Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân Tô Vạn Thiên


Theo như lời Hắc Hạt Tử nói, trùng bàn giải quyết hơn phân nửa vấn đề trên thân thể hắn, nhưng vẫn chưa phải là tất cả, sớm muộn gì những vấn đề còn lại cũng sẽ phát tác, nhưng không nhanh như vậy, cũng không nghiêm trọng như vậy, Tô Vạn vừa nghe có vẻ hình như hắn lại phải tìm cái gì đó, vội vàng truy hỏi là cái gì, lại không ngờ lần này Hắc Hạt Tử không nói ra đáp án, hắn nói: "Vấn đề còn lại là vấn đề trong gia tộc tôi, gia tộc tôi cũng vì thế mà sa sút, cuối cùng bọn họ sợ trong nhà không còn ai nên mới ép tôi ăn mật đá —— Vấn đề này không thể giải quyết đơn giản như vậy, vẫn còn chưa đến lúc."
Sau đó bọn họ lại ở trong bệnh viện vài ngày, trước sau cũng gần một tháng, lúc Tô Vạn trở về Bắc Kinh cũng đã nghỉ học nửa tháng, cũng may cậu đã gọi điện báo trước cho nhà trường, mới không khiến trường học và gia đình nghi ngờ.

Cảm giác lần này Tô Vạn trở về nhà so với lần từ xà đầm trở về còn mãnh liệt hơn, về đến nhà liền ôm mẹ cậu, người nhà thấy cậu gầy đi một vòng, cũng cho rằng cậu đang ở trong trại huấn luyện thi đại học ăn uống khổ sở, tối hôm đó dọn một bàn thức ăn đầy thịt cá, Tô Vạn ăn phần ăn bệnh nhân suốt một tháng, thấy đồ ăn dầu mỡ liền giống như sói đói nhìn thấy gà, hai mắt tỏa sáng, lần đầu tiên có thể ăn thức ăn mẹ cậu nấu đến ngập họng.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Tô Vạn ngủ đến giữa trưa, xương cốt đều giòn xốp, buổi chiều mới đến chỗ Hắc Hạt Tử, vừa vào cửa đã thấy Hắc Hạt Tử đang xử lý dàn nho của hắn, dàn nho này một tháng rồi không ai chăm sóc, đều đã héo úa, nhưng Hắc Hạt Tử dường như tâm trạng rất tốt, đang ngâm nga khúc nhạc cơm chiên ớt xanh kia, thấy Tô Vạn liền nói: "Hai cha mẹ tái sinh của cậu sắp đi rồi, vào chào tạm biệt bọn họ đi."
Tô Vạn biết hắn là đang nói về Ngô Tà và Giải Vũ Thần, cả tháng nay hai người họ vẫn mang da mặt ba mẹ cậu, làm cho Tô Vạn bây giờ vừa nhìn thấy họ liền theo bản năng muốn gọi ba mẹ, cậu nghe theo Hắc Hạt Tử đi vào trong nhà, lại không ngờ hai người bên trong không còn đeo mặt nạ da người nữa, đã quay trở lại khuôn mặt vốn có.


"Tiểu tử cậu nhìn tươi tỉnh phết nhỉ", Giải Vũ Thần ngủ không ngon vì bị ngã xuống sàn, cởi mặt nạ xong chưa cạo râu, nhìn thấy Tô Vạn còn đặc biệt dùng giọng của mẹ cậu chào hỏi, làm cho Tô Vạn nổi hết da gà, bĩu môi nói: "Quả nhiên là so sánh mới biết mẹ ruột tốt, cho dù mỗi ngày bà ấy chỉ chơi mạt chược nhưng ít nhất vẫn là phụ nữ."
"Nếu tôi thật sự muốn cải trang thành mẹ cậu, cậu cũng nhận không ra", Giải Vũ Thần cười nói: "Tôi vào nhà cậu ít nhất ba bốn lần, đều là dùng mặt của mẹ cậu, còn tiện tay giúp mẹ cậu chơi thắng hai ván mạt chược."
"Tôi thao——", Tô Vạn cả kinh, cậu biết Hắc Hạt Tử và Ngô Tà đã vào nhà cậu, chủ yếu là đi vào từ cửa phụ, đường đó mỗi khi trốn học Tô Vạn cũng thường dùng, nhưng Giải Vũ Thần lại có sở thích khác, mẹ nó hắn là trà trộn vào, Tô Vạn càng nghĩ càng thấy sai: "Khoan đã, anh làm sao biết kích thước quần áo của mẹ tôi?"
"Không lẽ cậu thật sự cho rằng hai người bọn họ đến nhà cậu chỉ để lật truyện tranh người lớn sao —— Dĩ nhiên còn tiện tay mang cho tôi hai bộ quần áo rồi", Giải Vũ Thần cười nói ung dung: "Hơn nữa cho dù không lấy quần áo, tôi cũng có thể cải trang thành ba cậu mà, sau đó chỉ cần sờ một cái sẽ biết ngay số đo ba vòng."
"Con mẹ nó, anh...", Tô Vạn bị nói đến mặt mày tái mét, Giải Vũ Thần thấy buồn cười, không đùa với cậu nữa, nói với Ngô Tà một câu ra ngoài chờ, rồi đi ra ngoài nói chuyện với Hắc Hạt Tử.

"Anh cũng có tin giật gân muốn nói với tôi?", Tô Vạn nghĩ đến chuyện của mẹ cậu quả thật tức muốn nghẹn, trợn mắt nhìn Ngô Tà, chỉ thấy người kia đi lên vỗ vai cậu, muốn cậu ngồi xuống.


Chẳng lẽ còn có chuyện quan trọng cần giải thích sao? Tô Vạn nghĩ thầm, nếu như là chuyện liên quan đến Vịt Lê, cậu đúng là phải nghe một chút, vì thế cậu cũng đành phải ngoan ngoãn kéo ghế ngồi xuống, liền thấy Ngô Tà từ trong túi áo lấy ra giấy bút, viết lên tờ giấy đưa cho cậu, chữ viết vô cùng mỏng và đẹp mắt, mà Tô Vạn nhìn vào hàng chữ trên tờ giấy: "Tôi cũng không biết Lê Thốc ở đâu, nhưng cậu ta không còn ở trong tay những người kia nữa, nếu cậu muốn tìm cậu ta thì có thể tìm được."
"Anh nói nó vốn bị bắt đi, sau đó trốn thoát?" Tô Vạn hỏi, Ngô Tà gật đầu, lại viết xuống tờ giấy: "Đây cũng là một phần trong kế hoạch, sau này cho dù cậu không tìm được cậu ta, cũng sẽ có người khác tìm được, nhưng tôi càng hy vọng cậu có thể tìm được tiểu tử kia trước."
"Kế hoạch này của anh sao lại bí hiểm như vậy", Tô Vạn hiện tại nghe đến những người này, những người kia liền cảm thấy đau đầu, cậu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Trong kế hoạch của anh, cuối cùng Vịt Lê sẽ không phải chết chứ?"
Ngô Tà lắc đầu, viết: "Làm theo kế hoạch là đường sống duy nhất của cậu ta."
"Vậy là tốt rồi", Tô Vạn thấy thế thở phào nhẹ nhõm: "Nếu không tôi còn lâu mới thèm giúp anh."
"Cậu không phải giúp tôi", Ngô Tà nghe vậy bật cười, viết thêm mấy nét: "Vẫn luôn là cậu tự mình xen vào.".

— ТRUMtr uyen.M E —

"Là tôi mù quáng xen vào được chưa?", Tô Vạn nghĩ thầm người này xảy ra chuyện gì, không thể nói chuyện còn không quên tổn thương người khác hai câu, thông qua ánh chiều tà, cậu có thể thấy rõ từng vòng băng bó trên cổ Ngô Tà, không khỏi hỏi: "Cổ anh bị thương, không phải cũng là kế hoạch của anh chứ?"
"Đúng vậy", Ngô Tà chỉ chờ Tô Vạn hỏi cái này, tiêu sái viết từng nét xuống: "Kế hoạch của tôi có rất nhiều cấp độ, cũng có rất nhiều chi nhánh, cổ họng tôi bị cắt, chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi."
"Tôi thao, anh không sợ chết sao?", Tô Vạn thốt ra, nhưng khi nhìn vào mặt Ngô Tà liền cảm thấy câu hỏi của mình quá ngu xuẩn, đáp án cho câu hỏi này quá rõ ràng, Ngô Tà cũng không cần viết, cậu cũng biết.

"Vậy anh có thể nói cho tôi biết phần kế hoạch của anh về tôi hay không?" Tô Vạn suy nghĩ một chút lại hỏi, trong lòng tự nhủ sau khi nói lời tạm biệt cậu không muốn phải trải qua cái loại khổ nhục kế này một lần nữa, Ngô Tà suy nghĩ một chút, vẽ một dấu chấm hỏi trên giấy, Tô Vạn không hiểu được, lại nghe Ngô Tà đột nhiên dùng một giọng nói vô cùng nhỏ nói: "Một số việc của cậu, tôi cũng không có kế hoạch."
Đây là lần đầu tiên từ sau khi cổ họng bị thương Ngô Tà miễn cưỡng mở miệng nói chuyện, giọng nói khàn khàn có chút cổ quái, Tô Vạn lại không nghe rõ, liền thấy Ngô Tà cười ngước cằm chỉ ra ngoài sân, cậu theo hướng chỉ nhìn ra ngoài, trong sân Hắc Hạt Tử còn đang cùng Giải Vũ Thần cười nói tưới cây.

"Anh ta sẽ giúp cậu", Ngô Tà cuối cùng đưa tới một tờ giấy khác, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, ở trong sân hắn và Giải Vũ Thần tạm biệt Hắc Hạt Tử, ra cửa liền mỗi người một việc, đối với bọn hắn mà nói, còn có rất nhiều việc phải làm, nhưng trong tình cảnh không bị mất đi Hắc Hạt Tử, khả năng giành chiến thắng lần này của bọn họ lại càng lớn.


"Sao anh vẫn còn đeo kính râm? Không phải để cho mấy em gái đỡ anh băng qua đường chứ?", sau khi Giải Vũ Thần và Ngô Tà đi, Tô Vạn bị gọi ra sân nhổ cỏ dại, cậu thấy trên mặt Hắc Hạt Tử còn đeo cặp kính kia liền nhịn không được hỏi, Hắc Hạt Tử nghe vậy liền cười, dưới ánh hoàng hôn hắn duỗi thắt lưng: "Tôi còn ở trong giới này, phải dùng cái tên này, bị gọi là mù* mà không đeo kính râm không phải rất kỳ lạ sao?"
*mù trong tiếng Hán là Hạt
"Cũng đúng, tôi cũng không quen", Tô Vạn lẩm bẩm, Hắc Hạt Tử cười xoa đầu hắn.

"Nhờ phúc tiểu quỷ cậu", trời tháng ba vẫn rất lạnh, Hắc Hạt Tử hít vào một hơi lạnh, nhưng cỏ dại trong sân đều đã đâm chồi mới —— "Việc nghỉ hưu của tôi lại bị trì hoãn.

"
《Tô Vạn Thiên》chính truyện hoàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận