Đạo Mộ Bút Ký

Editor: Yoo Chan

Beta: Thanh Du

~0O0~

Tôi ngồi trên ba lô của mình, để bác sĩ trong đoàn của A Ninh giúp
mình băng bó vết thương. Vết thương trên tay tôi đặc biệt nghiêm trọng,
phải khâu mất ba mũi mới tạm gọi là ổn, bị rách ra lúc con thi thai rớt
xuống từ trên hành lang. Tôi chẳng phải con nuôi trong lồng kính, nhưng
cũng chưa từng làm những việc quá nặng nề, cho nên đụng phải những va
chạm thế này tôi rất dễ bị thương, nếu đổi lại là Phan Tử có lẽ đã bình
yên vô sự. Bác sĩ khử trùng cho tôi, căn dặn tôi không nên chạm vào nước cũng không được dùng cánh tay này làm bất cứ việc gì. Tôi gật đầu cảm
tạ ông ta, thế rồi ông ta lại đi xem bệnh cho mấy người khác.

Sau khi rơi xuống từ hành lang, đám người A Ninh đã cực kì hoảng hốt
trước màn ‘chào sân’ hoành tráng của tôi. Mới đầu A Ninh còn không nhận
ra tôi (thực ra lúc ấy trông tôi nhếch nhác không thể tả, cô ta cuối
cùng cũng nhận ra là đã giỏi lắm rồi). Đến khi Bàn Tử từ trên hành lang
gọi với xuống, cô ta mới phản ứng lại, kinh ngạc không thốt nên lời, còn nhìn tôi bằng ánh mắt không-thể-tin-nổi.

Hai nhóm người đứng đơ ra một lúc lâu
lâu mới dần dần có phản ứng. Tôi sốt ruột dợm bước, muốn nhìn thử xem
được cõng trên lưng người kia có phải chú Ba của tôi không. Nhưng tôi
mới khẽ động, những người vây quanh tôi bỗng tự động lùi về phía sau vài bước giống như gặp quỷ, có mấy người còn quen tay giương súng lên.

Bàn Tử và Phan Tử đứng trên hành lang vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thấy thế lại vội vã nâng súng. Tôi hấp tấp giơ hai tay lên, bày tỏ mình
không có địch ý. A Ninh cũng vội phất tay, nói với cấp dưới của mình:
“Là người một nhà cả, tôi đã từng hợp tác, bỏ súng xuống đi.” Nói đến
vài lần, người của cô ả mới nửa tin nửa ngờ mà hạ súng xuống. Nhưng mấy
người nước ngoài kia vẫn cực kì căng thẳng, ánh mắt gắt gao theo dõi
nhất cử nhất động của tôi.

Tôi thấy gân xanh trên mặt bọn họ nổi lên ầm ầm, hiển nhiên đã bị
kích động mạnh, chỉ e một kích thích nhỏ cũng đủ khiến mấy người này bạo phát, cho nên cũng không dám cựa quậy, đành đứng ngây một chỗ không
biết làm gì cho phải.

A Ninh cau mày, nhìn nét mặt là rõ cô ta không biết chúng tôi cũng ở
nơi này. Cô ta ngẩng đầu hỏi tôi: “Các người …. Sao lại ở đây…”

Bàn Tử đứng trên cười ha hả: “Cái này gọi là Bạch nương tử tìm tình
lang. Hữu duyên cách xa ngàn dặm vẫn có ngày gặp gỡ, vô duyên cởi sạch
nằm ôm nhau còn lo đối phương làm ẩu. Tôi nói chúng tôi chỉ tình cờ đi
ngang qua đây, cô có tin nổi không?”

Nói đoạn Bàn Tử và Phan Tử cùng nhau nhảy từ hành lang xuống. Lúc này trong đoàn của A Ninh đã có mấy người nhận ra Bàn Tử, đều ồ lên kinh
ngạc. Rõ ràng Bàn Tử xuất hiện ở đây đã gợi lại phần kí ức ‘khó quên’
nào đó trong lòng bọn họ.

Bàn Tử đi đến trước mặt chúng tôi, hẳn là hắn đã từng hợp tác với mấy người này nên bầu không khí mới dịu đi chút ít. Mấy người đang căng
thẳng thần kinh lúc này mới thở phải nhẹ nhõm, buông súng xuống mắng vài câu, có người còn lầm bầm: “Hay lắm, nơi gay go lại đụng kẻ phiền
phức.”

Tôi nhớ lại lần đầu mình gặp Bàn Tử trong tình cảnh nào, cảm thấy câu nói kia chuẩn không cần chỉnh, không khỏi cười thầm.

Bàn Tử trừng mắt liếc qua người nọ rồi lại quay sang chào hỏi mấy
người trông có vẻ quen biết. A Ninh còn có chuyện muốn hỏi hắn, tôi và
Phan Tử thì nhịn không nổi nữa, vội vã chạy về phía người nước ngoài
kia, lật cái người hắn đang cõng trên lưng ra xem có phải chú Ba hay
không.

Gã nước ngoài có vẻ rất chú ý đến tôi, khi tôi chạy tới bọn họ đều
tránh ra xa, riêng gã vẫn không sợ. Thấy mục tiêu của tôi là người trên
lưng mình, gã bèn thả người đó xuống đất. Tôi vội vàng đi tới, bỏ cái mũ leo núi trên đầu người kia xuống. Dưới cái mũ là một gương mặt vô cùng
tiều tụy, râu ria nhếch nhác, tôi gần như không nhận ra, chỉ cảm thấy có phần giống chú Ba. Nhìn kỹ một lúc, tôi mới “Ôi trời!” một tiếng, gần
như là thét lên.

Quả nhiên là chú Ba mất tích bấy lâu của tôi, cái lão giặc già này!
Mới mấy tháng không gặp mà lão khốn trông như già đi mười tuổi, tóc đã
lấm tấm ngả bạc, thoáng nhìn căn bản không tài nào nhận ra.

Gặp gỡ trong hoàn cảnh này, nói thật là tôi chưa kịp chuẩn bị tinh
thần cho tốt. Tôi cứ đinh ninh cuối cùng tôi sẽ gặp chú Ba trong một
gian mộ thất, sau đó chú Ba sẽ cho tôi biết tất cả. Hoặc là đúng lúc tôi gặp nguy hiểm, ổng sẽ thò mặt ra cứu tôi….. Ai mà ngờ ổng lại xuất hiện chìm lỉm giữa đoàn của A Ninh thế này, tôi đã nhìn tận mắt nhưng không
hiểu sao lại cảm thấy khó tin.

Tôi thực sự đã gặp được chú Ba rồi sao? Tôi tìm được ổng rồi hả? Tôi
cứ đứng sững ở đó, không biết phải làm sao, cũng không biết mình đang
nằm mơ hay là nhìn thấy ảo giác nữa.

Chú Ba thần trí có vẻ mơ hồ, hai mắt khép chặt, chẳng biết có nhìn
thấy tôi không. Nhưng hình như lúc nghe tiếng tôi gọi, người ổng đột
ngột phản ứng rất khẽ, đôi môi nứt nẻ hơi mấp máy giống như đang hỏi:
“Cháu trai?” nhưng rồi nhanh chóng an tĩnh trở lại.

Tôi đột nhiên cảm thấy đau xót trong lòng, một thứ cảm xúc khó tả
trào dâng. Thấy lão khốn ấy vẫn bình an, tảng đá đè nặng trong lòng bỗng dưng biến mất, sự nôn nóng tưởng như mất đi người mình tin tưởng phút
chốc tiêu tan, nhưng lại nảy sinh một cảm giác căm phẫn cực độ, chỉ muốn đè ổng ra oánh một trận nhớ đời. Hai thứ cảm xúc pha trộn lẫn nhau,
không biết nét mặt tôi lúc này như thế nào nhưng nhất định là trông rất
buồn cười.

Ở đằng kia, không biết Bàn Tử đang tán gẫu chuyện gì với A Ninh, hình như đã bắt đầu ồn ào nhưng tôi cũng không thèm bận tâm. Phan Tử thấy
chú Ba ra nông nỗi này, bèn lại gần lắc lắc ông vài cái, rồi cởi áo ổng
ra. Tôi nhìn mà phát choáng, chỉ thấy dưới lớp quần áo của chú Ba có
nước mủ nhầy nhầy, nhìn kỹ thì trên ngực ổng phủ đầy những vết lở loét,
vô số con du diên có cái đầu cứng chen chúc bên dưới lớp da. Hiển nhiên
chú Ba muốn lôi chúng ra, nhưng đuôi du diên đụng vào là đứt đoạn, phần
còn lại vẫn nằm trong da thịt, miệng vết thương vì thế cũng không khép
lại được, một thời gian sau sẽ mưng mủ hoàn toàn.

Phan Tử liền túm lấy gã nước ngoài kia, định đánh hắn nhưng bị những
người khác giữ lại. Phan Tử vừa giãy giụa, vừa hét lớn: “Quân khốn nạn,
các ngươi làm gì ông Ba thế kia! Sao ông Ba lại ra nông nỗi này?”

Tôi nhìn vẻ mặt kinh hoàng của gã nước ngoài kia khi thấy vết thương
thì biết bọn họ cũng không hiểu chuyện gì. Nhưng chú Ba trông cũng quá
thảm hại, tôi run rẩy hỏi gã: “Tìm thấy ông ấy ở đâu? Sao ông ấy lại ra
nông nôĩ này?”

Gã nước ngoài kia gần như muốn nôn, quay đầu lại nói: “Tìm thấy bên
dưới giếng mộ này, lúc chúng tôi phát hiện ra ông ta, còn tưởng ông ta
đã chết rồi cơ. Về sau phát hiện ông ta vẫn còn sống, chỉ huy nói ông
già này biết rất nhiều chuyện, nhất định phải mang theo – tôi không biết trên người ông ta có mấy thứ này, bằng không có đánh chết tôi cũng
không dám cõng!”

“Nhất định là các ngươi!” Phan Tử ở bên kia nổi giận, “Hồi ở Việt Nam ta đã thấy rồi, đây chính là chiêu người Việt Nam dùng để thẩm vấn phạm nhân, học theo người Mỹ các ngươi. (Ơ sao biết học từ Mẽo mà không phải từ Tàu =))) Lũ khốn nạn các ngươi chắc chắn đã bức cung ông Ba, ông phải giết các ngươi!”

Những người khác đều vây kín xung quanh chúng tôi, tôi khoát tay ra
hiệu cho Phan Tử bình tĩnh một chút, nói: “Không liên quan đến bọn họ
đâu, nếu đúng là vậy thì bọn họ không thể không biết du diên chết sẽ thu hút đồng loại mà hoảng loạn đến thế.”

A Ninh lại gần xem xét, cũng ớn lạnh sống lưng, lập tức gọi bác sĩ
đến, mấy người luống cuống đỡ chú Ba tôi nằm ra đất. Đúng vào lúc đó,
tôi bỗng dưng có cảm giác chú Ba lén lút thả thứ gì đó vào túi áo tôi,
động tác hết sức mau lẹ, trong nháy mắt tôi chỉ cảm thấy thấy túi mình
rung nhẹ. Tôi ngây người mất một lúc, trong lòng khẽ động.

Thoáng cái đầu tôi ong lên một tiếng, lập tức nhận ra: chú Ba có thể
đã tỉnh! Trong lòng trào lên cảm giác kinh hãi lại có phần an tâm. Kinh
hãi vì hóa ra ổng chỉ giả bộ hôn mê, không biết để làm gì. An tâm vì lão khốn vẫn còn hơi sức mà làm cái trò mờ ám này chứng tỏ còn lâu ổng mới
chết được. Tôi đảo mắt nhìn quanh bốn phía, thấy những người khác đều
chấn động vì vết thương trên người chú Ba, không ai để ý đến hành động
vừa nãy. Thế nên tôi cũng tỉnh bơ mà tiếp tục đỡ ổng, lại đưa tay nhéo
nhéo vai ổng, ý nói mình đã biết trong túi vừa có thêm thứ gì.

Ánh mắt chú Ba lại lờ đờ như cũ. Bác sĩ lấy cồn lau miệng vết thương, sau đó dùng dao đã hơ lửa rạch da ổng, cầm nhíp gắp hết những mẩu du
diên đứt đoạn bên trong rồi nặn cho mủ chảy ra. Vì nơi này rất lạnh,
nước dễ dàng đóng băng nên tôi và Phan Tử châm lò không khói, không
ngừng sưởi ấm người chú Ba.

Tổng cộng có mười sáu vết thương, có mấy con du diên lúc lấy ra vẫn
còn sống, bị ném thẳng vào lửa cho cháy thành tro, cuối cùng vết thương
cũng được khâu lại hết. Phan Tử chăm chú theo dõi cả quá trình, tôi muốn nháy mắt ra hiệu cho anh cũng không được. Trong lòng tôi nhấp nhổm
không yên, nhưng trong tình thế này mà tự dưng bỏ đi cũng không ổn, muốn biết chú Ba rốt cuộc thả cái gì vào túi mình thì đành phải chờ thôi.

Chật vật mãi mới xử lí xong xuôi, bác sĩ đắp cho chú Ba tấm thảm để
ổng ngủ trong một góc. Phan Tử vội hỏi ông ấy thế nào rồi, bác sĩ thở
dài: “Những gì có thể làm tôi đều đã làm, bây giờ miệng vết thương của
ông ấy đang bị nhiễm trùng. Tôi đã tiêm cho ông ấy một liều kháng sinh,
nhưng ông ấy vẫn sốt cao, tôi cũng không biết có thể cầm cự ra ngoài
được không nữa. Cái này còn phải xem ý chí của bản thân người bệnh, các
anh đừng làm ồn, để yên cho ông ấy ngủ.” Lúc này tôi mới có cớ kéo Phan
Tử ra, nhưng vừa động thân mới phát hiện lúc mình lăn xuống cầu thang cả người cũng đầy vết thương, giờ không sao nhấc người lên nổi.

Bác sĩ băng bó xong vết thương cho tôi thì đi khám những người khác.
Đoàn của A Ninh có khoảng mười sáu mười bảy người, lúc này pháo lạnh đã
dần dần lụi đi, bốn bề lại chìm vào bóng đêm nên không đếm được chính
xác. Bàn Tử bị A Ninh lôi vào một góc, hai người đang huyên thuyên gì
đó, tôi cũng không nhìn được rõ ràng. Tôi định kéo Phan Tử đến chỗ vắng
vẻ nhưng Phan Tử cứ như người mất hồn, một mực ngồi bên chú Ba, chả có
phản ứng gì.

Trong lòng tôi thật sự phát cáu. Đúng những lúc quan trọng thì không
ai giúp được gì, đành phải tự mình nghĩ cách tránh né những người xung
quanh. Đoàn của A Ninh chia làm hai nhóm, một nhóm bị thương đang nghỉ
ngơi cho lại sức, nhóm kia trèo xuống giếng mộ. Những người này hình như không có ác ý với tôi, hẳn là do họ đều quen biết Bàn Tử. Nhưng vừa nãy một mình tôi đẩy lùi hết đám du diên, cho nên tôi đi đến đâu bọn họ đều dùng ánh mắt nghi hoặc mà dò xét tôi đến đấy. Cái mộ thất hình tròn này lại quá mức trống trải, tôi chẳng biết chui vào cái lỗ nẻ nào cho đỡ bị soi.

Tôi chợt nảy ra một ý, bèn bước tới chỗ con thi thai vừa bị tôi dẫm
nát bét, giả vờ ngồi xuống ngắm nghía nó, lúc này mới không còn ai tò mò nhìn tôi nữa.

Thi thai trông giống một con tôm cực lớn, ngũ quan đều bị tôi dẫm cho lẫn lộn vào nhau, vừa liếc qua một cái da đầu đã giật giật liên hồi,
nhưng tôi cũng không cần để ý nhiều làm gì. Thò tay vào túi móc thứ đồ
kia ra, thì ra là một tờ giấy nhỏ. Quay lại thấy không có ai, tôi vội
vàng mở ra đọc, chỉ thấy bên trong viết vài hàng chữ. Vừa nhìn lướt qua
tôi đã giật mình kinh ngạc, mấy chữ này nửa bên trên không phải bút tích của chú Ba, xem nét chữ thì hình như là của Muộn Du Bình. Phía trên
viết:

“Tôi đã đi xuống rồi.

Dừng ở đây thôi, các người mau quay về. Xuống sâu hơn một chút đã là nơi các người không thể ứng phó được nữa.

Tất cả những gì các người muốn biết đều nằm trong con Xà mi đồng ngư.”

Chữ kí lại càng làm tôi kinh hãi, đó chính là cái kí hiệu kì quái
chúng tôi đã gặp lúc trước… Kí hiệu này quả nhiên là do Muộn Du Bình để
lại, rốt cuộc nó có ý nghĩa gì?

Dưới nữa mới là mấy chữ viết rất ngoáy của chú Ba, xem ra ổng dùng móng tay viết, nhưng cũng coi như dễ đọc, chỉ có một hàng.

“Chúng ta chỉ còn cách chân tướng có một bước, hãy đưa cá đồng
cho cấp dưới của A Ninh là Ô Lão Tứ để hắn dịch ra. Không sao cả, vật
mấu chốt nhất nằm trong tay ta, bọn họ không dám gây khó dễ cho chúng ta đâu.”

Hiển nhiên khi chú Ba tới đây đã phát hiện ra tờ giấy của Muộn Du
Bình ở nơi nào đó. Hơn nữa tờ giấy này nhất định là viết cho chúng tôi,
xem ra Muộn Du Bình muốn ngăn cản chúng tôi đi xuống. Xem ẩn ý bên trong tờ giấy thì hình như còn có một thông đạo, hắn đã đi vào nơi nào đó cực kì nguy hiểm. Mà chú Ba hiển nhiên không thèm coi lời cảnh báo này ra
gì, đúng là muốn đâm đầu vào chỗ chết. Lão khốn này rốt cuộc muốn làm
gì? Chú Ba còn nắm giữ vật gì mấu chốt nữa? Muộn Du Bình nếu đã không
muốn chúng tôi đi xuống thì kí hiệu kia để lại cho ai? Chẳng lẽ hắn để
lại cho chính mình?

Đầu óc tôi lơ mơ như lạc vào cõi tiên. Thật ra khoảng thời gian này
tôi cảm thấy càng ngày càng có nhiều manh mối xuất hiện, nhưng vì những
bí ẩn phía trước quá hỗn loạn, cho nên một khi có ý tưởng mới xuất hiện
thì lại càng thêm rối rắm.

Tôi nhớ đến kí hiệu trong mộ huyệt dưới đáy biển, Muộn Du Bình nhìn
thấy nó mới nhớ ra mình đã từng đến đây. Giờ hắn khắc thêm kí hiệu,
chẳng lẽ… Chẳng lẽ hắn biết mình rồi sẽ mất trí nhớ? Cho nên trước đó đã để lại kí hiệu cho bản thân mình để đến lúc ấy có thể dựa vào kí hiệu
mà nhớ ra?

Chuyện này thật quá lộn xộn, đầu tôi lại âm ỉ đau. Đúng lúc này A
Ninh và Bàn Tử quay về phía tôi gọi to một tiếng làm tôi giật mình nhảy
dựng lên, quay lại nhìn thì thấy bọn họ đang gọi mình sang, vì thế dứt
khoát không nghĩ nhiều nữa, gập tờ giấy lại bỏ vào trong túi rồi qua chỗ hai người.

A Ninh đưa bầu nước cho tôi, tôi uống một ngụm, cô ta mở lời: “Tôi và ngài Vương đây vừa chuyện trò mấy câu, chúng ta chuẩn bị hợp tác chính
thức, anh thấy sao?”

Hợp tác? Tôi nhìn khuôn ngực đầy đặn ẩn hiện sau bộ quần áo bó sát
người, nhớ lại chuyện xảy ra trên thuyền nên không dám nhìn thẳng. Lại
nhớ tới cảnh báo của Muộn Du Bình và lời của chú Ba, bỗng dưng tôi không biết trả lời ra sao.

Tìm được chú Ba rồi, lòng tôi cũng an tâm hơn. Trong cái an tâm này
cũng có một phần ích kỉ, đó là mình có thể ra ngoài rồi, vì thực chất
tôi vẫn luôn nóng lòng muốn thoát khỏi nơi đây. Nhưng đúng như lời chú
Ba nói, chúng tôi dường như chỉ còn cách chân tướng một đoạn rất gần.
Xem ra chú Ba cũng có câu đố của riêng mình, nếu cứ khơi khơi cứu ổng ra ngoài, không chừng chính bản thân ổng cũng chẳng hiểu đầu đuôi thế nào. Mà chúng tôi có thể quên đi cũng còn may, nếu không quên được, với tính cách của chú Ba đương nhiên sẽ muốn quay lại lần nữa, đến lúc ấy tôi
nào có thể trơ mắt ngồi nhìn?

Ngẫm nghĩ một lát, tôi cắn răng nói: “Hợp tác thế nào, cô nói thử
xem? Nhớ nói cho thành thực, hợp tác với cô tôi phải cân nhắc cho kĩ.”

Cô ta nhìn vẻ mặt tôi, cười cười lắc đầu nói: “Lần đó ở trên đảo tôi
không kịp từ biệt các anh, giờ phải cảm ơn anh đã cứu tôi. Lúc ở dưới
biển… là vì nỗi khổ tâm riêng, tôi thực sự không muốn hại các anh.”

Tôi nhớ lại chuyện xảy ra dưới đáy biển, thở dài, thầm nghĩ có quỷ
mới tin cô. Tôi châm một điếu thuốc, nói: “Nếu muốn hợp tác thì hãy cho
tôi biết đã có chuyện gì xảy ra. Các người rốt cuộc muốn tìm vật gì dưới đáy biển? Các người tới nơi này để làm gì?”

Bàn Tử đứng bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng! Mọi người phải thẳng thắn thì mới dễ làm việc với nhau được.”

A Ninh tỏ ra kinh ngạc: “Anh không biết? Chú Ba nhà anh không nói gì
với anh sao? Các anh… không biết gì cả mà dám liều mạng chạy lung tung
trong này?”

Tôi cười gượng một tiếng, thầm nghĩ nếu chú Ba kể hết mọi chuyện cho
tôi biết thì tôi còn quan tâm ổng sống hay chết làm quái gì, bèn lắc
đầu: “Chú ấy chưa nói, tôi chỉ đi bừa thôi.”

A Ninh nhíu đôi mày thanh nhìn tôi một lúc lâu, đến khi cảm thấy tôi
thực sự không nói dối mới tiếp lời: “Chẳng trách, tôi vẫn nghĩ anh là
hạng người cực kì lợi hại, nhìn kiểu gì cũng không ra anh đang nói dối.
Thì ra anh thực sự chẳng biết gì cả.”

Tôi bỗng dưng cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì sao cô ta đột ngột
đòi hợp tác với chúng tôi? Bọn họ có nhiều người, binh đông lương đủ,
còn chúng tôi chỉ có ba người, cần gì phải hợp tác cơ chứ? Cứ cho là vì
tôi có thể đẩy lùi du diên thì cũng chỉ cần trói tôi lại khiêng theo là
xong, lẽ nào — tôi nhìn quanh quất – bọn họ rơi vào cảnh ngộ không hay?
Hoặc là có lí do bất đắc dĩ nào đó?

A Ninh nhìn nét mặt tôi, đại khái cũng đoán ra tôi đang nghĩ gì. Cô
ta không đi bóc mẽ mà chỉ thở dài một hơi: “Thật ra chúng tôi chỉ là
hạng tôm tép, đâu có biết gì nhiều, chẳng qua chỉ bán mạng cho ông chủ
thôi.” Nói rồi mời chúng tôi ngồi xuống, gọi một người nước ngoài khác
tới. A Ninh giới thiệu với tôi người này tên Kirk, là chuyên gia Hán
học, chuyên nghiên cứu về Đông Hạ, người biết nhiều nhất về tất cả mọi
chuyện, có gì cứ hỏi ông ta. Người này cũng bắt tay tôi, nói: “Ban đầu
chúng tôi định giữ bí mật tuyệt đối, nhưng tình hình lúc này… Cậu muốn
biết gì xin cứ hỏi.”

Tôi có cảm giác ruột gan mình vừa rớt bịch xuống.

Ông ta tiếp tục nói: “Rất tiếc, mục đích của ông chủ tôi không thể
nói cho cậu được. Thật ra tôi cũng chỉ là một đội trưởng thôi, tôi với A Ninh chỉ biết chúng tôi phải đến một nơi, mang một thứ trong đó ra, vậy là hoàn thành nhiệm vụ, còn cụ thể cấp trên muốn lấy những thứ này để
làm gì thì tôi thực sự không biết. Cho nên mục tiêu của chúng tôi khi
xuống hải mộ có hai, một là ngọc tỷ, người Trung Quốc gọi nó là quỷ ấn,
nghe nói có thể triệu tập âm binh. Thứ còn lại chính là sơ đồ địa cung
này, tiếc thay chúng tôi lại không được chạm vào, cuối cùng phải nhờ A
Ninh ra tay mới lấy được thứ cần phải lấy.”

“Quỷ ấn”, nghe đến đây tôi gần như muốn nhảy dựng lên. “Ý ông là quỷ
ấn của Lỗ Thương vương? Trong huyệt mộ dưới đáy biển?” Nghe chúng tôi
nhắc đến quỷ ấn, Bàn Tử cũng cảm thấy hứng thú, hớn hở chạy lại. A Ninh
hình như rất ngán ngẩm Bàn Tử, nhưng cũng không biết phải làm sao.

Người tên Kirk kia gật đầu nói: “Chính là nó, hẳn là cậu cũng biết sơ sơ rồi. Sau khi lăng của Lỗ Thương vương bị Uông Tàng Hải đào trộm, ông ta đã dùng Xà mi đồng ngư thế chỗ cho quỷ ấn. Chúng tôi vẫn đinh ninh
quỷ ấn được ông ta giấu trong lăng mộ của mình nhưng tìm mãi vẫn không
thấy, mà sơ đồ thiên cung này chỉ e đã rơi vào tay chú Ba nhà các cậu.
Đến giờ chúng tôi cũng không rõ mình đã bị con cáo già này lòe bịp bao
nhiêu bận, nhưng vẫn phải hợp tác với ông ta vì tin tức của ông ta chuẩn xác hơn chúng tôi rất nhiều.”

Tôi gật đầu cười khổ, chuyện này thì tôi đồng cảm. Bàn Tử đứng cạnh
vội nói: “Vậy ông nói xem cái lần A Ninh xuống biển với chúng tôi, cô ả
đã mang ra thứ gì?”

Kirk đang định nói thì A Ninh đã ngăn lại, nói với ông ta: “Chuyện gì cần nói ông hãy nói, không cần thì ông chớ nhiều lời.”

Bàn Tử giận dữ nói: “Cô có ý gì?”

Kirk hình như không hiểu A Ninh cho lắm, cười to một trận rồi nói:
“Dù cô không nói cho họ biết thì chung quy vẫn phải lấy ra, huống chi
bây giờ cô có giữ khư khư mấy thứ này cũng chẳng để làm gì.”

A Ninh liếc chúng tôi một cái, giậm chân bình bịch, có vẻ rất không
cam lòng: “Tôi phải chịu biết bao khổ cực mới lấy được mấy vật này, đúng là dễ dàng cho các người quá.”

Lúc này tôi có cảm giác rất quái lạ, đám người A Ninh sao lại muốn
hợp tác cơ chứ? Về sau tán gẫu với chú Ba, ổng nói thực ra lúc đó đám A
Ninh đã đi đến đường cùng, cô ta không còn cách nào khác mới phải đề
nghị hợp tác. Bởi vì bọn họ rốt cuộc chỉ là dân nghiệp dư, cho dù thiết
bị kĩ thuật có tân tiến đến đâu thì so ra vẫn kém một thổ phu tử nửa mùa như tôi. Nhưng cô ta là người cực kì thông minh, trong lòng chỉ muốn
mau mau kể tuốt mọi chuyện cho tôi biết mà ngoài mặt vẫn cẩn thận thăm
dò, muốn moi từ miệng tôi ra chút tin tức để trao đổi, quả là một kẻ lọc lõi. Cũng may tôi cố ý giữ kẽ, bằng không sẽ bị cô ta đoán ra toàn bộ,
kế hoạch của chú Ba chắc chắn sẽ đổ bể.

Kirk nói: “Đây là bích họa tự sự cực kì quan trọng, được chụp trong
gian mộ thất chính, vào cái lần cùng nhau xuống biển kia, cậu có thể xem nội dung được vẽ bên trong là gì.”

Tôi đếm sơ sơ thì thấy tổng cộng có mười lăm bức bích họa, cảnh tượng biến đổi, hiển nhiên những bức bích họa này phải liên quan đến nhau
nhưng giữa chúng lại không có tình tiết liên hệ tất yếu nào. Tôi thấy có bức tranh tả cảnh leo núi tuyết, có bức nhìn xuống sơn lăng, có bức
thuật lại cảnh binh lính chiến đấu, hình ảnh trong những bức bích họa
này đều không có mối liên hệ tất yếu với nhau.

Kirk nhìn nét mặt tôi cũng biết tôi chả hiểu gì, mới rút một tờ đưa
cho tôi xem, nói: “Cậu nhìn xem, đây là bức tranh đầu tiên, cậu thấy nó
vẽ gì?”

Tranh vẽ mấy người ăn mặc kiểu Nữ Chân đang trói chặt một người Hán.
Tôi nói: “Có phải cảnh bắt tù binh trên chiến trường không?”

“Có thể nói như vậy. Nhưng cậu đoán thử xem, tù binh kia là ai?” Kirk cười cười, ra vẻ thần bí.

Tôi cẩn thận ngắm nghía ảnh chụp bích họa, phát hiện tù binh này
trông khá giống hình Uông Tàng Hải vẽ trên mấy món đồ gốm sứ, kinh ngạc
nói: “Đây là Uông Tàng Hải? Người Nữ Chân đang bắt ông ta?”

Kirk nói: “Chính xác! Đây là bức tranh thứ nhất. Mà hình ảnh này cho
thấy điều gì? Cho thấy Uông Tàng Hải có thể đã bị người ta ép phải xây
dựng nơi này. Ông ta bị bắt tới đây.”

Tôi nhanh chóng nhìn ra manh mối, lại liếc mắt sang mấy tấm khác, hỏi: “Những tấm hình này thì sao?”

“Chúng đều kể lại những chuyện Uông Tàng Hải đã trải qua sau khi rơi
vào tay người Đông Hạ. Tuy chúng tôi không thể hiểu hết, nhưng dựa vào
những tấm ảnh trước đó cũng đoán được tám chín phần.”

Tôi cẩn thận ngắm nghía một tấm hình trong số đó, bỗng dưng phát hiện có điểm không hợp lý: “Còn tấm này…”

Kirk liếc qua, cũng gật đầu: “Cậu tinh mắt đấy, tấm ảnh này đúng là
mấu chốt. Cậu cũng thấy đó, đây là hoàng lăng trong miệng núi lửa. Khi
Uông Tàng Hải bị bắt đến đây thì hoàng lăng đã có rồi, hơn nữa còn rất
hoang tàn.”

Tôi “A” lên một tiếng, vậy lẽ nào hoàng lăng trên đầu chúng tôi không phải do ông ta xây nên sao?

Kirk đáp: “Chúng tôi đã nghiên cứu rồi, kiến trúc tổng thể của hoàng
lăng là dấu tích từ thời Ân – Thương nhưng về sau bị Uông Tàng Hải sửa
thành kiểu dáng thời nhà Minh. Người Đông Hạ bắt ông ta đến đây không
phải để xây hoàng lăng, mà là để tu sửa hoàng lăng, bởi vì hoàng lăng cũ trải qua bao nhiêu năm tháng đã không thể sử dụng được nữa.”

“Vậy là địa cung này đã có từ trước sao?” Bàn Tử hỏi.

Kirk gật đầu, đáp: “Chúng tôi dựa vào những tấm ảnh này để tìm ra con đường cũ dẫn vào nơi đây, nhưng vẫn có vài tấm hình không thể giải
thích được, ví dụ như tấm này.”

Đó là một bức bích họa vẽ cảnh vô số ác quỷ chui ra từ tảng đá, là
bức thứ ba từ cuối lên. Còn có bức miêu tả một vật tròn tròn màu đen
trông như sinh vật nhuyễn thể bò lên từ vách núi lớn, mà bên trên lại có người đang dốc ngược thứ gì đó xuống dưới.

Tôi cảm thấy đầu óc mình căng như dây đàn, gần như nín thở, định ngồi xuống ngắm nhìn cho kĩ. Đúng lúc ấy, A Ninh đột ngột đưa tay về phía
tôi, nói: “Tốt lắm. Chuyện của chúng tôi đã nói xong, hình ảnh anh cũng
có thể xem tùy ý. Giờ anh cũng nên nói cho chúng tôi chút thông tin mới
phải chứ?”

“Nói cái gì cơ?” Tôi ngơ ngác.

“Chuyện của tôi, tôi đã nói hết rồi. Còn chuyện của anh với Ngô Tam
Tỉnh.” A Ninh nhìn tôi,”Không lẽ anh còn hẹp hòi hơn cả một phụ nữ như
tôi?”

Lòng tôi thầm nhủ cô toàn nói nhăng nói cuội, nói mà cũng như không,
trọng tâm thì phớt lờ đi, mẹ kiếp cô tưởng tôi vẫn còn là Ngô Tà
ngu-ngơ-cái-gì-cũng-không-biết trước kia sao? Tâm niệm thoáng xoay
chuyển, tôi hỏi cô ả: “Trong đoàn của cô có một người tên Ô Lão Tứ phải
không?”

A Ninh gật đầu, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Anh biết ông ta?”

Tôi lấy từ trong túi ra hai con cá đồng, huơ lên trước mặt họ, nói:
“Những chuyện các người muốn biết đều nằm trong con cá này, nếu Ô Lão Tứ còn chưa chết thì mau gọi hắn ra đây.”

Trong nháy mắt, tôi thấy Kirk gần như ngã lăn ra đất, ánh mắt của A
Ninh cũng trở nên căng thẳng, lắp bắp nói: “Trời ạ! Cậu có đến
hai….con….” Tôi hơi xê dịch cánh tay, ánh mắt bọn họ cũng di chuyển
theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui