Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân Tô Vạn Thiên


Trong nháy mắt đã đến quốc khánh, vào ngày đi học cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ, Tô Vạn và Hắc Hạt Tử ngồi máy bay đi Đôn Hoàng, lúc này vốn là mùa cao điểm du lịch, trên máy bay chật kín người, còn có trẻ con khóc, Tô Vạn không ngủ được chút nào, chỉ có thể đọc tờ hướng dẫn an toàn trong lúc buồn chán.

"Đừng xem", Hắc Hạt Tử nhai đậu phộng mang lên máy bay: "Làm nghề này của chúng ta không thể không tin chuyện ma quỷ."
"Nhưng đây đều là có căn cứ khoa học, tin chuyện ma quỷ mới chết ấy", Tô Vạn nghe xong không phục lắm, Hắc Hạt Tử liền cười nói: "Còn nhớ rõ chuyện cậu gặp phải ở sa mạc không? Cậu cảm thấy có cơ sở khoa học không?"
"Tóm lại là có, chỉ là do chúng ta không hiểu được mà thôi", Tô Vạn suy nghĩ một chút, nhưng vẫn bỏ tờ hướng dẫn an toàn vào lại túi trên lưng ghế, lúc này máy bay đã bắt đầu hạ xuống, cậu cảm thấy có hoa mắt chóng mặt, liền hỏi Hắc Hạt Tử: "Không phải anh nói lần này đến chỗ anh đã từng đi qua trước kia sao? Là loại sa mạc dễ đi hơn hay khó đi hơn?"
"Cái này không dễ nói, lần trước khi chúng tôi tới không có kinh nghiệm, bị làm cho thảm lắm", Hắc Hạt Tử nói, Tô Vạn lại hỏi: "Anh so với lần trước ở trong sa mạc còn thảm hơn?"
"Cái này cũng không phải", Hắc Hạt Tử cười hắc hắc: "Đều là người khác bị thương."
"Vậy không phải là xong rồi", Tô Vạn trợn trắng mắt, nuốt nước miếng cố gắng làm cho tai ù ù một chút: "Chứng tỏ lần trước đó là phó bản cấp thâm uyên*, lần này căn bản không là gì cả, anh đừng luôn dọa tôi."
*thuật ngữ game, ý là địa phương nguy hiểm cấp độ cực cao
Hắc Hạt Tử vừa nghe tiểu tử này thực sự dựa vào việc mức độ hắn bị thương để làm tiêu chí xác định độ khó của đấu, không khỏi cười nói: "Tôi không trâu bò như cậu nghĩ, bị thương vẫn sẽ đau, xuống đấu mà phụ nữ vẫn còn có thể đi ra, đó chính là ông trời nể mặt, giống như lần trước ở trong sa mạc, tôi cũng không ngờ Lê Thốc cuối cùng lại đưa ra quyết định như vậy, đám tiểu tử các cậu đều là biến số, làm không tốt sẽ đem những lão tiền bối chúng tôi chơi chết."
"Cuối cùng không phải là tôi đưa anh ra ngoài sao", Tô Vạn thì thầm, trong tiếng gầm lớn của máy bay hạ cánh, Hắc Hạt Tử dường như không nghe thấy cậu ta nói, họ đã đến nơi.

Lần này tới Tháp Mộc Thác là một lần luyện tập sau gần ba tháng huấn luyện Tô Vạn, Hắc Hạt Tử vốn định tìm một chỗ dễ hơn, nhưng hắn có thể cảm giác được ánh mắt của mình lúc tốt lúc xấu, đã kiên trì không được bao lâu, vì để Tô Vạn mau chóng trưởng thành, cuối cùng hắn vẫn chọn một chỗ khá khó khăn, hắn biết đối với Tô Vạn mà nói nhất định là một thử thách không nhỏ.

Bởi vì Tô Vạn còn phải về đi học, toàn bộ hành trình bị thu gọn xuống còn một tuần.

Hắc Hạt Tử và Tô Vạn vừa xuống máy bay liền đi lấy hành lý đã được đưa tới trước, sau đó thuê xe trực tiếp lái đi vào sa mạc Qua Bích.

"Cậu còn chưa tới mười tám, lái xe là học trộm à?", hai người sau khi đổi ca lái xe, Hắc Hạt Tử hỏi, lúc này trời đã tối, xe jeep của bọn họ lái trên con đường đặc biệt trống rỗng này không khỏi làm cho người ta có chút hoảng hốt, Tô Vạn thoạt nhìn có chút gầy, Hắc Hạt Tử vì không muốn cậu lo lắng nên trò chuyện với cậu một chút.

"Trước kia vì muốn cua gái nên mới học", Tô Vạn nói: "Kết quả vừa học được không lâu liền đụng phải xe của ba tôi, may mắn không đụng chết người, sau đó phải nhờ Vịt Lê nhận tội thay."
"Lần này trở về tôi sẽ làm cho cậu bằng lái xe", Hắc Hạt Tử cười nói: "Tôi có một đống, trước kia tôi đã từng làm chứng chỉ giả, về sau dứt khoát liền cùng đồng bọn làm bán buôn, có nguyên một rương thẻ căn cước, hộ chiếu và bằng lái."
"Lần trước trên chứng minh thư anh lấy ra trong nhà khách là ai vậy, hắn tên thật là Trương Khởi Linh sao?", nhắc tới chuyện này Tô Vạn này bỗng nhiên nhớ tới chuyện lần trước, Hắc Hạt Tử suy nghĩ một chút mới nói: "Cái đó là chứng minh thư giả của một người bằng hữu, chính là cổ mộ phái tôi nói với cậu, hiện tại còn đang tu luyện ở núi Trường Bạch."
"Anh chưa từng nói cho tôi tên anh là gì, cũng không thể thật sự gọi là Hắc Hạt Tử, nếu vậy anh khẳng định là con ghẻ" Tô Vạn lái xe một lúc rồi từ từ thả lỏng người, chợt nghe Hắc Hạt Tử nói: "Tôi mang họ Tề, bất quá cậu cứ gọi tôi là Hắc Hạt Tử đi, cái tên này có thể chiếm tiện nghi, trước kia trên tàu điện ngầm người ta gọi tôi như vậy, lập tức có tiểu cô nương đứng lên nhường chỗ."
"Anh mẹ nó sao mà nhân duyên tốt như vậy?", Tô Vạn cảm thấy đặc biệt không công bằng, cậu học trung học đuổi theo mấy nữ sinh đều không thành công, chẳng lẽ thật sự là đàn ông không xấu nữ nhân không yêu sao, Hắc Hạt Tử nói: "Loại tiểu tử thối còn hôi mùi sữa như các cậu nhìn kiểu gì cũng không đáng tin cậy, phụ nữ cần phải cảm thấy được an toàn.

"
"Trước kia mẹ tôi luôn nói mặc quần da đều là lưu manh, làm gì có cảm giác an toàn" Tô Vạn nghe vậy nhỏ giọng nói, Hắc Hạt Tử lại không nói gì, hắn bỗng nhiên nhìn thấy ở ven đường cách đó không xa có một chiếc xe jeep khác, kiểu dáng giống như bọn họ, nhưng trong xe kia tối đen một mảnh, cửa xe cũng mở, giống như là chủ xe bỗng nhiên xuống xe rời đi.

"Còn người trên xe thì sao?", Tô Vạn cũng rất nhanh chú ý tới, Hắc Hạt Tử bảo cậu dừng xe, hắn có dự cảm không tốt lắm, cho nên cần phải đi điều tra một chút.

Hai người xuống xe, đi tới bên cạnh chiếc xe jeep kia liền phát hiện trên mặt đất có hai vết máu rõ ràng là từ trong xe kéo ra, kéo dài đến sâu bên trong sa mạc Qua Bích, trên ghế xe có không ít dấu vết giãy dụa, ngay cả ghế ngồi cũng bị móng tay bóp phá.

"Nơi này không phải là có dã thú gì chứ?" Tô Vạn nhìn bãi máu trong lòng phát hoảng, liền nghe Hắc Hạt Tử nói: "Cậu không cảm thấy kỳ quái sao, những vết máu này còn có cả dấu vết mở cửa xe."
Tô Vạn vốn cảm thấy có chút không hợp lý, dưới sự nhắc nhở của Hắc Hạt Tử nhìn kỹ lại một lần, rất nhanh lông tơ liền dựng đứng, kinh hãi nói: "Vì sao tài xế lại bị kéo ra khỏi ghế phụ? Nếu như là muốn dừng lại xuống xe, vậy hắn như thế nào cũng nên mở cửa xe bên mình, không nên mở cửa phụ bên này.

"
"Trên xe vốn không nhất định chỉ có một người, nhưng dấu vết giãy dụa lại chỉ có bên cạnh ghế lái, chứng tỏ người bị kéo đi chỉ có tài xế mà thôi, có hai khả năng, thứ nhất là người ngồi ở ghế phụ bỗng nhiên hành hung, sau khi tài xế dừng xe, cưỡng ép kéo anh tôi xuống xe, thứ hai chính là tài xế trên đường nhìn thấy có cái gì đó để cho hắn dừng xe, sau đó ghế phụ bị mở từ bên ngoài, ngay sau đó tài xế bị kéo đi", Hắc Hạt Tử nói xong mở cốp xe jeep ra, phát hiện bên trong lý rất ít, thoạt nhìn giống như là hành lý của một người.

Mà hắn kéo ra một cái vali, áo ngực bên trong và quần lót chứng tỏ tài xế này rất có thể là phụ nữ.

"Ở loại địa phương này chẳng lẽ còn có người chặn xe?" Tô Vạn hỏi, hắn bỗng nhiên phát hiện trong vết máu của ghế lái có cái gì đó, cậu thật cẩn thận dùng hai đầu ngón tay đem đồ vật lấy ra, phát hiện đó là một cái vảy nhỏ.

"Sao lại có thứ như vậy", Tô Vạn đem vảy cho Hắc Hạt Tử xem, mà Hắc Hạt Tử vừa nhìn sắc mặt liền thay đổi, vội vàng bảo Tô Vạn lên xe, sau khi hai người lái xe mấy cây số, Tô Vạn nhịn không được hỏi chuyện gì xảy ra, Hắc Hạt Tử lắc đầu nói: "Không nghĩ tới nơi này cũng có loại vật này, chúng tôi ở trong sa mạc cũng từng gặp qua, rắn hình dáng tương tự con người."
"Cái đệt, lúc trước sao anh không nói là sẽ có rắn?", Tô Vạn từ sa mạc trở về liền rất sợ rắn, tục ngữ nói rất hay, một khi bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Tô Vạn bị cắn ba lần, hiện tại vừa nhắc tới rắn liền nổi da gà, mà Hắc Hạt Tử cười hắc hắc nói: "tôi không nói cho cậu biết sao, nơi chúng ta đi lần này là cổ thành của Tây Vương Mẫu, cũng có một cái tên khác, gọi là Xà Đầm."
"Mẹ kiếp!", nghe đến đây sắc mặt Tô Vạn đều thay đổi, lập tức một cước phanh đạp xuống: "Quay đầu lại, tôi không đi, tôi mới không đi chỗ tất cả đều là rắn, còn chê tôi bị cắn không đủ thảm sao."
Hắc Hạt Tử suýt nữa rơi kính vì cú phanh gấp, hắn cũng không tức giận, ngược lại cười nói: "Chính là bởi vì sợ mới cần phải trị, tôi cho cậu xem nhiều phim ma như vậy, đến cuối cùng không phải cậu cũng hết sợ sao, lúc này cậu coi như đi công viên động vật hoang dã, nhìn nhiều một chút là tốt rồi."
"Mẹ nó, tiểu đệ đệ của anh chưa từng bị rắn cắn", Tô Vạn mắng, cậu đang chuẩn bị cho Hắc Hạt Tử hai quyền để biểu đạt nội tâm phẫn nộ bị lừa gạt của mình, bỗng nhiên nhìn thấy trong gương chiếu hậu bên cạnh Hắc Hạt Tử có một khuôn mặt vặn vẹo trắng bệch, cậu sợ tới mức kêu to một tiếng, không chút suy nghĩ liền đạp chân ga phóng vọt đi, chỉ nghe có thứ gì đó vỗ vào trên thân xe phát ra một tiếng trầm đục, sau đó rất nhanh đã bị hất ra.

"Cái chó gì vậy?", Tô Vạn không dám dừng xe, mà Hắc Hạt Tử cũng ý thức được vừa mới có thứ gì đó quấn quanh xe bọn họ, hắn quay đầu lại nhìn một chút, chỉ thấy phía sau đường cao tốc một mảnh đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy, liền nói: "Xem ra chính là thứ vừa mới kéo người phụ nữ kia đi, có lẽ không chỉ có một, lúc nó kéo người đi thì người kia còn chưa chết, có thể là thời kỳ phát tình kéo đi giao phối."
"Quấn lấy chúng ta là một con cái?", Tô Vạn hỏi, Hắc Hạt Tử nghe vậy liền nói: "Không biết, hiện tại rắn đực nói không chừng cũng có sở thích đặc biệt, cậu tuổi còn nhỏ da thịt mềm mại, ở trong mắt xà tinh giống như Đường Tam Tạng, nhìn chằm chằm cậu cũng không có gì kỳ quái."
"Con mẹ nó anh mới là tên trọc", Tô Vạn nói, lúc này cậu cũng không dám dừng xe nữa, lại lái xe về phía trước rất lâu mới đổi ca với Hắc Hạt Tử, vì phòng ngừa bên ngoài có rắn, bọn họ cũng không xuống xe, lúc đổi ca Tô Vạn bò ra ghế sau, để cho Hắc Hạt Tử trực tiếp ở trong xe bước tới ghế lái.

Đương nhiên, đây cũng không phải là kế lâu dài gì, Tô Vạn lúc trước uống quá nhiều nước, lái đến nửa đêm sau bắt đầu gấp gáp, cậu nghĩ đến gương mặt trong gương chiếu hậu liền sợ hãi, vì thế cứ như vậy cứng rắn nhịn gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cảm giác bàng quang sắp nổ tung, không thể nhịn được nữa nói với Hắc Hạt Tử rằng cậu muốn xuống xe.

"Trên xe không phải có chai nước khoáng rỗng sao, cậu cứ giải quyết một chút, bây giờ xuống xe quá nguy hiểm", Hắc Hạt Tử nói, nhưng Tô Vạn cầm chai nước khoáng lên nhìn, liền trợn tròn mắt, trong lòng không khỏi nghĩ đến một câu chuyện từng nhìn thấy trước kia, về một ông bán dầu bởi vì quen tay hay việc, có thể chính xác đổ dầu vào cái miệng bình hồ lô, mà bây giờ tình cảnh cậu đang phải đối mặt cũng không khác gì người bán dầu kia, cái chai nước khoáng này miệng quá hẹp, bản thân chai nhựa lại rất cứng, không có cách nào để cắt ra.

Cậu khoa tay múa chân một lúc vẫn không được, cuối cùng chỉ có thể mang vẻ mặt đau khổ nói: "Không được, nhất định phải gọt nhọn mới có thể nhét vào, tôi vẫn phải xuống xe."
Hắc Hạt Tử không có biện pháp, cho dù là hắn cũng không có biện pháp chịu đựng được nửa sau trong xe đều là một mùi nước tiểu của đồng tử, cho nên cũng đành phải dừng xe ở ven đường, hắn tiến sát vào cửa kính kiểm tra một vòng, xác định bên ngoài không có gì, lúc này mới mở khóa cho người ta, mà Tô Vạn đã nghẹn đến mặt trắng bệch, lúc này như được ân xá, nhảy xuống xe không đi hai bước liền giải quyết ngay tại chỗ.

"Mẹ nó, sớm biết thế không uống coca nhiều như vậy trên máy bay rồi", sau khi xong việc, Tô Vạn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại thì choáng váng, phía sau cậu không còn bóng dáng của Hắc Hạt Tử, cửa xe mở ra, nhưng người đã không thấy đâu.

Tô Vạn lập tức cảnh giác, cậu lấy dao găm trên người ra, thật cẩn thận đi về phía cái xe, trên mặt đất không có vết máu, cái gì cũng không có, nhưng Hắc Hạt Tử lại không thấy đâu.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tô Vạn đi một vòng quanh xe không thấy Hắc Hạt Tử, cậu nghĩ chẳng lẽ thật sự là có xà tinh trói Hắc Hạt Tử đem về? Ngay khi cậu đang không biết làm sao, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó lạnh như băng bắt lấy mắt cá chân của mình.

"Cái đệt!", Tô Vạn sợ tới mức trực tiếp nhảy dựng lên, cúi đầu nhìn mới phát hiện cái tay kia có một đoạn tay áo da, cậu ngồi xổm xuống, liền nhìn thấy Hắc Hạt Tử đang ở dưới gầm xe, ngay sau đó lập tức cứng rắn kéo cậu vào.

"Anh làm cái gì vậy?", sức lực của Hắc Hạt Tử rất lớn, Tô Vạn không kịp làm ra bất kỳ động tác gì liền bị kéo xuống gầm xe, mũi còn đụng phải cột trụ chảy máu, mà Hắc Hạt Tử một tay che miệng mũi hắn lại, dùng khí ngữ nói: "Thứ kia ở trên xe."
"Cái gì?", Tô Vạn hoảng sợ, lúc nãy cậu đi vòng quanh xe bởi vì trong xe quá tối, cho nên cái gì cũng không thấy, chẳng lẽ thứ vừa rồi cũng đã trốn ở trong xe? Nghĩ đến đây một trận không rét mà run, lại cảm thấy xe đang chấn động rất nhỏ, giống như có thứ gì đó bò bên trong, mà một lát sau, cậu rõ ràng nghe được giọng nói của một người đàn ông, giống như đang nói chuyện, nhưng lại nghe không rõ đang nói cái gì, tựa như là trong cổ họng có một bãi bùn nhão, âm thanh phát ra đều rất mơ hồ.

Tô Vạn sợ hãi không thể nhúc nhích, Hắc Hạt Tử gắt gao che miệng và mũi cậu, mà cậu còn đang chảy máu cam, vừa ngứa vừa nóng, cực kỳ khó chịu, nửa ngày sau cậu nghe được một trận động tĩnh, giống như là có thứ gì đó từ trong xe đi ra, cậu cho rằng đó là một con rắn lớn, nhưng vừa ngẩng đầu thì da đầu tê dại, đó là hai chân, có vảy, đứng trên mặt đất.

Chó chết, thật đúng là mẹ nó là xà tinh, Tô Vạn nghĩ thầm, cậu nhìn sinh vật có hai chân trong bóng tối chậm rãi cách xe càng ngày càng xa, giống như là bỏ đi, đang thở phào nhẹ nhõm, đã thấy sinh vật đột nhiên dừng lại, sau đó phát ra một trận kêu quái dị, lại nhanh chóng chạy về, Tô Vạn còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch xuất hiện ở khe hở trước mắt, Tô Vạn thấy vô cùng rõ ràng, xung quanh khuôn mặt kia tất cả đều là vảy! Cậu sợ tới mức la lên, đầu đập vào gầm xe, bởi vì dùng sức quá mạnh, trước mắt lập tức tối sầm.

Tô Vạn chưa ngất đi hoàn toàn, cậu chỉ ngất đi vài giây, mà khi nhìn lại thì thấy Hắc Hạt Tử đã từ dưới gầm xe chen ra ngoài.

Tô Vạn nghe được hắn nổ súng, nghĩ thầm cho dù muốn chết cũng phải nhìn rõ cái thứ kia rốt cuộc là cái gì, cho nên cậu liều mạng bò ra, chỉ thấy Hắc Hạt Tử đang cùng một thứ đen kịt quấn lấy một chỗ, súng rơi ở một bên, mà sinh vật đó tựa hồ còn có cái đuôi rất dài, gắt gao cắn vào cổ Hắc Hạt Tử, đã siết chặt hắn đến mức nói không nên lời.

Tô Vạn kinh ngạc một chút, cậu biết với tài thiện xạ của mình, lúc này nếu tùy tiện nổ súng rất có thể sẽ khiến cả Hắc Hạt Tử bị thương, cho nên cậu từ phía sau xe lấy ra đèn pin cường quang, hướng về phía một người một rắn quấn đấu bật công tắc, dưới ánh đèn trắng xoá con rắn kia phát ra một tiếng kêu quái dị, rốt cục buông Hắc Hạt Tử ra, sau đó lại nhanh chóng bơi đi như một con mãng xà khổng lồ.

"Anh không sao chứ?", Tô Vạn đương nhiên sẽ không ngốc đến mức đuổi theo, cậu chạy đến trước mặt Hắc Hạt Tử, liền thấy hắn một thân đều là chất nhầy, tuy rằng ho khan không ngừng, nói không nên lời, nhưng vẫn đẩy đèn pin cường quang trên tay Tô Vạn ra, chậm lại hơn nửa ngày mới nói: "Cậu chiếu nữa thì tôi mẹ nó cũng mù luôn."
Tô Vạn lúc này mới nhớ tới bệnh mắt của Hắc Hạt Tử, vội vàng nói một câu xin lỗi, vừa rồi dưới tình thế cấp bách cậu chỉ nghĩ đến việc con quái vật có lẽ quanh năm hoạt động vào ban đêm ở sa mạc Qua Bích, rất có thể sẽ sợ ánh sáng mạnh, không nghĩ tới lại đánh bậy lại trúng.

"Thứ kia rốt cuộc là rắn hay là người", Tô Vạn hỏi, để tránh nhiều thứ khác mò đến, cậu và Hắc Hạt Tử nhanh chóng lên xe, trong xe cũng toàn là chất nhầy và vết xước của xà tinh, cực kỳ ghê tởm.

"Đại khái là thứ gì đó giống như lúa lai", Hắc Hạt Tử lấy kính xuống lau chất nhầy ở trên kính: "Những con rắn này còn quái hơn lần trước tôi đến đây, còn biết cường đoạt dân nữ, hiện tại ngay cả em bé cũng ra đời rồi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui