Đào Ngâm Rượu

Cách tòa nhà dạy học càng gần, ánh sáng càng rõ ràng, Ninh Tùy cúi đầu nhìn hai cái bóng thật dài in trên đất, mở miệng nói: "Buông tay ra được không? Tôi tự đi được."

"Nếu như cậu chạy trốn thì sao?" âm thanh của Tư Việt từ phía sau truyền tới, ngữ khí rõ ràng, "Tôi không muốn phải chạy đi bắt cậu lần nữa."

Lòng bàn tay ấm áp của anh cách một lớp vải đặt vào bả vai Ninh Tùy, lúc nói chuyện hơi thở giữa răng và môi khẽ lướt qua, theo đó còn truyền tới chút mùi vị pheromone của anh, hương rượu mát lạnh hòa vào ánh trăng, từng tia từng sợi quấn vào đuôi tóc Ninh Tùy.

Thông thường khi ở trường học mọi người sẽ thu pheromone của mình vào, dưới tình huống bình thường thì người khác sẽ không ngửi được.

Nhưng Ninh Tùy không bình thường, cậu có một cái mũi rất thính như mũi chó, là loại mà trong manga thường đặc tả phóng đại và làm nổi bật.

Khi vừa bước vào khóa huấn luyện quân sự của lớp mười cậu liền nhớ kỹ mùi pheromone của Tư Việt, đó là pheromone hương rượu mà cậu chưa bao giờ ngửi thấy trên người của người khác, không để ý liền bị nghiện.

Bất quá, dễ ngửi thì dễ ngửi, bị một chai rượu lôi cổ áo bắt giữ và quy án, loại chuyện này nghĩ như thế nào cũng... Ninh Tùy hít mũi một cái, co được dãn được mà nghĩ, thôi, mùi là tự đưa tới cửa không phải là mình chiếm tiện nghi.

Lúc đi tới cửa phòng học, Tư Việt mới buông lỏng tay, hai người một trước một sau đi vào phòng học.

Chỗ ngồi của Ninh Tùy là tổ thứ hai hàng cuối cùng, cậu vừa ngồi xuống, Tư Việt liền đi tới trước mặt cậu, ngón tay gõ trên bàn cậu một cái, dặn dò: "Chủ nhiệm lớp nhờ tôi nói với cậu, viết bản kiểm điểm trốn học một ngàn chữ, ngày mai nộp."

Ninh Tùy cảm giác sâu sắc hình tượng của mình rơi xuống đáy vực, cậu nhịn không đá vào chân bàn phá hoại của công, nhưng trong lòng cậu đã bắt đầu lăn lộn khóc lóc om xòm.

Nhớ kỹ, lần đầu tiên cùng Tư Việt tiếp xúc trực tiếp, mở đầu bằng việc trốn học, kết thúc kết thúc bằng bản kiểm điểm giấy trắng mực đen.

Thủ đoạn dùng để thu hút sự chú ý của đối phương quá kỳ lạ, ấn tượng ban đầu vô cùng sâu sắc.

Hoàn mỹ.

Cái rắm.

Bạn cùng bàn Lục Tư Duệ thấy cậu gục xuống bàn với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, dè dặt hỏi: "Làm sao vậy, ông trốn học bị thần A bắt được hả?"

"Ừ" Ninh Tùy uể oải hừ một tiếng, "Cậu ta ngồi trong lớp học bài không tốt hơn hả, làm bài không ra nên chạy đi giành việc của chủ nhiệm hay gì?"

Lục Tư Duệ an ủi: "Ông thật sự muốn bị thầy chủ nhiệm bắt hả? Vậy thì ông không chỉ viết bản kiểm điểm mà còn phải đọc nó trên bục chào cờ đó, như vậy không phải càng mất thể diện hơn hay sao."

Ninh Tùy không yên lòng mín môi, lấy điện thoại di động ra tìm kiếm bản kiểm điểm, lấy giấy bút ra chép theo từng chữ một.

Vui buồn của Alpha và Beta không giống nhau, Ninh Tùy trút giận bằng những nét bút thảo thư*, Tư Vệt gần như bước đi nhẹ nhàng về chỗ ngồi của mình.

*Thảo thư hay chữ thảo là một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa.So với triện thư, lệ thư, khải thư và hành thư, thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả. Mức độ đơn giản hóa của chữ thảo là lớn nhất trong số các kiểu chữ Hán có những chữ Hán mà theo lối khải thư thì viết nhiều nét nhưng theo lối thảo thư thì chỉ cần một nét. Vì vậy thảo thư thường được dùng trong các trường hợp như tốc ký, thực hành nghệ thuật thư pháp, viết thư hay viết nháp một bản thảo. Tuy nhiên, thảo thư rất khó đọc, những người chỉ quen dùng khải thư (kiểu viết thông thường) có thể không đọc được các văn bản viết bằng thảo thư.

Thấy anh đã trở lại, Lâm Kế Hành lập tức xoay người nằm nhoài lên ghế dựa, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ kiếp, vừa rồi ông đi đâu vậy Việt ca, may mà cô Dương không có đến điểm danh, nếu không thì dù có muốn bao che tôi cũng không thể bao che cho ông được."

Tư Việt lật vở bài tập còn dang dở trên bàn, âm cuối nâng lên một chút như có như không: "Đi bắt bạn học ngỗ ngược trốn học."

"Được rồi" Lâm Kế Hành lấy ra một quyển sổ nhỏ ghi tên, nháy mắt với anh ra hiệu lấy lòng "Yên tâm, tôi không ghi tên ông."

Tư Việt nhìn chằm chằm vào cái tên trên đó vài giây: "Xóa cả tên Ninh Tùy."

"Hả?" Lâm Kế Hành sửng sốt một chút "Tại sao vậy?"


"Tôi đem cậu ấy về mà ông còn ghi tên cậu ấy" anh cuối đầu kéo nắp bút ra "Vậy chẳng phải tôi đi một chuyến uổng công."

Lâm Kế Hành: "..."

Học bá thậm chí còn có lý do để đi cửa sau, vì vậy Lâm Kế Hành không còn cách nào khác ngoài việc bán thể diện của mình một cách miễn cưỡng, nhanh chóng dùng bút xóa tên của Ninh Tùy.

Chẳng qua là vừa xóa vừa khó nén thất vọng lẩm bẩm một câu: "Tôi còn tưởng ông trốn học là vì đi theo cô gái hôm qua nói chuyện yêu đương, còn nghĩ ông bỏ sách theo vợ, có phải suy nghĩ của tôi quá hảo huyền không?"

"Ông ngậm miệng lại đi, bớt đi nghe mấy tin đồn nhảm, lo tập trung học đi." Tư Việt lười giải thích, anh nhìn bài tập ghi trên bảng đen, theo thói quen lấy giấy nháp viết ra một thời khóa biểu tự học buổi tối đơn giản.

Tuy nhiên, Lâm Kế Hành nói nhảm đúng là có vài lời không nghe lời, tự ý lọt vào tai Tư Việt, năm phút sau, anh xé một tờ giấy nháp viết đầy tên, vò thành một cục nhét vào cặp sách.

...

Sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối, Ninh Tùy đã dùng bản kiểm điểm một ngàn chữ của mình gấp tới gấp lui thành con hạc giấy nhiều lần.

Cậu nhìn những nếp gấp được gấp vào rồi mở ra lại tiếp tục gấp lại, ngẩng đầu nhìn bóng lưng đang chuyên chú học tập của Tư Việt.

Quên đi, hôm nay đã đủ mất mặt rồi, đừng đổ thêm dầu vào lửa.

Ngày mai nộp, có thể kéo dài một ngay thì chính là một ngày.

Ninh Tùy nhét con hạc giấy vào túi quần jean, xách cặp đi ra khỏi lớp.

Bây giờ vẫn còn chưa chính thức khai giảng, vì vậy lớp tự học buổi tối đến 8 giờ rưỡi đã kết thúc, bất quá nhà Ninh Tùy ở xa, lúc về nhà đã hơn 9 giờ, trong phòng một mảnh tối đen yên tĩnh.

Ninh Tùy sau khi vào nhà cũng không có bật đèn, trực tiếp nằm lên sô pha, ngẫn người nhìn trần nhà.

Thời điểm đưa tay không thấy được năm ngón, trái tim cũng đập yên tĩnh lại, chỉ có khứu giác là không bị trói buộc, tự do hơn bao giờ hết, thậm chí cậu có thể ngửi thấy mùi sương ẩm đọng trên chậu hoa nhài trên bậu của sổ của tòa nhà đối diện.

Thế nhưng khứu giác cũng không thể vượt qua thời gian.

Cậu giơ tay lên sờ cổ của mình, ngửi đầu ngón tay, lại cởi cái áo tay ngắn ra đưa lên chóp mũi ngửi một cái.

Mùi có thể ngửi được chỉ có mùi gang từ chiếc chìa khóa vừa chạm vào, và mùi khói than lúc về đi ngang qua những quán thịt nướng.

Sợi men say kia đã tan từ lâu.

Ngồi yên một lát, Ninh Tùy không chút hứng thú đứng dậy đi vào phòng về sinh tắm rửa sạch sẽ, tóc cũng không lau mà trực tiếp trở về phòng.

Cậu ngồi trước bàn đọc sách mở đèn bàn lên, mặc cho ánh sáng trắng lạnh lẽo trải bóng mình lên cả căn phòng, lắp đầy khoảng không trống trải bằng hư vô.

Điện thoại đặt ở bên cạnh truyền đến chấn động, Ninh Tùy mở khóa màn hình, màn hình chính hiện lên một tin nhắn WeChat đến từ【 bác sĩ Trịnh 】.

Bác sĩ Trịnh: Đã có kết quả kiểm tra, tình trạng tuyến thể của cháu không ổn định như chú tưởng tượng, mấy ngày nay phải uống thuốc đúng giờ, mẹ cháu có biết chuyện này không?

Ninh Tùy chột dạ mím môi một cái, đáp trả một tiếng "Ừm".

Bắt đầu từ tháng trước, Ninh Tùy đã phát hiện ra cơ thể mình có gì đó không ổn, nhưng cậu cho rằng đó chỉ là bệnh cũ tái phát cho nên không để ý, cho đến khi tuyến thể truyền đến những trận đau nhói, cậu mới đi bệnh viện kiểm tra.


Bác sĩ Trịnh nhìn cậu lớn lên cùng bệnh tật, khinh xa thục lộ* kê đơn thuốc cho cậu, Ninh Tùy vừa nhìn thấy tên thuốc quen thuộc, cả khuôn mặt cũng trở nên đau khổ.

*Khinh xa thục lộ: Giải quyết công việc nhẹ nhàng, chóng vánh, không có gì là khó khăn, phức tạp, ví như xe nhẹ chạy đường quen, việc quen dễ làm.

Hiệu quả của thuốc này rất tốt, tác dụng phụ duy nhất là sẽ làm cho người ta cả người nóng ran, chỉ có thông qua vận động mới có thể giải trừ, đi kèm với cưỡng bức BUFF thể lực, từ gốc độ nào đó cũng có thể coi là trị ngọn lại trị tận gốc.

Bất quá thời gian đều dành cho vận động, tự nhiên cũng không có thời gian để học tập, ai có thể ngờ rằng kẻ phạm tội trốn học lại bị một viên thuốc nho nhỏ ép đến tức nước vỡ bờ?

Bác sĩ Trịnh lại gửi tới một tin nhắn: Nếu vậy thì chú yên tâm rồi, phía bên trường học thì cứ tiếp tục xin nghỉ, mấy ngày nay cháu nghỉ ngơi ở nhà cho khỏe đi.

Thấy hai chữ "Xin nghỉ", chỉ số chột dạ của Ninh Tùy tăng thêm ba bậc.

Chuyện bệnh tình tái phát này Ninh Tùy không nói cho bất kỳ ai, bất kể là người cha công việc bận rộn hay là người mẹ ở xa tận Giang Thành, họ đều cho rằng con trai mình đã học hành nghiêm túc ở trường, trên thực tế lớp học bù đã bắt đầu được một tuần lễ nhưng cậu đến lớp học chưa được mấy lần.

Thật ra thì cậu đã sớm cùng giáo viên chủ nhiệm Dương Thần xin nghỉ rồi, chẳng qua là cậu lấy lý do giữ bí mật để không cho Dương Thần đem chuyện này nói ra. Có giấy chứng nhận bệnh do bác sĩ Trịnh cấp, hơn nữa lúc chia lớp mới, ba cậu là Ninh Đoan có tìm Dương Thần nói qua tình huống đặc biệt của cậu, cho nên Dương Thần tùy tiện đáp ứng yêu cầu của cậu.

Mấy ngày nay Ninh Tùy đi học rất đúng giờ, uống thuốc xong liền một mình chạy ra sân luyện tập, sau khi thuốc phát huy tác dụng mới trở về phòng học, hình mẫu trốn học không thích học là giả, hình mẫu gương mẫu học tập mới là thật.

Dĩ nhiên, tấm gương học tập của cậu có không ít sóng gió, dù sao tâm tư kiên trì đi học của tên họ Ninh nọ lớn hơn đối với sự nhiệt tình học tập.

Ninh Tùy gõ ngón tay lên màn hình trả lời "Cảm ơn chú Trịnh", sau đó khóa điện thoại di động lại.

Dù công tâm hay tư tâm thì cũng gác lại một bên đi, bây giờ ưu tiên hàng đầu là tập trung làm cho xong bài tập.

Cậu lấy bút và vở bài tập từ trong cặp ra, tầm mắt vô tình rơi vào tờ giấy viết văn chưa dùng hết, lúc này mới nhớ tới bản kiểm điểm đã chép trong tiết tự học buổi tối, vội vàng sờ vào túi.

Xúc cảm của quần ngủ và quần jean không giống nhau, cảm giác bên trong chứa đồ hay không chứa đồ cũng khác nhau, Ninh Tùy nhớ tới mới vừa rồi sau khi tắm xong cậu thuận tay mở máy giặt giặt quần áo, tinh thần tập trung học hành vừa lấy ra nhất thời nguội lạn một nữa.

Cậu ôm một tia hy vọng mờ ảo cuối cùng vọt vào nhà vệ sinh, mở máy giặt lôi chiếc quần jean đang chơi trò "yêu ma lực xoay vòng vòng", nhanh chống sờ vào túi quần muốn cứu con hạc giấy vô tội kia.

Sau đó cậu cứu ra một hài cốt ướt nhẹp, nát đến mức không thể tệ hơn, gần như có thể dùng cho thí nghiệm "bột giấy tái chế giấy".

Ninh Tùy mặt không thay đổi trợn mắt nhìn nó một hồi, giơ tay đem con hạt giấy chết không nhắm mắt ném vào thùng rác, tâm tình không quá tốt trở về phòng.

Đem điện thoại di động mới vừa mới khóa lại mở ra lần nữa, Ninh Tùy lấy ra một xấp giấy viết văn mới, hít thở sâu điều chỉnh tâm tình, dùng nét chữ nghiêm chỉnh viết lại bản kiểm điểm, sau đó mới bắt đầu làm bài tập.

Ngay cả làm bài tập ôn tập, làm một lần liền làm tới hai giờ sáng, trong phòng yên tĩnh, từ đầu đến cuối không hề nghe tiếng người thứ hai trở về.

Ninh Tùy xoa xoa mi tâm mệt mỏi đang nhíu lại, mở điện thoại di động lên thành thạo nhập một dãy số, nhìn dãy số kia tự động chuyển thành hai chữ "Baba", đang mốn gọi ra ngoài, khóa cửa liền vang lên tiếng "ken két" giòn giã. Cậu nhanh chóng tắt đèn, bóng tối đập vào mặt trong nháy mắt, tiếng bước chân quen thuộc cùng pheromone theo sát tới.

Ninh Tùy rốt cuộc cũng yên lòng, cậu ngã xuống giường đem điện thoại di động ném qua một bên, hai mắt nhắm lại liền ngủ ngay.

...

Hậu quả của việc ngủ quá muộn và quên đặt đồng hồ báo thức, đó là sáng hôm sau bảy giờ rưỡi mới mở mắt ra.

Nghĩ đến ngày hôm nay còn phải thi, Ninh Tùy nhảy từ trên giường xuống, nhanh chống tắm rửa sạch sẽ, cặp cũng không kịp mang, vội vàng lấy bản kiểm điểm cùng cây bút nước nhét vào túi quần, lấy miếng bánh mì ngậm vào miệng rồi tung tăng đi xuống cầu thang.


Đã bận rộn như vậy, cậu còn rảnh rỗi mà lướt điện thoại.

Ngôn Tụng gửi đến rất nhiều tin nhắn, nói chơi game ngày hôm qua chưa xong, mới đổi lại thời gian, nhưng đối phương âm dương quái khí khiến cho người ta không thoải mái, hắn nén tức giận trong lòng, tức giận mắng Tư Việt không nể tình, còn gửi tới một loạt biểu tượng cảm xúc đánh người, hất bàn và ném bom.

Ninh Tùy một bên đón taxi chạy thẳng đến trường học, một bên trả lời Ngôn Tụng, hỏi thời gian đấu game mới là khi nào.

Ngôn Tụng phản hồi trong vài giây: Xác định là ba ngày sau.

Ninh Tùy tính toán thời gian một chút, thi chỉ thi hai ngày,ba ngày sau khẳng định không có chuyện gì, vì vậy đáp ứng một tiếng.

Một lát sau, Ngôn Tụng lại gửi đến hai tin nhắn.

Ngôn tụng: Anh, mấy ngày nay em đều cùng bạn học đi ra ngoài ăn.

Ngôn Tụng: Buổi trưa không cùng anh đi nhà ăn, không cần chờ em.

Ngôn Tụng có rất nhiều bạn, tụ họp chơi đùa đều là chuyện thường xảy ra, Ninh Tùy sớm đã quen, trả lời "Tốt".

Bài thi lần này tùy chỉ là bài thi trong lúc học bù, nhưng vẫn rất nghiêm túc, ngay cả phòng thi cũng được chỉ định, Ninh Tùy đến trường học đã không còn thời gian trở về lớp của mình, chỉ đành trực tiếp vào phòng thi.

"Việt ca? Nên vào thôi" thầy giám thị đã bắt đầu phát bài thi, Tư Việt vẫn còn đứng ở bên ngoài hành lang không quay đầu lại, Lâm Kế Hành có chút tò mò đi tới: "Ông đang nhìn cái gì vậy?"

Hắn nhô đầu ra, hành lang của tòa nhà đối diện vắng tanh, các bạn học hầu như đều đã vào phòng thi, chỉ có bóng người từ xa đang từ cổng trường chạy như bay đến, nhưng không thấy rõ là ai.

"Trâu bò thật, thi cũng dám đến trễ" Lâm Kế Hành thở dài nói, "Thị lực của ông tốt, nhìn rõ là ai không?"

"Ông đoán xem." Tư Việt thu hồi ánh mắt, mang cặp sách đi vào phòng học.

Lâm Kế Hành: "..."

...

8 giờ thi, Ninh Tùy 7h58 mới đến cổng trường, một đường chạy như điên vẫn đến trễ vài phút, bất quá thầy giám thị đã biết mặt cậu từ lâu, ngay cả mắng cũng lười, trực tiếp khoát tay để cho cậu vội vàng vào chỗ ngồi.

Bài thi đầu tiên là ngữ văn, không phải môn cậu thích, Ninh Tùy viết xong mã số họ tên liền trực tiếp ném bút, dù sao cậu cũng nổi tiếng là nộp giấy trắng, nếu không phải sợ giáo viên chủ nhiệm không chịu được nữa đi tìm phụ huynh, cậu ngay cả thi cũng không muốn tham gia.

Tầm mắt nhìn về phía lớp 11 ban 1, nghĩ đến người ngồi bàn thứ nhất của tổ 1 là ai, cậu dụi mắt một cái, lên dây cót tinh thần hoàn thành bài thi.

Mặc dù có thái độ nhưng kiến thức không theo kịp, không phải môn cậu yêu thích, cậu luôn ít chú ý đến, dù không nộp giấy trắng cũng không được điểm cao, huống chi là vào cùng phòng thi với Tư Việt.

Đây là toan tính gì? Ninh Tùy một bên phỉ nhổ mình, một bên cứng rắn tiếp tục lấp kín bài thi.

Cho đến khi tiếng chuông vang lên, những việc không thể làm vẫn không thể làm được, Ninh Tùy nộp bài thi, hiếm khi trong lòng có chút xấu hổ không rõ ràng.

Năng lượng chạy bộ buổi sáng đã bị bài thi làm cạn kiệt, Ninh Tùy rũ mi, nhìn những người xa lạ vội vã tới lui xung quanh, tự động chặn tiếng ồn, nhắm mắt đi thẳng đến phòng học của mình.

Cách lớp da, nhãn cầu chỉ có thể bắt được chút ánh sáng rời rạc trong bóng tối, trong khi khứu giác bắt được hổn độn loang lổ sắc thái, không có thực thể giam cầm, giống như đem thuốc màu toàn bộ đổ vào trong nước, người người trùng lên nhau, ai cũng không phải là ai, là ai cũng không quan trọng.

Phàm là chuyện thì luôn có ngoại lệ.

Cậu lại ngửi thấy mùi của Tư Việt.

Cho dù pheromone hương rượu trong trẻo lạnh lùng kia ẩn sâu trong đám người cũng sẽ không bị các mùi khác ảnh hưởng, giống như là không có mùi của người nào dám cùng nó hòa làm một.

Anh đứng một mình tựa vào tường, Ninh Tùy có thể tưởng tượng hình dáng bả vai dũi thẳng của anh dựa vào tường, chân dài tùy ý bày thành một góc độ, thân hình gầy gò thon dài.

Đôi mắt nhắm nghiền của Ninh Tùy vô thức mở ra một kẽ hở, cậu không nhịn được đoán Tư Việt hôm nay mặc quần áo gì, là áo T shirt trắng phối với quần jean và giày bóng rổ hay là bộ quần áo bình thường.


Thật ra thì hai người bọn họ căn bản không quen biết, tối ngày hôm qua còn lúng túng như vậy, Ninh Tùy cảm thấy cậu hẳn là nên giả bộ không quen biết Tư Việt trực tiếp đi qua, nhưng hai chân không nghe lời đã đóng đinh tại chỗ.

Cậu mở mắt ra bắt gặp gương mặt của Tư Việt, lại có chút sửng sốt.

Tư Việt quả thật đúng như cậu nghĩ, cả người mặt bộ thường phục xanh trắng nhẹ nhàng khoan khoái dựa lưng vào tường, nhưng đồng thời anh còn đưa cánh tay dài ngăn ở trước mặt Ninh Tùy, cậu chỉ cần tiến một bước nữa thì đụng phải bàn tay có khớp xương rõ ràng kia.

Ninh Tùy theo bản năng nhìn vào bàn tay của anh, ngón tay trắng nõn thon dài tràn đầy ánh nắng, bớt đi mấy phần uy nghiêm lạnh lùng của tối hôm qua, thêm mấy phần ấp áp trong suốt.

Tầm mắt cậu nữa khép nữa mở sót lại trong kẽ tay, Ninh Tùy lúc này mới phát hiện, những khuôn mặt vừa bị tầm nhìn bóng tối chặn lại, giờ phút này đều mang theo vẻ mặt tò mò cùng nhiều chuyện đang vây xem hai người bọn họ.

Cậu lúng túng cùng mờ mịt trong phút chốc, lập tức đưa ánh mặt chuyển trở về trên người Tư Việt: "Làm sao vậy?"

Tư Việt buông cánh tay xuống, nhìn Ninh tùy: "Buổi sáng tại sao lại không đến? Đợi cậu rất lâu."

Hầu kết Ninh tùy trượt một vòng: "Tôi? Tôi ngủ quên."

Nghe vậy, Tư Việt nhìn cậu từ trên xuống dưới vài lần: " Tôi cũng đoán vậy, cặp sách cũng không mang, bản kiểm điểm định không nộp?"

"...Nộp." Hóa ra là vì chuyện này, Ninh Tùy móc từ trong túi ra hai tờ giấy viết văn chỉnh tề đưa tới.

Tư Việt mở ra nhìn lướt qua: " Tên đâu?"

"Quên, cậu giúp tôi viết đi." Ninh Tùy gãi đầu một cái, Tư Việt lại không chịu viết giùm, trực tiếp đưa bút trong lòng bàn tay: "Tự viết."

Ninh Tùy cảm thấy có lẽ là anh không nhớ tên của mình, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nhận lấy bút của anh, yên lặng lùi về phía sau một bước, đem giấy đè lên tường viết.

Tư Việt cũng xoay người lại, một bên vai dựa vào tường, khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn, thân hình anh cao hơn cậu, cánh tay đang khoanh lại nhấc lên một chút là có thể khoác lên bả vai Ninh Tùy.

Mời vừa nghĩ như vậy, cánh tay của Tư Việt thật sự đưa lên.

Một tiếng kêu lớn cùng một lực đẩy sau lưng Tư Việt truyền đến, anh không phòng bị nhào về phía trước, tay trái theo bản năng nắm bả vai Ninh Tùy, cùi chỏ tay phải không khống chế được trực tiếp đánh vào sống mũi Ninh Tùy. Trước mắt Ninh Tùy tối sầm, nước mắt sinh lý cùng máu mũi gần như đồng thời chảy ra.

"Lạch cạch", bút mực nước và giấy viết văn rơi xuống đất, Ninh Tùy cũng bụm mặt khom người xuống, mà Tư Việt cũng lảo đảo ôm lấy sau lưng cậu, vừa đứng vững một cái cậu liền ngước khuôn mặt đầy máu và nước mắt lên.

Lâm Kế Hành nhìn một cái liền biết mình đã gây họa, liền vội vàng lên tiếng xin lỗi: "Thành thật xin lỗi cậu, tôi chỉ muốn dọa Tư Việt, tôi không nhìn thấy cậu ở đây!"

Ninh Tùy nghẹn họng, trong lòng thầm giết người, cậu không chỉ bị tổn thương thân thể mà ngay cả chiều cao và tinh thần cũng bị chà đạp và sỉ nhục thê thảm.

Cậu cảm thấy bản thân vừa rồi không nên lùi về sau một bước, một bước sai ngàn bước sai, nếu như cậu và Tư Việt vẫn duy trì cái khoảng cách ban đầu, có lẽ Tư Việt sẽ không xoay người, nếu Tư Việt không đến gần cậu như vậy, cậu cũng sẽ không bị pheromone của anh làm cho sốt sắng, càng sẽ không không chú ý đến có pheromone khác đang đến gần.

Thật ra thì Tư Việt đã giấu pheromone rất tốt, chỉ trách khứu giác của cậu quá nhạy bén...

Ví dụ như tình huống hiện tại, Tư Việt cau mày đem bàn tay đang che mặt của cậu kéo ra, một tay khác ụp lên sau ót của cậu, năm ngón tay nắm chặt để cưỡng ép cậu ngẩng đầu lên, Ning Tùy đón nhận lông mi dài buông xuống và biểu tình nghiêm túc quan sát của Tư Việt, trong lòng không đúng lúc mà nghĩ, nguyên nhân khiến mình chảy máu mũi có phải không trong sáng hay không.

Lòng xấu hổ lại lần nữa nổi lên, Ninh Tùy theo bản năng vùng vẫy, muốn giơ tay lên lần nữa che đi gương mặt đầy chật vật của mình, Tư Việt lại nắm chặt tay cậu, anh giữ gáy cậu hướng trước mặt mình, nhấc chân chặn lại chân cậu ở phía sau, trầm giọng nói: "Đừng lộn xộn."

Chất liệu vải của quần áo mùa hè khá mỏng căn bản không thể đảm đương trách nhiệm cách nhiệt cho da, Ninh Tùy bị anh kéo một cái, nửa người cũng dán lên ngực và eo của anh, hai người tay nắm tay chân đè lến chân, một người hạ thấp đầu con ngươi chuyên chú nhìn, một người ngửa cổ nước mắt lưng tròng.

Lâm Kế Hành đóng vai chính, mang quần chúng ăn dưa xung quanh phải biểu diễn một màn ngây người như phỗng.

Ninh Tùy không dám nhìn thẳng mà nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn lại hai chữ.

Tiêu rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

À thì... Hai người tiến triển thật là nhanh a (than thở)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận