Đạo Mộ Bút Ký

Tình huống bên trong giống như Bàn Tử đã nói, tuy rằng Quỷ ảnh không có giải thích nguyên lý hoạt động của đường hầm này. Nhưng tôi có thể đoán được đại khái cơ quan của nó nhất định lợi dụng tâm lý của con người khi đi và khe nứt của núi đá tự nhiên mà thiết kế thành. Có lẽ sau khi tôi tiếp tục đi sâu vào sẽ có thể phát hiện ra thêm nhiều manh mối.

Lợi dụng đường hầm này có thể tiến vào tới nơi mà lúc trước Bàn Tử đã trải qua thiên tân vạn khổ trong lúc mò lối ra. Chúng tôi khom lưng đi vào bên trong, vì Quỷ ảnh và Bàn Tử đều nói phương diện này chưa có gì nguy hiểm, vì thế nên chúng tôi di chuyển rất nhanh, cũng không có gì đáng ngại cả, chúng tôi lấy đèn pin soi lên vách đá trên đường hầm, dọc đường tìm kiếm cái bóng khác biệt nhất mà Quỷ ảnh đề cập tới.

Toàn bộ vách tường trên đường hầm hiện ra một màu xanh biếc nửa trong suốt, đèn pin trong tay tôi đang dùng có phủ một mảnh vải màu xanh, dường như ánh sáng tương đồng với đèn chụp X quang. Rõ ràng là với ánh sáng đó rất dễ để xuyên thấu qua tầng đá tại nơi này.

Dưới ánh sáng ấy, chúng tôi thậm chí có thể nhìn tới bề mặt da của một vài bóng người ở tầng gần nhất, tôi không quan sát kỹ những thứ đó, giờ chỉ thấy chúng là những bóng đen, cảm giác bộ mặt của chúng đặc biệt kỳ quái, càng là bóng nhỏ thì khuôn mặt càng giống người, nhưng với những bóng đen lớn hơn, khuôn mặt sẽ dài ra. Ở trong phiến đá xanh biếc này, chúng nhắm mắt lại giống như đang ngủ vậy.

Bàn Tử bảo tôi đừng dựa quá gần vào những mặt đá này, Quỷ ảnh nói rồi, bọn này sẽ hướng tới nơi có nhiệt đô cao mà tụ tập lại, cho nên chúng ta không nên đứng lâu một chỗ.

Đi một mạch qua chúng tôi gần như phải cố gắng dùng hết sức có thể để quan sát, chỉ sợ là lướt qua mất cái bóng đó, nhưng đi rất xa rồi cũng không thấy cái bóng “dị thường” mà Quỷ ảnh nói.

“Cậu xem cái này có tính là khác thường không?”

Bàn Tử thực hành chính sách thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, vừa nhìn thấy có gì là lạ liền nói, “cậu xem cái bòng này giống Triệu Bản Sơn* không, hay là nó?”

“Tôi nghĩ Quỷ ảnh kia cũng chưa có cơ hội biết tới Triệu Bản Sơn đâu, cho nên hắn không thể nào cảm thấy cái bóng này có vấn đề ” tôi nói.

“Kia thì sao?” Bàn Tử lại chỉ về một chỗ khác chép miệng, kia là một bóng đen đang trong tư thái bơi lội. “Cái này không phải giống như chó bới sao?”

“Tôi nghĩ khác biệt chắc chắn không phải chỉ nhìn như nhìn sách ảnh đâu, nhất định là không đơn giản như vậy, nếu không ở tất cả những bóng đen ở đâu đều có vấn đề cả.” Tôi nói, cũng không khỏi có chút băn khoăn, cảm thấy có phải là Quỷ ảnh đánh giá khả năng phân biệt của chúng tôi quá cao rồi không.

Bàn Tử lắc đầu nói anh ta cảm thấy dưới tình hình thế này, Quỷ ảnh sẽ không phạm sai lầm đó đâu, người này xuất thân là đặc vụ, “tự thuật không tính xác thực” với hắn mà nói là điều không thể xảy ra.

Tôi chỉ việc tin tưởng theo thôi. Hai người tiếp tục đi về phía trước, từng bước từng bước xem xét, rất nhanh sau đó công việc của chúng tôi chuyển thành kiểm tra trí tưởng tượng.

“Cậu xem, cái bóng này như là nghẹn cái gì này.”

“Cậu xem, cái quái gì, nó có ngực lớn tới vậy, ai da, mà

vì sao bên dưới lại còn mọc ra cái khấu đuôi chứ?”

Ngay từ đầu kỳ thực là vẫn còn có chút ý nghĩa, cũng còn có thể xoa dịu bớt lo lắng thực tế trong chúng tôi. Tới sau đó, chúng tôi xem nhiều tới mức ngay cả muốn nói chuyện cũng không có, chỉ nhìn một cách máy móc qua một cái bóng đen rồi thôi

Cũng không biết là đi vào trong bao lâu rồi, lại chẳng thấy mấy người Tiểu Hoa nữa, đường hầm này giống như dài vô tận vậy. Ngay lúc chúng tôi đang tiến vào trạng thái mộng du thì chợt, chúng tôi thấy được một cái bóng!

Tôi và Bàn Tử gần như được chấn tỉnh, cũng không khỏi rùng mình một cái, nhìn nhau. Tôi ý thức được Quỷ ảnh kia quả thực nói vô cùng đúng, chúng tôi đã tìm thấy rồi. Mà thực sự là chúng tôi có không chú ý tìm kiếm cái bóng này thì nó cũng tuyệt đối không thể bị lướt qua được.

Đây chính xác là một thứ kiến cho người khác cảm giác được rằng nó là một cái bóng vô cùng khác thường. Chúng tôi nhìn thấy cái bóng đó ở trong vách đá, tay chân trên người nó vô cùng dài, dài hơn cả thân, nếu như theo tỷ lệ chúng tôi thì nó quả thực giống như năm con rắn quấn quanh một chỗ mà thành hình. Cũng giống với đồ mà mấy cô ca nữ trong các khúc nghê thường (là một khúc trong kinh kịch, diễn viên mặc tay áo rất dài) hay mặc.

“Hai tay dài quá đầu gối, Lưu Bị hả.” Bàn Tử lẩm bẩm, “Hai đầu một thân, con mẹ nó chứ, dáng người quá chuẩn ”

“Cái bóng này vì sao lại khác với những cái khác? Chẳng lẽ là một con dị dạng ư?” tôi thầm nghĩ, có phần thấp thỏm cầm đèn pin bước lên trước. Cái bóng kia ở sâu bên trong vách đá, đen pin soi qua kiểu gì cũng chỉ ra một cái bóng đen.

“Tiếp theo làm sao bây giờ?” Bàn Tử hỏi tôi, “hắn nói thế nào? Tôi quên mịa rồi.”

“Lấy chỗ thấy cái bóng kia làm tâm rồi đổ dầu xuống. Dầu của chúng ta đâu?”

Bàn Tử moi cái bình ra cho tôi:” ở đây này, dùng tiết kiệm chút.”

“Được, mà anh không chạy trốn đấy chứ?” tôi nói. Nhận lấy bình dầu, lập tức liền đổ xuống đất.

“Điên à, Bàn gia thần thánh như tôi mà lại để cậu nói làm việc hèn hạ đó sao?” Bàn Tử mắng, “hơn nữa chúng ta cũng không có thứ gì phải dùng tới dầu mà.”

Dầu vừa đổ trên mặt đất, lập tức bắt đầu thẩm thấu. Tôi phát hiện trên bề mặt đá hình như có dấu vết đục khoét qua, kỳ thực hoa văn bên trên đó có ý tứ. Dầu bắt đầu tràn ra, chảy về một hướng.

“Có hi vọng rồi.” Bàn Tử nói. Chúng tôi đi theo hướng dầu tràn, chầm chậm tiến về phía trước, không quá vài bước liền thấy trong vách đường hầm có xuất hiện một cửa tạo thành cái ngã ba, rất nhỏ, chỉ có thể khom lưng tiến người vào.

“Quỷ thần ơi, vừa rồi sao chúng ta không thấy?” Bàn Tử nói, “cái động này hình thành thế nào vậy chứ?”

Tôi tiến tới trước ngã rẽ, phát hiện lỗ hổng trên hầm này vẫn còn ướt. Tôi lại thử sờ qua một lượt, cảm giác kỳ lạ, trong đầu lóe lên một tia chớp, tôi đột nhiên hiểu được nguyên lý cơ quan nơi đây hoạt động như thế nào.

Nhưng vừa ngẫm kỹ lại một chút, tôi lại thấy bất hợp lý. Chính lúc đang ngây người ra, đột nhiên thấy trong đường rẽ đó có ánh sáng chớp lên, dường như là có ai đó dùng đèn pin soi qua đây.

Trong lòng tôi cả kinh, lập tức nhìn lại, chỉ thấy ở sâu trong đường hầm kia có một nguồn sáng màu trắng, không sáng như ánh đèn pin, khoảng cách xa mà lại khuất tầm mắt nên thấy không rõ lắm.

Tôi lấy đèn pin soi theo vào bên trong, triệt tiêu ánh bạch quang đó, chiếu thẳng tắp hơn mười mấy thước, lại phát hiện trong kia không có ai cả. Bàn Tử cũng nhìn thấy liền hướng vào trong động hô một tiếng:

“Ai đó?”

Chờ tới khi tôi lia đèn pin qua thì ánh bạch quang kia cũng đã tắt ngấm.

“Vừa rồi là cái gì vậy? Đom đóm à?” tôi hỏi.

“Đúng là đom đóm thì kinh quá, sáng tới nức ấy thì con đom đóm đó phải to cỡ nào chứ, tối thiều cũng phải xấp xỉ giày của tôi chứ chẳng vừa đâu.”

“Vậy ánh sáng đó là gì? Chẳng lẽ là ma chơi?” tôi hỏi, “vừa rồi nhìn tới bạch quang kia rất chân thực, cảm giác đó là nguồn sáng nhân tạo.”

“Cậu không tưởng tượng được ra sao.” Bàn Tử nói, “với kinh nghiệm sống của mình, tôi dự kia chắc chắn là ánh sáng điên thoại di động.”

“Điện thoại di động? Chẳng lẽ là Tiểu Hoa ư?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui