Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân Tô Vạn Thiên


"Mấy người đó bị làm sao vậy? Đi như thế nào mà không phát ra tiếng động?", sau khi chạy qua mấy dãy nhà với Hắc Hạt Tử, Tô Vạn mới có thời gian đặt câu hỏi, Hắc Hạt Tử nói: "Là để đối phó với tôi, bọn họ chắc đã tìm hiểu một vài chuyện, cho nên ít nhất cũng có chuẩn bị."
"Vừa rồi tôi có nhìn qua, bọn họ hình như không phải là nhóm người mà chúng ta thấy trên đường?" Tô Vạn nhớ lại những người da màu nhợt nhạt nằm dưới đất, nhìn thế nào cũng không giống cặp đôi tình nhân và hai người đàn ông mà họ đã thấy trên đường, Hắc Hạt Tử nói: "Rất khó nói, cũng có khả năng cao là không phải cùng một nhóm người, những người chúng ta giết ban nãy đều không có đầu lưỡi, họ không thể phát ra âm thanh, còn có không ít là người mù, đều là đặc biệt bồi dưỡng ra, nên không thể xưng là thành viên của bọn chúng mà chỉ có thể nói họ là thứ mà bọn chúng dưỡng ra mà thôi.

"
"Cất công nuôi ra một đám như vậy chỉ để đối phó với một mình anh?", Tô Vạn ngạc nhiên, Hắc Hạt Tử nói: "Bình thường thôi, bởi vì người như tôi rất ít, không có chính là không có, bọn họ cũng muốn chém cỏ trừ rễ."
"Tiểu gia tôi lại cứu anh một lần", Tô Vạn hồi tưởng lại vừa rồi còn cảm thấy hơi sợ: "Anh hoàn toàn không phát hiện ra phía sau còn có một người?"
"Bọn chúng cũng khá thông minh đấy", Hắc Hạt Tử cười nói: "Lúc đầu tôi đoán chỉ có bảy người, người còn lại thì cuối cùng mới xuất hiện, đứng ở phía sau tôi không nhúc nhích, cho nên một chút thanh âm cũng không có."
"Vừa rồi không phải anh nói nợ tôi ân tình sao?" Tô Vạn bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì: "Tôi vì cứu anh còn bắn hai phát, vậy ngày mai tôi có thể không quấn khăn đi ăn cơm không?"
"Cậu còn nghĩ đến chuyện đấy sao", Hắc Hạt Tử nghe vậy cười rộ lên: "Được rồi, hiếu kính với cậu, tôi tha cho cậu một lần."
Tô Vạn trong lòng lúc này mới cân bằng, nghĩ thầm mình lại là đại nạn không chết, quả nhiên là bát tự đủ cứng rắn, cậu còn đang nghĩ có nên đi mua vé số để lấy hên hay không lại nghe Hắc Hạt Tử đi bên cạnh cậu đột nhiên ho khan, Tô Vạn cho rằng hắn bị sặc nước bọt, còn muốn cười nhạo hai câu, liếc mắt nhìn lại thấy Hắc Hạt Tử ho ra máu đầy tay, Tô Vạn thấy thế hoảng sợ, kêu lên: "Anh bị thương?"
"Không phải", Hắc Hạt Tử ho một lúc mới chậm lại, hắn vẩy máu trên tay đi thì lại giống như một người không bị làm sao: "Không phải tôi nói rồi sao, mắt chính là biến chứng, còn có vấn đề khác."
"Có nặng đến mức ho ra máu không?" Dù sao đây cũng lần đầu tiên Tô Vạn nhìn thấy Hắc Hạt Tử ho ra máu, so với hắn còn căng thẳng hơn, Hắc Hạt Tử lắc đầu dựa vào tường, trước mắt hắn lại tối, hiện tượng mù tạm thời càng ngày càng thường xuyên, thời gian cũng kéo dài hơn, hắn cười nói: "Không ngờ cuối cùng đối phó mấy tên lâu la đó mà phải cố hết sức như vậy —— mẹ nó tôi thật đúng là có chút hâm mộ một số người, tuổi thì lớn, ngoại trừ không có việc gì tự dưng mất trí nhớ thì cũng không có vấn đề gì."
Tô Vạn nghe không hiểu, chỉ biết tình trạng của Hắc Hạt Tử rất không ổn, liền hỏi: "Anh có muốn đi bệnh viện không?"
"Bệnh viện nhìn không ra vấn đề trên người tôi đâu", Hắc Hạt Tử cười nói, lắc lư một chút, lại nói với Tô Vạn: "Xem ra trên đường về phải phiền cậu làm cái nạng của tôi một chút."
Cuối cùng Tô Vạn lấy xe đưa Hắc Hạt Tử về nhà hắn, mắt Hắc Hạt Tử vẫn không khá lên, mãi đến lúc ăn cơm tối mới chậm rãi nhìn thấy đồ đạc, bản thân hắn lại dường như không quan tâm lắm, còn bảo Tô Vạn đi rửa nho cho hắn.

Lần này cho dù Tô Vạn không hỏi, cậu cũng biết Hắc Hạt Tử không còn lại bao nhiêu thời gian, hôm nay nếu như không có Hắc Hạt Tử, cậu nhất định không thể trở về nhà, nhưng dựa theo tình trạng thân thể bây giờ của Hắc Hạt Tử, cũng không biết sau này còn có thể bảo vệ cậu thêm mấy lần.

Tô Vạn trong lòng hiểu rõ những điều này nên cuối cùng cậu đưa ra một quyết định, buổi tối hôm đó liền mang theo chăn gối đến nhà Hắc Hạt Tử, Hắc Hạt Tử thấy thế liền nói: "Tôi còn chưa thảm đến mức cần bảo mẫu chăm sóc."
"Hai chúng ta bây giờ chính là hai ông thợ giày bằng một Gia Cát Lượng*", Tô Vạn vừa trải giường trên ghế sofa của Hắc Hạt Tử vừa nói: "Anh tuy mù nhưng thân thủ rất lợi hại, thân thủ của tôi không được nhưng có thể nhìn thấy, cho nên ở chung một chỗ vừa vặn có thể chống đỡ cao thủ."
*nguyên văn là 三个臭皮匠,胜过诸葛亮 (Ba ông thợ giày, bằng một Gia Cát Lượng), 'thợ giày' trong tiếng trung đồng âm với 'phó tướng', ý là khi đánh trận, trí tuệ 3 phó tướng hợp lại cũng có thể bằng Gia Cát Lượng
Hắc Hạt Tử đối với cách nói này ngược lại không có ý kiến, hắn thấy trong lòng tiểu quỷ này đã xác định rõ ràng, cũng không có lý do gì để ngăn cản, liền nói: "Bọn họ không có nhiều người để chơi xa luân chiến* cùng chúng ta cho nên sẽ yên tĩnh một thời gian, tôi cũng hy vọng mắt của tôi còn có thể chống đỡ được một chút, nhưng có thể chống đỡ đến lần bọn họ đến gây rối tiếp theo hay không thì không biết."
*xa luân chiến (wheel war) là định nghĩa trong chiến lược quân sự, nếu số lượng người có hạn thì khi đánh phải luân phiên nhau
"Nhân lúc này, anh phải giúp tôi liên lạc với những người trong danh bạ điện thoại", Tô Vạn nói: "Tôi đã nói với ba mẹ rồi, tuy tôi có rất nhiều lớp học bổ túc nhưng bây giờ lên lớp chủ yếu là ôn bài, cho nên bọn họ cũng không phản đối tôi xin nghỉ để tự ôn tập, chỉ cần tôi tham gia kỳ thi thử đại học là được."
"Cậu nói là tới chỗ tôi học bổ túc?", Hắc Hạt Tử cười nói, liền thấy Tô Vạn Rút lui miệng: "Quả thật là học bổ túc, nhưng chỉ là những gì tôi học được không giống với những gì ba mẹ tôi nghĩ, cho nên cũng không tính là hoàn toàn lừa gạt họ."
"Vậy cậu có nghĩ tới" Hắc Hạt Tử suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy cần phải nói với Tô Vạn một vài thứ: "Nếu như không đi học, một lòng một dạ giúp tôi tìm Trùng Bàn, kết quả thi đại học không được tốt, cũng không tìm được Trùng Bàn, cuối cùng cậu có thể chấp nhận được kết quả này không?"
"Đó là kết quả tồi tệ nhất," Tô Vạn nói, "Giáo viên của chúng tôi nói phải có niềm tin vào bản thân."
"Nhưng đây là kết quả thiết thực nhất", Hắc Hạt Tử nghe vậy lắc đầu: "Tìm Trùng Bàn không dễ như vậy, có vài người tìm cả đời cũng không tìm được, còn có một số người tìm được, lại chết trong đấu."
"Tôi không dễ chết như vậy, anh cũng vậy", Tô Vạn không chút suy nghĩ liền nói: "Anh nói anh đã sống rất lâu, chứng tỏ ông trời cũng không chán ghét anh, cho nên chỉ cần anh cố gắng sống tiếp, ông trời sẽ cho anh một con đường sống, tôi bị rắn cắn bốn lần cũng không chết, đại nạn không chết, cũng luôn có hậu phúc."
"Tinh thần lạc quan của tiểu quỷ cậu rốt cuộc là từ đâu mà ra?", Hắc Hạt Tử cảm thấy rất thú vị: "Cậu không sợ bản thân đang đánh cuộc sao?"
"Tôi không đánh cuộc", Tô Vạn nói xong lấy toàn bộ đề năm-ba của cậu ra khỏi túi xách: "Tôi sẽ không bỏ dở việc học khi liên lạc với những người đó, miễn là tôi không thiếu tay hoặc chân, tôi sẽ trở về để làm bài kiểm tra đầu vào đại học"
Hắc Hạt Tử không nói gì, hắn cảm thấy mới lạ, bởi vì giống như Ngô Tà, Tô Vạn cũng muốn làm một chuyện hắn thấy gần như không có tỷ lệ thành công, nhưng những người này đều có loại bản lĩnh có thể khiến người ta nhìn thấy hy vọng, đó là thứ mà Hắc Hạt Tử vốn không thấy thường xuyên.

"Tôi sẽ giúp cậu liên lạc với mấy người tôi đã từng hợp tác vài lần, cũng tương đối quen thuộc, đem tin tức cậu muốn xuống đất truyền ra ngoài, sau này bọn họ có đấu sẽ liên lạc với cậu", một lát sau Hắc Hạt Tử nói: "Tôi gọi điện thoại, nhưng muốn cậu nói, còn nhớ trước đây tôi nói với cậu như thế nào không, dùng tên giả, nói mình thiếu tiền."
"Tôi biết", Tô Vạn nói xong liền lấy điện thoại di động ra: "Nhanh lên, tôi còn có hai bộ đề thi phải làm."
Sau đó Tô Vạn thường xuyên đến sống với Hắc Hạt Tử, bởi vì tình trạng mắt Hắc Hạt Tử càng lúc càng tệ, bỗng nhiên sẽ không nhìn thấy gì cả, cho nên cậu có khi cũng sẽ đến giúp đỡ.

Đến tháng mười hai, tin tức Hắc Hạt Tử có một cái Bao đồ đệ muốn hạ đấu đã được truyền ra ngoài, Tô Vạn ngẫu nhiên cũng sẽ nhận được mấy cú điện thoại, nhưng sau khi Hắc Hạt Tử biết được niên đại cái đấu và thông tin về chủ nhân ngôi mộ, cảm thấy bên trong có lẽ sẽ không có Trùng Bàn, sẽ không để Tô Vạn đi thử vận may.

Tháng giêng Tô Vạn thi kỳ thi thử đại học lần một, thành tích không tốt không xấu, theo như lời của giáo viên, điểm của cậu vừa đủ để đậu vòng một, coi như là phát huy như dự liệu, mà lúc này mắt của Hắc Hạt Tử đã ở trong tình trạng thời gian dài cũng không thấy rõ đồ đạc, mỗi ngày có một đến hai tiếng sẽ đột nhiên khôi phục rõ ràng, thời gian khác đều giống như nhìn đồ vật cách một lớp thủy tinh mờ.

Rất nhanh đã đến tết, Tô Vạn được nghỉ đông, đêm giao thừa trong nhà có rất nhiều họ hàng thân thiết, Tô Vạn nói rất lâu mới thoát thân, sau đó kéo ba cậu đến cửa hàng mắt kính của Hắc Hạt Tử, Hắc Hạt Tử hiếm khi bật đèn, bởi vì lúc này mắt của hắn gần như ánh sáng không lọt vào nữa, chỉ nghe thấy tiếng Tô Vạn và ba cậu đẩy cửa đi vào.

"Làm phiền rồi", Hắc Hạt Tử nói, Tô Vạn thấy hắn lễ phép như vậy, âm thầm trợn mắt, nghĩ thầm lưu manh này thật sự biết giả bộ, rồi cùng ba cậu đem một ít đồ tết đã nấu đặt lên bàn.

Tô Vạn biết Hắc Hạt Tử thích ăn ớt xanh nên đã đặc biệt nói mẹ làm món thịt heo xé sợi tiêu xanh.

Ấn tượng của ba Tô Vạn đối với Hắc Hạt Tử cũng không tệ, chỉ là Tô Vạn nói với ông rằng mắt của bạn mình không tốt lắm, trời sinh như vậy, bây giờ đang chờ ghép giác mạc, cho nên ông và Hắc Hạt Tử lại trò chuyện một lát, khen vài câu so sánh Gala mùa xuân năm nay, cuối cùng Tô Vạn nói vài câu với ba rồi muốn đi nhưng Tô Vạn cũng không muốn về nhà với dì bảy cô tám kia, lại dứt khoát muốn lưu lại, ba cậu lại thấy Hắc Hạt Tử một mình ăn Tết vô cùng đáng thương, cũng đồng ý.

"Nếu anh chưa ăn cơm thì ăn một chút, đưa tới đây nguội hết rồi", sau khi ba Tô Vạn đi rồi, cậu bưng cơm cho Hắc Hạt Tử, bên trong đặt chút thịt ớt xanh, lại không ngờ Hắc Hạt Tử lắc đầu, thân thể hắn cũng theo tình trạng mắt mà trở nên tệ hơn, trong miệng hút thuốc đều là một mùi máu, cái gì cũng không ăn nổi.

"Anh có thể chịu đựng được" Tô Vạn nói: "Đừng để tôi tìm được trùng bàn, anh đã không chịu nổi."
"Sẽ không chết dễ dàng như vậy", Hắc Hạt Tử cười nói: "Trước kia tôi đã nói rồi, sẽ không chết cũng không sống đủ lâu."
"Những người đó đã lâu không xuất hiện, nhưng trong trường tôi có một số bạn cùng lớp thường xuyên gọi điện thoại đến hỏi tình hình của tôi" Tô Vạn nói xong nhíu mày: "Tôi và những người này cũng không đặc biệt thân thiết, lần này sau khi tôi không đi học bọn họ lại liên tục gọi điện thoại cho ba mẹ tôi hỏi tình huống, xem ra là có chút vấn đề."
"Cậu nghĩ nhiều hơn so với trước đây, điểm này rất tốt", Hắc Hạt Tử nói miễn cưỡng bưng chén cơm lên ăn hai miếng, ớt xanh ăn vào giống như là ăn nhầm sợi dây: "Nhưng chút tâm nhãn này còn chưa đủ, sau này nếu như tôi chết, so với bây giờ còn phải cảnh giác hơn nữa."
"Năm mới anh không thể nói gì nghe may mắn một chút sao?", Tô Vạn kêu lên: "Tôi đã nghĩ kỹ rồi, một khi có manh mối về Trùng Bàn, tôi sẽ đưa anh ra nước ngoài một thời gian, như vậy tương đối an toàn, chờ tôi tìm được thứ gì đó lại mang anh về, đưa Trùng Bàn cho anh."
Hắc Hạt Tử ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới Tô Vạn cuối cùng lại suy nghĩ như vậy, liền nói: "Tôi đi rồi bọn chúng sẽ biết, đến lúc đó một mình cậu ứng phó ở đây?"
"Bây giờ anh nửa mù không mù nguy hiểm hơn tôi", Tô Vạn nói: "Nếu đụng phải tôi chỉ cần bỏ chạy, một khi lấy được Trùng Bàn chữa khỏi cho anh, sau này tôi sẽ không cần lo lắng về những người này nữa."
"Đồ tiểu quỷ này", qua thật lâu Hắc Hạt Tử thở dài: "Cậu không thấy rằng cậu quá coi trọng tính mạng của tôi sao?"
"Dù sao anh cũng là ân nhân của tôi", Tô Vạn nói: "Cho dù tôi đã cứu anh ba bốn lần, nhưng tôi sẽ không bao giờ ở đây nếu không có anh, cho nên, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*."
*thành ngữ TQ nghĩa là sống phải ghi nhớ ơn nghĩa của người ta dù chỉ nhỏ như giọt nước nhưng cũng phải báo đáp như dòng suối mạnh mẽ.

"Dũng tuyền tương báo thì không cần", Hắc Hạt Tử cười nói: "Cậu là đệ tử cuối cùng của tôi, chỉ cần không chết coi như là báo hiếu rồi."
"Anh không chết thì thấy khổ sở có phải không?" Tô Vạn trợn mắt, tuy rằng cậu biết Hắc Hạt Tử không nhìn thấy: "Anh không phải muốn tin như thế sao, còn nói chuyện xui xẻo như vậy."
"Một số người gọi trạng thái này của tôi là nhận rõ hiện thực", Hắc Hạt Tử nói, "Nhưng bây giờ tôi cũng cảm thấy rằng nếu tôi chết, thực sự là có một chút phụ lòng của tiểu quỷ cậu, tôi đành phải xin ông trời thêm một chút thời gian vậy."
"Vậy còn được", Tô Vạn thấy Hắc Hạt Tử có chút tinh thần, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, buổi tối hôm đó cậu ở chỗ Hắc Hạt Tử xem Gala đón xuân, mười bảy năm qua, lần đầu tiên cậu cảm thấy đếm ngược đêm giao thừa có ý nghĩa như vậy, mà Hắc Hạt Tử cũng đồng thời âm thầm cảm tạ diêm vương, để cho hắn đi qua một cái xuân thu.

Mùng ba Tết, Tô Vạn đi theo người nhà đi thắp hương, ban đầu cậu vẫn không tin lắm, năm nay lại ngoan ngoãn bái lạy một chút, cậu cũng thắp thêm một nén hương cho Hắc Hạt Tử, còn thay hắn dập đầu thêm hai cái, chỉ hy vọng ông trời có thể nể mặt, biến chuyện không thể thành có thể.

Thật trùng hợp, Tô Vạn nhận được một cuộc gọi vào ngày tiếp theo sau khi cậu đi chùa, cậu có hai số điện thoại và hai cái điện thoại di động, một cái để xài bình thường một cái dùng để liên lạc với mấy người muốn xuống đấu, cho nên khi cái di động thứ hai của cậu đổ chuông, cậu biết ngay có người liên lạc với mình, vì thế ăn một nửa sủi cảo liền đi ra ngoài nhận điện thoại.

Người gọi tới tự xưng là Lại Đầu, Tô Vạn nghe nói qua người này từ Hắc Hạt Tử, hắn là một gã mập mạp đầu đầy vảy nến, lần này liên hệ với Tô Vạn đi thẳng vào vấn đề, liền nói muốn gắp lạt ma xuống đất, Tô Vạn hỏi qua chủ nhân và địa điểm của ngôi mộ, đối phương cũng không biết rõ lắm, chỉ nói có thể là mộ của Lư Sinh, ở Hà Bắc.

Lịch sử Tô Vạn học không tệ, vừa nghe cái tên Lư Sinh liền cảm thấy quen thuộc, cậu nghĩ đi nghĩ lại, không phải là tên thuật sĩ khốn kiếp thời Tần sao? Người này trong lịch sử cũng coi như là khét tiếng, có thể nói là người khởi xướng hai chuyện 'xây dựng Vạn Lý Trường Thành' và 'Phần thư khanh Nho'* thời Tần Thủy Hoàng, bản thân hắn là một phương sĩ suốt ngày lải nhải về thần thánh, đồn rằng hắn không chỉ mang đến cho Tần Thủy Hoàng những cuốn sách tiên tri về người Hồ diệt Tần, mà còn tin vào việc ăn tiên đan có thể trường sinh như Từ Phúc lúc bấy giờ, cho nên mấy năm làm việc dưới tay Tần Thủy Hoàng đã thực hành rất nhiều bài thuốc dân gian, xem như tự thành một phái Tà giáo.

*Phần thư khanh Nho (Đốt sách chôn Nho) là sự kiện Tần Thủy Hoàng cho đốt bỏ nhiều loại sách vở và chôn sống nhiều nho sĩ, diễn ra vào năm 213-212 TCN.

Mục tiêu là để loại bỏ hết các tư tưởng, học thuyết tồn tại trong thời Xuân Thu Chiến Quốc, chỉ độc tôn thuyết Pháp gia phục vụ cho sự thống trị của vua chúa nhà Tần (theo wikipedia VN)
Lại Đầu nói thời gian và địa điểm gắp lạt ma lần này, cho Tô Vạn biết nếu cậu muốn đi vậy thì trong vòng ba ngày liên lạc lại, mà Tô Vạn cảm thấy việc lần này có khả năng, vừa cúp điện thoại, ngay cả sủi cảo cũng không thèm ăn, tìm cớ chạy thẳng đến chỗ Hắc Hạt Tử..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui