Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân Tô Vạn Thiên


Trong lòng Hắc Hạt Tử chùng xuống, đang định đặt Tô Vạn xuống để kiểm tra vết thương của cậu ta một chút thì nghe thấy tiếng vỗ cánh trên đầu, ngay lập tức có thứ gì đó đáp xuống trước mặt, móng vuốt sắc nhọn đập xuống mặt đất phát ra một tiếng giòn vang.

Đúng là nhà đã dột còn gặp mưa suốt đêm*, Hắc Hạt Tử trong lòng cười khổ, tuy rằng hắn bây giờ hoàn toàn không nhìn thấy được gì nữa, nhưng sao có thể không biết thứ này là cái gì, sợ là máu trên người hắn và tiểu quỷ này dọc đường mùi quá nặng, cuối cùng vẫn thu hút thứ này tới.

*tục ngữ TQ, ý là chuyện xui xẻo thường không chỉ đến một cái, tình huống đã tệ lắm rồi nhưng vẫn còn tệ hơn được.

Hiện tại chỉ còn cách hai mộ thất và một cái đường mộ ngắn nữa là có thể ra ngoài, Hắc Hạt Tử không biết nếu hắn hô to một tiếng, Ngô Tà và Giải Vũ Thần ở bên ngoài có thể nghe thấy hay không, nhưng cho dù bọn họ có nghe thấy, cũng cần thời gian để đi xuống, mà thứ này nhào tới thì cần chưa tới một giây.

Hắc Hạt Tử lặng lẽ cười, hiện tại có hai con đường để đi, nhưng với hắn mà nói đây không phải là câu hỏi trong đề trắc nghiệm, vì vậy hắn yên lặng đặt Tô Vạn xuống, trong bóng tối hắn lấy ra dao găm, sau đó cắt hai đường trên cánh tay mình, nhất thời mùi máu tươi tràn ngập bốn phía, Hắc Hạt Tử nín thở, chỉ nghe thứ kia phát ra tiếng lẩm bẩm từ một góc, hắn biết thứ này đã cắn câu, liền chạy như điên hai bước về phía bên trái mộ thất, cho đến khi đầu đập vào tường.

Cú va chạm khiến Hắc Hạt Tử nôn ra máu, hắn nghe được thứ kia đi theo phía sau hắn, thứ này không có đầu óc, cho nên chỉ theo mùi máu chạy vòng quanh theo hắn, mà đây chính là mục đích của Hắc Hạt Tử, hắn liên tục sờ vào tường phía sau mộ thất để chạy, đây là cách nhanh nhất để dò đúng đường sau khi bị mất thị giác.

Hắc Hạt Tử cả người đau như muốn tan ra thành từng mảnh, hắn biết rõ khoảng cách giữa hắn và thứ kia nhiều nhất sẽ không đến một thước, hơn nữa khoảng cách này còn đang không ngừng thu nhỏ, lại chạy thêm hai bước, Hắc Hạt Tử nghe được thứ kia lập tức bay lên, hắn biết không thể chờ thêm nữa, vì thế dùng hết sức hét lên hai cái tên, hiện giờ hắn đã dẫn thứ này rời khỏi mộ thất để tiểu quỷ kia, cách bên ngoài cũng khá gần, hắn chỉ hy vọng Ngô Tà và Giải Vũ Thần có thể nghe thấy, như vậy lúc bọn họ xuống đến đây, Tô Vạn còn có thể cứu.

Sau khi Hắc Hạt Tử la xong, chính là một trận đau thấu tim, cả người như bị một lực cực lớn đè xuống đất, móng vuốt của thứ đó dường như cắm sâu vào da thịt sau lưng hắn, buộc hắn phải kêu ra một tiếng, Hắc Hạt Tử nằm sấp trên mặt đất nôn ra mấy ngụm máu, ý thức lập tức trở nên mờ mịt, hắn biết thứ kia đang đứng trên lưng hắn, chỉ có thể hi vọng thứ này phải mất một thời gian mới ăn xong hắn, như vậy Tô Vạn không đến mức cũng trở thành bữa cơm tối của thứ này.


Thật sự không ngờ cuối cùng mọi chuyện lại thành như thế này, Hắc Hạt Tử miễn cưỡng cười một chút, miệng đã đầy máu, hắn chờ thứ kia cắn xuống, lại không nghĩ tới chờ hơn nửa ngày lưng bỗng trở nên nhẹ nhàng, hình như có tiếng súng truyền đến từ rất xa, sau đó có ai đó lật người hắn lại vỗ vào mặt, Hắc Hạt Tử cũng không biết đó là Ngô Tà hay Giải Vũ Thần, hắn không thể nhìn thấy được gì.

Xem ra đúng là muốn có lỗi với tiểu quỷ kia, Hắc Hạt Tử dùng một chút ý thức cuối cùng nghĩ đến, môi hắn giật giật, Giải Vũ Thần gần như dán lỗ tai vào bên miệng hắn mới nghe rõ hắn nói cái gì.

"Thay tôi cảm ơn tiểu tử kia."
"Đây là đồ ăn các cậu gọi, đã xong rồi", nhân viên phục vụ sau khi đặt đồ ăn xuống liền lui ra, trong phòng chỉ còn lại ba người Tô Vạn, Lê Thốc và Dương Hảo, lần này là Tô Vạn mời khách, gọi một bàn đồ ăn ngon, nhưng không biết vì sao đều dùng lồng kim loại đậy lên.

"Nhà hàng này bắt chước người nước ngoài làm cái gì?", Dương Hảo cười nói: "Tao còn chưa ăn qua nhà hàng nào lại đậy thức ăn lại như vậy."
"Chỗ cao cấp mới như vậy, mày cho rằng lão tử tốn nhiều tiền thế để mời hai đứa mày ăn tô mì sao", Tô Vạn nói xong, nhấc hai cái lồng lên, là bào ngư và nhung hươu xào, cậu thấy thế liền nói: "Nhìn đẳng cấp này xem, mày tưởng rằng thứ này có thể ăn được ở trước cổng trường à?"
Nói xong, Dương Hảo và Tô Vạn lại nhấc thêm vài cái lồng, bên dưới đều là những món ăn cao cấp được bày biện đẹp mắt, nhưng không biết vì sao Lê Thốc vẫn không nói gì, cuối cùng Tô Vạn cảm thấy kỳ quái nên hỏi: "Vịt Lê, không lẽ mày ăn bậy bạ nên bị đau bụng, lão tử mời khách lại không bắt mày tiêu tiền, mày bày ra cái mặt thối cho ai xem?"
Lê Thốc vừa nghe sắc mặt càng trở nên kỳ quái, nó nhìn thoáng qua Tô Vạn, sau đó nhấc cái một cái lồng trước mặt, bên trong lại đặt đầu của một nữ sinh, Tô Vạn tròn mắt nhìn cái đầu đó, cũng không phải là Thẩm Quỳnh.

"Chó chết, nhà hàng này mẹ nó là hắc điếm sao?", Dương Hảo sợ tới mức nhảy dựng lên, sắc mặt Tô Vạn cũng tái nhợt, chỉ có Lê Thốc mặt không đổi sắc, liên tục mở ra mấy cái nắp, bên dưới đều là bộ phận cơ thể người, có một cái đĩa đặt một cánh tay có hoa văn Phượng Hoàng, còn trong một cái đĩa khác không biết tại sao lại đặt một cái kính râm, đã gãy làm đôi, phía trên vẫn còn vết máu.

"Dù sao mày cũng không cứu được hắn", Lê Thốc lạnh lùng nói, sau đó đứng lên nhấc cái lồng sắt rất cao ở giữa bàn, đĩa lớn bên trong bày một tảng đá thật lớn, phía trên đều là lỗ mắt.


"Hôm nay chính là ngày giỗ", nói xong, Lê Thốc cắm một cây nến trắng vào trong lỗ đá, sau đó xoay người đi ra ngoài, Tô Vạn suy sụp tại chỗ, Dương Hảo cũng không thấy đâu, trong phòng chỉ còn lại có một mình cậu.

"Mẹ nó bọn mày đi đâu vậy, ngày giỗ của ai?", Tô Vạn bật dậy chửi bới, nhưng cậu cúi đầu nhìn xuống phiến đá, chỉ thấy cây nến trắng phía trên đã biến thành thuốc nổ, ngòi nổ đã bắt đầu bốc khói.

Cái đéo gì, Tô Vạn muốn đi ra ngoài, lúc này mới phát hiện cửa đã bị khóa, cậu chửi bới Dương Hảo và Lê Thốc, rồi chạy đi đem cây thuốc nổ xuống, muốn thổi tắt ngòi nổ, nhưng đã quá muộn, ngòi nổ kia đã cháy sắp hết——
Cái thứ chết tiệt này sắp nổ rồi!
Tô Vạn mở mắt ra liền nhìn thấy trần nhà trắng như tuyết, muốn ngồi dậy thì nhận ra mình đã bị quấn như xác ướp, đặc biệt là phần thắt lưng, muốn nhúc nhích cũng không được.

Cậu vậy mà lại không chết, Tô Vạn bây giờ mới từ từ nhớ lại chuyện lúc trước ở lăng mộ Lư Sinh, ký ức cuối cùng cậu hình như là ngất đi trên lưng Hắc Hạt Tử, mà chuyện sau đó đều là khoảng trống.

Tô Vạn đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân, một nam một nữ đi đến bên giường cậu, Tô Vạn nhìn hai khuôn mặt kia da đầu như muốn nổ tung, nuốt nước bọt, bất đắc dĩ kêu lên: "Ba, mẹ, làm sao mà ——"
"Chúng tôi không phải là ba mẹ cậu", người phụ nữ kia nghe vậy liền nở nụ cười, Tô Vạn nghe thanh âm mà sởn cả tóc gáy, mẹ nó sao lại là giọng của đàn ông? Cậu cẩn thận suy nghĩ, giọng nói này còn có chút quen thuộc, lại nghe người phụ nữ kia nói: "Hai chúng tôi cậu đều đã gặp qua, chúng tôi cũng biết cậu là ai, yên tâm, chúng tôi cùng một phe với cậu, cho nên thông minh một chút —— gọi tôi là mẹ."
Sau khi nghe thêm hai câu, Tô Vạn nhớ ra, đây không phải là giọng nói của người ở trên xe lửa ném cả nhóm cậu ra ngoài sao? Nhưng so với kinh ngạc, trong đầu cậu chợt nghĩ đến chuyện càng quan trọng hơn, trong lúc nhất thời Tô Vạn cũng không để ý trên tay còn cắm ống truyền dịch, lập tức bắt lấy cánh tay người kia, lo lắng hỏi: "Hắc Hạt Tử đâu?"
"Vẫn còn sống", người phụ nữ nói xong kéo ghế ngồi xuống, mà người mang mặt của ba Tô Vạn chỉ dựa vào một bên không nói lời nào, Tô Vạn lại nghe thấy người phụ nữ nói: "Chỉ còn một nửa hơi thở, đang ở trong ICU.*"
*Intensive Care Unit, đây là nơi đặc biệt trong bệnh viện dành riêng cho những bệnh nhân bị thương nặng đang đe dọa tính mạng.


Họ cần được theo dõi liên tục và chặt chẽ bởi đội ngũ bác sĩ và y tá chuyên khoa.

"Là các người cứu chúng tôi ra?", Tô Vạn thở phào nhẹ nhõm, người phụ nữ kia cười nói: "Đúng vậy, chỗ quái quỷ kia xe cũng không vào được, hai người chúng tôi cõng cậu và Hạt Tử chạy vài cây số mới cướp được xe, rồi lái thêm vài giờ sau đó mới đưa các cậu đến bệnh viện chính quy được.".

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
"Tôi còn tưởng mình sẽ không qua khỏi", Tô Vạn nhớ tới trải nghiệm trước đó cảm thấy một chân của mình có lẽ đã bước vào Quỷ Môn Quan, liền nghe người phụ nữ nói: "Cậu quả thật suýt chết, nhưng cũng may mạng lớn, không ảnh hưởng đến nội tạng, miệng vết thương bị nhiễm trùng thành như vậy cuối cùng vẫn cứu trở về được, từ thắt lưng cắt mất một khối thịt lớn."
"Vậy Hắc Hạt Tử...!khoan đã, trùng bàn đâu? Có mang được ra ngoài không?", Tô Vạn nhắc đến chuyện này lại bắt đầu lo lắng, người phụ nữ nghe vậy quay đầu nhìn qua người kia, rồi nói: "Tôi có một tin tốt và hai tin xấu, cậu có thể quyết định thứ tự nghe."
"Vậy nói tin xấu trước đi, nói hết hai cái rồi nói tin tốt", Tô Vạn lo lắng nuốt nước bọt, chợt nghe người phụ nữ nói: "Hắc Hạt Tử tuy còn sống, nhưng không biết có thể sống được bao lâu, cũng không biết có thể tỉnh lại hay không, thân thể hắn vốn đã không được rồi, cuối cùng vì cứu cậu lại nhận thêm tổn thương, lúc chúng tôi kéo hắn ra nửa người đã lạnh ngắt, mặc dù có thể được cấp cứu trong bệnh viện, nhưng căn bản không có cách nào đảm bảo hắn có thể sống sót."
"Vậy còn có một tin xấu nữa?" Tô Vạn sắc mặt tái nhợt, người phụ nữ nhìn cậu nói: "Khối trùng bàn cậu mang ra, ít nhất một nửa mật đá bên trong đã bị vỡ."
Tô Vạn hít một ngụm khí lạnh, trong lòng biết rõ là do khi đó cậu dùng nó để đập chết Lại Đầu, trong lòng chợt trào dâng một nỗi ân hận lẫn tuyệt vọng không thể tả xiết, lập tức ngã xuống gối nhắm mắt lại, người phụ nữ thấy thế cười rộ lên: "Tin tốt còn chưa nghe, cậu đã không chịu nổi rồi rồi?"
"Vậy mau nói đi", Tô Vạn lúc này mới dấy lên hy vọng, liền nghe người phụ nữ nói: "Trước hết, khối trùng bàn mà cậu mang ra là thật, hơn nữa còn là một khối nguyên thạch chỉ bị khai thác ở phần bề mặt, tuy rằng đại bộ phận mật đá bên ngoài đều vỡ vụn, nhưng bên trong còn đủ để dùng cho Hắc Hạt Tử, chúng tôi sau đó lại tìm được ba khối trùng bàn nhỏ trong ba lô của cậu, cũng đều là thật, mỗi khối bên trong có thể có bảy tám con mật đá chưa được khai thác, tổng cộng lại thì hoàn toàn đủ dùng."
"Mẹ nó cái tật nói chuyện quá lên của các người đúng là không sửa được, nhất định phải nói tôi đập nát mất một nửa trước?", Tô Vạn mắng, người phụ nữ lại nhún vai, vẻ mặt vô tội: "Cậu nói cậu muốn nghe tin xấu trước."
"Vậy bao giờ anh ta tỉnh lại chỉ đành dựa vào ý trời sao?" Tô Vạn hỏi, liền thấy người đàn ông không nói lời nào đưa tới ba bốn tờ giấy, tất cả đều là thông báo tình trạng nguy kịch, Tô Vạn vừa nhìn đã thấy lạnh gáy, người phụ nữ thấy thế cũng lắc đầu: "Còn phải xem mạng hắn có đủ lớn không, loại vết thương của hắn, có thể sống sót đã là kỳ tích."
"Kỳ tích sẽ xuất hiện", một lát sau Tô Vạn mới mở miệng: "Tôi tin nó sẽ xuất hiện bởi vì vì Hắc Hạt Tử đã nói, chúng ta đều là gián, gián sẽ không dễ chết như vậy, tôi không chết, ông chú đó cũng sẽ không chết —— chưa kể, lão tử bỏ ra nhiều công sức như vậy tìm trùng bàn cho hắn, nếu hắn chết, lão tử chẳng những không đốt giấy tiền vàng mã, ngay cả thuốc lá một cây cũng không đốt cho hắn."
Một tuần sau, Tô Vạn có thể miễn cưỡng xuống đất đi lại, trên thắt lưng cậu thật sự đã cắt ra một phần thịt không nhỏ, sờ lên liền cảm thấy mỏng đi, phải dùng một loại tư thế vô cùng kỳ quái mới đi lại được.

Ngô Tà và Giải Vũ Thần vẫn cải trang thành ba mẹ Tô Vạn ở trong bệnh viện với cậu, cảm giác rất kỳ quái, đặc biệt là khi Tô Vạn gọi điện thoại cho ba mẹ ruột của mình lại nhìn thấy hai người họ ngồi bên cạnh.

Tình trạng của Hắc Hạt Tử cũng không khá lên, gần như cứ hai ngày một tờ thông báo tình trạng nguy kịch, Giải Vũ Thần nói đây là bằng khen học sinh xuất sắc trong nghề của bọn họ, chứng tỏ cậu tham gia kỳ thi đặc biệt nguy hiểm, nhưng vẫn còn sống sau khi thi xong.


Tô Vạn mỗi ngày đều đến ICU của Hắc Hạt Tử dạo một vòng, coi như là tập luyện phục hồi chức năng, sau đó cậu nghe Giải Vũ Thần nói, Hắc Hạt Tử cuối cùng vì dẫn bánh tông đi nên mới bị thương rất nặng, chuyện này khiến cho cậu không được thoải mái lắm, nếu Hắc Hạt Tử có thể tỉnh lại ăn mật đá cậu mang ra thì tốt rồi, như vậy ít nhất cậu còn có thể trả lại phần ân tình này, sẽ không cảm thấy quá áy náy.

"Anh muốn cảm ơn tôi thì tự mình đến cảm ơn đi", hôm nay Tô Vạn lại nhìn vào trong ICU qua tấm kính, Hắc Hạt Tử nằm đó cắm một đống ống lộn xộn, Giải Vũ Thần và Ngô Tà đứng ở bên cạnh Tô Vạn, tâm tình của bọn họ cũng giống như thiếu niên, hơn nữa trong khoảng thời gian này đã chuẩn bị xong tất cả những thứ Hắc Hạt Tử cần để ăn mật đá, loại đục chuyên dụng, còn có rượu ngâm sâu, chỉ cần Hắc Hạt Tử có thể tỉnh lại, bọn họ lập tức có thể cho hắn ăn một chậu mật đá đến say.

"Trước kia hắn rất ít khi cảm ơn người khác", Giải Vũ Thần nửa ngày sau nói: "Đây là Hắc Hạt Tử hai năm nay mới biết nói."
"Anh ta từng nói có thể chọn giết người trong cục diện của người khác, nhưng có một số người xứng đáng để anh ta vứt bỏ bản thân giúp họ đạt được mục đích", Tô Vạn nghĩ đến những gì Hắc Hạt Tử nói trong sa mạc, bây giờ nhớ lại, có lẽ chính nói đến Ngô Tà và Giải Vũ Thần bọn họ.

"Đó là bởi vì hắn sống đủ lâu rồi", Giải Vũ Thần cười nói, nhìn tiểu quỷ đi lại còn khập khiễng này, hắn bỗng nhiên cảm thấy bọn họ lần này đánh cuộc hoàn toàn chính xác: "Tiểu quỷ lông tóc còn mọc chưa đủ như cậu không hiểu sao lại đi theo Hạt Tử tung hoành, vốn dĩ chuyện này không liên quan đến cậu, nhưng lần này cậu giết một trong số họ, cậu chạy không thoát đâu."
"Có trách thì trách Hắc Hạt Tử nhất định phải tìm tôi làm đồ đệ gì đó", Tô Vạn nghe vậy trợn mắt, nói: "Tôi chẳng được lợi ích gì, đi theo anh ta khắp nơi toàn sứt đầu mẻ trán, lần này mẹ nó còn làm cho thịt trên người bị mỏng đi, sau này dùng dây thắt lưng còn phải thắt nhỏ hơn vài lỗ."
Giải Vũ Thần nghe xong liền bật cười, hắn nhìn qua Ngô Tà, người kia tuy rằng không nói được nhưng cũng khẽ mỉm cười, hắn rất cao hứng, bởi vì ngoại trừ thắng lợi bên Lê Thốc, không hiểu sao bọn họ lại thắng thêm một ván, mà lần này hắn cũng không phải là người chơi cờ, bởi vì tiểu quỷ này là dựa vào ý chí của mình mà hành động.

"Chờ đã, các người có cảm thấy hắn vừa động một chút không?", Tô Vạn vốn đang nhìn chằm chằm giường bệnh bên trong đột nhiên nói, không biết có phải là ảo giác của mình hay không nhưng cậu thật sự cảm thấy ngón tay của Hắc Hạt Tử đã cử động, Ngô Tà và Giải Vũ Thần nghe vậy cũng nhìn theo, đã thấy đầu ngón tay Hắc Hạt Tử thật sự nhấc lên, mà thiết bị đo nhịp tim cũng có thay đổi.

"Tôi đã nói mà", sau khi Giải Vũ Thần và Ngô Tà đi tìm bác sĩ, Tô Vạn dựa trán vào trên tấm kính thuỷ tinh, rốt cuộc gánh nặng trên vai cũng nhẹ đi: "Gián sẽ không dễ chết như vậy."
- ----
*có thể vào facebook của page để xem tranh minh hoạ đoạn đầu của chương này trong phần album*.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận