Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Mập mạp đi tuốt ở đằng trước lập tức dừng bước, Tào Đông bên cạnh hắn sau khi kinh hô một tiếng cực kỳ ngắn ngủi, run rẩy giơ súng lên. Mọi người phát hiện có điểm bất thường, toàn bộ đứng lại, nhìn theo tầm mắt của hai người bọn họ.

Chỗ sâu nhất trong sơn động tối tăm im ắng, giữa con đường lẳng lặng đứng một người. Ánh nến hơi yếu trong tay mập mạp chỉ có thể giúp hắn khái quát hình dạng của y, không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Trần Ngọc căng thẳng, bọn họ vào sơn động đã được bốn, năm ngày, bởi vì vòng tới vòng lui ở đây nên không thể phân biệt độ sâu dưới mặt đất. Mã Liệt và Kim lão đại mặc dù không lên tiếng, Trần Ngọc cũng đoán được bọn họ đại khái đang lo lắng vấn đề tiêu hao thực phẩm và nến, nhiều nhất là hai ngày nữa, nếu như không tìm thấy mộ Tạng vương, bọn họ phải nghĩ biện pháp trở về.

Ở một nơi như thế này, sao lại có người được?

Đúng lúc ấy, Tào Đông lắp bắp hô lớn: “Ai, ai đó?”

Người đứng ở giữa đường cũng không trả lời, chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào bọn họ.

Cơ hồ tất cả mọi người đều luống cuống tay chân đặt ngón tay giữa vào cò súng hướng về phía người nọ, do sợ hãi mà hình thành áp lực tâm lý khổng lồ, thậm chí cây đao trong tay Tào Đông cũng một mực run rẩy theo.

Trần Ngọc nuốt nước miếng, kéo ống tay áo của Phong Hàn.

Trong bóng tối, đôi mắt của Phong Hàn ánh lên sắc kim nhàn nhạt, nhẹ nhàng nói: “Ân, là hắn.”

Trần Ngọc sửng sốt, vội vàng hỏi lại: “Là ai?”

Phong Hàn nghi hoặc quay đầu nhìn chằm chằm Trần Ngọc một lát, ngay sau đó bật đèn pin lên, chiếu vào mặt người nọ.

Tiếp đến, ai nấy mặt mũi cũng đều tái mét.

“A, A Tùng! Là – quỷ a!” Tào Đông sắc mặt trắng bệch lui về phía sau mấy bước, đao trong tay rơi xuống mặt đất, đinh đinh đang đang lăn ra ngoài.

Mập mạp vốn kiên cường cũng có phần không chống đỡ nổi, mặc dù không thối lui ra sau, nhưng giọng nói thì run run quay đầu lại hỏi Kim lão đại: “Làm sao bây giờ?”

Mọi người tự an ủi trong lòng đã kiên quyết nhận định, thân ảnh chạy loạn xung quanh kia không phải là A Tùng. Thế nhưng, A Tùng bị cắt thành vô số mảnh hiện tại đang đứng trước mặt bọn họ, suy luận của Trần Ngọc bị sự thật chứng minh là sai lầm.


Không biết có phải do nguyên nhân tâm lý hay không, mà mọi người cảm thấy A Tùng này có phần không được tự nhiên cùng âm trầm.

Trong mắt Kim lão đại có tia u ám, nhìn chăm chú khuôn mặt trắng bệch dưới đèn pin của A Tùng, dư quang nơi khóe mắt liếc mắt thấy thần sắc vạn năm không đổi của Phong Hàn, cắn răng, rút súng ra, nhắm thẳng đầu A Tùng.

Khi ngón tay hắn ép vào cò súng, một bàn tay khác lại đè súng hắn xuống.

Phong Hàn đứng bên cạnh hắn, nhàn nhạt nói: “Đợi đã, ta có việc hỏi y.”

Giọng nói đột ngột của Phong Hàn khiến cho mọi người giật mình, cũng làm cho gân xanh trên trán Kim lão đại nổi lên. Bất quá, sau đó ai nấy đều thầm thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa tìm được kẻ đứng đầu. Dường như đối mặt với Phong Hàn, kinh khủng trước mắt chẳng đáng là gì.

Tuy vậy, mọi người vẫn căng thẳng chuẩn bị sẵn sàng đón địch, nhịp tim dồn dập của Trần Ngọc vẫn như cũ không bình ổn trở lại, chăm chú nhìn A Tùng đáng lý không thể xuất hiện ở chỗ này, trong phút chốc, Trần Ngọc chợt nhớ tới giấc mơ khó quên khiến cậu sợ hãi kia.

Phát giác không có ai tiến lên, Phong Hàn nghi hoặc nói: “Sao vậy? Hắn là người.”

Lời Phong Hàn nói không thể nghi ngờ khiến mọi người xúc động trong lòng, nhưng không dám để lộ ra ngoài, chỉ là chân ai nấy đang phát run nhanh chóng đứng thẳng lại, một lần nữa tìm về cảm giác mình là một nhân sĩ của đạo mộ phái Đào Sa.

Do dự một lúc, khắc chế bản năng sợ hãi, Trần Ngọc tiến về phía trước, Mã Văn Thanh cùng Cống Bố cũng đi theo sau.

Phong Hàn cầm một cây nến trong tay, hắn đã tắt đèn pin, nhàn nhã đứng trước mắt A Tùng, nhàn nhạt hỏi: “Tại sao ngươi còn sống?”

Đôi mắt trên khuôn mặt trắng bệch của A Tùng đen như mực, kể từ lúc ngẩng đầu lên, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Phong Hàn, nghe thấy câu nói kia, da thịt trên mặt y văn vẹo, miễn cưỡng biểu đạt ý cười, đáp: “Ta thà rằng mình không còn sống.”

“Ta chỉ là muốn nghe thử biện pháp của ngươi.” Phong Hàn nói.

Con ngươi trên khuôn mặt cứng ngắc của A Tùng khẽ thay đổi, liếc nhìn Trần Ngọc núp sau lưng Phong Hàn và xa hơn chút nữa là Mã Văn Thanh, một con báo đang cố gắng đem chân trước khoác lên bả vai Trần Ngọc, nghiêng đầu tò mò nhìn sang, đồng thời lỗ mũi giật giật, xác nhận mùi vị. Đứng trên bả vai Phong Hàn sẽ dễ dàng đạt được mục đích của nó hơn, bất quá, điều đó hiển nhiên không nằm trong phạm vi suy tính của báo con.

Chần chừ một lát, Trần Ngọc hỏi: “Ngươi chưa chết?”

Khóe miệng khẽ nhếch thành một nụ cười kỳ quái, A Tùng đáp: “Không, ta đã chết. Tại sao ta còn sống đứng ở đây, các ngươi, không phải đã biết rồi sao.”


Đôi mắt của A Tùng vụt lóe lên dưới ánh nến, tiếp tục nói: “Sơn động này, có thể thực hiện hết thảy nguyện vọng mà ngươi cầu xin, điều đó ta trước khi vào đây đã biết. Cho nên, trong khoảnh khắc cận kề cái chết, ta cầu nguyện: hy vọng ta sống. Vì vậy, khi các người xoay người rời khỏi cửa động, ta một lần nữa đứng lên, chạy trốn vào trong sơn động.”

Mã Văn Thanh thất thanh lên tiếng: “Truyền thuyết về sơn động này là thật? Giàu to rồi!”

“Trời đất, yêu cầu gì cũng có thể thỏa mãn, trên thế giới này cư nhiên có chuyện như vậy thật….” Trong mắt Mã Văn Tú lộ vẻ vui mừng, lén nhìn Trần Ngọc bên kia.

Phía sau cũng đồng loạt từng trận hấp khí.

Vẻ mặt của Phong Hàn thì lại thản nhiên, trong mắt rõ ràng mang theo thất vọng, sau đó xoay người chuẩn bị trở về.

Trần Ngọc vội kéo hắn lại, dưới ánh mắt khinh thường của Phong Hàn tiếp tục lấy hắn làm bia đỡ đạn, cũng may Phong Hàn mặc dù mất kiên nhẫn, nhưng không hất tay ra.

Trần Ngọc trên dưới quan sát một lượt A Tùng, nói: “Ngươi đã sống lại, ngươi tìm đến chúng ta là có ý gì?”

Trầm mặc một hồi, A Tùng đáp, “Ta tới tìm các ngươi, là hy vọng các ngươi có thể giúp ta.” Nói rồi bắt gặp khuôn mặt sợ hãi của Kim lão đại cùng ánh mắt mang theo phòng bị, ngừng một lát lại tiếp: “Nếu như các ngươi không giúp ta, sơn động này cũng sẽ giúp ta hoàn thành nguyện vọng, dù sao nó cơ hồ là vạn năng.”

Phong Hàn vốn đang nhìn Trần Ngọc núp phía sau hắn, nghe thấy lời này, quay đầu lại nhàn nhạt liếc A Tùng một cái.

Trong đám người Kim gia đã có ai đó la lên: “Loại người như ngươi, không đem tất cả hại chết thì không cam lòng sao, còn có mặt mũi trở lại bảo chúng ta giúp ngươi?”

Trần Ngọc giật mình, tiếp tục hỏi: “Ngươi muốn chúng ta giúp thế nào?”

Khuôn mặt âm trầm tái nhợt của A Tùng quay sang, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Trần Ngọc, sau đó da thịt trên mặt lại vặn vẹo, “Giết ta.”

Trong sơn động hoàn toàn im ắng, mọi người hai mắt mở to, nhờ giúp cái quái gì thế này?

Qua một hồi lâu, Trần Ngọc mới hiểu A Tùng là đang cười, vội hỏi tiếp: “Tại sao? Ngươi khó khăn lắm mới sống lại.”


A Tùng thật sâu nhìn Trần Ngọc một cái, đáp: “Ngươi đồng ý đã rồi ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Trần Ngọc ngây người, mặc dù xuống mộ mấy lần, lá gan cũng lớn hơn trước, nhưng cậu chưa từng giết người. Do dự một lúc, cậu cảm thấy chuyện mà A Tùng trước mặt muốn nói cho cậu biết rất quan trọng, cuối cùng, Trần Ngọc đáp: “Được, ta giúp ngươi. Sau khi ngươi nói ra, chúng ta xem thử xem có cách nào khác hay không.”

Đối với cậu trả lời này, A Tùng hiển nhiên không hài lòng, y cao giọng hét lên: “Ngươi chỉ có thể giết ta!”

Nhưng ngoại trừ Trần Ngọc, không ai có ý định đáp lại y, trầm mặc một hồi, A Tùng lạnh lùng nói: “Được rồi, ta trước tiên sẽ nói ra tình huống khi đó, nhớ kỹ, không tìm được cách khác, ngươi nhất định phải giết ta, ngươi đã đồng ý rồi.”

Những câu nói sau đó, kinh hãi đến mức khiến bọn họ thấy bản thân mình như ngâm vào trong nước đá.

“Ta quả thực đưa ra yêu cầu với sơn động, nửa đêm ta liền sống lại, ta chạy vào sâu trong sơn động. Ta rất đỗi vui sướng, định đi tìm minh khí của mộ Tạng vương. Thế nhưng, ngày thứ hai xảy ra một việc.” A Tùng nói tới đây, cả người vốn cứng ngắc lại rùng mình, thanh âm cũng khàn khàn cực kỳ khó nghe: “Ngày thứ hai, đang đi vào trong trước mắt ta đột nhiên tối sầm, sau đó phát hiện lại trở về cửa động, khi chạy lên phía trước, lại bị cắt thành vô số mảnh vụn…Rồi sau đó, ta một lần nữa đứng lên.”

“Ta khi ấy sửng sốt thật lâu, cắm đầu chạy vào trong, ta rất sợ cái cửa động kia. Lúc đó các ngươi mới vừa đi tới không lâu, ta bèn chạy trên nhánh đường bên cạnh các ngươi. Nhưng kế tiếp, mỗi ngày tới thời khắc đó, vô luận ta chạy đến đâu chăng nữa, cũng sẽ trở lại cửa động, một lần nữa bị cắt, một lần nữa chết đi, sau đó sống lại.”

Thấy Trần Ngọc há hốc mồm, A Tùng chặt chẽ theo dõi cậu, đôi môi run rẩy: “Bây giờ ngươi đã hiểu, ta tại sao lại bảo ngươi giết ta. Đúng vậy, ta không chịu nổi, chết theo kiểu thiên đao vạn quả đó, ta không muốn phải trải qua một lần nào nữa.”

“…Là ta, ta cũng không muốn sống.” Trần Ngọc lắp bắp nói, lời an ủi không thốt ra được.

A Tùng chợt trở nên nóng nảy, y nhìn chằm chằm Trần Ngọc nói: “Đây chính là một sơn động quỷ quái, cái giá phải trả cho việc sống lại quá lớn! Sơn động này có thể cho ngươi bất cứ cái gì, nhưng đổi lại, ngươi phải bỏ ra thứ có giá trị tương đương. Đáng sợ hơn nữa, thứ đó là do sơn động lựa chọn. Cho nên cái giá phải trả cho việc ta sống lại chính là mỗi ngày tái diễn một lần cách mà ta chết.”

Ngẩng đầu nhìn mọi người đã trợn mắt há mồm, A Tùng giật giật cánh tay, mùi máu tươi lập tức lan tỏa trong sơn động: “Chết kiểu này hiện tại quá thống khổ, ta vốn định gắng chịu đựng rồi tìm cách phá giải. Thế nhưng, sau đó ta lại phát hiện căn bản không có bất kỳ biện pháp nào, ta thậm chí còn không thể tự sát, bởi vì vẫn sống lại. Hơn nữa, hai ngày nay ta phát hiện ra một chuyện còn kinh khủng hơn, ta nhận ra, mỗi lần thân thể hợp lại, sẽ mất đi một ít thịt.”

“Mà bụng ta càng ngày càng trướng, giống như có hai bộ ruột. Trần Ngọc, ngươi đã đồng ý giúp ta, ta hiện tại không chịu nổi nữa, trước khi ta trở thành quái vật, giết ta đi. Những người khác trong sơn động giết ta, ta cũng sẽ không sống lại nữa.” A Tùng vội vàng nhìn Trần Ngọc.

Trần Ngọc giật mình dõi theo y, người ở phía sau đều lẳng lặng mà đứng, không thốt nên lời.

Qua thật lâu sau, súng trong tay Trần Ngọc từ từ giơ lên. Phong Hàn lạnh lùng nhìn Trần Ngọc, nhấc tay, một đạo ánh sáng chợt lóe, khi cánh tay đó buông xuống vừa lúc đặt lên bàn tay đang run rẩy của Trần Ngọc.

Đúng lúc ấy, A Tùng đã hét lên rồi ngã gục, trên mặt y còn mang theo nụ cười quỷ dị vặn vẹo.

Trần Ngọc giờ mới nhẹ nhàng thở gấp, hỏi: “Ngươi vừa nãy dùng cái gì giết y vậy?”

“Dao găm lấy từ trong túi ngươi.”

“….”


“Kháo a, tiểu Trần Ngọc, vẫn là ngươi nói đúng, con mẹ nó cái sơn động này chính là bảo bối không thể động tới. May nhờ ngươi lúc ấy nhắc nhở chúng ta, nếu thật yêu cầu gì đó, còn sống được sao?” Mã Văn Thanh cảm thán.

“Lão Tam, ngươi làm sao vậy?!” Đám người an tĩnh phía sau chợt có ai đó kinh hoảng kêu lên, mới vừa nghe xong một đoạn hội thoại kinh tâm động phách, trong sơn động dị thường yên ắng, không thể nghi ngờ càng làm cho lòng người khó chịu.

Nghe thấy cái tên đó, Trần Ngọc đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Từ lão tam ôm bụng ngã trên mặt đất, hắn lấy tay chỉ về phía A Tùng đằng xa.

Trần Ngọc nhớ tới đống thịt khô của Từ lão tam, vội vàng đi tới, ánh mắt phức tạp hỏi: “Ngươi – ngươi khó chịu ở đâu?”

“Ta đau bụng, cứu ta, cầu xin các ngươi cứu ta, ta không nên tham lam như vậy, ta sắp chết rồi —” Lời Từ lão tam nói có chút lộn xộn, thanh âm càng ngày càng yếu, kiên trì lên tiếng: “Ta không nên không nghe theo lời ngươi.”

Càng khiến mọi người giật mình chính là, bụng của Từ lão tam lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đang dần dần quắt đi, giống như nơi đó không có bất kỳ nội tạng nào.

“Bời vì thứ ngươi muốn là thịt? Ngươi – ai, trừ phi bây giờ ra ngoài, nhưng bệnh viện gần đây nhất cũng quá xa.” Trần Ngọc rầu rĩ nhìn bụng của Từ lão tam.

Đôi mắt của Từ lão tam tràn đầy tuyệt vọng, hắn lắc đầu: “Không, không ngừng.” Dứt lời hắn kéo balô trên lưng xuống, lập tức bên trong lăn ra không ít kim khí, ngọc khí, thậm chí cả thanh đồng khí lập lòe chói mắt.

Trần Ngọc cũng hít một hơi thật sâu, cậu không ngờ Từ lão tam cư nhiên yêu cầu nhiều thứ như vậy với sơn động.

Như vậy, sơn động sẽ đòi lại cái gì?

Đôi mắt của Từ lão tam cuối cùng đã khép lại.

Hai người khác trong đội ngũ vẻ mặt tái nhợt co quắp ngồi dưới đất, “Làm sao bây giờ? Chúng ta vì muốn thử một chút là thật hay giả, cũng đã yêu cầu một vài thứ.”

Những người khác dùng ánh mắt thấy người chết nhìn bọn họ, Kim lão đại hung hăng nhắm mắt lại: “Được rồi, chúng ta nhanh chóng tìm cách giải quyết, hiện tại các ngươi không sao cả, đã là vạn hạnh.”

Đem thi thể của A Tùng và Từ lão tam chôn bên cạnh một nhánh đường, sắc mặt Trần Ngọc chợt trở nên tái nhợt: thịt trên người A Tùng biến mất, mà bụng trướng đến khó chịu; Từ lão tam muốn ăn thịt, nhưng bụng thì quắt lại.

Nói cách khác, rất có thể, thịt khô của Từ lão tam là thịt của A Tùng, mà nội tạng trong bụng của Từ lão tam được chuyển sang cho A Tùng.

Sơn động này quả thật công bằng đến mức quỷ dị mà biến thái.

-END 93-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận