Năm nhất người ta ung dung quá, năm nhất của tớ cày anh văn sml...!ヽ(;▽;)ノ
______
Khổng Di nhiều lần muốn khoá miệng Thi Thi lại.
Đã không tế nhị thì thôi, còn nói mấy chuyện xui xẻo cho cậu nghe, rồi chuyện xui xẻo lại ứng nghiệm 囧
"Mau nói rằng tôi sẽ trúng số độc đắc đi!", Khổng Di lay lay Thi Thi.
"Tại sao? Nói như thế thì cậu sẽ trúng độc đắc à?", Thi Thi khó hiểu đạp Khổng Di đang phát điên ra.
"Đúng vậy! Tại sao chuyện xui xẻo luôn có thể xảy ra trong khi chuyện may chẳng bao giờ đến?!", cậu ôm đầu gục ngã, ủy ủy khuất khuất chấm nước bọt vào góc tường giết kiến...
Thi Thi không nhịn nổi, lôi cậu ra "tôi không tin rằng lời của tôi linh nghiệm đâu!", Khổng Di có linh cảm xấu!
"Tôi sẽ thử nói rằng vài ngày nữa cậu bị đào của Phong tổng làm phiền! Nếu thật sự xảy ra, tôi sẽ dắt cậu đi hết phố ăn vặt!"
囧 cô gái à, cô có còn là bạn thân của tôi không?
Khổng Di bắt đầu chú ý quanh mình.
Trong công từ có vài cô "đào" của Phong Triệu.
Phòng ban cậu làm có một cô, tầng dưới có một cô, quầy lễ tân có một cô...!Rời công ty là một cô sau cột điện, một cô lái xe tà tà theo sau cậu, một cô...
Tại sao cạnh nhà của Phong Triệu cũng có, lại còn là gay?! Anh ta trồng đào mát tay thế sao?!
"Bảo bối, ai chọc em tức giận vậy?", anh cười cười nhìn cậu hậm hực trên ghế sofa.
"Anh có quá nhiều đào! Em sợ bị họ làm phiền!", cậu bĩu môi.
"Là đào hoang tự mọc, anh chẳng có ý với họ đâu", ôm cậu vào lòng, anh nhẹ nhàng xoa lưng dỗ dành Khổng Di.
"Tự mọc nhỉ~ " cậu khinh bỉ nhìn anh, bắt đầu dỏng tai nghe anh thao thao bất tuyệt.
"Đúng vậy, anh cười một phát, đào mọc lên, anh vung tay một phát, đào mọc lên, anh cất giọng một phát, đào mọc lên..."
"Anh đánh rắm một phát đào cũng mọc lên?", Khổng Di chen ngang.
"Phải", Phong Triệu thẳng thắng gật đầu.
Cậu chịu rồi, đây là nam chính trong Mary Sue đầu thai nhỉ...? Thế nữ chính là ai đây? Cậu thật sự không muốn đóng thay nữ chính đâu, điều cậu muốn là tiền cơ!
Ông trời chẳng bao giờ thương cậu, Thi Thi vừa trù cậu bị đào làm khó dễ, bản thân cậu cũng vừa tò mò về nữ chính Mary Sue, cô ta liền xuất hiện.
RẦM! Cô gái giận dữ đập mạnh bàn, thành công lôi kéo sự chú ý từ những bàn chung quanh.
Khổng Di cười xin lỗi mọi người, gằn giọng với cô gái "nữ nhân như hoa nhẹ nhàng, cô đây hẳn là có sở thích tự ngược? Hay là thích SM à? Đập tay thế có đau không? Tính tình đàn ông thế hẳn là công? Đeo dương cụ giả cùng chơi tình thú với các anh trai thụ trong quán bar sao?"
"Cậu...!cậu...!câm miệng lại!", cô gái hét lên.
Khổng Di liền câm miệng, cậu quyết định im lặng quan sát cô gái.
Đàn bà dữ dằn như hổ, còn cậu thì mềm yếu như mèo, phải tỏ ra sợ hãi để không bị cắn.
Đối diện cậu là cô gái đã trốn sau cột điện mà theo dõi cậu.
Mái tóc vấn cao quý phái, ánh mắt sắc bén như đang lên án, giày cao gót cô ta mang thiếu điều chọc thủng sàn quán cà phê mỗi khi cô ta bước đi.
"Cậu có gì để nói trước khi tôi nói không?", giọng nói chua như dấm...!này cô gái, cô bảo tôi câm kia mà?
"Cậu có quyền mở miệng rồi", cô gái khinh thường liếc nhìn Khổng Di.
"Phong Triệu đã đưa tôi ********, nếu cô muốn tôi rời xa Phong Triệu, hãy ra cái giá gấp ba, tôi không chơi gấp đôi đâu, nhìn cô là biết nhà giàu rồi, gấp đôi thì bèo bọt lắm~ chẳng khác gì đang khinh thường độ giàu của cô!", Khổng Di cười nhẹ, thong thả khuấy tách cà phê.
"Cậu...", cô gái giận tím mặt, lại đập bàn "tôi chính là vị hôn thê của anh ấy!".
Khổng Di phun hết ngụm cà phê vừa uống ra bàn.
Vãi lều chuyện tấu hài gì đang xảy ra?! Nữ chính Mary Sure thật à?
"Có bằng chứng không? Nếu là hôn thê vậy tại sao Phong Triệu chưa từng nhắc đến cô? Cô bị thính của anh ta làm mù mắt rồi tự nhận mình là hôn thê của ảnh sao? Ha ha ha, cô mà là vị hôn thê thì tôi thành "vợ" mới cưới nhé, trốn sau cột điện bị điện giật văng não nhể".
Phong Triệu gay kín, Khổng Di còn nhớ rất rõ.
"Tôi...!Cậu...!Anh ta vốn có người thương rồi nên mới không chấp nhận vị hôn thê tôi đây! Hôm nay...!Vì không đuổi cậu đi nổi nên đành cảnh cáo cậu đừng có mà yêu Phong Triệu rồi lụy dứt không ra!"
Hình như diễn biến sai rồi, chẳng phải trong ngôn tình cậu sẽ bị vả mặt hay tạt nước sao? Thế mà chỉ bị cảnh cáo!
"Trừ tiền ra, tôi chẳng yêu ai nữa", Khổng Di gật gật đầu.
"...!Không ai nói trước được đâu, tình nhân ạ"
Rời khỏi quán nước, Khổng Di nhắn tin cho Thi Thi "Phong Triệu có hôn thê?"
Thi Thi đáp "có sao?".
Khổng Di nhắn cho Phong Triệu "anh có vị hôn thê?".
_"Không, là cha mẹ tôi từng có hôn thê, lúc họ chọn cô gái đó, tôi đã nói rằng thích thì tự đi mà lấy, không phải hôn thê của tôi".
"Còn nhớ mặt cô gái đó không?"
_"Không, sao vậy?"
Khổng Di xoay đầu nhìn về phía cột điện, thoáng buồn thay cho cô gái trẻ, dải nắng dầm mưa cất công theo đuôi cất công gom dũng khí đi làm khó dễ cậu để rồi chẳng đạt được gì, chẳng ai nhớ mặt cô.
Nhân vật phụ mãi mãi chẳng có đặc quyền gì cả.
Cậu chỉ mong không phải nhân vật phụ trong chuyện này, cậu còn chưa đạt được ước mơ bơi trong tiền đâu.
"Mừng anh về nhà", ngúng nguẩy chạy ra ôm chầm Phong Triệu.
Giúp anh cởi áo khoác, cất giày, đặt tài lên bàn, bày biện bàn ăn tối, cậu sắp thành "bảo mẫu" hay "vợ nhỏ" luôn rồi.
"Hôm nay em gặp đào của anh đấy", Khổng Di gặp đồ ăn vào chén của anh.
"Ồ, em bị cô ta gây khó dễ?", Phong Triệu đút cậu miếng nấm xào.
"Không có, cô ta tự nhận là hôn thê bị quên lãng...", vui vẻ nuốt miếng nấm xuống, "...!Nói em nghe rằng anh có người thương rồi, chỉ vậy thôi".
Khổng Di lại ung dung gắp ăn gắp ăn vài lần nữa, cảm thấy không thích hợp thì ngẩn mặt lên, Phong Triệu đang thừ người nhìn chằm chằm vào chén cơm.
"Này...!Này anh? Em nói trúng tim đen hả?...", quơ đũa gây sự chú ý, Khổng Di khó hiểu nghiêng đầu.
"Tôi...!No rồi, em lo ăn đi, ăn xong đi tắm cho sạch để tôi ăn em!"
Ăn đến mục xương và chẳng có lý do chính đáng nào cho sự cầm thú này.
"Đã nói đừng bắn vào tử cung! Khốn nạn!", Khổng Di vùi mặt vào gối, hờn giận la mắng.
"Tôi thích cái cảm giác thoải mái khi được em chủ động "nuốt" vào", yêu thương ôm cậu vào lòng, đắp chăn ấm cho cả hai.
"Thích được nuốt miệng trên hay dưới?", Khổng Di lầm bầm.
"Nếu tôi chọn miệng dưới thì em thử đoán xem tôi thích "động" nào?", Phong Triệu gian ác vươn tay xuống, chạm nhẹ lên hoa huyệt còn đang nhạy cảm.
Khổng Di khẽ run rẩy, mặt đỏ bừng như gấc, gào to "anh cút cút cút!!!".
Mãi mới được ngủ yên.
Phong Triệu lặng ngắm Khổng Di đang say ngủ, anh hôn nhẹ lên trán cậu rồi ngồi dậy, nhẹ rời khỏi giường mà không làm cậu tỉnh giấc.
Cửa phòng ngủ vừa đóng, Khổng Di vừa mở mắt ra, dường như người ngủ say trước đó không phải là cậu.
Thư phòng còn sáng đèn, văng vẳng tiếng nói chuyện điện thoại của Phong Triệu với ai đó.
"Bố, con từng nói rằng hôn thê gì đó nên hủy đi không phải sao? Hôm nay cô ta làm phiền cuộc sống của con!".
_____
(';ω;') xì poi xì poi ey
Đứa nhỏ vung đùi gà lên, dõng dạc nói "nếu không ai cần anh đẹp trai thì anh đợi em lớn nhé! Lớn rồi em sẽ lấy anh!"
Khổng Di phì cười, vội lau cơm vung vãi ra bàn "được được, anh sẽ đợi em lớn!".
"Này, cậu ấy là của chú! Cháu bớt đào góc tường đi", Phong Triệu mặt đầy hắc tuyến nhìn cảnh đẹp ý vui từ Mình Thiều và Khổng Di ngồi đối diện.
"Nhóc ấy đùa mà, anh đừng mắng cháu anh như vậy", cậu gắp gà vào chén cho anh.
"Ai nói nó đùa? Thằng cháu này chưa từng đùa gì cả, nó nói là nó làm thật! Năm mẫu giáo, vì nói chậm nên bị bạn chọc quê, nó ghi ra giấy rằng khi nào nó nói thành thạo, chuyện đầu tiên nó làm là mắng người bạn kia.
Sau khi nó nói thành thạo, thú vui nó làm mỗi ngày là mắng đứa nhỏ kia khóc gọi cha gọi mẹ...!"
Khổng Di cạn lời nhìn qua Mình Thiều đang ngây ngô gặm gà...!Em trai à, em là loại tuổi trẻ tài cao khao khát lái máy bay ông già sao?