Đào Mộ Đào Ra Quỷ

Ánh trăng đã sớm lặn, ngôi sao cũng ảm đạm đi rồi,phía Đông mặt trời đang lên,bầu trời lạnh lẽo như vỏ cua,ánh bình minh trải rộng khắp nơi,sương sớm thấm ướt đẫm đôi giày.

_”Xoạt, xoạt.” Ba người theo thứ tự xuyên qua đám cỏ cao màđi,rầm một tiếng, liền dừng lại động tác.

Trước mắt một mảnh hồ trong xanh, hàng cỏ lau đung đưa theo gió.

_”Nghỉ chút đi, đã lội ba tiếng rồi.” Doãn Chu dùng sức nuốt nước miếng,tìm một tảng đá sạch sẽ, ngồi xuống bên hồ, hất nước rửa mặt,”Mẹ,sớm biết như vầy thìđã kêu ông anh kia ở dưới núi chờ chúng ta một ngày,bây giờ thì tốt lắm, ngay cả chiếc xe bò cũng không có.”

_”Cũng không biết chúng ta cóđi đúng đường không nữa.” Lâm Ngôn cũng ngồi xuống,dùng sức xoa nắn mắt cá chân đau xót.

Diện tích mặt hồ không lớn,là do nước từ khe núi chảy xuống mà tụ thành,vừa bốc hơi lại thêm vào,liên tục tuần hoàn như thế,chung quanh là cát,rải rác những những tảng đá bị nước bào mòn.

A Nhan cũng không nghỉ ngơi,màđi dạo chung quanh một vòng,ôm bó củi đến, sau đó lấy ra một ít cồn khô, rồi mới thành thạo châm lửa.

_Trời còn chưa sáng hẳn, chúng ta phải cẩn thận dã thú,đốt đống lửa sẽ an toàn hơn.

Mùa hè, cây cối phủ nhiều nước, muốn châm lửa thật không dễ dàng,cồn cháy gần hết mới thấy khói lơ lửng bốc lên,lượn lờ mỏng manh, hệt như một linh hồn,trong núi truyền đến tiếng chim đỗ quyên kêu to.

Lâm Ngôn nhìn động tác của tiểu đạo sĩ“Các ngươi mang theo hồi nào vậy ?”

_”Vị tiểu đạo sĩđây quả thật là một nhà thám hiểm,tất cả dụng cụđều là hắn đề nghị mang theo,mới nghe cũng không tin lắm, nhưng bây giờ không phải làđã dùng tới.” Doãn Chu dùng ngón tay chỉ chỉ balô,Lâm Ngôn cau mày, không nói gì.

Ở một góc khuất,có một bóng trắng ngồi cách bọn Lâm Ngôn khoảng hai mươi thước,một mình ngồi nhìn hồ nước ngẩn người,trong bụi cỏ truyền đến một loạt tiếng rào rào,là một con hồ ly lông nâu,nó lóđầu ra ngoài quan sát một hồi,sau đó mới xuyên qua bụi cỏ thong thảđi qua,cọ cọđầu lên chân hắn.

Tiêu Úc ôm con hồ ly đặt lên đầu gối,ngón tay khẽ nhéo nhéo lỗ tai của nó,nhìn chằm chằm mặt hồ, ánh mắt xa xăm mà chứa đầy bi thương.

Doãn Chu khều khều Lâm Ngôn, nhìn Tiêu Úc bĩu môi “Ai,ngươi thấy sao ?”

Lâm Ngôn từ chối cho ý kiến, nhặt một hòn đá ném xuống hồ,bùm một tiếng,mặt hồ yên tĩnh bỗng gợn sóng,nhưng con quỷ vẫn lẳng lặng ngồi ởđó, không quay đầu lại.

_”Còn tưởng rằng hắn định ở lì trong mộ không chịu đi,kết quả vẫn làđi theo chúng ta.” Doãn Chu nói thầm “Tên kia đang nghĩ gì nhỉ,hệt như một tay triết học vậy.”

Lâm Ngôn thản nhiên nói “Có lẽ làđang nghĩ về người yêu kiếp trước của mình,thật vất vả mới nhớ lại một chút.”

_”Mẹ nó, chính hắn mù không nhận rõ người,còn chỉnh chúng ta gần chết.” Doãn Chu nhìn xuống đất mắng một câu.

Lâm Ngôn ném cành cây vào đống lửa,một vài tia lửa nhảy lên,biến mất trong không khí,Lâm Ngôn cúi đầu nói “Kì thật, ta cũng đã đoán trước là sẽ như thế.”

_”Có thể các ngươi không tin,nhưng mà từ khi gặp gỡ hắn,ta vẫn luôn thấy được những chuyện trong quá khứ,có khi làở trong mơ,có khi lại giống như thấy được bộ dáng của hắn lúc còn sống,khung cảnh xung quanh đều trở nên cổ xưa,nhưng đó ta rõ ràng làđang ở nhà…” Lâm Ngôn do dự nói “Ta còn bắt gặp hình ảnh của mình khi đang mặc đồ cổ trang,đứng bên cạnh Tiêu Úc,người nọ rất giống ta nhưng lại không phải là ta.”

A Nhan mạnh mẽ ngẩng đầu,Lâm Ngôn không đểý tới hắn,cứ nhìn chằm chằm đống lửa,cành cây đã bị cháy đen,nhẹ nhàng nói “Lúc trước cứ nghĩ là bên người có một cổ nhân nên sinh ra ảo giác,hiện tại ngẫm lại sở dĩ hắn tìm ta,không chỉ bởi vì ta có bát tự cổ quái,mà có lẽ người hắn đang đợi,không phải là ta của bây giờ,nhưng lại có quan hệ với ta thật lâu từ kiếp trước kiếp trước nữa.”

_”Thật lâu thật lâu lúc trước ?” Doãn Chu trợn tròn hai mắt “Ngươi vượt thời gian ?”

Lâm Ngôn nhìn tiểu đạo sĩ“Ngươi nói gìđi.”

A Nhan trầm mặc thật lâu,nhìn hắn nói “Trẻ con trước bốn tuổi có thể nhớđược một phần kíức của kiếp trước,rất nhiều đứa trẻ thường hay khóc khóc cười cười với người lạ,nhưng lớn lên liền không nhớ rõ,nhưng khi đụng phải một cảnh tượng nào đó sẽ cảm thấy quen thuộc,nếu được người hướng dẫn có lẽ sẽ nhớ ra được điều gìđó.”

Lâm Ngôn lạnh lùng nói “Làm gì có kiếp trước,năm trăm năm đã qua,mười kiếp cũng qua,không chừng ta đã làm súc sinh, làm cây cối, thậm chí là rắn rết, như vậy thì có quan hệ gì với hắn ?”

Nói xong liền không quay đầu lại,cành cây bị ngọn lửa tàn bạo nhấm nuốt, lửa càng ngày càng lớn,ba một tiếng, đá cuội đều ánh lên một tầng hoàng quang.

Tảng đá, khe suối của năm trăm năm trước,hắn và Tiêu Úc,bức màn màu xanh bằng lụa mỏng bên cửa sổ,một quyển sách, hai người thắp nến ngồi kể chuyện xưa cho nhau nghe,cười đến ngã tới ngã lui,một câu chuyện tình yêu,tràđổ sách rơi,nháo đến trên giường…Thì có liên quan gì tới hắn ?

Người mà Tiêu Úc chờđợi có quan hệ gì với hắn sao ? Hắn đã cửu chuyển luân hồi,thì còn dính líu gìđến một vị bạch y công tử nữa? Bất tri bất giác cắn chặt răng,nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay,lòng người tham lam,đã nói là nhất kiến chung tình,còn muốn hỏi người kia xem thích mình ởđiểm nào, ai lại không biết nhất kiến chung tình chẳng qua cũng chỉ là sắc tướng ( nhan sắc, tướng mạo ), nhưng ngoài miệng vẫn luôn dõng dạc mà nói bởi vì ngươi thiện lương, trung trinh, săn sóc…

Giữa bọn họ ngay cả sắc tướng cũng không phải,Tiêu Úc coi trọng hắn, cũng chỉ vì một người khác,là một người đã từng tồn tại trong quá khứ.

Doãn Chu thấy biểu tình của hắn cổ quái,đến gần nói “Nhưng còn linh hồn nha, tên kia cũng không tính là nhìn lầm.”

Lâm Ngôn cười lạnh “Bình cũ rượu mới, ngươi nghĩ vẫn là bình rượu lúc trước sao ?”

Gió lại nổi lên,cỏ lau xào xào nghiêng ngả,mặt hồ phản xạánh lên một vòng lãnh quang.

Con người tựa như một tảng đá,bị cuộc sống mài mòn thành các dạng hình thù khác nhau,có người quật cường còn giữđược góc cạnh,có kẻ lại bịđồng hóa,trở nên tròn nhẵn trơn trượt,nhân sinh bất quá cũng chỉ là một quá trình giãy dụa,mệt mỏi, đau đớn,ai cũng đều hy vọng tìm được một người bảo hộ,che chở bản thân trước những cay nghiệt của cuộc đời, đập tan đau thương ,ôm mình vào ngực nói có ta ởđây.

Tiêu Úc cùng hắn tính là cái gì ? Cho dù coi trọng một phôi thai, một hạt giống còn chưa nảy mầm,một ngọn lửa tâm hồn còn chưa thức tỉnh,Lâm Ngôn bi ai nghĩ,thứ Tiêu Úc muốn tìm kiếm chính làđoạn kíức đã bị lãng quên của bọn họ,nếu có một ngày,con quỷ nhớ lại tết Nguyên Tiêu năm đó,vậy hắn phải làm sao bây giờ ?

Móng tay đâm vào lòng bàn tay sinh đau,càng nghĩ càng không cam lòng,hắn vốn là thích chính mình,không phải bởi vì“chính mình”, mà là một người trong “mình”, hai chữ gian nan,trong lòng lại trăm chuyển thiên hồi.

Luôn nói bản thân mình khoan hồng độ lượng, không phải bởi vì còn chưa gặp được người mình thật lòng yêu thương sao,lòng người hẹp hòi hơn cả cây kim,chỉ chấp nhận một sợi chỉ, ngoài ra cũng không dung được bất cứ hạt cát nào khác.

Doãn Chu cầm hòn đá,ném vào mặt hồ, hồi lâu mới mở miệng “Lâm Tử,lúc trước ngươi luôn nói phải tìm một người đáng tin để chung sống cảđời,nữ sinh lớp chúng ta xấu như vậy ngươi lại nói rất dễ thương, có ai muốn gả ngươi liền cưới,dù sao thì ta chưa từng yêu đương,cũng không hiểu hết được, nhưng ta nghĩ tình yêu cũng giống như tình bạn vậy, thật vất vả mới tìm được một người mà mình thực sự thích,thì có cần phải hà khắc như vậy không ?”

_”Tất nhiên, ta không rộng lượng đến như vậy.” Lâm Ngôn căm giận nói “Hắn không nhận ta,vậy ta phải làm vật thay thế cho một kẻ từ mười kiếp trước của ta sao ??? Lại nói y theo tính tình của hắn,ngươi cảm thấy cho dù hai người có diện mạo giống nhau, thì hắn sẽ chịu chấp nhận người mới sao ?”

Không tự giác mà cao giọng,con quỷ bỗng quay đầu nhìn hắn,nhưng không nói gì,ngược lại con hồ ly trên tay lại bị hoảng sợ,xoay người, chui rúc vào lòng Tiêu Úc.

Trong lòng kinh hoảng,Lâm Ngôn lập tức nghẹn khuất,đau đến chảy máu. Hắn là hà khắc, nhưng hắn đâu được quyền lựa chọn,hiện tại căn bản không phải là hắn không cần Tiêu Úc,mà lại vị công tử cao ngạo kia phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục,kẻ mà Tiêu Úc muốn, người đứng bên tấm màn cửa sổ bằng lụa mỏng tiếu ngữ yến yến kia , đã không còn nữa, Tiêu Úc không còn đủ loại cảm giác tốt đẹp đối với Lâm Ngôn ,chỉ nhớđến một người khác trong “mình”,càng nhìn nhau cũng chỉ càng thêm thất vọng mà thôi.

Đa tình nhân tối vô tình,vô tình nhân tối chuyên tình,Tiêu Úc đã có người trong lòng,trong mắt Tiêu Úc thế giới này chỉ làđồ bỏ, bao gồm cả Lâm Ngôn hắn.

Lâm Ngôn lấy ra nửa bình nước khoáng còn dư,vặn nắp chai nhấp một ngụm,trong lòng hừng hực lửa, liền hung hăng ném chai nước về phía Tiêu Úc,rơi đúng vào giữa ngực,nước lạnh ướt đẫm cả người,con hồ ly hoảng hốt,nhảy lên tránh sau lưng Tiêu Úc,lộ ra nửa cái đầu đánh giá Lâm Ngôn.

_Nơi này không có rượu, vậy ta mời ngươi uống nước lã,ngươi chờ một kẻđã chết, người ta thích lại không ởđây,hai ta đều thất tình,khắp chốn vui mừng.

Sau đó dùng chân dập lửa,vác balô lên lưng, đi nhanh ra ngoài.

Doãn Chu nhìn Lâm Ngôn nổi điên,vừa đuổi theo vừa kêu “Ngươi không sao chứ ?”

_”Ta rất tốt.” Tay áo hung hăng dụi dụi hai mắt một phen,tiêu sái màđi.

Thời điểm trở lại khách sạn trời đã muốn sáng tỏ,vài người đều mệt mỏi không chịu nổi,đôi giày dính đầy bùn đất,hai mắt thâm quầng.

Cô nhân viên nhìn thấy bọn họ chật vật như vậy,liền cốý cầm hộp cơm cuối cùng còn sót lại cùng bánh bao sữa đậu nành đưa cho ba người, bảo bọn họ cứ mang về phòng màăn, bỗng dưng nghe thấy tiếng xào xào, làm nàng sợ tới mức nhảy dựng lên.

_”A, ai lại mang hồ ly trở về ?” Cô gái vội vàng ném bánh bao thịt cho nó,trách cứ Lâm Ngôn “Hồ ly là tiên a,dễ mời khó tiễn,bây giờ phải làm sao đây ?”

Hồ ly dùng ánh mắt khinh thường nhìn chiếc bánh bao thịt,quất quất cái đuôi chạy đến chỗ Tiêu Úc,từ khi rời khỏi cổ mộ, đây là lần đầu tiên Tiêu Úc đối mặt với Lâm Ngôn, thản nhiên nói “Nóở trong núi cảm thấy buồn chán,muốn ra ngoài chơi một ngày.”

_Lát nữa nhớđi mua một con gà sống trở về,nó không ăn đồ chín.

Lâm Ngôn cơ hồ bị tức đến hộc máu,hành lang lầu hai không có người,đi nhanh hai bước hung hăng đẩy Tiêu Úc lên tường.

_Ngươi đùa sao ? Con mẹ nó, nói chuyện cho rõ ràng,cóý gìđây ?

A Nhan định hùa theo, nhưng lại bị Doãn Chu kéo vào phòng,trước khi đi còn dùng ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn quét qua hành lang, “Lúc trước ta đã nói lệ quỷ nhập thếđều dựa vào bản năng, nó có nói cái gì ngươi cũng đừng tin.” A Nhan dặn dò.

Lâm Ngôn cơ hồ toàn thân phát run,điên cuồng ném balô xuống đất,nhìn Tiêu Úc quát “Không phải ngươi bảo ta đi sao,không phải ngươi đã nhớ tới người mà mình muốn tìm sao ? Vậy bây giờ còn đi theo ta làm cái quái gì ? Chẳng lẽ muốn chờ ta nhớ lại kíức của chục kiếp trước rồi trở về làm vợ ngươi sao ?”

_Người mà ngươi chờđã sớm chết,ta bây giờ chỉ là Lâm Ngôn.

Biểu tình của con quỷ trở nên bi thương,cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay của chính mình “Ta chết bao lâu rồi ?”

Lâm Ngôn sửng sốt, nhẹ giọng nói “Nếu không tính sai,thì khoảng năm trăm hai ngươi năm.”

_”Lâu như vậy….” Tầm mắt của Tiêu Úc không có tiêu điểm,kéo dài đến một nơi rất xa “Ngươi nói đúng, nếu hắn muốn đến đã sớm đến,làm gì còn phải chờđến bây giờ.”

_Ngươi nhớđược bao nhiêu ?

_Rất ít,cũng chỉ nhớđến một người, ngươi rất giống hắn, chỗ nào cũng giống.

Trong mắt con quỷ toát lên thật sâu thất vọng,lần đầu tiên Lâm Ngôn nhìn thấy hốc mắt hắn đỏ,vẻ mặt điềm tĩnh, không có phẫn nộ, cũng không có bi thương,giống nhưđã chết lặng,Lâm Ngôn cứ nhìn chằm chằm cổ tay Tiêu Úc,mệt mỏi khoát tay đi vào phòng,trong đầu chỉ có một ý niệm,hắn mặc bạch y thật sự rất đẹp,lần sau đi Thẩm Gia Viên…Lâm Ngôn đột ngột che miệng.

Lúc Tiêu Úc theo vào phòng,Lâm Ngôn đang nằm trên giường giả bộ ngủ,Tiêu Úc thật sâu thở dài,thay hắn cởi giày,một trận rào rào vang lên, Lâm Ngôn mở to mắt vụng trộm đánh giá,Tiêu Úc đang bưng hộp cơm cùng một chiếc muỗng ngồi bên giường.

_Ăn chút rồi ngủ tiếp.

_”Ngươi hận ta sao ?” Lâm Ngôn lẳng lặng nói “Ta không đến,thì còn thương nhớ, hiện tại ngươi đều biết ?”

_”Hắn bỏ mặc ngươi ở nơi ẩm ướt hắc ám đó,một mình hưởng trọn vinh hoa phú quý,nhất thế luân hồi, hiện tại đến lượt ta.” Cốý dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Tiêu Úc “Ngươi cũng nên bỏ cuộc đi thôi,người ngươi nói sớm đã không còn, giờ cũng không biết thi cốt ởđâu,ngươi còn chờ ?”

_Câm miệng.

Lâm Ngôn hừ lạnh một tiếng,ôm gối ngã xuống giường.

Tiêu Úc ở một bên lẳng lặng nhìn hắn,Lâm Ngôn ngủ không được, hồi lâu mới mở mắt ra,ngồi dậy mang giày “Ngươi ởđây đi, ta đi qua ngủ với Doãn Chu,cứ như vậy thì chỉ khiến hai chúng ta cảm thấy xấu hổ mà thôi.”

Trùng hợp truyền đến tiếng đập cửa,Doãn Chu lóđầu vào,thấy Lâm Ngôn đang ngồi trên giường,mới cùng A Nhan đẩy cửa vào,trong tay còn cầm theo một con thỏ không biết lấy ởđâu ra.

_”Ui, đang ăn cơm sao ?” Doãn Chu ngây ngô cười hai tiếng,vỗ vỗ lên vai Lâm Ngôn “Vợ chồng son là tốt nhất,đầu giường cãi nhau cuối giường hòa.”

A Nhan che mặt không nói gì.

_”Có chuyện gì sao ?” Thanh âm Lâm Ngôn nghẹn ngào,sợ bị nghe ra đến, trước thanh thanh cổ họng, không dám nói nhiều.

_”Nhự vậy, chúng ta thảo luận một chút,có biện pháp rồi,nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến hắn.” Doãn Chu đánh giá căn phòng một phen, ởđây không cóâm khí dày đặc như trong núi,nên không thể nhìn thấy Tiêu Úc,nên hắn chỉ có thể nhìn Lâm Ngôn nhướng mày.

_Nói đi, hắn đang ởđây.

Tiểu hồ ly vô cùng thích ýđứng bên chân Tiêu Úc,ngửi thấy mùi thịt thỏ,liền cọ cọ chân Tiêu Úc,con quỷ khom người xoa xoa đầu nó, vô tội nhìn Lâm Ngôn nói “Nóđói bụng.” Nói xong liền nhìn tiểu hồ ly chỉ chỉ Lâm Ngôn “Đi tìm hắn đi, ta không giúp được ngươi.”

Tiểu hồ ly lắc lắc cái đuôi xù, hai lỗ tai nhỏ là màu trắng,híp híp mắt,cao cao dùng móng vuốt vỗ vỗ Lâm Ngôn.

_”Ta thao, thứ này nhảy ra từ Liêu Trai sao,thật sự sẽ thành tiên ?” Doãn Chu còn chưa nói xong,Lâm Ngôn nhìn tiểu hồ ly gật đầu một cái,tiểu gia hỏa dùng tốc độ nhanh như tên lửa,nhảy lên cắn vào cổ họng con thỏ trong tay Doãn Chu, tha qua một bên chậm rãi hưởng dụng.

Doãn Chu kéo Lâm Ngôn đến một góc,nhỏ giọng hói hắn “Nói thật đi, không sao chứ ?”

_”Không sao, rất tốt.” Lâm Ngôn miễn cưỡng cười cười,trong lòng chua xót, nhưng lại cốý ngây ngốc.

_Nói đúng thì cũng không nên chấp nhặt với quỷ, nhưng lần này tên kia thật sự quáđáng,sao có thểđừùa giỡn người khác như vậy…

_”Hắn cũng rất đáng thương, nên bỏđi.” Lâm Ngôn cắt ngang lời của Doãn Chu “Coi như chưa từng quen biết,kì thật ta thích hắn cũng chỉ vì hắn rất tốt với ta,hiện tại hắn không còn cần ta nữa,thì xem như là chuyển phát viên gửi nhầm địa chỉ,lúc chưa có người đến nhận thì ta thay họ bảo quản,chờ chủ nhân đến thì trả lại.”

_”Ngươi thật đúng làđã nghĩ thông suốt.” Doãn Chu hồ nghi đánh giá hắn “Khó chịu thì cứ nói với ta, còn có ta này.”

Lâm Ngôn cười khổ, dư quanh liếc nhìn tiểu hồ ly xé rách con mồi,phá lệ trấn định “Thật mà, ta không sao,kẻ như ta…muốn tìm một người tâm đầu ý hợp vốn đã rất khó,ta cũng không quá cưỡng cầu.”

_”Trên đời này có mấy ai sẵn sàng chết vì tình yêu cơ chứ, những người như chúng ta, luôn phải chịu đựng áp lực,kiếm tiền nuôi gia đình,vì một người mình mà mình yêu cũng không phải là cái cớđể chúng ta chối bỏ trách nhiệm,mà họ cũng chẳng chăm sóc chúng ta được bao nhiêu.” Lâm Ngôn thản nhiên nói “Hết thảy đều trở lại như cũ,ít nhất cũng không cần suy nghĩ xem làm thế nào để có thể sống bên cạnh con quỷ kia cảđời.”

Sau đó ra vẻ thoải mái nhún vai.

_Vậy còn tên kia phải làm sao bây giờ ?

Lâm Ngôn thở dài,”Cứ theo kế hoạch mà làm,đã hứa hẹn với người ta thì không thể bội ước được.”

Một người đàn ông chân chính phải biết tự cao tựđại,giống như ngọn núi vững chãi bất chấp mưa gió bão bùn, cứ mãi lù lù bất động…Những lời mà từ nhỏ hắn đã thầm tự nhủ với mình,giờ lại trở thành ma thú giam cầm hắn,ngay cả phất tay áo bỏđi cũng không làm được,Lâm Ngôn quay đầu liếc nhìn Tiêu Úc “Chúng ta làm ăn phải biết đặt chữ tín lên hàng đầu.”

Ngực đau như cắt,nhưng lại cười đến xuân phong ấm áp “Ngươi chẳng phải đã bảo có biện pháp sao, nói thử xem.”

Tiểu đạo sĩđi qua, do dự một lát,nhỏ giọng nói “Hắn, hắn nếu thật sựđang chờ một người ở kiếp trước, vậy thì mọi chuyện cũng dễ dàng hơn rất nhiều.”

_Lâm, Lâm Ngôn ca ca, ngươi đã từng nghe nói đến minh hôn (âm hôn) chưa ?

END 50


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui