Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Thật xin lỗi? Trần Ngọc ngây người, lần đầu tiên cảm thấy khó thở khi phải đối mặt với Phong Hàn, không thể suy nghĩ. Phong Hàn quá mạnh mẽ, cơ hồ không gì không làm được, đối với người khác lãnh đạm lễ độ, vô hình trung cũng cự tuyệt mọi người đến gần. Một Phong Hàn như vậy, đã từng cứu cậu rất nhiều lần, dù cho Trần Ngọc không muốn thừa nhận, nhưng sự tín nhiệm cùng ỷ lại vào Phong Hàn có lẽ đã thành thói quen. Tại sao lại muốn nói câu thật xin lỗi này? Trong mắt Trần Ngọc thoáng qua sự thống khổ và bất đắc dĩ khó thấy, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, thản nhiên nhìn Phong Hàn.

Tế phẩm, không sai, Trần Ngọc cậu chính là tế phẩm của Phong Hàn. Giết tế phẩm mới có thể thoát ra ngoài.

Phong Hàn nhất định rất muốn thoát khỏi nơi này, thế nhưng, Trần Ngọc cậu cũng còn có việc nhất định phải làm.

Cánh tay cầm súng của Trần Ngọc căng thẳng, Phong Hàn giống như không trông thấy khẩu súng trong tay Trần Ngọc, bước chân đi tới không có nửa điểm do dự. A Cát ở phía xa yên lặng quan sát, trong mắt mang theo lo lắng.

Trần Ngọc cố gắng suy nghĩ, người này, ở nhà mình ăn không ở không, lại còn hay sai phái người khác, tính tình bá đạo ác liệt tới cực điểm, khuyết điểm quá nhiều. Mà hiện tại, hắn muốn giết cậu!… Trần Ngọc yên lặng lẩm bẩm, trong đầu lại nhớ tới mỗi lần gặp nguy hiểm Phong Hàn luôn tìm được cậu, khoảnh khắc nắm lấy đôi tay của hắn, sự ân cần chân thành tha thiết mà ấm áp hiện lên trong đôi mắt, bàn tay cầm súng của Trần Ngọc từ từ thả lỏng. Nếu như nhất định phải có tế phẩm mới có thể ra ngoài, như vậy cậu làm tế phẩm thì sao chứ.

Không phải Trần Ngọc cậu cao thượng, mà là trường hợp này không cần thiết phải tranh đoạt cơ hội sống sót. A Cát vốn là do cậu mang vào, vẫn còn là một hài tử chưa trưởng thành, theo nghĩa mà nói, cậu phải chịu trách nhiệm với thiếu niên này; mà Phong Hàn, tình tính xấu xa cũng chỉ khi ở nhà, còn cứu cậu rất nhiều lần, lần này để cậu cứu hắn vậy.

Phong Hàn túm lấy cổ áo của Trần Ngọc vẫn đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt hắc sắc phiếm kim quang thâm sâu quan sát cậu, người bên cạnh đôi mắt thoạt nhìn lạnh như băng mà không có bất cứ biểu cảm gì, Trần Ngọc cảm thấy sự thâm trầm đó khiến cho cậu đoán không thấu, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu.

Ngón tay thon dài đặt trên cổ Trần Ngọc, chiếc nhẫn lạnh lẽo chà xát lên da, chỉ cần bàn tay này khẽ dùng sức….

Phong Hàn bình thản nói: “Thật xin lỗi, đã cuốn ngươi vào chuyện này, đây là việc ngoài dự tính của ta. Ngươi yên tâm, ta sẽ dẫn ngươi thoát ra ngoài.” Hắn vuốt ve Thanh Long Hoàn rồi xoay ngươi đi về phía đài tế.

Phong Hàn nhấc chân đạp đài tế ra, thạch đài khổng lồ lăn trên mặt đất, tiếng vang nặng nề kèm theo sự chấn động khe khẽ. A Cát thở phào nhẹ nhõm, đi về phía Trần Ngọc, nói: “Những gì người đó nói là thật hay giả vẫn chưa xác định được, dù cho là thật, ta cũng không tán thành cách giết chết đồng bạn. Cũng may hai người các ngươi đều… không vụ lợi, như vậy, bây giờ, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm được cửa ra ngoài.” Nói xong vỗ vỗ bả vai Trần Ngọc, sau đó đi về phía bức tường.

Trần Ngọc nhìn về phía Phong Hàn, có sự xúc động không thể lý giải nổi. Cậu không thể không thừa nhận, người chân chính không vụ lợi là Phong Hàn, cảm thấy một người căn bản không hiểu bất cứ cảm tình gì như hắn mà lại không hề do dự xin lỗi cậu, ý nghĩ muốn giết Trần Ngọc ước chừng chưa bao giờ có. Mà chính bản thân cậu, thật ra thì rất ích kỷ, nếu như phải đối mặt với việc lựa chọn sống hay chết thêm lần nữa, đứng trước mặt cậu không phải là Phong Hàn, có thể nổ súng hay không ngay cả cậu cũng không dám chắc.


Đối diện truyền đến tiếng gõ lên thạch bích, Phong Hàn xa xa nói: “Có lẽ phía sau đài tế là cửa ra.”

Trần Ngọc cùng A Cát đều thầm thở phào nhẹ nhõm, bị giam ở một nơi kì cục thế này, áp lực rất lớn, vội bước nhanh đến sau lưng Phong Hàn.

Phong Hàn dùng tay chà xát vách tường, những nơi bàn tay hắn đi qua, màu đen trên vách tường chầm chậm rơi xuống, lộ ra thứ màu trắng bên trong. Trần Ngọc cùng A Cát liếc nhau một cái, nghi hoặc lấy tay sờ sờ mặt tường.

“Đây là băng?!” Trần Ngọc khiếp sợ, mặc dù bây giờ nhiệt độ không cao, nhưng tuyệt đối không thể dưới mười độ, sao lại có băng?

Phong Hàn cau mày, nhìn kỹ, thỉnh thoảng lấy tay gõ gõ, cuối cùng lắc đầu, nói: “Không phải là băng, là một loại tinh thạch. Trên tinh thạch có thoa một lớp vật liệu màu đen che ánh sáng, có thể thấy có người cố ý để ở chỗ này.”

Trần Ngọc cùng A Cát cảm thấy tò mò, giơ đèn pin mắt sói lên nghiên cứu tinh thạch mỹ lệ thông suốt hơn nữa còn dị thường lạnh lẽo này. Một lát sau, a Cát thấp giọng nói: “Các ngươi không cảm thấy, đồ vật bên trong tinh thạch này rất kỳ quái sao?”

Trần Ngọc cũng nhìn thấy thứ màu đen đặt bên trong ngọc bạch tinh thạch, lúc đầu cứ nghĩ đó là hoa văn vốn có của tinh thạch, nghe những gì A Cát nói, không khỏi để ý quan sát kỹ hơn, nhìn thử sau đó bất chợt lui về sau một bước. cái bóng màu đen bên trong, mơ hồ là đầu và bả vai của một người, chẳng qua cái đầu đó có loại quái dị không thốt nên lời, tựa hồ người nọ đang há miệng muốn thét lên.

Phong Hàn ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục lau thứ màu đen bao trùm lên tinh thạch, bóng người càng ngày càng rõ ràng. Khi đã xóa sạch đến phía dưới, đột nhiên tiến lại gần quan sát tinh thạch. Hai người thấy tay Phong Hàn đang chạm vào một cái ống bằng đồng xanh vươn ra từ trong tinh thạch, Phong Hàn nghi hoặc nhìn cái ống, phát hiện bên trong có dấu vết ám muội.

Phong Hàn đưa tay sờ một chút, ngửi thử, thấp giọng nói: “Là máu.”

“Cái ống này thông với tới đài tế, nói cách khác, máu trên tế phẩm bằng đầu người sẽ theo cái ống này rót vào trong tinh thạch.” Phong Hàn lãnh đạm nói.

“Nhưng làm vậy để có ích lợi gì? Máu có thể dẫn phát cái gì sao?” A Cát trăm điều nghi hoặc, những thứ bên trong quỷ thành, quả thật đều rất thần bí.


Lúc này, Phong Hàn đã lau sạch sẽ cả khối tinh thạch, Trần Ngọc càng nhìn càng thấy kinh hãi. Cả tinh thạch giống hệt như một cánh cửa lớn nhỏ, ban đầu được khảm ở trên thạch bích phía sau đài tế, lúc trước chỉ có thể trông thấy một phần nhỏ, còn tưởng rằng bóng đen kia chẳng qua chỉ là hoa văn của tinh thạch. Bây giờ cái bóng màu đen bên trong tinh thạch đã có thể phân biệt được, ba người đều trầm mặc, cái này cũng không thể coi là bóng người. Nửa thân trên đúng là hình người, nhưng phía dưới lại giống thú, bởi vì ở bên trong tinh thạch nên không thể trong được rõ lắm, chỉ nhận ra vô số cái chân cùng cái đuôi dây dưa, giương nanh múa vuốt, động tác dữ tợn. Kỳ quái hơn chính là, phần lưng của quái vật nửa người nửa thú này có bảy vật hình tròn.

A Cát cẩn thận đến gần, nương theo ánh sáng của đèn pin mắt sói, ắc mặt tái nhợt quay đầu lại, “Đây rốt cuộc là cái gì? Tại sao lại bị phong ấn ở bên trong tinh thạch?”

Trần Ngọc lui về sau một bước, lặng lẽ lấy Chân Ngôn Kính ra. Vật này từ lần trước tình cờ trông thấy, còn tiến hành một phen hỏi đáp, Trần Ngọc liền len lén cất đi, vật này là bảo vật vô giá, nói không chừng khi thoát ra ngoài Chân Ngôn Kính còn có thể hỗ trợ.

Trong lòng lặng lẽ đặt câu hỏi: Vật bên trong là cái gì? Để ở nơi này có mục đích gì?

Mặt kính thâm u từ từ hiện lên một hàng chữ: Thiên Ngô, tắm máu mà sống.

Nói cách khác, nếu như cậu thật lấy đầu của mình xuống để ở chỗ này, cũng chẳng khác gì dẫn con quái vật nọ tới đây. Người áo đen kia, bộ dáng thì đẹp đấy, nhưng tâm tư quá ác độc, nhất định sẽ gặp báo ứng.

Trần Ngọc lại hỏi: Hiện tại không có tế phẩm, nó có phải là vật chết hay không?

Mặt kính nhanh chóng lại hiện ra sáu chữ: Nam thủy tiến, Thiên Ngô xuất (đổ nước phương Nam vào, Thiên Ngô sẽ ra ngoài)

Trần Ngọc lẩm bẩm: “Thiên Ngô xuất?”

Phong Hàn đang ở trước mặt tinh thạch quay đầu nhìn Trần Ngọc một cái, ngay cả A Cát cũng hăng hái bừng bừng trông sang, hỏi dồn: “Cái gì?”


Trần Ngọc nói: “Thiên Ngô là quái vật nửa người nửa thú trong Sơn Hải kinh (*), cũng được một số người gọi là thủy thần, có tám đầu, tám chân, tám đuôi. Sau cũng có người cho rằng, trước khi bị Tần diệt, người Ngô sùng bái một loại quái vật, biến nó thành đồ đằng, chính là Thiên Ngô sau này.” Nói tới đây, hai người tựa hồ ý thức được điều gì, Trần Ngọc cùng A Cát đồng thời nhìn vào quái vật ở bên trong, cả người rét run.

Trên lưng quái vật, là bảy cái đầu khác của nó. Thật khó có thể tưởng tượng nổi, nữ vương rốt cuộc làm cách  nào tạo ra được những quái vật như vậy.

Đúng lúc ấy ở phía sau, trên một bức tường khác chợt phát ra thanh âm nặng nề, ba người nhanh chóng quay lại nhìn, phát hiện trên tường xuất hiện những cái hốc to bằng nắm tay, nước đang không ngừng chảy ra từ đó.

Bất kể nước này rốt cuộc là từ đâu tới, Trần Ngọc cầm la bàn phong thủy lên, nhìn lướt qua, phát hiện nước chảy vào quả nhiên theo hướng nam, lo lắng lên tiếng: “Không ổn, chúng ta phải nhanh chóng tìm được cửa chạy ra ngoài, nếu nước mà ngập, quái vật kia sẽ thóat ra.”

Thế nhưng loay hoay tìm kiếm một hồi, khi mực nước đã dâng đến thắt lưng cả ba người, vẫn chưa tìm thấy bất kỳ một cánh cửa nào. Trần Ngọc cơ hồ sờ soạng từng tấc thạch bích, nếu quả thật có cửa, hẳn là không thể qua được mắt cậu. Cuối cùng, Trần Ngọc thất vọng hung hăng đấm vào vách tường, nói: “Tại sao không có cửa? Xem ra ba người chúng ta không thoát ra được. Nếu như nước ngập, chết đuối là chuyện nhỏ, quái vật kia ra ngoài —”

Giống như đáp lại lời nói của Trần Ngọc, trên tinh thạch đột ngột xuất hiện vô số những vết rạn nứt, sau đó tuôn rơi xuống nước. Đồng thời minh châu trên nóc cũng tựa như đột nhiên biến mất, trong phòng không thấy được một tia ánh sáng.

Kèm theo đó là những vùng nước xoáy không ngừng xuất hiện, Trần Ngọc bám sát vào trên thạch bích tuyệt vọng kêu lên: “Vật kia không thấy đâu nữa, nó nhất định ở trong nước!”

A Cát ở một hướng khác, hướng Trần Ngọc hô: “Đợi ở đó, tắt đèn pin, ngàn vạn lần chớ có lên tiếng.” Sau đó cùng Phong Hàn hít vào một hơi thật sâu, lặn xuống nước. qua một lúc, Trần Ngọc vẫn không hiểu hai người họ muốn làm cái gì, khi trong bóng tối truyền đến tiếng nước va đập dữ dội, mới nhận ra hai người đang quần nhau với quái vật.

Súng ngâm trong nước đã trở nên vô dụng, Trần Ngọc hít một hơi, rút chủy thủ ra ngoài, cũng lặn xuống. Đáy nước đen kịt, còn có mùi vị rữa nát khó chịu, Trần Ngọc chuẩn bị lại gần hỗ trợ, cậu cảm thấy nếu như hai người họ cũng bị giết, chỉ còn lại một mình mình, mới thật sự là điều kinh khủng.

Trong nước mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, khi Trần Ngọc rốt cuộc cũng bơi đến chỗ âm thanh náo động nhất, bất ngờ có một cơn sóng lớn tràn qua, đập vào mặt cậu, mùi máu tươi nồng nặc gay mũi, sau đó tất cả đều yên tĩnh trở lại.

“Phong Hàn! A Cát!” Trong không gian trống trải, chỉ có thể nghe thấy giọng nói run rẩy của Trần Ngọc.

Trần Ngọc luống cuống tay chân chuẩn bị bật đèn pin, một cánh tay lạnh như băng đã bịt kín miệng của cậu, sau đó có người thở hổn hển nói: “Đừng lên tiếng, Phong Hàn không ổn.” Ghé vào bên tai Trần Ngọc nói những lời này chính là A Cát, nói xong liền nhẹ nhàng kéo Trần Ngọc, bơi về phía tinh thạch bể nát.

Nói đó đã biến thành một cửa động ngăm đen, giống như miệng con quái vật không lồ ở trong nước, Trần Ngọc nhớ tới câu nói thật xin lỗi cùng ta nhất định dẫn ngươi ra ngoài của Phong Hàn, có lẽ bây giờ mình từ đây thoát ra ngoài, có thể còn cơ hội sống sót, nhưng – thở dài, Trần Ngọc buông tay A Cát ra, hướng về phía sau khoa tay múa chân, bơi trở lại. Theo động tác của cậu, trong nước xuất hiện ánh sáng mơ hồ, hiển nhiên do cậu đã bật đèn pin không thấm nước.


Bọt nước sôi trào rồi biến mất, dưới mặt nước an tĩnh dị thường, Trần Ngọc khó khăn tìm kiếm nửa ngày, rốt cuộc phát hiện phía trước có người đang chậm rãi di động.

Trần Ngọc thiếu chút nữa quên mất mình vẫn còn ở trong nước, há mồm muốn gọi, lại nhịn xuống, bơi về bên đó.

Người kia đích thực là Phong Hàn, nhưng đúng như những gì A Cát đã nói, Phong Hàn rất không bình thường. Ánh mắt ngây dại, tròng mắt phiếm đỏ, giống như một cái xác không hồn, dưới đáy nước vô thúc di động.

Trần Ngọc ngừng lại một chút, ngay sau đó phát hiện, làn nước chung quanh Phong Hàn tựa hồ cũng có mùi máu tươi nồng nặc, y phục của hắn cơ hồ đều bị xé rách, loang thoáng có thể nhìn thấy da thịt bên ngoài, hắn bị thương rất nặng, nặng đến mức mất đi ý thức? Không do dự thêm nữa, Trần Ngọc cẩn trọng bơi lại gần muốn kéo Phong Hàn đến nơi khô ráo để băng bó.

Thế nhưng, trong khoảng khắc khi Trần Ngọc áp sát, ánh mắt của Phong Hàn chợt lóe, trong cổ họng phát ra thanh âm không rõ ràng, một tay bắt lấy Trần Ngọc đang muốn kéo hắn lên túm xuống.

Trần Ngọc giãy dụa bị Phong Hàn cản lại, sau đó cậu cảm thấy trên cổ tê rần, có thứ gì đó mềm mại áp vào cổ cậu. Trần Ngọc quả thực muốn mắng chửi người, bị thương nặng như vậy, điều quan tấm nhất vẫn là thức ăn sao…

Vì tìm kiếm Phong Hàn, Trần Ngọc ở trong nước đã nhịn thở thời gian dài, lúc này lại bị mất máu, cậu nhanh chóng cảm thấy chóng mặt, cậu sẽ không chịu được mất. Cậu không hề chú ý đến, vêt thương trên người Phong Hàn lấy một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được đang từ từ khép lại, khi Trần Ngọc không thể chịu thêm được nữa, trong đôi mắt đỏ rực lạnh lùng của Phong Hàn đã bị kim quang thay thế, sau đó hắn nhanh chóng áp lên bờ môi Trần Ngọc, độ khí cho cậu.

-END 39-

Chú thích:

(*)Sơn Hải Kinh:   là cổ tịch thời Tiên Tần của Trung Quốc, trong đó chủ yếu mô tả các thần thoại, địa lý, động vật, thực vật, khoáng vật, vu thuật, tông giáo, cổ sử, y dược, tập tục, dân tộc thời kỳ cổ đại. Sơn Hải Kinh nguyên bổn có hình vẽ mô tả hẳn hoi, gọi là “Sơn Hải Đồ Kinh”, nhưng bản này đến đời Ngụy Tấn thì thất truyền. Có học giả cho rằng, Sơn Hải Kinh không chỉ đơn thuần là quyển sách ghi lại truyện thần thoại, mà là thứ sách địa lý thời cổ đại, bao quát nhiều loài chim thú khắp núi sông vùng Hoa Hạ lẫn các lãnh thổ hải ngoại. Tác giả và thời gian hoàn thành Sơn Hải Kinh chưa được xác định, trước thì cho rằng do Bá Ích và Đại Vũ làm, nhưng hiện giờ các học giả Trung Quốc cho rằng thời gian để hoàn thành sách này trải qua nhiều kỳ, làm bởi nhiều tác giả khác nhau, niên đại vào khoảng từ thời Chiến Quốc kéo dài cho đến đầu thời Hán. Sách có thể là do nhiều người ở nước Sở, Sơn Đông, Ba Thục cùng người từ nhiều địa phương khác, đến thời Hán thì được tập hợp lại để làm sách dạy học.

Sơn Hải Kinh chuyển tải nhiều thần thoại cố sự mang màu sắc thần bí với hàng loạt quái thú kỳ dị. Trong sách có rất nhiều chuyện được viết từ lời truyền khẩu, tập hợp thành nhiều bản khác nhau. Bản sách được cho là sớm nhất được hai cha con Lưu Hướng, Lưu Hâm soạn thành.

(Theo Tàng thư viện)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận