"Vì loại chuyện này ngay cả cơm cũng không được ăn, bảo bối không vui."
Hơn 10 giờ tối, một chiếc máy kéo phóng nhanh trên cánh đồng, đi trong gió lạnh thấu xương, Tô Vạn một tay vịn thành xe, một tay cầm snickers, nuốt từng ngụm.
Hắc Hạt Tử một chân đạp ga, lái rất nhanh, nói với Tô Vạn: "Cho tôi một miếng sôcôla nữa."
Tô Vạn bóc một miếng nhỏ, nhét vào miệng Hắc Hạt Tử, trong tiếng gầm rú của máy kéo, cậu lớn tiếng la lên: "Mẹ nó, thật không muốn quản chuyện này, nói trắng ra, đây rõ ràng là tự làm tự chịu mà! "
Hắc Hạt Tử nuốt sôcôla xuống, phóng nhanh về phía trước, máy kéo liền hất đuôi, lao lên một đường đất gồ ghề, lúc này nếu Tô Vạn bám không chắc thì người đã sớm bay ra khỏi xe.
"Cậu cảm thấy mức độ như vậy đã là ghê tởm?" Hắc Hạt Tử nói, "Tôi đã gặp qua chuyện ghê tởm hơn nhiều so với chuyện này! Dù sao cũng là công việc đầu tiên trong năm, giúp người phải giúp đến cùng, đưa Phật đến Tây, độ tiểu quỷ này, coi như tích đức cho năm mới đi."
Dứt lời, Hắc Hạt Tử phanh gấp, chiếc máy kéo đột nhiên dừng lại bên cạnh một cánh đồng cao lương, cách đó không xa, một chiếc xe van đang đậu xiên xẹo dưới ánh đèn đường.
Mông Tô Vạn bị dập đến đau nhức, nhảy từ trên xe xuống xoa xoa một hồi lâu, nói: "Cũng may lão ta dùng iPhone, còn mở sóng, mới có thể định vị được."
Hắc Hạt Tử lại nói: "Bây giờ điện thoại di động có chức năng kinh khủng như vậy, sau này Hoắc tiểu thư lập tức biết nên đi đâu tìm tôi đòi tiền thuê nhà.
"
Hai người đậu chiếc máy kéo xong —— thật ra cũng không có gì để đậu, một đường lái tới đã phá tan hoang mọi thứ —— trước tiên đến kiểm tra chiếc xe van, phát hiện ngoại trừ một mảng bị móp do tai nạn lúc chiều, trên thân xe còn có rất nhiều vết trầy xước mới tinh, giống như là cách đây không mới xuất hiện.
"Cửa xe cũng không khóa." Tô Vạn dễ dàng mở cửa xe, mà bên trong không có người.
Hắc Hạt Tử ngồi xổm xuống, thấy trên mặt đất có rất nhiều vết máu khô, đốm loang lổ, kéo dài từ đường đất đến cánh đồng cao lương, hắn thở dài: "Phiền toái."
Tô Vạn phát hiện ra lão Vệ đã xuống xe, tiến vào cánh đồng cao lương, nhìn vùng đất rộng lớn đen ngòm trước mặt, nuốt nước bọt: "Chó chết, biết chạy thật đấy."
"Cậu ở đây chờ tôi, hay là đi xuống với tôi?" Hắc Hạt Tử nhẹ nhàng nhảy khỏi đường đất.
Tô Vạn nhìn xung quanh một vòng, bây giờ làm gì sẽ có ai xuất hiện ở chỗ này, chỉ có gió lạnh thấu xương thổi qua thỏi lại, mà đèn đường trên đỉnh đầu cứ cách hai ba giây lại tắt ngúm..." You jump, I jump." Tô Vạn nói xong, cũng nhảy xuống theo.
"Anh nghĩ lão ta có còn ở đây không?" Hơn 11 giờ, Tô Vạn đi theo Hắc Hạt Tử xuyên qua cánh đồng cao lương khổng lồ, cho dù Tô Vạn bật đèn pin, phạm vi chiếu tới cũng rất nhỏ, hai người càng đi vào bên trong lại càng tối.
Hắc Hạt Tử có một đôi mắt đêm, cho dù Tô Vạn không chiếu đèn pin cũng có thể thấy rõ ràng.
Hắn cẩn thận tìm kiếm vết máu trên mặt đất và nói, "Không phải đám mây nói là ở đây sao?"
"Đám mây gì chứ" Tô Vạn lườm hắn, "iCloud không thể định vị chính xác, cho nên cũng không nhất định ở trong cánh đồng này, có thể ở bên cạnh.
"
Hắc Hạt Tử lắc đầu: "Khả năng cao là ở đây, đây là đất của nhà lão.
Cậu còn nhớ lúc mới lái máy kéo, bên đường có biển báo của trạm y tế, hơn 200m ngay phía trước con đường này không? "
Lúc này Tô Vạn mới mơ hồ nhớ ra cánh đồng cao lương của gã họ Tề ở ngay cạnh trạm y tế, cậu không khỏi bội phục Hắc Hạt Tử tuy rằng đã ở độ tuổi của lão yêu quái nhưng trí nhớ lại tốt đến kinh người.
"Cậu xem đây." Đi được một nửa, Hắc Hạt Tử chỉ vào một dấu vết màu đỏ thẫm trên mặt đất và nói, "Lão dừng lại ở đây một lúc." "
"Dừng lại một lát làm gì, ngắm cảnh sao?"
Hắc Hạt Tử không nói lời nào, ngồi xổm xuống tìm kiếm một cái gì đó, ngay sau đó hắn chỉ vào một nơi và nói, "Lão đã gọi ở đây." "
Tô Vạn cầm đèn pin chiếu đến, quả nhiên nhìn thấy ở chỗ ngón tay Hắc Hạt Tử chỉ có một chiếc iPhone cắm ngược trong hố đất, màn hình còn sáng, chỉ là sắp hết pin.
"Chết tiệt, lão ta còn ném điện thoại đi, như vậy định vị sẽ không chính xác." Tô Vạn nhặt di động lên, trên màn hình còn có dính đầy vết máu khô, cũng không biết là đã lưu lại được bao lâu.
"Bây giờ cần phải đoán xem tại sao lão lại gọi ở đây?" Hắc Hạt Tử nói.
"Bởi vì đi vào bên trong sẽ không có tín hiệu?"
Hắc Hạt Tử lắc đầu, không đồng ý với suy nghĩ của Tô Vạn.
Hắn cầm đèn pin chiếu xung quanh, giống như là đang tìm cái gì đó, mà lúc này hai người đang ở giữa cánh đồng cao lương, xung quanh đều là cây cao lương, ban đêm nhìn đâu cũng thấy tăm tối, giống như có bóng người ẩn hiện khắp nơi.
"Cậu còn nhớ chiều nay ở trên xe tôi có nhắc đến chuyện 'củ cải âm'?" Hắc Hạt Tử đột nhiên hỏi.
"Ừm, vốn muốn hỏi anh, cuối cùng xảy ra quá nhiều chuyện, tôi quên hỏi anh củ cải gì đấy rốt cuộc là cái gì."
Hắc Hạt Tử đổi hướng chiếu sáng đèn pin, nhìn thấy một thứ màu vàng dán trên sào cao lương cách đó không xa.
Hắn vừa gạt cây cao lương sang một bên vừa đi đến đó, nói với Tô Vạn: "Củ cải âm là tên gọi chung trong dân gian đối với thi thai.
Thi thai có nam có nữ, nam gọi là sâm âm, nữ gọi là củ cải âm, đây cũng là một hình thức trọng nam khinh nữ biến tướng."
Hắc Hạt Tử chen đến trước thứ màu vàng kia, tháo ra mới phát hiện là một lá bùa.
Tô Vạn nhìn thoáng qua: "Cái quỷ gì vậy? "
"Đừng nói, không may mắn." Hắc Hạt Tử cẩn thận nhìn hình vẽ trên lá bùa, cuối cùng còn kề sát ngửi ngửi, nói, "Đây là Trương Thiên Quỳ Phù."
"Đó là cái gì?"
"Thiên quỳ là kinh nguyệt của phụ nữ, thiên quỳ phù đương nhiên chính là dùng máu kinh nguyệt của phụ nữ để vẽ lên lá bùa.
Không phải là thứ chính thống gì, cực kỳ tà môn."
Tô Vạn "Ồ" một tiếng, hỏi: "Làm sao anh ngửi một cái đã biết?"
"Loại chuyện này rất khó giải thích với mấy tên trai tơ." Hắc Hạt Tử nói.
"Hừ, lại lấy chuyện này ra nói, trai tơ có gì không tốt, trai tơ còn có thể đề phòng ma quỷ." Tô Vạn bất mãn hậm hực, từ trong túi lấy ra một cái đèn pin nhỏ dự phòng, bắt đầu học theo Hắc Hạt Tử nhìn xung quanh.
Tô Vạn không ngốc, cậu cũng hiểu, loại bùa này sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở ở đây.
Người mà họ đang tìm kiếm phải ở quanh đây.
Tô Vạn quét từng cây cao lương bằng đèn pin, nỗ lực của cậu đã được đền đáp, nhanh chóng tìm được một lá bùa màu vàng trên một sào cao lương khác.
Tìm được rồi!
Trong lòng Tô Vạn mừng rỡ, lập tức cúi người xuống lấy, lại không ngờ dưới chân bỗng nhiên vấp phải thứ gì đó trên mặt đất.
Cậu dùng đèn pin chiếu tới, phát hiện trên mặt đất là một bức tượng đồng nữ bằng đá, phía trên còn dán đầy loại bùa mà bọn họ phát hiện.
"Đây...!đây là..." Tô Vạn mở to hai mắt..