sâu sắc hơn.

Hắc Hạt Tử không nói gì, vì thế Tô Vạn lại hỏi một lần nữa, tựa như lần trước đến, cửa hàng kính của Hắc Hạt Tử cực kỳ tối, lần này không bật đèn, bên ngoài lại chạng vạng, cho nên cậu cơ hồ cái gì cũng không nhìn thấy, chính là hoàn toàn đang nói chuyện với bóng tối.

"Đại thúc?", thấy Hắc Hạt Tử không có đáp lại, Tô Vạn nhẹ giọng hỏi, trong nháy mắt tiếp theo cậu bỗng nhiên cảm thấy không đúng, mà phát hiện này làm cho cậu cảm thấy lông tơ dựng đứng —— tiếng hít thở của Hắc Hạt Tử cũng không thấy đâu, cậu mới phát hiện, trong cửa hàng này chỉ còn lại hô hấp của chính mình, nhưng rõ ràng cậu đi theo Hắc Hạt Tử cùng nhau đi vào.

Không phải chứ, Tô Vạn ở trong lòng chửi bới, cậu lấy điện thoại di động ra, lúc này mới phát hiện trong túi trống rỗng, mà cậu rất chắc chắn lúc tan học điện thoại di động vẫn còn nằm ở bên trong.

Đầu óc Tô Vạn xoay chuyển rất nhanh, vài giây sau cậu liền ý thức được điện thoại di động nhất định là bị Hắc Hạt Tử lấy đi, hiện tại hoàn cảnh cực độ tối tăm này của cậu cũng là Hắc Hạt Tử cố ý dựng lên, đây chính là muốn kiểm tra kiến thức mấy lần trước dạy Đông Tây – trong bóng tối phản theo dõi và đánh lén.

"Muốn kiểm tra cũng nói trước một tiếng chứ", Tô Vạn nhỏ giọng nói, mà giọng nói của cậu trùng xuống, liền cảm thấy má trái một trận đau nhức, cả người bị một lực đạo trực tiếp đánh ngã xuống đất, rất rõ ràng là của Hắc Hạt Tử.

"Không nên phát ra âm thanh", đầu óc Tô Vạn ong ong lên, lại nghĩ đến Hắc Hạt Tử lúc trước nói, trong bóng đêm không thể bại lộ vị trí của mình, cho dù là hô hấp cũng phải tận lực nhịn lại, cho nên cậu chậm rãi đứng lên, nhận ra mình đang chảy máu mũi, cởi ba lô giống như túi bảo bối của cậu, bởi vì khóa kéo trên kia vừa động sẽ phát ra âm thanh.

"Trong không gian kín đáo phải lùi đến góc chết, tránh bị người khác đánh lén từ phía sau", Tô Vạn nhớ lại một câu, dựa trên ký ức hiện tại của cửa hàng này, tay chân lui về một góc không có tủ kính, cậu không tin rằng Hắc Hạt Tử có thể dính vào vách tường phía sau như con tắc kè, vì vậy nơi này tương đối an toàn.

Kế tiếp chính là phản công, Tô Vạn Nghĩ, cậu không có ba lô, cho nên chỉ có thể dùng đồ vật hiện có trên người để tiến hành phản công, cậu nín thở dùng động tác nhỏ lần mò, trên người cậu có một cây bút bi, mà theo cách nói của Hắc Hạt Tử, tất cả những thứ có thể khiến người ta bị thương đều là một vũ khí tốt, bởi vì đau đớn sẽ khiến người ta tạm thời mất đi khả năng suy nghĩ, dù chỉ là một hai giây, khoảng thời gian này chắc chắn là thời điểm lý tưởng để tấn công.

Tô Vạn cầm bút trong tay, trong phòng tuy rằng tối đen, nhưng không có nghĩa là cậu là người mù, khi có thứ gì đó đi tới trước mặt cậu vẫn có thể nhìn thấy, cho nên cậu cứ như vậy trận địa sẵn sàng chờ Hắc Hạt Tử, nhưng qua mười mấy giây, lại vẫn không có động tĩnh gì, ngay khi có loại ảo giác bị giám khảo lão sư thả bồ câu, một trận đau nhức ở hạ thể cơ hồ khiến trước mắt cậu tối sầm, cậu không khống chế được mà mắng to một câu, sau đó liền lắc lắc quỳ xuống —— dùng ngôn ngữ thông tục mà nói, quá trình này bình thường sẽ bị nam sinh gọi là nát trứng.

Đèn trong nháy mắt này được bật lên, Tô Vạn đau đến dùng trán chống xuống đất, trong dư quang có thể nhìn thấy đôi giày da màu đen của Hắc Hạt Tử đang ở ngay trước mắt, cậu rùng mình vắt ra vài từ từ kẽ răng như muốn khóc: "Chó chết, tôi, thao, mẹ anh."
"Đáng tiếc, phụ mẫu đã sớm qua đời rồi", Hắc Hạt Tử cười nói, hắn ngồi xổm nhìn xuống tiểu nam sinh đang thống khổ, không thể đứng dậy nổi, nghĩ thầm sức tay của mình đại khái hơi lớn nhưng cảm giác cũng không giống như bị hỏng, cho nên hẳn là không có việc gì.

Tô Vạn mất mười phút mới có thể đứng lên, cậu đi vệ sinh kiểm tra một chút rồi chạy ra với sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt muốn cắn chết Hắc Hạt Tử, nói: "Học sinh tiểu học đánh nhau mới dùng chiêu khỉ hái đào này, mẹ nó anh thật là ngoan độc."
"Còn nhớ tôi nói thế nào không? Đừng để suy nghĩ của mình đi vào ngõ cụt", Hắc Hạt Tử nói, "Cậu nghĩ rằng tôi sẽ đến từ phía trước, không thể tưởng tượng tôi sẽ bò đến? Ít ra cậu biết chọn một góc hẻo lánh cũng coi như làm đúng rồi."
Nghe xong lời của Hắc Hạt Tử, cho dù là Tô Vạn loại người rất biết chửi bới cũng nghĩ không ra từ gì để phản bác, cuối cùng cũng chỉ có thể câm điếc nuốt hoàng liên*, một bên phẫn hận trừng mắt nhìn Hắc Hạt Tử một bên thăm dò nửa mặt mình bị ửng đỏ, trong lòng còn nghĩ hôm nay về nhà nên giải thích với ba mẹ như thế nào, chẳng lẽ nói hôm nay trên đường dập đầu sao, nhưng mẹ cậu kiểu gì cũng có thể nhìn ra nắm đấm in trên mặt, nói ra ai tin.

*thành ngữ TQ, vì hoàng liên là một loại thuốc rất đắng, người câm thì cho dù cảm thấy đắng cũng không nói ra được
Cuối cùng vẫn là Hắc Hạt Tử giúp Tô Vạn giải quyết, cũng không biết hắn dán cái gì lên, thế nhưng làm cho dấu vết trên mặt Tô Vạn hoàn toàn nhìn không ra, Tô Vạn nhìn vào gương thật lâu mới phát hiện là một lớp da cực kỳ mỏng, giống như miếng băng dán lên da, hơn nữa lại theo biểu tình trên mặt hắn mà co rút, cực kỳ lợi hại.

"Đây là cái gì?" Tô Vạn hỏi, Hắc Hạt Tử không chút để ý châm một điếu thuốc: "Da người, giữ được trong vòng mười năm, cậu tuổi còn nhỏ, phải tìm một cái mềm hơn."
"Ý anh là, thật sự là da người?", nghe vậy động tác sờ mặt Tô Vạn đều cứng đờ, có vẻ là cảm thấy biểu tình trên mặt thiếu niên rất buồn cười, Hắc Hạt Tử ghé qua nói: "Tôi chỉ dán cho cậu một chút, nếu dán cả khuôn mặt thì sẽ không dọa chết cậu được, loại tuổi của cậu không phải thích xem phim ma sao, bây giờ như vậy, cứ coi như là đeo ma quỷ trên người đi."
"Mẹ nó, đừng nói nữa." Tô Vạn mặt mày xanh mét, cậu không ghét xem phim ma, nhưng cũng không phải là thích xem, lúc Dương Hảo muốn xem thì hai người bọn họ sẽ cùng nhau xem, nhưng lúc ở một mình cậu tuyệt đối không đụng vào mấy thứ đấy, mà Hắc Hạt Tử nhìn thấy cậu như vậy lại càng hăng hái hơn, nói: "Trước kia tôi có một đồng nghiệp, đeo mặt nạ da người quá lâu, kết quả sau đó muốn tháo liền phát hiện da bám thẳng vào mặt hắn, nếu như thật sự bóc ra sẽ xuống một tầng thịt của hắn, về sau hắn đành phải...".

"Không nghe không nghe", Tô Vạn rốt cuộc nghe không nổi, dứt khoát lấy tay chặn lỗ tai, tựa như ở trong sa mạc vậy, Hắc Hạt Tử phát hiện đây là một thói quen rất thú vị của tiểu tử này, chính là giả bộ con đà điểu*.

*bởi vì con đà điểu khi cảm nhận được nguy hiểm sẽ chui đầu xuống đất, giả bộ giống như con đà điểu ý chỉ lảng tránh sự thật
"Xem ra còn phải giúp cậu luyện thêm lá gan", Hắc Hạt Tử cười nói: "Cậu phải đối mặt với người đáng sợ hơn ma quỷ nhiều, cậu phải chuẩn bị tâm lý tốt, đừng đến lúc đó sợ tới mức tè ra quần."
Tô Vạn phát hiện Hắc Hạt Tử nói lời này cho dù là cười, cũng rất nghiêm túc, cho nên cậu ý thức được những lời này có lẽ cũng không hề phóng đại, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu như da người có thể giúp người tôi hoàn toàn dịch dung, có phải tôi có thể thông qua biện pháp này làm cho ba mẹ tôi an toàn một chút hay không?"
"Tôi chỉ có thể nói, nếu cậu nói với ba mẹ bây giờ cậu đang vướng vào rắc rối, vậy sẽ chỉ nguy hiểm hơn đối với bọn họ", Hắc Hạt Tử nói, "Kế hoạch của Ngô Tà nhắm vào một nhóm người rất đặc biệt, họ đã tồn tại trong một thời gian dài, và họ cũng không hy vọng bí mật của họ được biết đến bởi quá nhiều người, vì vậy họ sẽ không từ thủ đoạn để loại bỏ những trở ngại và những kẻ biết quá nhiều."
"Tôi biết", phản ứng của Tô Vạn có chút ngoài dự liệu của Hắc Hạt Tử, cậu sờ da người trên mặt nói: "Ý tôi là, nếu tôi có thể biến thành người khác rồi biến mất, như vậy ba mẹ tôi có an toàn hơn không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui