Đạo Mộ Bút Ký

Tôi vội vàng kéo Bàn Tử lại, quay đầu liếc nhìn Văn Cẩm. Cô đang cùng với một người làm khác dỡ trang bị từ trên đưa xuống bằng dây thừng, không để ý đến hành động của Bàn Tử.

Tôi hỏi gã người làm kia: “Anh xuống đây làm gì? Không ở lại chăm sóc chú Ba tôi à?”

Gã nhếch mép cười bảo: “Ông Ba có người lo rồi, tôi xuống cùng xem có gì có thể giúp một tay.”

Nhìn vẻ mặt của gã, tôi thấy có chút không đúng, nghĩ bụng không ổn rồi, nhóm người này là một đám ô hợp, đám ô hợp giỏi nhất là trò tan đàn xẻ nghé mỗi khi gặp nguy hiểm, nhưng lại lục đục nội bội mỗi khi có lợi lộc. Vẻ mặt của người này hình như là có âm mưu gì đó.

Chả mấy chốc sau đó, lại có ba người chui xuống, nhìn căn mộ thất hình tròn này, ánh mắt bọn chúng như tóe ra tia lửa. Trước chuyến đi chú Ba đã lừa gạt chúng, nói rằng ở đây có cái đấu béo bở, suốt dọc đường đến đây thì sợ vỡ mật, nhưng vừa nhìn thấy mộ thất thì quên sạch. Tuy cả đám bọn chúng chỉ toàn là tay ngang, nhưng phường trộm mộ chính là vậy, lòng tham của chúng với cổ mộ còn sâu hơn chúng tôi. Văn Cẩm theo thang dây trèo xuống, thấy tình hình như vậy vẻ mặt cũng không tốt, khẽ nói với tôi: “Kệ cho bọn chúng đi theo, đám người này đều là lũ bạt mạng, chỉ ra vẻ khách khí với “chú Ba” cháu thôi chứ thực chỉ biết có tiền tài. Bọn chúng có vũ khí, gây lộn với chúng chỉ có bất lợi với ta, đằng nào mò được đồ gì cũng cho chúng hết, hiện giờ chúng ta không thể ngăn chúng lại được.”

Tôi nghĩ cũng phải, hiện giờ chú Ba không tiện hành động, mà cho dù chú có thể uy hiếp được đám người này thì đến giờ cũng không có cách nào cả. Cậu Ba tôi đây, bọn chúng kêu một tiếng cũng chẳng có tí tôn trọng nào, hoàn toàn là trêu chọc. Tôi cũng không làm gì được bọn này, lại nhớ đến lúc trước ở Trường Sa, đúng là tôi chỉ hưởng sái hào quang của chú Ba tôi thôi.

Trong lòng tôi có chút buồn bực, bị người khác khắc chế ngược lại, tôi có dự cảm đám người này sẽ phá hỏng đại sự của chúng tôi.

Bàn Tử cực kỳ mẫn cảm với những chuyện như thế này, hắn căng cứng cả người, siết chặt khẩu súng săn, nháy mắt với chúng tôi, bảo chúng tôi đi nhanh lên, thoát khỏi đám này.

Dọc đường đi gặp bao tai ương bất trắc đến vậy, đến cuối cùng tôi mới nhận ra, uy hiếp lớn nhất lại đến từ chính người của mình, đây đúng là một sự châm biếm. Hơn nữa, lũ người này nếu chỉ muốn tiền thì thôi đi, chỉ sợ lòng dạ đen tối, thậm chí có thể kết liễu luôn mạng chúng tôi. Đối với bọn chúng, cả một đời này chưa từng được hưởng vinh hoa phú quý, cái gì mà đạo nghĩa, cái gì mà tích đức, đều là rắm chó. Đây đúng là mầm họa về sau.

Muộn Du Bình cũng mang theo trang bị, trèo xuống thang dây. Chúng tôi không để ý tới đám người kia nữa, bắt đầu lần mò đi về phía trước. Chả mấy mà đã đi đến cuối con đường hành lang hình chữ “Phi”, trước mắt chúng tôi xuất hiện một hang động rộng thênh thang, ở cuối hành lang có một đường cầu thang men theo vách hang động, uốn lượn mà kéo dài xuống phía dưới.

Ở chỗ này đèn mỏ không đủ dùng, bọn chú Ba có nhiều trang bị, Bàn Tử lập tức đánh một quả pháo sáng.

Chú Ba chuẩn bị nhiều loại pháo sáng, quả pháo Bàn Tử dùng là pháo tầm thấp, chuyên dùng trong các loại hang động, tầm bắn không xa. Quả cầu lửa bay vào trong bóng tối, không lâu sau liền nổ trung, toàn bộ hang động được chiếu sáng bừng. Bàn Tử bèn bắn liền hai quả pháo, rọi sáng toàn bộ góc chết ở khắp xung quanh. Dùng như thế có hơi xa xỉ, nhưng mà chúng tôi chưa bao giờ được trang bị đủ đầy như thế, đằng nào cũng đến bước ngoặt cuối cùng rồi, không dùng thì còn dùng lúc nào nữa.

Bàn Tử vứt vỏ đạn, còn định lắp đạn bắn thêm phát nữa, Văn Cẩm bèn ngăn anh ta lại: “Của cải có nhiều hơn nữa cũng không thể dùng như vậy được, đã đủ sáng rồi, bắn thêm nữa lại còn khó nhìn hơn, cẩn thận chói hỏng hết mắt cả bọn.”

Bàn Tử bèn thôi. Chúng tôi đợi ánh sáng hết chói, tia sáng bắt đầu mờ đi, quang cảnh chung quanh mới hiện ra rõ ràng.

Đây đúng là nơi sâu nhất dưới đáy thành cổ Tháp Mộc Đà, đây không phải hang động tự nhiên mà là do con người đào khoét mà thành, bên trên còn cao nữa, không thấy rõ trần hang như thế nào, lại có thể nhìn thấy khắp bốn phía có từng bậc từng bậc đá trông như những chỗ ngồi trên sân vận động. Trên mỗi bậc đá lại có một pho tượng cồng kềnh đen sì, dày đặc, hết vòng này đến vòng khác, không chỗ nào là trống.

Do tượng chỉ một màu đen kịt, nên không nhìn rõ được chi tiết. Tôi có cảm giác chưa bao giờ nhìn thấy những pho tượng này, lẽ nào đây là những pho tượng bí mật, hoặc là totem đặc trưng của hoàng tộc, người ngoài không được phép nhìn thấy, cũng không được phép sử dụng?

Tôi nhớ lại Tàng thi các trong Vân Đỉnh Thiên Cung cũng có cách bày trí như thế này, cũng cảm thấy những pho tượng này không phải đá, có lẽ là những thi thể đã được xử lý đặc biệt. Có thể, đây là Tàng thi động của hoàng gia, những người trong hoàng tộc địa vị không được cao đều đượng an táng ở chỗ này, phơi khô tự nhiên.

Pháo sáng càng rơi càng thấp, bên dưới có dấu vết hoạt động của con người. Tôi thấy một bục tròn bằng đá đặt ở phía dưới cùng, xung quanh chạm khắc mười mấy thứ đồ đồng hình thù kỳ lạ to nhỏ không đều, tất cả đều hình ống. Nhìn bốn vách đá núi xung quanh, lại không thấy nơi nào để tiếp tục tiến lên nữa, quả thực chúng tôi đã đi đến cuối đường rồi. Tất cả những manh mối có lẽ đều có thể được giải đáp ở nơi này.

Bàn Thử nhìn ngắm đến ngây người, nơi này sâu đến mức nào, thực sự không thể nói rõ được. Tộc Vương Mẫu chi bằng gọi là tộc Chuột đồng cho rồi, đúng là quá ham mê đào hang đào hốc, tự dưng đào ra một chỗ sâu như thế dưới hoàng thành, mục đích là gì?

Văn Cẩm nói: “Nơi này có thể là thánh địa của nước Vương Mẫu, là nơi hoàng tộc Vương Mẫu tiến hành những hoạt động bí mật, có khả năng bọn họ tiến hành những nghi thực cực kỳ cơ mật ở đây, hoặc là tu luyện tôn giáo gì đó.”

Bàn Tử nói: “Mẹ kiếp, cái thánh địa rách nát này đúng là đáng thất vọng, lũ tộc Vương Mẫu này quá thiếu đầu óc, cái đống đồ đồng này là cái gì, lại còn tượng đá nữa, tượng này… Ối mẹ ơi! Tiểu Ngô, cậu xem tượng đá kia là cái gì!”

Bàn Tử đột nhiên kêu lên, tôi bị anh ta làm giật nảy mình, lúc này quả pháo sáng đã rơi xuống đất, vẫn còn đang cháy bừng bừng, nhưng phạm vi chiếu sáng đã hẹp lại. Tôi giơ đèn mỏ lên chiếu vào, nhìn kỹ, rồi gần như hét ầm lên. Hóa ra những tượng đá đầy khắp các vách hang đá này vốn không phải tượng đá, mà là từng hàng ngọc dũng!

Tôi không kìm được lạnh cả người, ký ức từ hồi Thất tinh Lỗ Vương Cung trào lên như thủy triều, đồng thời Muộn Du Bình cũng rên lên một tiếng, hiển nhiên là bị kích thích cực mạnh, mày nhăn tít lại.

Quả nhiên, mấy địa điểm này đều có liên quan đến nhau, không ngờ ở đây lại có nhiều ngọc dũng đến thế, lẽ nào bên trong mỗi ngọc dũng đều là một cái xác sống ư?

Bàn Tử to gan, lập tức bám vào vách tường nhoài về phía bậc thang đá kia. Tôi sợ anh ta gây họa, kéo anh ta lại, nói phải xuống tầng dưới cùng kia xem xem đã, đừng tốn hơi sức ở đây.

Chúng tôi xốc lại tinh thần, đi xuống men theo thang đá, đến tầng dưới cùng, Bàn Tử nhảy phắt tới đến trước một ngọc dũng, dùng đèn mỏ chiếu một cái xem. Ánh sáng soi ra thi thể bên trong, đã hoàn toàn khô quắt, bởi khe hở quá nhỏ nên không thấy rõ chi tiết cho lắm, lại chiếu từng cái từng cái một, cái nào cũng có thi thể bên trong.

“Xem ra, bà chị kia nói không sai. Đây đúng là chỗ bọn chúng tu luyện.” Bàn Tử nói, “Mẹ, cái đống khô quắt queo này lẽ nào là chúng tiên dưới trướng Tây Vương Mẫu trong truyền thuyết? Thế này thì cũng chênh lệch quá lớn rồi.”

“Nhưng mà những ngọc dũng này có điểm khác so với cái trong Lỗ vương cung.” Tôi nói, “Thi thể bên trong ngọc dũng ở Lỗ vương cung vẫn còn sống, còn đây thì hình như đã thành xác khô cả rồi.”

“Đó là bởi thời gian, có lẽ cái hang này được đào khoét trong thời kỳ nước Tây Vương Mẫu cực thịnh, vậy chắc là năm ngàn năm trước, trải qua thời gian dài như thế, hơi nước gì cũng đều bị gió hong khô cả rồi.”

Bàn Tử sờ lên lớp ngọc dũng màu đen, Muộn Du Bình túm tay anh ta lại, bảo anh ta cẩn thận. Tôi nói: “Thứ này ít chạm vào thì hơn, không phải lúc trước Tiểu Ca đã bảo, nếu thời gian không chuẩn, ngọc dũng sau khi thoát xác không phải chuyện đùa đâu.”

Bàn Tử buồn bực đáp: “Tôi sờ sờ tí, lưu lại chút hồi ức, không được à?”

Tôi nói, anh đừng có vừa khỏe lên đã lại quên đau là gì, nghĩ bụng có nói nữa cũng vô ích, bèn không thèm để ý anh ta nữa. Văn Cẩm bên kia bị thứ khác thu hút sự chú ý, cô đi về phía toàn là đồ đồng kia.

Tôi đi theo, kinh ngạc nhận ra những thứ đồ động này cực kỳ to lớn, đứng ở dưới này nhìn mới thấy nó còn cao hơn cả tôi, hơn nữa tạo hình rất kỳ quái, tôi không biết cái nào với cái nào nữa. Có điều, mỗi một món đồ đồng rõ ràng đều có tác dụng của nó, tôi thấy mặt trên của nó mục nát vô cùng, dấu vết đã từng sử dụng rất rõ ràng, chứng tỏ đây không phải là nơi dùng để bày biện. Nếu hang động này là nơi năm xưa tộc Tây Vương Mẫu dùng để tu luyện hoặc là tiến hành nghi thức tôn giáo, vậy mấy thứ đồ này phải có liên quan đến nghi thức hoặc tu luyện đó.

Đúng lúc này, chợt nghe Văn Cẩm lẩm bẩm nói: “Trời ơi, đây là phòng luyện đan của Tây Vương Mẫu, không ngờ nó lại có thật.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui