Tô Vạn đã hoàn toàn bị thu hút bởi câu chuyện của lão Vệ, hỏi: "Có vấn đề gì à?"
"Vấn đề là, một người không thể giết lợn." Hắc Hạt Tử thản nhiên nói, "Đúng là đứa con nít chưa từng nếm qua cuộc sống khổ sở, đừng nhìn lợn bình thường có vẻ lười biếng, một con mà giãy dụa phải cần đến bốn năm người mới có thể đè lại.
Mặc dù người thật sự giết lợn chỉ có một, nhưng trói lợn lại là chuyện không thể làm một mình."
"Không sai." Lão Vệ gật đầu, nhả ra một hơi khói xanh, "Lúc ấy tôi khá chắc rằng tôi có thể tự mình làm được, tôi quyết định một mình giết lợn, trực tiếp đi lấy dao, thật sự
giống như chắc chắn rằng một mình tôi có thể làm được, sau này nghĩ lại tôi cũng không tin nổi."
Lão Vệ nhớ rõ, dao giết lợn nhà bọn họ treo trên tường đất bên ngoài chuồng lợn, ngày đó lão giống như bị ma nhập, bận rộn cầm dao và chậu nước sôi, động tác của lão lão trong suốt quá trình đó cực kỳ mau lẹ, thậm chí hiệu suất còn cao hơn khi làm chung với những người khác.
Phải giết con lợn đó.
Lão Vệ nhớ rõ mình nghĩ gì.
Chuẩn bị xong xuôi, lão trở lại chuồng lợn.
Quy trình bình thường là thả lợn ra ngoài đi dạo một chút, coi như là lần phóng sinh cuối cùng trước khi chết, đợi đến khi lợn mệt mỏi, bốn năm người đi lên, trói bốn chân lợn nhấc nó lên, sau đó thì giết nó.
Hôm đó, lão Vệ theo quy trình cũ mà mở cửa chuồng lợn, con lợn đực màu nâu chậm rãi từ trong chuồng lợn đi ra, lão Vệ liền đi theo phía sau, chờ nó đi mệt lão sẽ trói nó lại.
Trên cơ bản, có thể nói một mình giết lợn là một hành động nguy hiểm.
Lợn vùng vẫy rất mạnh, nhất là khi biết mình sắp bị giết.
Có khi bốn năm người cùng lên thì sẽ có một hai người bị thương.
Cũng không rõ nguyên nhân hôm đó lão Vệ quyết định muốn giết lợn một mình.
Vào thời điểm đó, lão giống như một thợ săn, cực kỳ bình tĩnh theo sau mông của con lợn đực.
Lợn đực ra khỏi chuồng lợn đi một vòng, giống như mệt mỏi, chậm rãi ngủ trên mặt đất, phơi nắng dưới ánh mặt trời, lão Vệ nhận thấy thời cơ của mình đã đến, rón rén cầm sợi dây thừng, đi lên.
Nhắc mới nhớ, lão Vệ cũng là một người mổ lợn có kinh nghiệm lâu năm, giết lợn suốt mười mấy năm, cắt mổ vô cùng chính xác, nhưng ngày đó solo với lợn vẫn là lần đầu tiên.
Khi chỉ còn cách con lợn đực vài thước, con lợn đực nghe thấy tiếng bước chân, lại ngồi dậy, lão Vệ nghĩ thầm không ổn, đến nước này chỉ còn cách liều mạng.
Lão nghiến răng, sẵn sàng để vật lộn với nó, nhưng ngay sau đó, đã xảy ra một chuyện mà lão không tưởng tượng nổi.
"Là chuyện gì?" Tô Vạn nghe đến mê mẩn.
Lão Vệ nói, con lợn kia giống như đột nhiên bị giật điện, co giật ngã xuống đất.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, đến cả lão Vệ cũng không kịp phản ứng.
"Giật điện?" Hắc Hạt Tử cười, "Có chút thú vị."
Lão Vệ nhớ tới chuyện lúc đó không khỏi lộ ra vẻ mặt cổ quái: "Tôi cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, con lợn kia run một cái liền ngã xuống.
Tôi nghĩ là nó đột nhiên phát bệnh nên lúc đi lên xem, không nghĩ là nó vẫn còn sống, chỉ bị ngất xỉu thôi."
"Biết mình sắp bị giết, cho nên bị dọa ngất sao?" Tô Vạn cắt ngang.
Hắc Hạt Tử không khỏi bật cười, hắn quả thật chưa từng thấy qua người có đầu óc như đứa trẻ này, hắn cố nén cười hỏi: "Sau đó thì sao? "
Có lẽ chuyện lúc đó làm cho lão Vệ quá sợ hãi, lão giống như là không nghe được lời của Tô Vạn, nhíu mày vẻ mặt lo âu: "Lúc ấy tôi cũng không cảm thấy lợn bỗng nhiên ngất đi là có vấn đề, chỉ cảm thấy đó là một cơ hội tốt, đương nhiên vội vàng trói nó lại.
Nó cũng không giãy dụa, không nhúc nhích...!Tôi thấy thời cơ đến rồi, liền dùng dao..."
"Phập!" Tô Vạn tự thêm hiệu ứng âm thanh máu bắn tung toé, lão Vệ bị làm cho sững sờ.
Hắc Hạt Tử cười to vỗ vào sau đầu Tô Vạn: "Đừng phá nữa."
"Chỉ là phụ họa thôi mà." Tô Vạn ôm đầu lẩm bẩm.
.
Ngôn Tình Ngược
"Tiếp tục nói." Hắc Hạt Tử nói.
Lão Vệ sang số, xe đi về phía trước vài mét lại dừng lại.
Cũng không biết có phải bởi vì Tô Vạn cắt ngang mà sắc mặt lão Vệ trở nên thoải mái hơn một chút, nói: "Hôm đó tay tôi không run, dùng dao cũng rất chính xác, một phát liền đâm trúng tim lợn, kỳ lạ là lợn không kêu, chỉ có thân thể là không ngừng co giật, trong miệng còn nôn ra một ít máu rất hôi, đen nhánh.
Tôi chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ nhưng lúc đó tôi không thấy lạ, chỉ thấy bình thường, mang chậu đến đựng máu, không lâu sau, con lợn liền tắt thở."
"Không kêu?" Nghe đến đó, Tô Vạn cuối cùng cũng nghe ra chút manh mối, "Vậy không có tiếng kêu như lợn bị chọc tiết?"
Hắc Hạt Tử vừa nghe tiểu tử này mở miệng liền muốn cười, nói: "Đây không phải là vấn đề, mấu chốt là ở trong bụng con lợn."
Nghe được hai chữ "trong bụng", sắc mặt lão Vệ thay đổi, lão lại đi sờ điếu thuốc, nhưng đã hết sạch.
Tô Vạn trời sinh cẩn thận, thấy thế đưa cho lão một gói, nói: "Thức ăn tinh thần không thể không có, hút cái này, tôi còn mang theo một cái."
"Cám ơn cậu bé." Lão Vệ cảm kích, lấy ra châm khói, thở ra một hơi thật dài.
"Vấn đề nằm ở trong bụng con lợn này", một lúc sau, dường như cuối cùng cũng làm xong công tác chuẩn bị, lão Vệ run giọng nói, "Tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy qua chuyện như vậy, thậm chí cũng chưa từng nghe nói qua, thật khủng khiếp."
Tô Vạn tò mò không chịu nổi, vội vàng rèn sắt lúc còn nóng: "Là cái gì vậy?"
"Một đứa trẻ đã chết!" Lão Vệ hoảng sợ nói, giọng nói đột nhiên tăng lên một quãng tám, khiến Tô Vạn giật mình, "Trong bụng con lợn kia, có xác chết của một đứa trẻ!".