Hôm nay là ngày 13 tháng 8, một ngày trên lý thuyết cần phải được nghỉ hè, mùa hè không có gì đặc biệt.
Thế nhưng mọi người đều biết, lý thuyết đòi hỏi phải kết hợp với thực hành, và thực hành là sự chà đạp tàn nhẫn đến từ thực tế.
Ngày mai là ngày làm bài kiểm tra của trường Nhất Trung* thành phố Nam Kỳ, tiết tự học của lớp 11 ban 1 tối nay yên tĩnh hơn so với những ngày thường, dưới sự thiêu đốt gấp đôi của lo lắng và hồi hộp, những làn pheromone ngỗ nghịch dần dần tan biến, khiến cho lớp học bị đè nén đến mức hít thở không thông.
*Nhất trung= trường trung học (THPT) số 1
Cơn gió mát của đêm hè ba lần đều bị cửa ra vào và cửa sổ chặn lại không thể bay vào, tức giận bỏ đi, mặc cho đám học sinh xuất sắc trong phòng lo lắng đến mức hói đầu tự sinh tự diệt.
Alpha cùng Omega đang cố gắng kiềm chế pheromone của mình rục rịch trong cái nóng oi bức, mà những người không cảm nhận được sự chật vật này là Beta, cũng là những người không cảm nhận được pheromone và một số ít người căn bản không ở trong lớp học.
Sau khi nhận được thông báo từ giáo viên chủ nhiệm Dương, lớp trưởng Lâm Kế Hành đứng dậy, hắn liếc mắt liền thấy một ghế trống trong lớp học hầu như đầy đủ quân số.
Không ngoài dự đoán, Ninh Tùy, kẻ thường xuyên trốn học quả nhiên không có ở đây.
Mặc dù lớp 11 ban 1 là lớp trọng điểm vừa được xếp lại dựa theo thành tích học tập vào tuần trước, nhưng Lâm Kế Hành đối với các bạn học trong lớp cũng không xa lạ gì, dù sao đều là học sinh thường đứng trong top 100, chưa từng thấy heo chạy cũng nghe qua heo kêu.
Mà con heo tên Ninh Tùy kia thậm chí còn phá lệ kêu vang dội.
Ninh Tùy nổi tiếng bởi vì vẻ ngoài đẹp trai và thành tích tốt, càng nổi tiếng hơn nữa là vì cậu chỉ đạt điểm cao những môn mình thích, còn những môn khác cậu trực tiếp nộp giấy trắng.
Cho nên, Ninh Tùy là người duy nhất nằm trong top 100 của lớp tổng hợp, được các giáo viên thương lượng đưa vào bằng cửa sau.
Nhóm học sinh yêu thích việc học trong lớp tỏ ý xem thường loại quan hệ hộ này, ngay cả khi vẻ ngoài đẹp trai cũng không được!
Mà quan hệ hộ này có vẻ càng xem thường bọn họ hơn.
Học bù đã bắt đầu một tuần lễ, Lâm Kế Hành cũng chưa từng thấy Ninh Tùy được mấy lần, số lần tên của Ninh Tùy được ghi nhớ tỉ lệ nghịch với số lần cậu xuất hiện trong lớp học.
Cũng không biết giáo viên nghĩ như thế nào lại xếp tên không thích học tập vào, không sợ những học sinh mỗi ngày đều chăm chỉ học hành sẽ bị tên đó dạy hư hay sao?!
Viết xong cái tên này, Lâm Kế Hành đang định báo cáo danh sách, kết quả khi quay đầu nhìn lại, liền phát hiện chỗ ngồi phía sau mình cũng bỏ trống.
Hắn nhìn chăm chú 2 giây, đếm lại từng người một cách khó tin, rốt cuộc chắc chắn mình trúng thưởng.
Lão đại xếp hạng 1 trong lớp, ủy viên học tập Tư Việt cũng biến mất.
Trong cơn mê mang không thể tin được, Lâm Kế Hành đột nhiên nhớ tới, nghe nói chiều hôm qua ở trước mặt mọi người Tư Việt cùng một nữ sinh Omega lôi lôi kéo kéo dây dưa không rõ, chẳng lẽ tối nay cậu ta trốn học là để tìm nữ sinh kia nói chuyện yêu đương?
Lâm Kế Hành rơi vào trầm tư: Bên trái là hạnh phúc cả đời của anh em tốt, bên phải là trách nhiệm của người làm lớp trưởng, danh sách phỏng tay này, hắn nên báo cáo, hay là không báo?
...
"Nhất định sẽ báo cáo" bên ngoài trường học, Ninh Tùy vén áo lên lau mồ hôi trên trán, nhận lấy chai nưới suối mà Ngôn Tụng đưa tới, vặn nắp vừa đi vừa uống, "Lâm Kế Hành là loại học sinh giỏi, vốn dĩ cậu ta đã nhìn tao không vừa mắt, không đi báo cáo lại với giáo viên mới là lạ."
"Lớp trưởng lớp tao thì không giống vậy, hôm nay Thiên lão sư có việc bận nên không đến trông coi tiết tự học buổi tối được, vậy là cậu ta để cho tao ra ngoài" Ngôn Tụng đeo balo một bên vai, vừa đi vừa đá đá vụn, chơi đến vui vẻ. "Mày nói thử xem, dù sao mày cũng đi tới trường rồi, ngồi trong phòng học hưởng máy điều hòa không tốt hơn sao? Tại sao cứ phải ra sân luyện tập để chạy bộ?"
"Tao cam tâm tình nguyện." Nhận thấy nhiệt độ không bình thường trong cơ thể theo mồ hôi tiết ra bên ngoài, Ninh Tùy thoải mái duỗi hai tay, dùng sức duỗi eo "Dù sao thì tao chạy bộ cũng coi như là rèn luyện thân thể, còn mày thì sao? Mày trốn tiết chơi game, còn dạy hư tao."
Cậu vừa mới chạy đến vòng thứ sáu, Ngôn Tụng liền phát tin tức đến, nói hắn đụng phải một vài người, muốn Ninh Tùy đến giúp hắn đánh một trận xả giận"
Ninh Tùy sợ hắn gây họa, vội vàng hỏi đầu đuôi câu chuyện, lại bất ngờ phát hiện đám Alpha hiếu chiến này không trực tiếp đánh nhau, mà hẹn cùng chơi game phân cao thấp.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy quan hệ hòa bình như vậy. Ninh Tùy, người tự nhận mình là tuyển thủ chơi game xuất sắc, sẵn sàng đồng ý.
"Tao mặc kệ, mày là anh trai của tao mà, nếu em trai gặp nạn thì anh trai phải giúp đỡ chứ" Ngôn Tụng khoác vai cậu cười đùa cợt nhã "Đi bên nào?"
Trường nhất trung số một Nam Kì cách trung tâm thành phố khá xa, xung quanh là núi và sông, diên tích sân trường rất lớn, có nhiều con đường để đi, dù đi rẽ trái hay rẽ phải như thế nào cũng có thể ra ngoài, nhưng con đường bên trái gần hơn, nếu đi con đường bên phải thì phải đi qua một con đường đá rất dài.
Con đường đá đó trồng rất nhiều cây đa cao lớn, đây là một phong cảnh hiếm thấy ở trường cấp ba, vấn đề là những cây đa đó được bao vây bởi tường rào, bên ngoài tường rào là một rừng cây nhỏ hoang vu, ban đêm trời tối có cảm giác không tốt cho lắm.
"Đó đương nhiên là..." Ninh Tùy vừa hất cằm về phía bên trái, lời còn chưa nói xong, đột nhiên cậu ngửi được làn pheromone mỏng manh mà hỗn loạn.
Đó là pheromone của Alpha, bởi vì ở khá xa nên mùi vị như có như không, hỗn loạn đến trình độ này xem ra có không ít người.
Dù vậy, đầu tiên cậu vẫn ngửi ra được một mùi pheromone quen thuộc từ trong đám hỗn loạn kia.
Ninh Tùy nhướng mày một cái.
Chủ nhân của cái mùi pheromone đó, lúc này sao có thể xuất hiện ở bên kia?
Hơn nữa trừ hắn ra, những pheromone khác đều có chút mùi vị thù địch...
Cậu theo dừng lại theo bản năng, ánh mắt nhìn về phía bên phải.
Ngôn Tụng hỏi: "Thế nào?"
Ngôn Tụng cũng là một Alpha, mùi pheromone của hắn giống như soda cam, lại ở gần như vậy, pheromone tồn tại mạnh đến mức dường như muốn lấn át mùi của không khí, nhưng Ninh Tùy cũng không thể nào không chú ý đến mùi vị quen thuộc kia vừa mới ngửi được.
Trầm mặc một lát, Ninh Tùy xoay người đi về phía bên phải: " Hình như lâu rồi không đi đường này."
"Đường này?" Ngôn Tụng nhìn về phía trước, ngay lập tức tràn đầy phấn khởi chạy theo: "Có phải mày cũng nghe được mọi người thảo luận về chuyện ma trong khuôn viên trường phải không? Tao nghe nói có đàn anh đi ra ngoài thám hiểm vào buổi tối, tận mắt nhìn thấy lùm cây nhỏ ngoài tường rào cùng với nhà vệ sinh trong thư viện có một ma nữ Omega vô cùng xinh đẹp! Mày nói thử xem lần này chúng ta có khả năng gặp phải ma nữ đó không?"
Không có ma nữ, nhưng ma ấu trĩ thì bên cạnh tao có một con.
Ninh Tùy liếc mắt một cái: "Omega xinh đẹp lúc sống được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng sau khi chết lại muốn chui vào nhà vệ sinh và hố bùn? Chuyện đó mới kì lạ."
"Sao lại không thể?" Ngôn Tụng còn chưa chịu buông tha "Để được ở cạnh ma nữ Omega xinh đẹp, tao có thể chia tay bạn gái Beta ngay lập tức."
Ninh Tùy bị lời nói của tên cặn bã này làm nóng mặt, nhấc chân đạp một cái: "Beta tụi tao đắc tội với mày hả? Mày còn dám bội tình bạc nghĩa thì tao sẽ méc mẹ mày đó."
Ngôn Tụng là em họ của Ninh Tùy, hai người bọn họ lớn lên cùng nhau, Ninh Tùy cũng là người duy nhất chứng kiến lịch sử chơi bời trăng hoa của Ngôn Tụng.
Ngôn Tụng bị cậu uy hiếp, cảm thấy một mình yêu sớm có hơi nguy hiểm, đành phải lôi anh họ của hắn xuống nước theo: "Vậy em giúp anh tìm đối tượng được không?" Nói xong, hắn còn đướng hướng mặt về phía rừng cây nhỏ kêu mấy câu: "Ma nữ ở phía trước, có muốn cùng anh của tao hẹn hò không?"
Ninh Tùy giương mắt nhìn, xung quanh đây có rất ít đèn đường, ánh sáng chiếu tới bị cắt thành từng mảnh, tầm nhìn bị giới hạn, nhưng cậu biết khoảng cách của hai người đang dần rút ngắn lại, pheromone thuộc về người kia dần rõ ràng hơn.
Cậu động đậy cánh mũi, nắm lấy mùi hương kia nhẹ nhàng vuốt ve, giống như nắm giữ sợi dây kết nối với người kia.
Ninh Tùy đè lại lòng ngực chợt nảy lên, khịt mũi: "Ma nữ nào có thể xứng với tao? Tao cảnh cáo mày, đừng có đứng ở đây hạ thấp giá trị của tao."
Ngôn Tụng đối với người mặt dày như cậu đã sớm miễn dịch: "Anh yên tâm, em sẽ tìm cho anh ma nữ hiếm nhất."
Ninh Tùy không lên tiếng, đám người kia ở khúc quanh phía trước, tên đần độn như Ngôn Tụng cuối cùng cũng phát hiện ra mùi hương kì quái: "Mùi gì vậy? Ở phía trước có người hả?"
"Cũng có thể không phải là người." Ninh Tùy giả vờ như không biết "Là ma nữ xinh đẹp đang đợi mày đó."
Những thứ không xác định luôn có thể dễ dàng khơi dậy niềm hứng thú của mọi người, Ngôn Tụng đi nhanh vài bước rồi rẽ vào một cua quẹo, liền nhìn thấy một ngọn đèn đường màu trắng lạnh lẽo từ mép tường ló ra, soi rõ bóng dáng cao ráo chân dài của mấy nam sinh.
Nhờ vào sự chiếu sáng đột ngột của ánh đèn chói mắt, Ngôn Tụng nhận ra một khuôn mặt duy nhất đứng giữa vài cái đầu đen, vì vậy sự hưng phấn của chuyến thám hiểm tan biến ngay tại chỗ.
Lại gần.
Không phải ma nữ.
Là thần A.
Ủy viên học tập của lớp 11 ban 1 mất tích bí ẩn, Alpha của Alpha, "thần A" Tư Việt được toàn bộ trường nhất trung số 1 Nam Kỳ công nhận, lúc này đang dựa vào tường, cùng tên dẫn đầu của đám nam sinh kia nhìn nhau.
Mặc dù Ninh Tùy cảm nhận được mùi hương mà tìm tới, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, một suy nghĩ không phù hợp nảy lên trong đầu cậu: Đừng nói là ma nữ, hắn xuất hiện ở đây vào ban đêm còn hiếm lạ hơn nhiều.
Nghe được tiếng bước chân, cả đám người kia đồng loạt xoay đầu lại, Tư Việt cũng ngước mắt lên nhìn, ánh mắt lướt qua đám người trước mặt cùng với Ngôn Tụng, rồi hướng thẳng trên người Ninh Tùy: "Sao cậu lại ở đây?"
Ninh Tùy bắt gặp ánh mắt của hắn, thời gian học bù có thể không cần mặc đồng phục học sinh, Tư Việt mặc áo sơ mi màu đen tay ngắn đơn giản, đèn điện tử chân không nghiêm túc tỏa ánh sáng phía sau lưng hắn, trên khuôn mặt tuấn tú mày rậm phản chiếu rõ ranh giới của ánh sáng và bóng tối, lộ rõ vẻ lạnh lùng khó tả.
Ninh Tùy không muốn cùng hắn thảo luận chuyện mình trốn học, bèn hỏi ngược lại, "Vậy tại sao cậu cũng ở đây?" Cậu nhướng mày dời tầm mắt, đánh giá đám người kia, "Bị họ chặn lại hả?"
"Đừng khẩn trương, tụi tôi tới đây không phải gây phiền phức" tên cầm đầu phía đối diện mặt không biểu tình, xem ra những lời này không có sức thuyết phục, "Tụi tôi chỉ tới hỏi hắn chút chuyện."
Một ngôi trường không có kẻ bắt nạt thì rất nhạt nhẽo, sẽ không có chuyện và không xứng đáng có tên trên diễn đàn của trường trong thành phố.
Nếu hỏi làm thế nào mới có thể may mắn đảm nhận nhiệm vụ quan trọng này, trước hết phải có sức chiến đấu, thứ hai tính tình phải nóng nảy.
Thật không may, tên trước mặt là tên đại ca nổi tiếng của trường nhất trung số một Nam Kỳ, Alpha Lương Hạo Dương ở lớp 12 ban 4.
Nhưng mà tên bắt nạt này dẫn người đến bao vây học bá, lại luôn miệng nói mình không muốn đánh nhau, cảnh tượng này dù nhìn như thế nào cũng rất đáng ngờ.
Ninh Tùy xoa tay đem Ngôn Tụng đẩy về phía trước, bản thân cũng tiến lại gần hai bước, chuẩn bị cho việc đối phương muốn động thủ, bọn họ có thể kịp phản ứng anh hùng cứu mỹ nhân.
Tư Việt liếc mắt nhìn một vòng giáp ất bính đinh* phía sau lưng Lương Hạo Dương, vị này đứng ở trung tâm của cuộc mâu thuẫn thoạt nhìn giống như không quá lo lắng an nguy của bản thân: "Muốn hỏi cái gì?"
*giáp ất bính đinh: Dùng làm chữ nói thay ngôi (đại từ). Phàm không biết rõ là ai thì mượn chữ ấy làm cái tên mà gọi thay cho có chỗ mà so sánh. Như anh giáp, anh ất,... hay người số 1, số 2...người a, người b...
Lương Hạo Dương hỏi: "Cậu cùng Lương Dương Dương có mối quan hệ gì?"
Tư Việt hỏi ngược lại: " Lương Dương Dương là ai?".
||||| Truyện đề cử: Chú! Xin Ký Đơn! |||||
Trong mắt Lương Hạo Dương hiện lên một tia sáng tỏ: "Chính là người mặt váy trắng chiều hôm qua nắm tay cậu."
Tư Việt "ồ" một tiếng, mặt không chút thay đổi nói: "Không có quen biết, tôi cũng không biết tại sao cô ấy lại quấn lấy tôi."
Lương Hạo Dương nửa vui mừng nửa bất đắc dĩ thở phào nhẹ nhõm: "Tôi hiểu rồi, xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cậu, chờ tôi đi về hỏi rõ ràng, sẽ dẫn cô ấy đến đây xin lỗi cậu."
Nói xong, hắn dẫn bọn đàn em xoay người rời đi.
Nhìn thấy những kẻ bắt nạt đã rời đi, Ninh Tùy cảm thấy anh hùng cũng nên phất áo rời đi để che dấu công lao của mình, vì vậy cậu khoát tay một cái với Tư Việt: "Tạm biệt học bá."
Cậu dẫn Ngôn Tụng đầu đầy hoang mang đi, mắt nhìn thẳng về phía trước, nhẹ nhàng hít mũi một cái, ngửi mùi pheromone đầy ắp trong không khí.
Đi còn chưa tới hai bước, Tư Việt đã đem tay ngăn cản không cho cậu đi.
Tiểu tặc giả vờ bình tĩnh: " Cậu làm sao vậy?"
Tư Việt nhàn nhạt nói: "Theo tôi về lớp học."
"???" Ninh Tùy khó tin nhìn hắn: "Cậu lấy oán báo ơn?"
Cầm nhầm kịch bản rồi hả? Mỹ nhân này còn có kỹ năng trở mặt???
"Là một ủy viên học tập, tôi có trách nhiệm về thành tích của các bạn trong lớp" Mỹ nhân mặt không cảm xúc nói ra sự thật. "Bây giờ là thời gian tự học buổi tối."
Ninh Tùy phản đối: "Không phải cậu cũng ở đây hả!"
"Thật trùng hợp" Tư Việt nói "Tôi chỉ nhận lệnh bắt người."
Ninh Tùy: "..."
Thấy chuyện có vẻ không ổn, Ngôn Tụng định chơi ván bài tình cảm: "Nương tay đi thần A, tối nay tụi tôi có chút chuyện cần phải giải quyết, đây là trận quyết đấu quyết định sinh tử, không thể thua!"
Dưới ánh đèn điện tử chân không chói mắt, Tư Việt khép hờ mắt, cánh tay vạm vỡ bao phủ bởi một tầng sương tuyết lạnh lẽo: "Đánh nhau có thể quan trọng hơn học tập sao?"
Ninh Tùy cảm thấy với tư cách là một người tuyển thủ trò chơi điện tử muốn duy trì hòa bình, cậu phải đứng ra giải thích một câu: "Tụi tôi không phải đi đánh nhau, là đi chơi game."
"Không phải đều là trốn học " Tư Việt nhìn cậu một cái, "Có gì khác nhau sao?"
Ninh Tùy: "..."
Tư Việt nhận ra Ngôn Tụng, nhưng Ngôn Tụng là học sinh của lớp 11 ban 8, không do hắn phụ trách, vì vậy hắn cũng không nói nhiều, động khẩu không được thì động thủ, trực tiếp nắm lấy cổ áo Ninh Tùy bắt cậu xoay người đối diện tòa nhà dạy học, nói: "Đi thôi."
Ninh Tùy hối hận, tối nay cậu không nên tò mò, nếu cứ bịt mũi đi về phía bên trái, không chừng lúc này cậu đang ngồi ở quán cà phê internet nào đó rồi.
Cậu vốn định đóng vai "Anh hùng uy vũ cứu mỹ nhân", nhưng vì sao trong nháy mắt tình tiết lại biến thành "Tiểu tặc ngu ngốc tự chui đầu vào lưới" chứ?
Mọi chuyện không nên như vậy.
Tư Việt cho là hắn muốn chống cự, dứt khoát đem lòng bàn tay áp vào trên cổ của cậu, trực triếp đẩy cậu đi về phái trước: "Đi mau."
Ninh Tùy thở dài, cuối cùng đành cam chịu số phận để lại lời trăn trối cho Ngôn Tụng: "Mày tự đi đi, sinh tử có số giàu sang do trời... Thua thì đừng nói cho tao."
Ngôn Tụng lẽ loi đứng lại chỗ cũ, đưa mắt nhìn anh hùng bị mỹ nhân áp giải trở về lớp học, bóng lưng càng lúc càng xa nhìn đặc biệt thê lương.