Đạo Mộ Bút Ký

“Hả? Vì sao?” Tôi không kịp phản ứng.

Hắn không trả lời tôi, suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên nói với tôi: “Đi theo tôi!” Nói rồi lập tức chạy ra ngoài.

Tôi thấy mặt trời lại lặn xuống một chút rồi, nghĩ thầm chắc sắp bị hắn chơi đùa đến chết mất, rồi lập tức chạy theo. Hắn chạy đến chỗ mấy căn lều ban đầu, tìm được một cái túi chống thấm trong một căn lều, rồi lại chạy về, tiện tay vớ luôn mấy cái cốc nước đánh răng ở trên tảng đá, với một chiếc đèn mỏ, sau đó chạy vào trong rừng.

Tôi lật đật chạy theo sau hắn, chỉ thấy loáng cái hắn đã chạy vào trong đầm lầy tiếp giáp với rừng rậm, nhảy tùm xuống, dùng mấy cái cốc đào bùn lắng dưới đáy đầm lên đổ vào trong túi chống thấm, rồi lại lau bùn lên thân mình. Tôi nhìn hắn mà ngẩn người ra, hắn ngoắc tay với tôi, tôi gật đầu rồi cũng lập tức nhảy xuống. Còn chưa kịp đứng vững, nguyên một ca nước bùn đã táng thẳng vào mặt tôi. Chỉ mấy giây sau, cả hai đứa bọn tôi toàn thân bôi đầy bùn, giống y đúc Văn Cẩm lúc trước.

Tôi cứ tưởng là vì sương mù lên nên phải bôi thêm bùn nữa, toàn thân bọc trong bùn thực sự là rất khó chịu, tôi bực bội hỏi hắn làm cái gì đấy, hắn bảo: “Tìm Văn Cẩm.”

“Tìm Văn Cẩm?”

“Cô ấy đang tìm thức ăn, thức ăn của cô ấy đã cạn sạch, cho nên đêm nay chắc chắn cô ấy sẽ đến, chúng ta phải bố trí mai phục sẵn.”

“Đêm? Mai phục?” Tôi bèn lắc đầu: “Tôi thây kệ, đã nằm xuống là vĩnh viễn khỏi đứng lên luôn.”

Muộn Du Bình liền nhìn tôi, bỗng hỏi: “Vì sao cậu muốn đến nơi này?”

Tôi ngây người, hắn lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái rồi trèo lên bờ đi thẳng, không thèm quay đầu lại.

Tôi ngây ra trong đầm nước, cảm thấy trong lòng khó chịu cực kỳ, nghĩ bụng ông anh lườm tôi làm gì chớ? Tôi tới đây còn không phải vì mấy người toàn lừa gạt tôi à, còn hỏi vì sao tôi muốn đến nơi này? Ơ mẹ nó chứ ——

Càng nghĩ càng bực mình không chịu nổi, tôi biết hắn có ý gì, sợ chết cũng đã muộn rồi. Tôi chửi thầm một tiếng, rồi cũng trèo lên bờ.

Quay về nói với Bàn Tử, Bàn Tử cũng có hơi do dự, tình hình đêm qua quá đáng sợ, anh ta nghĩ không biết liệu có mạo hiểm hay không, nhưng khi nói cho rõ ra, Bàn Tử lại đồng ý.

Mục tiêu của chúng tôi loáng cái đã thay đổi, mới từ cố gắng sống sót qua buổi đêm thì giờ biến thành cố gắng đi chết vào buổi đêm. Nhưng Bàn Tử bảo không đâu, Văn Cẩm không phải ngốc, có lẽ cô ấy sẽ xuất hiện vào lúc sương mù chưa lên, hoặc là lúc mới thức dậy, thậm chí nếu chúng ta không ở gần doanh địa, có lẽ trời vừa sập tối là cô ấy đến ngay, nếu đúng như dự đoán của Tiểu Ca là cô ấy đến đây tìm thức ăn, chứng tỏ cô ấy đã đói đến mức không chịu được nữa.

Muộn Du Bình bảo Bàn Tử lại đun thêm nửa nồi súp, giả thành nồi súp chưa ăn cạn đáy. Bàn Tử lập tức làm ngay, thổi lửa bếp lò thêm vượng, chả mấy chốc, một nồi tả pín lù đã đun xong, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Muộn Du Bình cầm xô nước bùn đến bên cạnh Phan Tử, lau bùn lên người anh ấy, đắp bùn lên toàn thân anh giống như hai bọn tôi vậy. Tiếp đến là Bàn Tử.

Làm xong xuôi, Muộn Du Bình nhấc nồi lên, bảo hai chúng tôi đi theo, tôi hỏi thế Phan Tử phải làm sao? Hắn nói: Chúng ta sẽ quay về trước khi sương lên, cả ba người cùng đi, xác suất bắt được sẽ lớn hơn một chút.

Ba người đi thẳng ra chỗ khu lều, Muộn Du Bình liền đặt nồi lẩu thập cẩm lên chỗ lửa trại của chúng tôi hôm qua.

Lúc này sắc trời vẫn còn sớm, ba người bọn tôi tìm một nơi kín đáo, ngồi xổm xuống đó, tôi chỉ cảm thấy buồn cười, chuyện này thật vô nghĩa, cầm nồi súp đi dụ Văn Cẩm, Văn Cẩm cũng đâu phải mèo.

Chúng tôi ngồi xổm ở đó, nhìn chằm chằm mặt trời dần lặn xuống tàng cây, bóng tối khắp xung quanh tụ lại như quỷ mỵ, đợi mãi mà chẳng thấy gì, ngay cả súp cũng lạnh rồi. Bàn Tử thực sự không nhẫn nại nổi nữa, đang định mở miệng hỏi thì bị hắn xua tay ngăn lại, sau đó hắn chỉ vào lỗ tai, ý bảo chúng tôi chú ý lắng nghe âm thanh.

Chúng tôi ngưng thần tĩnh khí, lắng nghe động tĩnh xung quanh. Toàn thân đầy bùn vừa hôi thối vừa dính dớp, làm tôi khó chịu muốn chết được. Đặc biệt là ở mặt và phần eo, do vùng đó nhiệt độ cao nên bùn khô cứng thành cục, kéo căng cả da, làm tôi ngứa muốn chết, nhưng lại không thò tay vào gãi được, mà gãi rồi thì lại càng ngứa, bùn càng khô nhanh.

Cứ thế nghiến răng mà chờ, chờ mãi đến tận xẩm tối, trên trời chỉ còn lại chút đốm sáng, chúng tôi đã ở trong trạng thái ngẩn ngẩn ngơ ngơ rồi. Đột nhiên, người bên cạnh động đậy một cái, tôi lập tức tỉnh táo lại, cơ thể căng thẳng, lắc lắc đầu, đi theo hai người kia len lén thò ra ra từ sau tảng đá. Dưới ánh sáng hết sức mờ nhạt, tôi nhìn thấy một người toàn thân đầy bùn thận trọng bước ra từ trong rừng, xem vóc dáng thì rõ ràng là một phụ nữ.

“Đúng là Văn Cẩm!” Cổ họng tôi nghẹn một cái, nghĩ thầm cách này thế mà dùng được. Còn chưa kịp suy xét kỹ ngọn nguồn, Muộn Du Bình đã vươn tay tóm lấy bả vai tôi, kéo lại.

Tôi nhìn hắn, hắn ra hiệu bằng tay với tôi và Bàn Tử, ý là, chỉ cần hắn khẽ động, hai bọn tôi phải lập tức vọt ra bao vậy hai phía doanh địa, nhất định phải chặn được cô ấy.

Lúc này cũng không biết Muộn Du Bình rốt cuộc là định giở trò quỷ gì, chúng tôi gật đầu, kiên nhẫn chờ, cảm giác mai phục tương đối kích thích, trong ngực tim đập bình bịch, chờ mãi đến khi nghe thấy tiếng nồi súp kia.

Bàn Tử định xông ra, nhưng Muộn Du Bình vẫn không nhúc nhích, mà hắn không nhúc nhích thì chúng tôi cũng không nhúc nhích, đợi khoảng mười phút sau, Muộn Du Bình nhắm mắt, đột ngột xoay người vọt ra từ sau tảng đá, gần như cùng lúc, chúng tôi nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc, sau đó là tiếng xoay người chạy vọt đi.

Tôi và Bàn Tử lập tức dạt ra, xông ra từ hai bên trái phải, sau đó chạy một vòng, vọt qua khe hở giữa mấy căn lều, cả ba người đồng thời dừng lại, kịp thời bao vây lấy cô ấy.

Văn Cẩm hiển nhiên hoảng hốt, không biết làm sao mà ba người bọn tôi đã bao vây xung quanh, vẻ mặt đầy hoảng sợ.

Sau đấy, dưới ánh lửa, lần này tôi mới nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Văn Cẩm, tuy lấm lem nước bùn không thấy rõ mặt thật, nhưng tôi có thể khẳng định, trông cô ấy cực kỳ trẻ, quả thực giống như một cô bé mười tám mười chín vậy, cho dù là ở trong tình cảnh này nhưng tôi vẫn biết, người phụ nữ này cực kỳ thanh tú, thanh tú hơn cả tấm hình kia nhiều.

Đây gần như là một lần gặp mặt xuyên thời không, nếu là lúc bình thường, tôi gần như cảm giác cô ấy như bước ra từ trong tấm hình kia vậy, nhưng bây giờ tôi không có lòng dạ nào mà lịch sự tao nhã nghĩ đến những cái đó.

Văn Cẩm hiển nhiên bị chúng tôi dọa sợ, có chút không biết phải làm sao, nhìn dáo dác khắp nơi, muốn tìm kẽ hở để trốn đi.

“Đừng sợ… dì Trần.” Tôi rất muốn mở miệng trấn an cô ấy, nhưng mà nói được một câu lại thấy thật khó để nói ra lời.

Văn Cẩm lập tức quay ra nhìn tôi, rồi đột ngột xông về phía tôi, tôi giang hai tay ra định ôm cổ cô, chặn cô lại. Không ngờ cô ấy đột ngột cúi thấp người, lập tức bẻ vặn cánh tay tôi, làm cả người tôi vặn lại, tôi đau quá kêu lên, cô ấy đẩy tôi một cái, tôi ngã dúi dụi về phía căn lều, suýt nữa thì đè sụp lều luôn, còn cô ấy thì đã chạy vào trong màn sương mù dày đặc.

Tôi đứng lên, thấy Bàn Tử và Muộn Du Bình đã cuống cuồng đuổi theo, trong lòng thầm chửi mình đúng là vô dụng, rồi cũng đuổi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui