Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân Tô Vạn Thiên


Tô Vạn ở nhà Hắc Hạt Tử cả đêm, sáng hôm sau thức dậy xem điện thoại di động, hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ thiếu chút nữa làm cậu sợ tới mức nhảy dựng lên, còn tưởng rằng phải cho cha mẹ biết chuyện phát sinh tối hôm qua, kết quả vừa nhìn lại hoá ra đều là bạn của mẹ gọi tới, ba người bọn họ đều không rõ tình huống ngày hôm qua, sau khi tỉnh lại cảm thấy không giải thích được, sau đó liền về nhà, đại khái cũng chính là bởi vì Hắc Hạt Tử nói mất trí nhớ.

Hắc Hạt Tử đương nhiên sẽ không dậy sáng sớm làm bữa sáng cho Tô Vạn, Tô Vạn đành phải tự mình ra ngoài mua bánh bao ăn, cậu đeo cặp sách đi đến trường, nghĩ thầm một số nữ sinh đến kỳ kinh nguyệt đều có thể xin nghỉ, trong khi cậu trên người còn mang theo vết thương do súng bắn, thế mà vẫn phải làm bộ như không có gì để đến trường.

Tất cả mọi thứ trong trường vẫn vậy, Tô Vạn dùng tờ giấy giả Hắc Hạt Tử viết cho cậu để xin nghỉ tập thể dục buổi sáng, một mình ở trong phòng học, bình thường khi phòng học còn đông người cậu không chú ý tới, lần này trống không, cậu liền nhìn thấy cái ngăn bàn chất đầy rác của Lê Thốc, trong lòng có hơi không được thoải mái, dù sao cậu và Vịt Lê cũng làm bạn bè tốt mấy năm như vậy, hiện tại cũng không biết người bạn này sống hay chết, Hắc Hạt Tử nói Lê Thốc và trung tâm vụ nổ quá gần, khả năng nổ chết rất lớn.

Tô Vạn luôn cảm thấy mình là người khá thực tế so với Lê Thốc và Dương Hảo, đại khái cũng là bởi vì hoàn cảnh trưởng thành của bọn họ khác nhau từ nhỏ, cho nên đến tuổi này, Lê Thốc và Dương Hảo đã đã tỏ ra lãnh đạm với cuộc sống, loại lãnh đạm này là Tô Vạn không làm được, cậu không thể buông xuống được, và luôn muốn chuẩn bị cho những gì chưa xảy ra.

Tô Vạn đôi khi cũng sẽ hâm mộ bọn họ, nhưng ngược lại cũng cảm thấy mình đặc biệt may mắn, bởi vì so với họ, cậu có được rất nhiều thứ khác.

Ở trong sa mạc Tô Vạn đã chứng kiến một vài chuyện, bao gồm cả kinh nghiệm tối hôm qua, Cậu bắt đầu hiểu lần này Lê Thốc đã rơi vào loại rắc rối như thế nào, cảm thấy so với Lê Thốc, bây giờ cậu vẫn có thể thoát ra được, cậu có thể cùng ba mẹ di dân ra nước ngoài, sau đó không bao giờ trở về nữa, như vậy những người đó có lẽ sẽ không tìm được họ nữa.

Nhưng Tô Vạn như vậy lại cảm thấy không cam lòng, loại tâm tình này giống như là câu nói của Mel Gibson trong bộ phim Trái tim dũng cảm, sau rất nhiều năm trốn tránh, ở một thị trấn nhỏ nào đó ở nước ngoài sống yên ổn, có thể không hối hận, có thể nguyện ý dùng thời gian từ bây giờ cho đến lúc hết hạn để đổi lấy một cơ hội lựa chọn lại hay không?
Tô Vạn cảm thấy cậu sẽ làm, chuyện của Lê Thốc là chuyện duy nhất trong cuộc đời cậu do chính mình lựa chọn, mà nếu bây giờ cậu thoát ra, mặc kệ Lê Thốc, như vậy cuộc sống của cậu lại đi theo khuôn phép cũ, một lần nữa trở lại trạng thái đi theo ba mẹ mỗi ngày, cậu không thích.

Cậu không thể trốn thoát, Tô Vạn nghĩ, vậy cậu sẽ ở lại chỗ này, mỗi ngày đi học, làm đề năm-ba, chuẩn bị thi đại học, chờ đám người xấu lần lượt tìm tới cửa, sau đó nếu như cậu và Hắc Hạt Tử may mắn còn có thể bắt một người để tra hỏi tung tích của Lê Thốc.

Nghĩ thông suốt rồi, trong lòng cũng thoải mái hơn, cậu nghe được tiếng người ở hành lang bên ngoài ồn ào ập tới, cậu định thần lại, dùng tay trái mở Vương Hậu Hùng trên bàn ra.

Lại qua hai ngày, ba mẹ Tô Vạn mới trở về, lúc này Tô Vạn đã cùng Hắc Hạt Tử sửa xong cửa kính bị vỡ trên lầu hai nhà cậu, ở trên bàn cơm tối hôm đó, Tô Vạn lần đầu tiên cùng ba mẹ đề cập đến chuyện dọn ra ngoài ở, bọn họ cũng không có ý kiến gì, chỉ là lại cho Tô Vạn một khoản tiền lớn, để cậu chọn một nơi tốt để ở.

Tô Vạn cứ như vậy đem căn hộ mà Hắc Hạt Tử nói cho thuê, cũng may chỗ đó không tính là xa, trước cửa còn có xe buýt có thể đến trường học, ngày cậu dọn vào, Hắc Hạt Tử đi nhìn một chút, hắn nói cuối cùng cũng biết vì sao căn hộ này không ai thuê được, thì ra là lúc trước có một đôi tình nhân sống ở đây, về sau người nam vụng trộm, người nữ cầm dao chém chết người, còn giấu thi thể trong phòng, cuối cùng thối rữa nên mới bị phát hiện.

"Mẹ nó làm sao anh biết?", Tô Vạn vừa nghe xong quả thực lông tơ sau lưng liền dựng đứng, đột nhiên cảm thấy chỗ ở mới này âm phong từng trận, mà Hắc Hạt Tử giả vờ đẩy kính râm: "Tôi có thể nhìn thấy thứ người khác không thể nhìn thấy."
Lúc Hắc Hạt Tử nói lời này nhìn chằm chằm sau lưng Tô Vạn, Tô Vạn sợ tới mức cho rằng có thứ gì đó ở đằng sau cậu, sau đó tìm chủ nhà hỏi mới biết chuyện này hoàn toàn là hư cấu, rõ ràng là Hắc Hạt Tử gạt cậu, cậu thở phào nhẹ nhõm đồng thời âm thầm ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Hắc Hạt Tử một lượt, nhưng buổi tối hôm đó ở trong phòng cho thuê ngủ vẫn cảm thấy sợ đến mức rụng rời, cuối cùng lại thành một đêm không ngủ, kết quả ngày hôm sau thứ bảy, cậu mang cái mặt như con gấu trúc ôm gối ngủ đến chỗ Hắc Hạt Tử đánh một giấc.

Bởi vì chuyện này, Hắc Hạt Tử càng xác định lá gan của Tô Vạn không lớn, một ngày sau khi Tô Vạn đến nhà hắn, Hắc Hạt Tử lấy ra bảy tám bộ phim kinh dị thu được từ quán ven đường, cái gì Ju-on hay chuông dữ lúc nửa đêm đều có, Tô Vạn nhất thời là thà chết bất khuất không chịu xem, cuối cùng khiến Hắc Hạt Tử ra tuyệt chiêu, trực tiếp trói cậu vào ghế, dùng băng dính dán mí mắt, lỗ tai nhét tai nghe, đặt ở trong một căn phòng tối đen liên tục xem ba bốn bộ, đến bộ Ju-on thứ ba Tô Vạn sợ tới mức mặt mày tái mét, không chịu nổi tiếng khóc thảm thiết của Tô Vạn, Hắc Hạt Thử mới buông tha cho cậu.

Bởi vì Tô Vạn tuổi còn nhỏ nên không thể sử dụng một số bài huấn luyện ban đầu dành cho Ngô Tà, Hắc Hạt Tử đã thử hai lần, phát hiện Tô Vạn hoàn toàn không thể tiếp nhận, lần đầu tiên Tô Vạn bị đánh nằm trên mặt đất không dậy nổi, hắn còn tưởng cậu giả bộ, cuối cùng mới phát hiện hắn thật sự đem cánh tay Tô Vạn trật khớp, tiểu tử này tuy rằng là đá bóng, nhưng thể lực là thật không được, chống đỡ không được quá lâu, hai đêm không nhắm mắt thì ngày thứ ba cũng có thể ngủ đứng.

Rơi vào đường cùng, Hắc Hạt Tử chỉ có thể đem khối lượng bài huấn luyện trước kia dùng cho Ngô Tà giảm xuống còn một phần hai hoặc hai phần ba, Tô Vạn mới có thể miễn cưỡng thích ứng được, đầu óc của cậu rất tốt, nếu là kiểu huấn luyện trí thông minh cậu có thể vượt qua rất nhanh, nhưng nếu như quy củ cùng điều kiện đều đã chết, Tô Vạn sẽ không có biện pháp nào.

Tháng thứ hai từ lúc bắt đầu huấn luyện, Hắc Hạt Tử quyết định đến kiểm tra sở trường của Tô Vạn một chút, đó là một ngày cuối tuần, Hắc Hạt Tử buổi sáng đưa cho Tô Vạn một cái ba lô rỗng còn có mấy trăm đồng, nói với hắn: "Giả sử chúng ta lập tức muốn đi hạ đấu, dự kiến không phải là một cái đấu đặc biệt phiền toái, trong vòng bốn ngày có thể đi ra, cậu dùng số tiền này đi siêu thị mua đồ dùng có thể khiến cậu sống sót, chỉ cần có thể nhét vào trong ba lô này, cậu đều có thể mang theo."
"Tôi vẫn chưa đường đường chính chính xuống đấu bao giờ", Tô Vạn đón đồ đến nói: "Lần đó đi sa mạc, tôi còn tưởng là đi du lịch."
"Cậu cho rằng là đi du lịch vậy mà vẫn mang theo tã giấy người lớn, băng y tế và xác rắn sao?", Hắc Hạt Tử cười nói, hắn nhớ tới tiểu tử này ở trong sa mạc thỉnh thoảng có thể móc ra một mới lạ từ trong ba lô của mình, quả thực giống như Doraemon, điểm này không chừng sau này thật đúng là có thể cứu cậu một mạng, mà Tô Vạn suy nghĩ một hồi, cũng không lập danh sách mua sắm gì liền đi ra ngoài.

Bốn giờ sau Tô Vạn mới trở về, Hắc Hạt Tử nhìn ba lô của cậu phồng lên, giống như muốn nổ tung, trong lòng cũng tò mò tiểu tử này mất một thời gian dài như vậy rốt cuộc là mua cái gì, hắn mở ba lô ra nhìn, liền ngẩn người.

"Cậu bị cắn sợ hay là như thế nào?", Hắc Hạt Tử nhịn cười lấy từ trong túi Tô Vạn ra một cái túi niêm phong lớn, mùi vị rất nặng, hắn vừa ngửi liền biết là lưu huỳnh, cũng không biết Tô Vạn kiếm đâu ra, Tô Vạn bĩu môi: "Lần trước từ sa mạc trở về tôi đã tra rất nhiều tư liệu, nói rằng rắn sợ mùi nặng, nói không chừng Hùng Hoàng* còn không hữu dụng bằng lưu huỳnh, lúc nãy mới chạy hơn một giờ đi lấy bột lưu huỳnh."
*một loại khoáng vật thiên nhiên được cho là thuốc đuổi rắn rất công hiệu.

"Vậy cậu chưa từng thấy qua đại xà", Hắc Hạt Tử nói: "Trước kia tôi và Ngô Tà gặp qua rất nhiều loại rắn lớn, loại lưu huỳnh bình thường này đối với bọn chúng cũng vô dụng, sắp thành tinh rồi."
"Anh nói là mãng xà đi, nếu bị cắn tôi cũng không còn gì để nói nữa", Tô Vạn nghe vậy trợn trắng mắt: "Tôi chính là không muốn bị cắn nữa, lần trước trở về tôi đi bệnh viện, bác sĩ nói nếu cắn vị trí không đúng, tiểu gia tôi sẽ đoạn tử tuyệt tôn."
Hắc Hạt Tử cảm thấy có chút buồn cười, sau đó lại lấy ra một bộ dao từ trong túi Tô Vạn ra, là loại dao bếp hay được bán trong siêu thị, đều được bọc vải lại, lần này hắn rốt cuộc nhịn không được nữa, cười ha ha, mà Tô Vạn lại nghiêm trang nói: "Anh đừng xem thường cái này, trên mạng đều nói, võ công cao hơn nữa cũng sợ dao, trong siêu thị lại không bán mấy loại vũ khí nguy hiểm như của các anh, cái này đã có thể coi như là thần khí, sau khi xuống không quản là cái gì, gặp phải liền đao to búa lớn cho một nhát trước."
"Ý tưởng không tệ", Hắc Hạt Tử nhịn cười nói: "Đồ đệ trước kia của tôi đều là mua dao quân dụng Thụy Sĩ, loại người mua cả bộ dao như cậu ngược lại là lần đầu tiên gặp, rất sáng tạo."
Tô Vạn không muốn để ý tới hắn, cướp ba lô lại lấy từ bên trong ra một thứ rất lớn, là súng bắn đinh, Hắc Hạt Tử lúc này hài lòng, gật đầu nói: "Cái này ngược lại là thứ tốt, không có súng thì có thể dùng thay thế được."
"Đúng không?" Tô Vạn nghe xong có chút đắc ý: "Tôi chọn loại nhẹ, dùng rất thuận tay."
"Ừ, vũ khí chọn thì đúng", Hắc Hạt Tử nói, mà Tô Vạn bắt đầu lấy những thứ còn lại trong túi ra trải ra trên bàn, Hắc Hạt Tử vừa nhìn, bình pin có cồn thông thường đều có, còn có thức ăn và nước uống, cuối cùng hắn cầm lấy một cái bình: "Đây là cái gì, thuốc trừ sâu, Raid?"
"Thuốc diệt côn trùng", Tô Vạn nói: "Lần trước anh không phải thiếu chút nữa bị bọ giết chết sao, tôi còn đặc biệt hỏi nhân viên bán hàng, nghe nói thứ này là hàng tốt cũng đủ dùng với mấy con bọ kích cỡ lớn, tôi còn mua thuốc chống muỗi bôi lên người, ít nhiều có thể có chút công hiệu đi."
Nghe xong lời Tô Vạn nói, Hắc Hạt Tử không nói nên lời, sau đó lại cầm lấy một bình Nhị Oa Đầu bên cạnh, hỏi: "Tiểu tử cậu uống rượu? Là muốn to gan, hay là chê đầu óc mình còn chưa đủ bột nhão?"
"Không phải dùng để uống", Tô Vạn nghe xong vẻ mặt ghét bỏ: "Nếu uống, rượu trong xưởng ba tôi còn bao nhiêu loại tốt hơn cái này, thứ này dùng để khử mùi, lần trước cùng anh ăn loại bọ kia, mùi rất tanh, tôi liền nghĩ nếu như còn gặp phải loại tình huống nhất định phải ăn thú rừng này, ít ra cũng có rượu khử mùi, nếu không lỡ đồ ăn quá ghê tởm khiến tôi nôn ói hoặc là đau bụng thì phải làm sao."
Hắc Hạt Tử nghe đến đây còn nghẹn lại, cười muốn rơi cả kính xuống, nửa ngày sau hắn nói: "Khó trách cậu còn mang theo Hoàng Liên Tố*, chính là sợ bị đau bụng trong đấu?"
*một loại thuốc đông y hay được dùng để chữa các bệnh về dạ dày
"Đúng vậy, bị đau bụng vô cùng kinh dị, còn phải nằm ra đất để ngủ, lỡ như vô tình giẫm tới giẫm phải——" Tô Vạn miêu tả đặc biệt có hình ảnh, mà Hắc Hạt Tử đã cười đến sắp chuột rút, vội vàng xua tay bảo Tô Vạn đừng nói nữa, cuối cùng hắn thật vất vả mới nhịn được cười, lập tức giơ ngón tay cái lên khen ngợi Tô Vạn: "Tiểu tử cậu tuyệt đối là đồ đệ thú vị nhất mà tôi từng dạy qua, tuy rằng cậu mang theo mấy thứ này không nhất định đều có thể dùng trong trường hợp cậu muốn dùng chúng, nhưng thật sự là có thể cứu mạng cậu vào thời khắc quan trọng.

Giống như thuốc diệt côn trùng, cộng với bật lửa có thể sử dụng như súng phun lửa.

"
"Tôi còn để trống một chút để nhét hai quyển bài tập và điện thoại vệ tinh", Tô Vạn nói: "Theo kinh nghiệm của lần trước, đôi khi điều chúng ta cần để thành công là chờ đợi thời cơ, nếu như lần xuống đấu này cũng cần tôi ngu ngốc chờ ở đó, ít nhất tôi còn có việc gì đó để làm."
"Rất tốt, quyển bài tập của cậu vào thời điểm cần thiết còn có thể đốt làm công cụ chiếu sáng", Hắc Hạt Tử nói xong lại nhìn thoáng qua tất cả mọi thứ trên bàn: "Suy nghĩ rất chu đáo, tuy rằng cậu không có kinh nghiệm thực chiến gì, nhưng ít nhất trí tưởng tượng phong phú, tuy hơi lệch lạc cũng mang theo rất nhiều thứ hữu dụng."
"Ba lô anh đưa cho quá nhỏ," Tô Vạn nói, "Nếu tôi tự chuẩn bị ba lô, có thể mang theo nhiều gấp đôi trong phạm vi chịu lực của tôi."
Hắc Hạt Tử nghe vậy gật đầu tán thành: "Những gì cậu có trên người quyết định phần lớn đến khả năng sống sót của cậu.

Dù cậu có thể không đúc kết được gì, nhưng ít ra cậu có thể sống sót."
"Núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun*", Tô Vạn nói: "Huống chi tôi lại không thiếu tiền, nếu quả thật đi hạ đấu nhất định là bị người truy đuổi, đến lúc đó đương nhiên là ưu tiên bảo mệnh, những chuyện khác có thể tạm gác lại."
*danh ngôn TQ, ý là có sự sống tức là có hy vọng
"Được, rất tốt", Hắc Hạt Tử nghe xong càng nhìn đứa nhỏ này với cặp mắt khác xưa, nhìn lại cậu, Tô Vạn tuy rằng thể lực cùng can đảm đều không bằng Dương Hảo và Lê Thốc, nhưng lại là người ổn định nhất, lâu dài sẽ có thể trở thành đại khí, tâm tình của hắn rất tốt nên xoa đầu thiếu niên, nói: "Biểu hiện hôm nay tôi cho cậu 95 điểm, bây giờ chỉ cần cậu trả lại số tiền vừa tiêu, tôi sẽ cho cậu 100 điểm."
"Tôi có thiếu tiền anh đâu", Tô Vạn khó chịu nói, nhưng nhìn thấy Hắc Hạt Tử đem mấy bộ phim kinh dị trước đó chưa xem xong lấy ra, nghĩ thầm hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, cho nên đành phải từ trong ví lấy ra mấy trăm đồng trả lại cho Hắc Hạt Tử.

"Bây giờ có thể cho cậu điểm đầy đủ rồi", Tô Vạn trả lại không thiếu một xu, Hắc Hạt Tử nghĩ thầm tiểu tử này đúng là ngoan thật, liền nói: "Để thưởng cho cậu, hôm nay lát nữa dẫn cậu đi một chỗ tốt."
"Chỗ tốt? Lại là bóp chân?", Tô Vạn hỏi, Hắc Hạt Tử vừa nghe lắc đầu cười: "Lần trước cậu không phải chê tôi dẫn cậu đi đến chỗ quá đứng đắn sao, lần này chúng ta liền đi chỗ không đứng đắn."
"Cái gì —— anh, anh muốn dẫn tôi đi tiệm gội đầu thật sao?" Tô Vạn nuốt nước miếng, nghĩ thầm chẳng lẽ tối nay phải giao ra thanh xuân quý báu của mình sao, liền thấy Hắc Hạt Tử thần bí cười cười: "Cậu đi là biết.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui