Đạo Mộ Bút Ký

.


Tôi thấy hơi áy náy, nhưng tôi hiểu Muộn Du Bình nói không sai, tôi cũng không phải loại người ý chí kiên định gì, trong khi vẫn còn mệt mỏi chưa hoàn toàn hồi sức, tôi không thể gác đêm tốt được, sơ ý một tí thôi là khiến cả đám gặp nguy hiểm ngay. Lúc này để Muộn Du Bình canh gác cả đêm, thực ra là không còn cách nào khác.

Bàn Tử cũng không phản đối, chỉ nói: “Tôi thấy chỉ một người thì không đủ đâu, một mình Tiểu Ca làm sao canh nổi cả một nơi rộng thế này, thôi đêm nay tôi cùng Tiểu Ca canh gác, chịu đựng cho qua đêm nay, ngày mai chúng mình đổi sang nơi khác mà ra sức nghỉ ngơi.”

Muộn Du Bình suy nghĩ một chút, không có ý kiến gì. Bàn Tử mặc định như thế là đồng ý.

Tôi thầm suy tính xem mình cũng có nên thức đêm hay không, nhưng nghĩ lại thì, ngày mai Muộn Du Bình chắc chắn phải nghỉ ngơi, giờ tôi nghỉ ngơi thì ngày mai mới thay hắn gánh vác, nghĩ như thế, trong lòng tôi cũng thấy thoải mái hơn.

Bàn Tử duỗi lưng, nói: “Chuyện này cơ bản là thế, đừng suy đoán gì nữa, giờ mình nghĩ xem mai nên làm sao đi? Tiểu Ca nãy vừa nói có cách tìm ra lối vào, rốt cuộc là sao thế?”

Muộn Du Bình nhìn anh ta, nói: “Cách này rất khó thành công, thôi không nói tới cũng được.”

Bàn Tử lập tức nói: “Ấy đừng, tuyệt đối đừng, trước cứ nói nghe coi đã, tôi chẳng muốn cứ thế này mà về đâu.”

Muộn Du Bình im lặng trong chốc lát, rồi liếc nhìn bọn tôi một cái: “Chúng ta đi tìm Văn Cẩm.”


Tôi với Bàn Tử lập tức ngẩn người ra, rồi tôi liền cười khổ, vừa cười vừa lắc đầu. Quả nhiên, cách này rất khó mà thành công, bọn tôi đến được cái doanh địa này đã là khó khăn lắm rồi, mà ở đây mục tiêu lớn, còn có khói hiệu, chứ Văn Cẩm chỉ có một người, lại biết chạy trốn, tìm một người trong cả biển cây thế này, khác gì mò kim đáy bể.

Bàn Tử vốn dào dạt mong chờ, nghe xong cũng liền cụt hứng, nói: “Nói thế chả bằng bảo đi tìm lão chú Ba luôn cho rồi, độ khó cũng tương đương. Hơn nữa, nói không chừng Văn Cẩm còn chả biết lối vào ở đâu đâu, trong quyển sổ Tiểu Ngô tìm được kia không phải nói cổ chưa vào trong đã quay trở về rồi à.”

Muộn Du Bình thêm ít củi vào trong đống lửa: “Không đâu, cô ấy chắc chắn biết.”

“Vì sao?”

“Cảm giác của tôi.”

Bàn Tử nhìn tôi nhún vai, hết cách rồi, thở dài: “Cảm giác, cảm giác của tôi bây giờ chính là uổng công chạy.” Nói rồi uống một ngụm nước, vẻ mặt phiền muộn.

Mọi người không ai nói lời nào, tôi dựa vào đó ngồi suy nghĩ, lại có cảm giác lời Muộn Du Bình nói khá là có căn cứ.

Dựa theo đầu đuôi sự việc mà suy đoán, ngọn nguồn của tất cả việc này là bắt đầu từ những cuộn băng ghi hình kia, Cầu Đức Khảo và tôi đều nhận được cuộn băng, đều thông qua nhiều phương thức khác nhau mà biết được một chuyến khảo sát của Văn Cẩm vài năm về trước, do đó mới xúc tiến thực hiện lần khảo sát này. Vì vậy, mục đích Văn Cẩm gửi tôi cuộn băng ghi hình, có lẽ chính là dẫn dụ bọn tôi đến cái nơi quỷ quái này.

Mục đích chuyến đi này của chú Ba tôi là để theo dõi đội ngũ của Cầu Đức Khảo, để làm rõ xem rốt cuộc bọn chúng đang truy tìm thứ gì, tiến hành điều tra ở Trung Quốc suốt nhiều năm đến vậy là có mục đích gì. Thế nhưng đội ngũ của Cầu Đức Khảo đã bị tan rã ngay từ trước khi vào trong thành ma mất rồi, lần theo dõi này đã mất ý nghĩa, với tính cách của chú Ba tôi, sau khi chú hội họp với Hắc Hạt Tử, chắc chắn sẽ tra khảo số người còn lại của nhóm Cầu Đức Khảo, hỏi cho ra nhẽ mục đích chuyến đi này của chúng.


Cho nên, những thông tin mà chú Ba lấy được hẳn là có giới hạn, trong tình hình này, xem ra, chắc chắn Văn Cẩm – người gửi băng ghi hình – là kẻ biết nhiều nhất, những manh mối mà chú Ba biết không có lý do gì mà Văn Cẩm lại không biết.

Nghĩ đến những cuộn băng này, trong lòng tôi có hơi khó chịu, rốt cục kẻ có khuôn mặt giống tôi như đúc đó là thế nào vậy, nếu quả thực bắt được Văn Cẩm, tôi nhất định phải hỏi cho ra nhẽ. Có điều, bây giờ không phải là lúc suy xét những điều này. Tôi nói với Bàn Tử: “Bất kể thế nào đi nữa, xác suất Văn Cẩm biết lớn hơn nhiều, tôi nghĩ giờ chúng ta đã đi đến đường cùng rồi, không nên cân nhắc chuyện này nữa, giờ việc khó khăn nhất, chính là làm sao để bắt được Văn Cẩm.”

Bàn Tử châm một điếu thuốc, hút một hơi nói: “Đây không phải khó khăn, mà là không thể làm được luôn. Cô nàng nhìn thấy ta thì chạy biến, cho dù trên người cổ có gắn GPS, trong nơi rộng lớn thế này chúng ta cũng chưa chắc đã bắt kịp được.”

“Hay là tụi mình làm bẫy, dụ cô ấy đến.” Tôi nói.

“Cậu định dụ thế nào? Dùng sắc dụ à?” Bàn Tử không chút hiếu kỳ nói: “Ba đứa tụi mình vừa múa thoát y vừa chạy tung tăng trong rừng?”

Tôi thở dài, quả thực phiền phức quá, nếu cô ấy muốn nhằm vào bọn tôi, vậy chúng tôi cứ kêu gọi, hoặc là dùng ánh lửa làm tín hiệu gì đó, nói chung khi nào có hồi âm, hai bên điều chỉnh phương hướng. Nhưng mà vấn đề là cô ấy hễ thấy bọn tôi là chạy, thế là vì sao nhỉ?

Tôi liền buồn bực nói: “Hai người nói xem, lúc ở cửa khe núi, vì sao cô ấy nhìn thấy chúng ta là chạy nhỉ? Không phải chính cô ấy đã nhờ Định Chủ Trác Mã gửi lời nhắn cho mình đó sao? Lúc đấy cô ấy xuất hiện ở đó, hẳn là đang chờ bọn mình, vì sao lại không hội họp với tụi mình? Lẽ nào cô ấy quả thực thần trí bất thường?”

Muộn Du Bình từ tốn lắc đầu, đoán cô ấy thần trí bất thường là vì nhìn thấy cô ấy toàn thân bôi đầy bùn lầy, bây giờ đã biết nguyên nhân vì sao cô ấy phải làm thế rồi, vậy rõ ràng lúc đó khi nhìn thấy bọn tôi, Văn Cẩm hoàn toàn tỉnh táo. Cô ấy chạy trốn, là vì kết quả phán đoán căn cứ vào hình thức bên ngoài.

Bàn Tử không hiểu được: “Nói vậy cô ấy chạy trốn là có lý gì, chúng ta đâu có làm hại cổ, chạy cái gì mà chạy chứ.”


“Bình tĩnh… chạy trốn…” Tôi chợt hiểu ra ý của hắn, sống lưng lạnh toát.

Văn Cẩm sợ cái gì?

Trong cuốn sổ của cô ấy, trong lời nhắn của cô ấy, đều nhiều lần nhắc đến việc cô ấy đang trốn tránh một thứ, cô ấy gọi thứ này là “nó”. Hơn nữa, cô ấy còn cho chúng tôi biết, cái “nó” đó đang ở trong số bọn tôi khi tiến vào trong bồn địa Sài Đạt Mộc. Như vậy, chỉ có một khả năng là tương đối hợp lý, tôi chậc một tiếng nói: “Lẽ nào, Văn Cẩm chạy trốn, là bởi vì thấy cái “Nó” kia, nó ở trong mấy người bọn mình?”

Muộn Du Bình gật đầu, “Chỉ e là vậy.”

Tôi lập tức nhìn Bàn Tử, rồi nhìn về phía Phan Tử trong lều, rồi lại nhìn Muộn Du Bình, trong lòng thầm nghĩ đệt mợ không thể nào là thế.

“Lúc đó những người có mặt gồm, Tiểu Ca, Tiểu Ngô, tôi, Đại Phan, tổng cộng bốn người. Nếu nói thế, trong bốn người bọn mình, có một người dọa cổ chạy khiếp vía à?” Bàn Tử nhìn bọn tôi, “Trong số tụi mình có một thằng bại hoại à?”

Tôi với Muộn Du Bình đều câm bặt, Bàn Tử lập tức giơ tay nói: “Bàn gia tôi trông thế thôi chứ là người tốt nhé, chắc chắn không phải tôi đâu, tôi tuyệt đối không có hứng thú với cô nàng của mấy người đâu.”

“Đây chỉ là một kiến giải thôi, cũng không chắc là vậy mà.” Tôi cảm thấy rất khó chịu đối với cách kiến giải này, mỗi người ở đây đều từng cùng nhau vào sinh ra tử, tôi thà tin là Văn Cẩm phát điên còn hơn.

“Quan trọng là, rốt cuộc “Nó” là cái gì?” Bàn Tử nói: “Tiểu Ca, cậu không biết à?”

Muộn Du Bình giương mắt nhìn anh ta một lúc, lắc đầu.


“Hay có phải có kẻ nào đó dịch dung giả thành bọn mình không, trong số bọn mình có kẻ nào giả trang?” Bàn Tử hỏi, nói rồi ra sức véo mặt mình, tỏ rõ sự trong sạch của mình: “Mấy người xem nhé, da mặt của Bàn gia tôi là thật đấy.”

“Tôi cũng đã nghĩ đến điểm này, vừa nãy khi mọi người ngủ, tôi đã kiểm tra anh với Phan Tử rồi.” Muộn Du Bình nói: “Không có vấn đề gì.”

Tôi nhớ lại lúc gặp hắn, hắn đang ngồi xổm bên cạnh Phan Tử, hóa ra là để làm cái trò này, xem ra hắn đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, thế mà không hề nói ra. Người này đúng là lòng dạ rất sâu.

Bàn Tử liền nhìn tôi: “Tiểu Ngô thì sao?”

Tôi lập tức véo má mình: “Yên tâm, chắc chắn là hàng thật.”

“Khó nói lắm, chú em là nửa đường gia nhập vào, có khi chú mới là kẻ giả trang ấy. Đến đây coi, để ông Béo ta kiểm tra cái nào.” Bàn Tử vươn tay tới, dùng sức véo xuống thật mạnh, tôi đau đến chảy nước mắt, anh ta mới chịu buông tay, nói: “Coi như là cậu qua cửa.”

“Cho nên, vấn đề chắc không phải ở đấy đâu.” Muộn Du Bình chỉ vào cuốn sổ của Văn Cẩm trong túi tôi, hỏi tôi: “Trong này có ghi chép gì liên quan không?”

Tôi lại lấy cuốn sổ ra, lắc đầu. “Chỉ có thể khẳng định, trong ghi chép của Văn Cẩm, cái “Nó” này đang truy tìm bọn họ, chắc là có trí tuệ, hơn nữa, tôi cứ cảm thấy, nó chắc chắn là một người, chỉ là không biết tại sao phải dùng từ ‘nó’.”

Bàn Tử đứng lên, uống mấy ngụm nước, rồi đưa ấm cho Muộn Du Bình nói: “Lại nói, kẻ truy tìm bọn họ, không phải là chú Ba cậu à? Cái cái ‘Nó’ đó là chú Ba cậu? Trời tối om om, có khi Văn Cẩm nhìn nhầm không chừng, không phải cậu với chú Ba nhà cậu trông nhang nhác giống nhau sao?”

Tôi nghĩ thầm tôi đẹp trai hơn nhiều chứ, Muộn Du Bình nhận lấy ấm nước, vừa định nói gì đó, thì đúng lúc này, Bàn Tử đột nhiên vươn tay tới, véo má Muộn Du Bình. Rồi lập tức giựt mạnh xuống.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận