Lúc tiếng rống giận đầy uy lực của bác gái hàng xóm cất lên, bọn họ đều không để ý lắm, dù sao gần đây bọn họ rất an phận.
Nhưng âm thanh đáng sợ ấy càng lúc càng lớn, bấy giờ ba người mới nhận ra hình như sắp có sóng gió ập tới rồi.
Vừa mở cửa đã thấy Tiểu Ca đứng giữa sân, trong tay ôm một con gà đã bị vặt sạch lông, mặt vô biểu tình đối diện với bác gái hàng xóm đang chửi mắng hăng say.
Bà ta dõng dạc đứng chống nạnh hùng hồn vừa chửi vừa chỉ trỏ, ngón tay nọ đã sắp chọt vào người Tiểu Ca.
Bàn Tử phản ứng nhanh nhất, lập tức ném cái chậu trong tay rồi xông lên chen vào giữa hai người, kéo Tiểu Ca ra sau.
Hắn dựa vào thân hình to con hơn bác gái để chặn lại tuyệt chiêu nước miếng đại pháp, đã thế còn rống lại: "Bà dựa vào cái gì mà dám bắt nạt Bình Tử nhà chúng tôi đấy! Đừng có được nước lấn tới nhá!"
Bác gái thấy Bàn Tử đột nhiên chen vào thì phải lùi về sau một bước, nhân lúc bà ta còn chưa kịp hoàn hồn, Ngô Tà cũng đã bước tới đứng cạnh Bàn Tử, "Sao vậy? Đừng chạy đến nhà người ta làm loạn chứ!"
A Khôn nhìn thoáng qua Bàn Tử rồi đưa cho hắn chiếc khăn lông trên tay, Bàn Tử cảm động khôn nguôi nhận lấy mà lau mặt.
Tiểu Ca im lặng, lát sau thấy Bàn Tử đã lau mặt xong mới chậm rãi nói: "Đây là giẻ lau."
"......" Bàn Tử nhìn A Khôn, hắn bày ra dáng vẻ 'Hả? Gì? Ai biết đâu?', cuối cùng bao nhiêu lời muốn nói đều bị Bàn Tử nuốt xuống, "Thôi."
Quay đầu, Bàn Tử lại bắt đầu phản kích với Ngô Tà, "Này! Sao lại vô cớ đến gây sự nhà người ta hả!"
Một mình bác gái đối đầu với bốn gã đàn ông to lớn nhưng không lép vế chút nào, thậm chí bà ta còn hừ lạnh một tiếng, giọng nói như chiếc loa đâm thẳng vào màng nhĩ: "Còn có mặt mũi mà hỏi tôi à? Chi bằng mấy người hỏi hắn thử xem!" Nói rồi liền chỉ vào A Khôn đứng ở phía sau.
Tiểu Ca liếc thoáng qua A Khôn, tự nhiên bước sang bên cạnh một bước.
Ngô Tà và Bàn Tử chẳng thèm quay đầu lại, bà ta còn dám chỉ vào Tiểu Ca sao?
"Hắn làm gì? Nhìn trộm bà hả?" Sở trường của Bàn Tử chính là cà khịa chọc ngoáy người khác, "Tôi mà không nói, bà mà biết à?"
Bác gái xanh mặt, ngón tay đang chỉ cũng phải run rẩy, "Là hắn! Hắn giết gà nhà tôi, mà mấy người còn nói như lẽ đương nhiên vậy hả! Trần đời tôi chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như mấy người!"
"Ai giết gà nhà bà! Làm như ai cũng không mua nổi con gà á! Nhà chúng tôi vừa mua bảy con, giết gà nhà bà làm gì! Nực cười!" Ngô Tà vừa nói vừa chỉ vào chuồng gà nhà mình, khí thế ngang ngược đến mức Bàn Tử mỗi lần nhớ lại đều cảm khái rằng lúc ấy dường như Ngô Tà còn có thể quỵt được tiền Tiểu Hoa.
Cho dù là bác gái hàng xóm cũng không thể nào chống đỡ được pháo mồm liên kích giữa Ngô Tà và Bàn Tử, bà ta chỉ vào mặt hai người vừa định mở mồm đã bị Bàn Tử giật lời: "Ngô Tà cậu nói xem, nhân sâm mà trước đây chúng ta trồng chỗ đó đâu mất rồi?"
Ngô Tà cười lạnh: "Làm sao tôi biết được, không thì chúng ta coi thử camera theo dõi đi?"
Bác gái lập tức nghẹn lời, chỉ biết trừng tóe lửa bọn họ rồi rút lui khỏi cuộc chiến, trước khi đi về còn hung hăng huých A Khôn một cái, "Sinh đôi hả! Nhìn cũng biết chả phải thứ tốt lành gì!" Nói rồi nhanh nhẹn rời khỏi nhà Ngô Tà.
Bàn Tử ở phía sau còn tiếp tục mắng to: "Bà dựa vào cái gì mà dám đụng vào A Khôn nhà chúng tôi! Bà là cái thá..."
"Thôi được rồi!" Ngô Tà vỗ vai Tiểu Ca xem như trấn an.
Dù Tiểu Ca chẳng hề bị bác gái hàng xóm dọa sợ chút nào, nhưng hắn vẫn rất vui khi được Ngô Tà vỗ về, liền xách theo con gà đi vào nhà.
Bàn Tử cũng kéo A Khôn vào nhà, đột nhiên hắn dừng bước, trong lúc vô ý nhìn thoáng qua khiến hắn phát hiện ra một chuyện...
"Ngô Tà! Cậu ra mà xem!"
Ngô Tà đi đến trước chuồng gà lớn, hỏi Bàn Tử: "Sao vậy?"
Bàn Tử ngơ ngác: "Gà nhà chúng ta vẫn không thiếu con nào."
A Khôn nghe thế cũng liếc mắt nhìn chuồng gà, bắt đầu nhẩm đếm.
Ngô Tà tính nhẩm, đúng thật, mua thêm bảy con gà nhưng vẫn không thiếu con nào, vậy con gà Tiểu Ca giết từ đâu ra? Chẳng lẽ đúng là con gà nhà bác gái hàng xóm trèo tường bay qua đây?
Ngô Tà và Bàn Tử nhìn nhau, trong lòng lập tức hiểu ý.
Bàn Tử chớp mắt: "Nhà mình mua tám con, được rồi vào nhà thôi, ngoài trời lạnh lắm." Vừa nói vừa kéo A Khôn vào nhà, thậm chí còn không quên giải thích, "Chúng ta không phải người xấu, bác gái kia cũng rất hay lấy trộm đồ nhà ta, chúng ta giết một con gà cũng chả sao cả..."
Ngô Tà đi phía sau bọn họ, thấy Bàn Tử không ngừng giải thích cho A Khôn, hoàn toàn là dáng vẻ sợ dạy hư con trẻ.
Cậu buồn cười, chẳng biết tuổi tác của A Khôn còn lớn hơn Bàn Tử bao nhiêu lần, vậy mà hắn còn dám xem người ta như con nít, vì vậy cậu đành nói: "Bàn Tử, gọi ông nội."
Bàn Tử nghe vậy liền quay lại mắng Ngô Tà xấu tính: "Cậu đừng hòng chiếm tiện nghi của Bàn gia?!"
Ngô Tà không nhịn được mỉm cười, khẽ vỗ lưng Bàn Tử: "Tôi không bảo anh kêu tôi, tôi bảo anh gọi A Khôn ấy, tiện thể để anh nhận bối phận luôn."
A Khôn nghi ngờ nhìn Ngô Tà và Bàn Tử nhưng cũng không nói gì, ba người đẩy cửa bước vào, trùng hợp lời nói của hai người bị Tiểu Ca vừa bước ra khỏi phòng bếp nghe không sót chữ nào.
Tiểu Ca rũ mắt nhìn cái chậu trên tay.
Ngô Tà vẫn ngây thơ chưa biết, thấy Tiểu Ca liền tiến đến hỏi: "Tiểu Ca? Tối nay có món gì?"
Tiểu Ca trả lời cậu như bình thường: "Thịt, rau."
"......" Ngô Tà cảm thấy Tiểu Ca hơi bất thường, nhưng cậu cũng chẳng biết chuyện gì tác động tới hắn, cẩn thận suy ngẫm lại thì chắc là do cậu nghĩ nhiều rồi? Càng nghĩ càng đúng, Ngô Tà xoa mặt Tiểu Ca rồi vào phòng khách xem TV, tiện tay đẩy Bàn Tử vào bếp nấu cơm.
Tiểu Ca trầm mặc một lúc rồi gọi: "Bàn Tử."
Bàn Tử quay đầu nhìn hắn, hai người thì thầm với nhau một hồi rồi mới bắt đầu nấu ăn.
"Chà! Hôm nay để tôi rửa chén cho!" Bàn Tử ngăn lại Ngô Tà đang dọn chén đũa, cậu ngạc nhiên nhìn hắn, không chơi đoán số nữa sao? Lẽ nào Bàn Tử bị ma nhập rồi?
Bàn Tử bày ra vẻ mặt thần bí nở một nụ cười quái dị: "Ngô Tà, cậu phải nghỉ ngơi cho tốt! Tối nay để Bàn gia làm việc!"
"Anh bị sốt à?" Ngô Tà nhíu mày, vươn tay định sờ trán Bàn Tử thì hắn liền linh hoạt né tránh, đoạn kéo A Khôn đến phòng bếp.
Ngô Tà vừa định nói gì thì đã bị người phía sau bế bổng lên, chưa kịp phản ứng đã đi thẳng đến phòng ngủ, đến tận khi cậu nằm trên giường mới nhận ra, "Tiểu Ca? Anh cố ý hả?"
Tiểu Ca ôm eo Ngô Tà, gật đầu: "Bàn Tử rất phối hợp."
"Tên mập chết tiệt!" Ngô Tà chửi thầm một câu, nhưng đối diện với ánh mắt Tiểu Ca thì lập tức trở nên ôn hòa, "Sao vậy Tiểu Ca?"
"Bối phận của tôi rất lớn sao?" Tiểu Ca đang hỏi lại à?! Đây là phản ứng đầu tiên mà Ngô Tà nảy ra, ngay sau đó phản ứng thứ hai là thôi toang rồi.
"Ý tôi không phải vậy!" Ngô Tà vội vàng giải thích, "Anh không thấy Bàn Tử đối xử với A Khôn như con nít lên ba sao? Dù gì thì A Khôn cũng trưởng thành rồi! Vả lại anh cũng bảo không thể cưng chiều hắn hơn anh mà?"
Ngô Tà mà cuống lên sẽ đội nồi cho người khác, Tiểu Ca biết rõ chuyện này, "Cậu không thể, nhưng Bàn Tử có thể."
Đương nhiên Bàn Tử có thể chiều chuộng A Khôn, nhưng Ngô Tà thì phải thương yêu Tiểu Ca nhất, việc này không liên quan gì đến chuyện Ngô Tà muốn Bàn Tử gọi A Khôn là ông nội.
Ngô Tà ngậm miệng, trưng ra đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn chằm chằm Tiểu Ca: "Tôi không có ý bảo anh lớn tuổi mà..."
Tiểu Ca không hề mềm lòng, có vẻ cậu không trốn được sự trừng phạt lần này rồi!
Ngô Tà bắt đầu giãy giụa, không được để cho Tiểu Ca khống chế, bằng không đêm nay cậu sẽ toi đời!
Ngô Tà vùng vẫy chẳng hề hấn gì so với Tiểu Ca, hắn dùng một tay đã khóa được hai tay cậu trên đỉnh đầu, sau đó hắn cúi thấp người xuống thích ý nhìn Ngô Tiểu Cẩu cố sức đấu tranh.
Ngô Tà được cưng chiều nên lá gan càng lúc càng lớn: "Tiểu Ca, không được! A Khôn còn ở đây thì không được, anh đáp ứng rồi mà!"
Tiểu Ca tăng thêm lực trên tay, trông như đang tự hỏi, Ngô Tà nhân cơ hội muốn giãy thoát ra, ai dè lập tức bị đè lại, còn bị Tiểu Ca tặng thêm một nụ hôn, "Đồ lừa đảo."
Thôi rồi thôi rồi!
Ngô Tà mở to mắt, kêu lớn: "Trương Khởi Linh!"
Đã lâu Tiểu Ca chưa nghe thấy Ngô Tà gọi tên của mình như vậy, đôi môi hơi cong lên, chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Tấm màn che ở cửa bị vén ra, có người xông vào.
"Ngô Tà!" Giọng nói sốt ruột của A Khôn vang lên trong phòng ngủ.
"......"
"......"
Ngô Tà đang bị Tiểu Ca đè trên giường và Tiểu Ca đang đè trên người Ngô Tà cùng với A Khôn vừa xông vào, hiện giờ cả ba đang trố mắt nhìn nhau..