Đảo Mộng Tưởng

Edit: Thỏ

Hắn dọn dẹp đồ vật trên bàn cơm sau đó bỏ vào thùng rác, định sáng hôm sau sẽ đem đi đổ. Dọn dẹp xong, Phàm Triệt có thời gian rảnh nhưng hắn không hề giải trí. Nhà này không có máy tính, thậm chí TV cũng không. Bình thường việc yêu thích nhất của hắn chính là nhìn chằm chặp vào búp bê bơm hơi kia suốt mấy giờ liền.

Phàm Triệt định bụng hôm nay sẽ như thế. Hắn sẽ nhìn chăm chú Trần Thiên thật lâu hoặc nói chuyện với nó. Hắn cảm thấy nếu đối phương là Trần Thiên, cho dù dõi theo cả ngày cũng không biết chán – vì đó là Trần Thiên mà, Trần Thiên của hắn đấy thôi. Đang lúc muốn ấm áp như vậy cả ngày, đột nhiên Phàm Triệt lấy trong túi quần ra một đồ vật.

Là mảnh khăn giấy hắn giấu hôm nay. Hắn nhìn mảnh khăn, nhìn chằm chặp một hồi sắc mặt bỗng trở nên cau có. Hắn vung tay, bàn tay va chạm vào người búp bê.

“Mẹ nó, có phải không nghe lời ông nói! Đã dặn bao nhiêu lần đừng lén ông uống rượu, em xem lời của ông là đồ bỏ đúng không!” Phàm Triệt gần như gào thét, hắn đưa tay tát búp bê mấy phát, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm một mình.

“Ai kêu em không nghe lời anh, ai kêu em không nghe chồng mình, ai kêu em hả?” Phàm Triệt tát liên tục mười mấy bạt tai, sắc mặt hắn vô cùng dữ tợn nhìn vào búp bê vô tri vô giác. Sức lực kia thật sự quá lớn, mỗi lần hắn đánh vào người búp bê đều vang lên những tiếng dội vang.

“Là em làm trái lời hứa với anh, là em không nghe lời chồng nói. Anh là chồng em, anh là ông trời của em, có hiểu chưa? Lời anh nói em phải nhớ cho kỹ, nếu em làm sai thì phải chịu phạt!”

Nói xong, hắn đột nhiên cởi bỏ thắt lưng. Cự vật đã sớm cương lên, ngay khi quần vừa được cởi xuống đã lập tức nhảy ra ngoài, vài giọt trong suốt rỉ ra từ đầu nấm. Cự vật kia quả nhiên đen và to ngoại cỡ, nhưng cũng thật tương xứng với dáng vóc của Phàm Triệt. Hắn đứng lên, thong thả mà đi đến một quầy pha lê. Đó là một quầy chứa đồ được làm từ thủy tinh trong suốt, bên trong trưng bày đủ loại đồ vật. Nào là một chiếc thìa (dường như đã được dùng qua), còn có một chiếc áo sơ mi xếp ly, quần tây và vài thứ linh tinh khác, nhìn không rõ đó là gì.

Những thứ quá đỗi bình thường giờ phút này tựa như những tác phẩm nghệ thuật được trưng bày trên trên quầy pha lê. Hắn đi vào, mở quầy và đặt mảnh khăn giấy được gấp chỉnh tề lên một khoảng trống bên cạnh; sau đó lấy ra từ quầy một chiếc vớ màu đen.

Phàm Triệt cầm chiếc vớ trên tay, hắn hít một hơi thật sâu cho thỏa, vì đó chính là hương vị của Trần Thiên. Tựa như đang chìm trong ảo tưởng lúc này hắn đang cầm lấy cổ chân trắng nõn của y mà mơn trớn. Vừa mới nghĩ như vậy, hạ bộ của hắn lại cứng lên rồi. Hắn hưng phấn đến nỗi một ít tinh dịch không ngừng rỉ ra bên dưới. Hắn cầm theo chiếc vớ và nhanh chóng bước ra ngoài, lúc này búp bê bơm hơi đã được cởi trần như nhộng. Hắn không chờ được nữa mà đâm thẳng một phát vào trong, cổ họng run rẩy phát ra tiếng rên đầy sảng khoái.

“Đồ dâm đãng, chồng em lớn hay không, chơi em sướng hay không?” Phàm Triệt vừa giao cấu vừa nói những từ ngữ thô tục. “Mau nói ông xã làm hậu huyệt của Trần Thiên rất sướng, nói đi!”

Phàm Triệt càng đưa đẩy nhanh hơn, bàn tay cầm vớ vẫn liên tục ngửi. Đây đúng là mùi hương tuyệt diệu, trên thế gian này không ai sánh được với Trần Thiên. Phàm Triệt vừa ngửi vớ vừa không ngừng ảo tưởng, hắn va chạm càng thêm điên cuồng. Loại kích thích mãnh liệt này giúp hắn giải tỏa sự bức bối một cách nhanh chóng. Phàm Triệt hít thở nặng nề, thẳng đến khi chất lỏng nóng cháy tràn ra bên ngoài bộ phận của búp bê hắn mới dừng lại. Hắn rút cự vật đã ướt đẫm và hơi mềm ra khỏi đó. Sau một hồi phát tiết xong, hắn dần bình tĩnh. Hắn hối hận nhìn chằm chằm vào con búp bê bằng nét mặt khổ sở vô cùng.

“Vợ ơi, anh xin lỗi… Xin lỗi em, xin lỗi em! Anh không nên đánh em như thế. Anh sai rồi, anh không nên trút giận lên em. Anh là đồ khốn!” Dứt lời, hắn đột nhiên tát mình một cái tát rất nặng, trên mặt hắn nháy mắt đã in dấu năm ngón tay. Ấy thế hắn vẫn không dừng lại, hắn tát bản thân thêm một cái, hai cái, rồi ba cái… trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu: Anh hối hận rồi.

“Anh là đồ khốn, anh không phải người!” Phàm Triệt tự tát bản thân đến mệt mỏi. Gương mặt hắn cũng đã sưng lên trông thật khó coi, thậm chí khóe mắt còn ánh lên một dòng nước mắt – điều này đủ chứng minh rằng hắn đã biết hối hận.

“Vợ, anh sai rồi! Muốn đánh muốn chửi thì tùy em, nhưng xin em đừng tức giận, vì tức giận có hại cho sức khỏe. Đến đây, anh giúp em đi tắm, bác sĩ nói không nên để tinh dịch trong cơ thể, sẽ sinh bệnh đấy!” Nói xong hắn ôm búp bê vào một bồn tắm kiểu cũ.

Phàm Triệt thật cẩn thận cầm vòi hoa sen, hắn đang điều chỉnh độ ấm. Chờ đến khi cảm thấy đủ ấm rồi mới dám đem vòi nước phun lên người búp bê, từng dòng nước xối vào cơ thể nó phát ra những tiếng tí tách.

“Sao vậy, nóng ư? Hay là lạnh?” Phàm Triệt lẩm bẩm một mình, tựa như nghe thấy lời trách móc của búp bê rằng nước quá nóng, vì vậy hắn vội vàng chỉnh nhiệt độ thấp lại.

“Có lạnh quá hay không? Sức khỏe em không tốt, anh lo em dễ cảm mạo. Hay là tăng nhiệt độ một chút đi, thích ứng rồi sẽ không nóng nữa.” Nói xong hắn lại cẩn thận điều chỉnh độ ấm lên cao, bộ phận quan hệ của búp bê được thiết kế tiện lợi cho việc tẩy rửa nên lúc làm sạch cũng không quá phiền; thế nhưng Phàm Triệt lại tắm táp cho nó suốt nửa giờ.

“Anh biết em thích tắm bồn nên anh chỉ ở cạnh nhìn em thôi. Anh xin hứa hôm nay sẽ không đòi hỏi em nữa, đừng lo.” Phàm Triệt chỉnh nhiệt độ cho nước lạnh xuống, trong đôi mắt hắn tựa như thấy được nét mặt đầy thỏa mãn của Trần Thiên, rằng y đang thư giãn ngâm mình trong bồn tắm, diễm lệ và yên bình.

“Thật đẹp…”

***

Cuộc sống vốn không thể lường trước được. Có thể hôm nay bạn thuận buồm xuôi gió nhưng nào ai biết đến ngày mai bản thân mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì, cho nên mới có thứ gọi là vận mệnh. Ở trong mắt rất nhiều người y chính là kẻ có quyền có thế, nhưng ắt hẳn địa vị bất đồng nên y chỉ đành bắt tay với những kẻ có quyền có thế giống mình để chèn ép những kẻ yếu hơn.

Trần Thiên nhìn đồng hồ, y bất giác nhăn mi lại. Y là người rất đặt nặng về thời gian, quan điểm của y luôn tôn thờ thái độ làm việc nghiêm túc là điều thứ nhất, điều thứ hai là phải đúng giờ.

“Thưa tiên sinh, anh Phàm đã tới rồi ạ. Hiện anh ta đang đứng bên ngoài đợi ngài đấy.” Người vừa nói chuyện chính là người giúp việc gốc Philippines, cô ta đã làm việc cho gia đình này suốt mười mấy năm qua. Sau khi Trần Thiên nghe thấy lời thông báo thì tâm trạng mới khá hơn một chút, y vội vã bước ra ngoài.

“Tiên sinh, tiên sinh!” Vừa mới ra cửa chưa được vài bước người giúp việc phía sau lại í ới gọi lần nữa, Trần Thiên quay đầu khó hiểu nhìn cô ta.

“Chuyện gì?”

“Bà chủ căn dặn tôi nhắc ngài mang theo thuốc say tàu ạ.”

Trần Thiên cười mỉm, khẽ gật đầu: “Ừ, tôi đã chuẩn bị sẵn.”

Mẹ của y chính là người kỹ tính, dù chuyện nhỏ như hạt mè cũng để trong lòng. Tuy bà đã lớn tuổi rồi nhưng vẫn xem y là một đứa trẻ, huống chi du thuyền chở khách theo định kỳ, làm sao không có phòng y tế?

Trần Thiên nhìn xe hơi tư gia từ đằng trước chậm rãi chạy tới sau đó nhẹ nhàng dừng bên cạnh mình, Phàm Triệt nhanh chóng rời khỏi ghế lái, xuống xe để giúp Trần Thiên mở cửa. Họ Phạm này thật sự quá cao, cho dù đã khúm núm thân mình nhưng Trần Thiên cũng phải ngẩng đầu nhìn hắn.

“Hôm nay cậu đến muộn.” Giọng điệu Trần Thiên rất không vui.

Phàm Triệt nghe y nói xong, nét mặt liền trở nên căng thẳng. Hắn hơi cúi đầu tỏ vẻ biết lỗi, ngay cả chất giọng khàn khàn trầm thấp nay lại càng thấp hơn. “Hôm nay tôi gặp phải một vụ tai nạn xe buýt trên đường.”

“Tôi không cần lý do, tôi chỉ cần kết quả. Kết quả chính là cậu đến muộn 5 phút! Cậu hiểu tôi ghét nhất những kẻ không biết quý trọng thời gian!”

Phàm Triệt nghe xong cũng không biết phản ứng thế nào, hắn ngẩn ra vài giây mới ngơ ngác nói một câu xin lỗi. Đối với người này, Trần Thiên cũng không còn cách nào khác, y chỉ lắc đầu rồi bảo: “Không có lần sau.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui