Editor: Yoo Chan
Beta: Thanh Du
~0O0~
Tôi vừa nhìn sắc mặt Muộn Du Bình đã biết hắn tuyệt đối không nói
chơi. Khi đụng phải huyết thi trong Lỗ vương cung hắn cũng chưa lộ ra vẻ mặt ấy, chuyện lần này chắc chắc cực kì nghiêm trọng.
Nhưng lúc này tôi không tiện hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ ừm một tiếng rồi co cẳng chạy trốn cùng những người khác.
Tôi cứ ngỡ mình đã quán triệt chỉ thị của Muộn Du Bình rất rất triệt
để rồi, nào ngờ vừa quay đầu lại đã thấy đám Diệp Thành và Bàn Tử chạy
tót vào hành lang từ đời nào. Tôi thầm rủa một tiếng đồ vô lương tâm,
rồi cũng tức tốc đuổi theo.
Chạy dọc hành lang, đâm đầu qua cửa ngọc thạch vào đến đại điện rồi nhưng cái âm thanh “lao xao” kia không những không ngớt đi mà trái lại còn rõ ràng hơn. Lúc này đã có thể cảm giác
rõ ràng âm thanh vọng đến từ bốn phương tám hướng trên nóc điện, giống
như tiếng vô số bước chân cọ xát vào xà ngang nơi đỉnh đầu, nghe mà nổi
hết da gà.
Nhưng ngẩng đầu nhìn về phía trước, tôi chỉ thấy bóng đen trải dài vô tận như một cái chăn kín mít, chẳng nhìn thấy gì, càng không biết âm
thanh kia là do thứ gì phát ra. Chúng tôi bị bóng tối cùng với nỗi bất
an bao phủ cứ như ngồi trên bàn chông, hận không thể thoát khỏi chỗ này
ngay lập tức, cho nên mới bắt đầu đã chạy bạt mạng.
Chắc mọi người đều hiểu cảm giác gặp phải thứ mình sợ hãi trong bóng
tối, nếu chỉ chạy trốn một mình thì chạy được một đoạn không xa sẽ dừng
lại. Nhưng nếu cả một đám người cùng chạy thì càng chạy sẽ càng hăng,
trí tưởng tượng cùng với nỗi sợ bị bỏ rơi sẽ không cho phép anh dừng
lại.
Tuy nhiên tốc độ chạy của mỗi người chung quy vẫn không giống nhau.
Diệp Thành đã bị dọa cho sợ mất mật, chạy còn nhanh hơn cả thỏ. Bàn Tử
cũng nhanh không kém, hai người đó chuồn lẹ nhất, thoáng cái đã lao ra
ngoài, chúng tôi đuổi theo muốn hụt hơi. Vả lại trong bóng đêm chỉ nhìn
bóng lưng rất khó nhận ra ai với ai, vậy nên khoảng cách rất nhanh đã bị kéo giãn. Tôi ở phía sau gắng gượng đuổi theo, chỉ biết dựa vào điểm
sáng nhỏ nhoi của đèn pin mà xác định phương hướng.
Cũng không biết chạy được bao lâu, sức lực gần như đã cạn, chân bất
giác chậm lại. Tôi nhìn mấy điểm sáng đèn pin phía trước thấy cũng từ từ chậm lại, xem chừng đã sắp đến đích nên tôi cũng thả lỏng ít nhiều.
Trong lòng chợt cảm thấy may mắn vì thể lực của tôi bây giờ đã khá hơn
nhiều so với trước kia, bằng không chắc chắn đã lạc khỏi đoàn rồi.
Chạy tới nơi xem xét thì thấy mấy người phía trước đều đã dừng chân,
tay chống gối, miệng há ra thở hổn hển, nhưng không thấy tăm hơi cửa đá
đâu cả, trước mắt vẫn là một mảng đen thui.
Tôi hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy, sao không chạy tiếp?
Diệp Thành thở không ra hơi, mặt nổi đầy gân xanh, bắt đầu rủa xả:
“Không ổn….. Không ổn tí nào. Vừa nãy tôi có để ý đại điện rộng khoảng
năm trăm bước, mà một bước chạy của tôi dài một mét, dùng tốc độ chạy
đua 100m như vừa rồi chỉ mất hai phút là ra. Nhưng tôi khẳng định đã
chạy hơn hai phút rất rất nhiều rồi, ít nhất cũng phải đến cái cửa ngọc
kia chứ. Nhưng trước mắt lại hoàn toàn trống trải, chắc chắn là có vấn
đề!”
Bàn Tử nói: “Hay là cậu đếm nhầm? Có người nào mỗi bước đều dài chính xác một mét đâu.”
Diệp Thành đắc ý cười thành tiếng: “Tuyệt đối không thể sai. Mỗi bước của tôi dài đúng một mét, sai số dưới một phân, nếu cậu không tin chúng ta có thể đánh cược. Trên đường trở ra tôi nghĩ mình đã chạy đến nghìn
mét rồi, chắc chắn có vấn đề.”
Mấy người phía sau cũng dồn lên, thấy chúng tôi không chạy nữa thì
đều giảm tốc độ, đến gần chúng tôi thì ngừng lại. Mấy người đó lưng đều
đeo trang bị nặng và quần áo dày, chạy tới nơi đều mệt lử, thở hổn hển,
gần như sắp khuỵu. Hoa hòa thượng há miệng thở dốc, vừa thở vừa nói:
“Sao lại dừng ở đây, chạy nhanh lên, chạy một mạch ra ngoài rồi nghỉ
sau.”
Diệp Thành nói một lượt về tình hình hiện tại, Hoa hòa thượng cũng
biến sắc, lau mồ hôi trên đầu: “Chuyện quái quỷ gì đây, lúc đi vào chúng ta đâu có rẽ ngang rẽ dọc, sao lại không thấy đường ra chứ?”
Tôi nhớ lại đường vào đây, thầm nghĩ chắc chắn mình đã trúng kế rồi,
tất nhiên đó là một loại thủ đoạn chúng tôi không hiểu rõ. Tôi liền nói: “Tiểu ca nói không sai tí nào, Uông Tàng Hải quả nhiên không muốn thả
chúng ta ra ngoài.”
“Vậy biết làm sao bây giờ?” Bàn Tử hỏi. “Hay chúng ta đổi hướng, chạy về phía bên trái đi.”
Tôi ngoảnh đầu ngó bốn vòng quanh: “Đừng, nếu đường cũ đã không về
được thì chắc chắn có chạy về bất cứ hướng nào cũng vĩnh viễn không chạm đến bờ. Khỏi cần uổng phí sức lực.”
Diệp Thành hoảng sợ nói: “Khốn nạn, chẳng lẽ chúng ta sẽ bị vây ở đây đến chết hay sao?”
Ngày trước ở trong ngôi mộ dưới đáy biển tôi đã lĩnh giáo sự lợi hại
của mấy thứ cơ quan này, nhưng cũng mò ra được chút mánh, không đến nỗi
bị nhốt đến chết như lời Diệp Thành nói. Chúng tôi có đông người, chắc
chắn sẽ tìm được cách thoát thân, chỉ cần tập trung trí tuệ tập thể lại
thì không thành vấn đề. Suy cho cùng Uông Tàng Hải cũng chỉ có thể tác
động trong phạm vi năng lực của bản thân ông ta, mà cơ quan dù tinh vi
đến đâu chắc chắn cũng sẽ có sơ hở. Chỉ e Uông Tàng Hải vốn không có ý
vây hãm chúng tôi ở đây, âm thanh quái dị trên đỉnh đầu mới là thứ chúng tôi phải lo lắng.
Vừa ngẩng đầu nhìn lên, tiếng ‘lao xao’ lại dồn dập vang lên khiến
người ta nổi da gà, sợ đến mất mật. Diệp Thành lấy đèn pin quét tới quét lui, phía trên vẫn một mảnh mịt mùng, chỉ mơ hồ nhìn thấy hoa văn rực
rỡ trên xà nhà, thật là muốn bức con người ta phát điên.
Hoa hòa thượng nói: “Đứng nguyên một chỗ cũng không phải cách hay,
chúng ta nên chia làm bốn nhóm chạy theo hai hướng, như vậy chung quy
vẫn có một nhóm thoát ra ngoài, không đến mức ôm nhau chết chùm.”
Bàn Tử hét to: “Anh nhìn cho kĩ đi, người còn chưa tới đủ. Chúng ta chỉ có vài người thế này làm sao chia thành bốn nhóm được?”
Mọi người nghe vậy vội ngó sang xung quanh đếm số đèn pin, đếm xong
cả đám muốn đờ ra. Muộn Du Bình, Trần Bì A Tứ, Lang Phong cõng theo
Thuận Tử và cả Phan Tử nữa cũng chưa tới. Mẹ kiếp! Một nửa quân số đã
mất dạng, tôi cứ nghĩ họ đều ở ngay gần chúng tôi chứ!
Vừa rồi cả đám chạy lung tung cả, không ai để ý bọn họ tụt lại phía
sau lúc nào, bây giờ quay lại nhìn bốn phía không bói ra một đốm sáng,
căn bản không thể lần theo vết tích bọn họ để lại. Chẳng lẽ trong khi
chạy chúng tôi đã gặp một ngã rẽ rồi chạy vào giữa cái vùng tối tăm này? Vậy thì nguy rồi, ở vào tình cảnh này mà phân tán nhau ra thì không
khác chi tự sát.
Tôi vuốt vuốt hai hàng lông mày, cẩn thận nhớ lại chi tiết tình cảnh
vừa rồi. Chúng tôi không phải là những người chạy cuối cùng, Phan Tử xưa nay luôn đi sau tất cả để giám sát hành động của mọi người, đây là thói quen hình thành trong thời gian đi lính. Trần Bì A Tứ tuổi tác đã cao,
sớm bị tụt lại phía sau. Lang Phong lưng phải cõng thêm người, hành động bất tiện, cũng không chạy nhanh được. Mà Muộn Du Bình đúng là chuyên
gia mất tích bất thình lình, khi gặp chuyện bất ngờ hắn vẫn quen bọc
hậu, sau đó đột ngột mất tích là chuyện hết sức bình thường.
Những người này đều ở phía sau chúng tôi, lúc họ mất tích chắc chắn
cũng không cách chúng tôi bao xa, vừa rồi cả đám chạy như phát cuồng cho nên mới không hề phát giác.
Đám người Hoa Hòa Thượng lập tức như rắn mất đầu, không biết phải làm sao. Bàn Tử hắng giọng rống to một tiếng: “Lão Phan! Các người đâu cả
rồi?”
Hắn vừa cất giọng, đột nhiên từ đâu truyền đến một âm thanh hết sức
rõ ràng. Âm thanh này không thể xác định phương hướng nhưng vang vọng
như sấm, chỉ nghe tiếng Lang Phong hét lớn: “Chết tiệt! Hòa thượng, mau
tắt đèn pin đi! Nhìn lên đỉnh đầu kìa.”